Trở về truyện

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương 90: Công Tôn Vô Tình (1,2)

Hoàn Khố Đệ Tử

90 Chương 90: Công Tôn Vô Tình (1,2)

Trong trang viên của Công Tôn đại thế gia, tại “Vũ Kiếm Viên” thanh tao yên tĩnh, Công Tôn đại tiểu thư-Công Tôn Vô Tình đang luyện kiếm một mình.

Lúc này, vị Công Tôn Đại tiểu thư được xưng là võ lâm đệ nhị mỹ nữ này đang múa kiếm vờn hoa nhẹ nhàng như đang bay múa.

Thân thể của nàng như hồ điệp bay trên không, như tiên tử trên trời hạ phàm. Kiếm quang như chớp, trong khoảng khác sáng như ngọc Lưu Tinh.

Trên mặt nàng không có chút biểu cảm nào, nhưng thoạt nhìn lại như đang mỉm cười, làm người khác có chút ngây ngốc.

Thân ảnh tung bay, trường kiếm nhanh mạnh mẽ như múa. Thoạt nhìn thì nhanh, nhưng người xem lại có thể thấy rõ ràng. Đúng là cảnh đẹp ý vui, rung động lòng người.

- Đại tiểu thư!

Một nha hoàn đứng bên ngoài, nhẹ nhàng lên tiếng.

Thu kiếm lại, Công Tôn Vô Tình mặt vẫn không chút biểu cảm nào. Lúc này khí chất của nàng không giống như khi múa kiếm làm cho người ta cảm thấy say sưa hạnh phúc mà nó giống như một cái mông lạnh. Quả nhiên một khi có hành động khác nhau thì tố chất nó cũng khác đi.

-Việc gì?

Giọng nói cũng giống như tên của nàng, lãnh đạm mà vô tình, bình tĩnh không một chút cảm xúc nào.

Nha hoàn kia nói:

- Đại công tử sai nô tì tới đây mời tiểu thư lên phòng khách gặp mặt một người.

Công Tôn Vô Viễn nghĩ tới nghĩ lui, tên Lý Cáp này sợ không gặp được muội muội thù sẽ không từ bỏ đâu, thôi thì cứ sai nô tỳ vào mời muội muội ra.

-Không đi!

Công Tô Vô Tình dứt lời rồi đi về hướng phòng mình.

Nha hoàn vội la lên:

- Đại công tử có nhắn rằng vị khách này rất quan trọng. Vì Công Tôn gia, tiểu thư hãy suy nghĩ toàn cục mà đi gặp hắn một lần.

Công Tôn Vô Tình dừng bước, trong lòng khôn khỏi than thầm, lần nào ca ca cũng đều lấy lợi ích gia tộc làm lý do. Lần nào cũng thành công ép nàng ra gặp mặt người ta. Công Tôn Vô Tình không còn biện pháp nào nữa... Ai bảo nàng yêu thương gia tộc, yêu thương kiếm vũ gia truyền chứ.

-Được rồi !

Công Tôn Vô Tình đi vào trong nhà. Trong chốc lát, nàng đã thay một bộ áo trắng thanh nhã đi ra. Nàng búi tóc cao như nam nhi, thoạt nhìn thư thái lại có cảm giác phong độ nhẹ nhàng.

Nha hoàn không khỏi cháng váng, đại tiểu thư đi gặp khách sao lạo đi ăn mặc giống đàn ông?

Công Tôn Vô Tình liếc nàng một cái rồi nói:

- Đi thôi!

Nha hoàn giật mình, cắm đầu đuổi theo.

Kỳ thực Công Tôn Vô Tình ăn mặc như vậy là cũng có dụng ý. Nàng muốn nhắn gởi cho vị khách kia. Nàng tuy là nữ nhân nhưng ở trong gia tộc vẫn có địa vị nam nhi, đừng đem nàng như nữ nhân bình thường mà đối đãi.

Tới phòng khách Công Tôn Vô Tình gặp người mà ca ca gọi là khách quý, chỉ là một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

Thiếu niên này coi cũng thuận nhãn. Bên cạnh hắn lại có một nữ tử che mặt, nhan sắc chắc chắn cũng không tầm thường. Sau lưng là ba đại hán đứng chầu, tướng người to cao dũng mãnh giống như mấy vị La Hán mà trong Phật giáo có miêu tả.

Thiếu niên kia khi thấy nàng bước vào thì mắt liền híp lại đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Công Tôn Vô Tình không biết hắn nghĩ cái gì trong đầu nhưng bảo đảm cái nhìn chòng chọc kia có chứa sắc tâm.

- Ca ca!

Nàng thản nhiên bước lại bên Công Tôn Vô Viễn.

Công Tôn Cô Viễn lập tức kéo nàng tới bên cạnh người thiếu niên cười nói:

- Nhị công tử, đây là tiểu muội Vô Tình. Muội muội, vị này là người mà ta hay nhắc tới, chính là Hỗ Dương-Nhị công tử.

Nội tâm của nàng khẽ động, ca ca đúng là từng nhắc tới vị Nhị công tử ở Hỗ Dương này. Nhưng mà ca ca nói hắn là kẻ nhiều thủ đoạn, máu lạnh độc ác, gian trá ham tài, còn có phong lưu háo sắc. Hắn từ lúc mở mắt đã sống trong nhung lụa cưng chiều nên con người đã mục nát từ bên trong, nói chung là đừng bao giờ để tên này bắt gặp.

Nàng liếc mắt nhìn ca ca nàng một cái, thầm nghĩ nàng không đi Hỗ Dương mà tên Nhị công tử này lại tìm tới cửa. Hắn tới đây chẳng lẽ là vì mình?

- Nhị công tử hảo.

Nàng là người quý chữ như vàng, cho nên rất ít nói.

Tên Nhị công tử kia ánh mắt vẫn híp lại, gật đầu cười nói:

- Vô Tình tiểu thư, đại danh đã nghe từ lâu, làm cho tại hạ rất ngưỡng mộ. Hôm nay được gặp mặt quả không hổ là võ lâm đệ nhị mỹ nữ, phong thái phi phàn, dung mạo như tiên nha.

Vừa mới gặp, từ Công Tôn cô nương đã thăng cấp lên Vô Tình tiểu thư, đúng như phong cách của hắn, chiếm tiện nghi trước rồi tính.

Nghe mấu lời khen ngợi đó, Công Tôn Vô Tình cũng không có mừng rỡ gì, trái lại sáu chữ‘ Võ lâm đệ nhị mỹ nữ’ thì có chút phản cảm. Tùy rằng nàng rất tự tin vào dung mạo của mình nhưng lại không thích người khác ca ngợi, đã vậy cái võ lâm thập mỹ bảng kia lại bài danh nàng vào vị trí thứ hai, như vậy thà không có còn hơn. Cho nên nàng chỉ thản nhiên nói một câu:

-Đa tạ nhị công tử.

Công Tôn Vô Viễn cười xấu hổ, nói với Lý Cáp:

- Nhị công tử xin đừng để bụng. Tiểu muội nhà ta tử nhỏ đã trầm mặc, nên cũng ít giao tiếp với người khác.

Công Tôn Vô Tình cũng không có phản đối. Nàng im lặng, vẻ mặt lạnh như cái mông.

Lý Cáp cười nói:

- Sao có thể đươc! Vô Tình tiểu thư là tiên trên trời, sao có thể ví như đám phàm phu tục tử thông thường.

Nghe mấy lời khen ngợi đó, Công Tôn Vô Tình cũng không có mừng rỡ gì, trái lại sáu chữ‘ Võ lâm đệ nhị mỹ nữ’ thì có chút phản cảm. Tùy rằng nàng rất tự tin vào dung mạo của mình nhưng lại không thích người khác ca ngợi, đã vậy cái võ lâm thập mỹ bảng kia lại bài danh nàng vào vị trí thứ hai, như vậy thà không có còn hơn. Cho nên nàng chỉ thản nhiên nói một câu:

-Đa tạ nhị công tử.

Công Tôn Vô Viễn cười xấu hổ, nói với Lý Cáp:

- Nhị công tử xin đừng để bụng. Tiểu muội nhà ta tử nhỏ đã trầm mặc, nên cũng ít giao tiếp với người khác.

Công Tôn Vô Tình cũng không có phản đối. Nàng im lặng, vẻ mặt lạnh như cái mông.

Lý Cáp cười nói:

- Sao có thể đươc! Vô Tình tiểu thư là tiên trên trời, sao có thể ví như đám phàm phu tục tử thông thường.

Công Tôn Vô Viễn không nghe ra ý tứ cạnh khóe của Lý Cáp, cho nên chỉ cười cười xấu hổ

Nét mặt Vô Tình trước sau cũng không thay đổi. Thoạt nhìn giống như thanh cao nhã nhặn nhưng Lý Cáp lại cảm thấy con người nàng giả tạo, tưởng mình là tiên nữ thật sao? Con bà nó! Nếu đây không phải là Công Tôn thế gia thì ta đã đè ngửa cô ta ra rồi. Nhưng hắn dù sao cũng là Nhị công tử nhà Tổng đốc, cho nên trên mặt vẫn nở nụ cười nói:

- Nghe nói kiếm vũ của Công tôn thế gia rất nổi tiếng, Vô Tình tiểu thư lại là đệ tử xuất sắc nhất của Công Tôn thế gia về khoản này. Không biết hôm nay tại hạ có may mắn được chiêm ngưỡng không nhỉ?

Côn Tôn Vô Viễn nhìn về phía muội muội. Hắn hấp háy đôi mắt có ý mong nàng đáp ứng.

Công Tôn Vô Tình thản nhiên nhìn ca ca nàng, sau đó đáp lại với Lý Cáp:

- Không biết Nhị công tử có hảo kiếm không?

Cũng giống như kiếm khách, người múa kiếm cũng cần có một thanh hảo kiếm. Lần này Công Tôn Vô Tình phá lệ múa kiếm trong tiệc mừng sinh nhật là do muốn thu mua hết tất cả các thanh hảo kiếm trong thiên hạ. Hôm nay, Nhị công tử thân phận phi thường này đến đây chắc chắn là muốn dự sinh nhật của mình, mà một khi đến dự thì tất nhiên phải mang theo hảo kiếm làm quà.

Lý Cáo ngẩn ra một chặp. Hắn thầm nghĩ, đường đường là Đại tiểu thư của Công Tôn thế gia, múa kiếm không dám lấy kiếm của mình mà hướng khách đòi kiếm? Bất quá nếu nàng đã đòi kiếm, Lý Cáp yêu cầu bách biến thần binh trên tay hóa thành một thanh trường kiếm màu đen rồi nói :

- Kiếm này có thể nói là cực phẩm trong bảo kiếm, không biết Vô Tình cô nương có dùng được chăng?

Công Tôn Vô Viễn há mồm trợn mắt, vừa rồi có thấy Lý Cáp cầm kiếm đâu? Cả đám người thị nữ và ba gã hộ vệ cũng không thấy hắn cầm kiếm lúc vào nhà, vậy thanh kiếm này ở đâu ra? Chẳng lẽ hắn có vài thanh nhuyễn kiếm trong tay áo hoặc sau lưng?

Công Tôn Vô Tình cũng hơi giật mình, bất quá cũng không để lộ ra bên ngoài, nhìn thanh hắc kiếm của Lý Cáp rồi nói:

- Kiếm này không được!

Lý Cáp ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao? Kiếm này chính là bảo kiếm, có thẻ chém sắt như chém bùn, cứng rắn tựa kim cương. Trên thân bảo kiếm có hào quang lưu động, chính là tuyệt thế chi bảo vạn năm có một!

Công Tôn Vô Tình nói:

- Quá xấu ~~!

- Ặc…!

Lý Cáp cứng họng không biết nói sao. Hắn nhìn bách biến thần binh trong tay không khỏi cười khổ…

- Quá xáu…hả?

Công Tôn Vô Viễn vội đỡ lời:

- Nhị công tử đừng buồn, là do ngài bất ngờ xuất ra một thanh kiếm, làm nàng có chút không ngờ…

Lý Cáp cười thản nhiên, cũng không nói gì. Trường kiếm trong tay bỗng nhiên biến mất.

- Công Tôn thế gia chắc không phải là không thể tìm nổi một thanh hảo kiếm cho Đại tiểu thư múa chứ?

-Cái này…

Công Tôn Vô Viễn khó xử nhìn muội muội.

Công Tôn Vô Tình nói:

-Kiếm thì có nhưng không phải là tuyệt thế hảo kiếm.

Lý Cáp nói:

- Không phải tuyệt thế bảo kiếm thì không múa được?

Vô Tình nói:

- Không sai!

Lý Cáp cười nói :

- Vô Tình tiểu thư, tại hạ chỉ muốn thưởng thức tài nghệ của tiểu thư. Không cần kiếm tốt đâu, chỉ cần một thanh kiếm bình thường cũng được.

- Không được!

Vô Tình kiên quyết cự tuyệt. Công Tôn Vô Viễn nghe thế thì lưng đổ mồ hôi lạnh. Muội muội ơi là muội muội đây chính là Hỗ Dương Nhị công tử đó! Ăn tươi nuốt sống được cả gia tộc đó!

- Vì Sao?

Lý Cáp thản nhiên cười cười, lông mày lại nhẹ nhàng nhướng lên.

- Quy tắc!

Công Tôn Vô Tình cụt lủn nói.

Lý Cáp nhìn về phía Công Tôn Vô Viễn nói:

- Công tôn gia có quy củ như vậy sao? Múa kiếm cho khách xem phải là tuyệt thế bảo kiếm, không phải không múa?

- Cái này…

Công Tôn Vô Viễn khó xử.

Vô Tình nói:

- Đây là quy tắc của riêng Vô Tình.

Lý Cáp trong lòng mắng to. Ngươi đúng là Công Tôn Ô Quy! Tưởng mình cao quý lắm à! Mẹ nó chứ! Cho mặt mũi mà không biết điều! Nếu so về diện mạo còn thua Hương Hương xa lơ xa lắc. May mà vẻ mặt của hắn không biểu lộ nhiều lắm. Hắn mà phát tác lúc này không khéo lại còn bị chửi là tính toán với một tiểu cô nương nữa.

- Như vậy theo ý của Vô Tình tiểu thư thì bảo kiếm như thế nào mới hợp nhãn của nàng? Thế nào mới là Tuyệt Thế bảo kiếm?

Lý Cáp kiên nhẫn hỏi.

Công Tôn Vô Tình nói:

- Bảo kiếm trước mặt, tự nhiên sẽ hiểu.

Lý Cáp không nói gì. Nếu không coi được kiếm vũ thì cũng không nhiều lời làm gì, híp mắt vười nói với Công Tôn Vô Tình:

- Vô Tình tiểu thư thẳng tính lắm!

- Quá khen!

Công Tôn Vô Tình thản nhiên trả lời.

Công Tôn Vô Viễn vội nói :

- Nhị công tử, ngài đi đường chắc cũng mệt rồi. Tại hạ có chút rượu nhạt tẩy trần, công tử thấy thế nào?

Lý Cáp gật đầu cười nói:

- Vô Tình tiểu thư có thể cùng tại hạ uống vài chén không?

Công Tôn Vô Tình trả lời y như dự đoán của hắn:

-Thứ lỗi cho thiếp thân tiếp đón không được chu đáo.

Lý Cáp quay lưng ra vể, rộng lượng nói :

- Nếu Vô Tình tiểu thư đã bận thì mau đi đi, lần khác có cơ hội sẽ cùng tiểu thư nâng ly.

Hai chữ ‘nâng ly’ làm cho Công Tôn Vô Viễn hết hồn.

Công Tôn Vô Tình đứng dậy hành lễ:

- Hẹn gặp công tử ngày khác. Vô Tình xin cáo lui

-Mời!

Lý Cáp nét mặt không thay đổi nhưng âm mưu quỷ kế đang bốc lên đầy đầu.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.