Trở về truyện

Hiếp Dâm Em Nữ Sinh - Chương 4

Hiếp Dâm Em Nữ Sinh

4 Chương 4

Tháng 2, trời đang vào giữa mùa xuân, không còn rét buốt ẩm ướt như mùa đông, nhưng cũng không quá nóng nực oi bức như mùa hè. Gió đông hây hây thổi mang theo lời đánh thức của thời gian đối với muôn loài cây cỏ. Và điều đầu tiên mà thiên nhiên tỉnh lại sau một quãng thời gian tạm lánh tiết trời khắc nghiệt, đó là bật lên những nụ hoa xinh đẹp bằng tất cả sức sống của mình. Ở thành phố này, người ta nói, muốn biết chính xác mình đang ở mùa nào trong năm, cứ lên đồi “Biệt thự đổ” là thấy ngay. Hè đến, ngọn đồi như được nhuộm một màu xanh biếc như ngọc bích, những màu xanh lần lượt chuyển dần các sắc thái từ nhạt đến sậm như những mảng màu bột đổ lên khắp không gian. Thu sang, nắng giòn hơn, sậm màu hơn khiến cho vẻ ngoài ngây thơ của thiên nhiên cũng trở nên chững chạc bằng một tone màu vàng, nâu trầm lắng. Đông tới, ít người tới lui, căn biệt thự đổ chìm trong màn sương mờ đục, thẫn thờ móng ngong ánh nắng mặt trời đến nỗi chẳng buồn rũ xuống những mảng rêu mốc đã cũ của một vòng chu kỳ trái đất đã lặng lẽ trôi qua…

Mùa xuân của ngọn đồi “Biệt thự đổ” đang đẹp như thế, nhưng lại mảy may lạnh lùng chẳng một chút bận tâm đến những tuyệt vọng oán hận trong lòng cậu nam sinh Trung Chính. Tất cả muôn loài như đang reo vui hân hoan với niềm vui mới mẻ của đất trời, và có vẻ cũng không thấy phiền não chút nào nếu thế gian bớt đi một kẻ vô dụng là cậu. Phải. Chính cay đắng nghĩ, đến ngọn đồi cũng cho rằng cậu nên chết đi. Cậu đã cầm sợi thòng lọng tự choàng vào cổ mình. Chẳng ngờ giây phút cuối đời cậu, số phận thậm chí còn chu đáo đến mức cử một người đến làm khán giả cổ vũ cho cậu nữa! Một cô nàng màu hồng, cứ như một đóa hoa đào đã rụng xuống và biến hình thành vậy.

Cô nàng họa sĩ kia hẳn là biết được ý định của Chính, cô ta còn đưa lời khích lệ cậu, mà cậu cũng chẳng rõ trong câu nói ấy có bao nhiêu phần châm chọc:

– Cậu cũng biết chọn chỗ để chết đấy nhỉ! Phong cảnh này thực sự rất đẹp, nó sẽ giúp cậu có những ký ức tươi sáng khi sang thế giới bên kia!

Chính có thể nhớ rõ mồn một gương mặt cô ta trong giấc mơ của mình không sai lệch một nét nào. Đây là một cô gái khá xinh, cô nàng dong dỏng cao với vẻ mảnh mai khiêm nhường trong chiếc váy bằng vải thô màu hồng nhat, nhưng không hề chìm mất khi đứng dưới những cành đào nặng trĩu hoa. Có thể cô ta đã từng xuất hiện qua mục Hotgirl trên trang mạng xã hội nào đó mà Chính vô tình xem được, nhưng vẫn không đủ gây ấn tượng đến mức Chính lại có thể liên tưởng được đến cô nàng khi lúc ấy cậu lại đang đắm say với một Tú Anh nóng bỏng và thu hút.

Chính nheo mắt nhìn cô gái:

– Cậu biết tôi à?

Đến lượt cô gái ngạc nhiên, thốt ra một câu hỏi kỳ quặc:


– Cậu có thể nhìn thấy tớ à?

Trời đất, xinh nhưng mà hơi ngáo. Chính thầm nghĩ. Cô nàng chọn một cái váy hồng thế kia, chọn đứng dưới gốc cây đào cổ thụ bung hoa đến độ dưới chân đồi cũng có thể nhìn thấy. Khi Chính đang chuẩn bị treo cổ tự tử thì cô ta bước ra thêm vào một câu bình luận, cứ như để cố ý tạo nét cho mình. Thế mà giờ cô ta lại còn hỏi một câu cứ như thể không liên quan gì. Không lẽ cô ta nghĩ mình là tiên nữ hạ phàm hay sao mà cậu không thể trông thấy?

Chính chưa kịp nói gì thì cô gái bật cười lên như đọc được những suy nghĩ của cậu vậy:

– Tất nhiên là không, tớ cũng chỉ là người bình thường như cậu thôi. Vì tớ hay tới đây vẽ tranh mà rất ít khi gặp người nào, nên tớ ngạc nhiên khi thấy cậu ở đây.

– Tôi vẫn tới đây chơi suốt mười mấy năm, nhưng tôi chưa bao giờ gặp cậu! – Chính đáp lại một cách xỏ xiên.

– Không sao, người sắp chết thì đừng bận tâm nhiều quá!

Cô gái hồn nhiên trả lời Chính. Cô nàng gác bảng màu và cọ vẽ vào một bên giá tranh, rồi lấy một chiếc khăn ra lau những vệt màu lấm lem trên tay mình. Chính để ý những ngón tay của cô ta, đó không phải là một bàn tay búp măng nhưng rất thon và hồng. Những ngón tay uyển chuyển tới nỗi cậu có cảm giác mỗi hành động của cô nàng đều như đang múa vậy. Trên ngón trỏ bàn tay trái có đeo một chiếc nhẫn bạc bản lớn, với những hoa văn khắc nổi theo những hình thù kỳ dị. Cô nàng có vẻ nhận thấy Chính đang chăm chú nhìn bàn tay của mình, liền giấu hai bàn tay sau lưng, rồi lững thững tiến lại gần gốc cây bàng ngước lên nhìn Chính.

– Mà cậu định tự tử thật đấy à?


– Đừng có cản tôi! – Chính khịt khịt mũi. Cú tát trời giáng ban nãy của bố cậu có lẽ cũng khiến cậu văng cả máu mũi ra, nhưng giờ thì cậu lại cảm thấy đang hơi vướng víu đường thở.

– À không, đương nhiên. Tớ không có thói quen chĩa mũi vào chuyện của người khác.

– Tôi thấy mũi cậu hơi dài rồi đấy! – Chính bắt đầu cáu kỉnh.

– Tớ chỉ lo là cậu nhảy từ trên đấy xuống thì chưa chắc đã chết được, mà không may lại còn gãy chân gãy tay, thì sự tồi tệ trong ngày hôm nay mà cậu nhận được sẽ nhân đôi lên ấy.

– Người thích màu hường thì chắc là không có kinh nghiệm về chuyện tự tử rồi!

Cô gái nhún vai mỉm cười:

– Đúng là thế thật. Nhưng tớ có học vật lí ở trường phổ thông. Tớ nghĩ là sợi thừng đã mục sẽ không chịu được trọng lực 700 Newton đâu!


Chính cảm thấy hơi chột dạ khi nghe cô gái nói vậy. Đúng là đoạn thừng này cậu lấy ở chỗ bức rèm rách nát trong biệt thự, và cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc nó còn đủ dai chắc để treo được cái cơ thể của một thanh niên đang tuổi lớn như cậu hay không. Nhưng cậu thấy cay cú với những lời châm chọc của cô gái kia. Cậu thít nút thòng lọng vào cổ mình, rồi nhảy xuống đất.

Sợi dây đứt phựt khi đủ độ căng. Chính ngã bổ chửng xuống đất. Tuy mặt đất mùa này đang rất mềm và xốp, nhưng Chính vẫn nghe được tiếng cột sống mình răng rắc phản đối trò nghịch ngu vừa rồi. Cô gái kia lấy tay che miệng cười. Hay lắm. Chính đã nghĩ rằng ngày hôm nay cậu có thể kết thúc một cách đơn giản hơn nhiều, khi những sự tồi tệ mà cậu dính đến lại đều dính dáng đến những người phụ nữ. Vậy mà tới tận lúc này, vẫn có một cô nàng nhiều chuyện đến và khiến chuỗi đau khổ bất lực của cậu kéo dài thêm.

Chính lảo đảo đứng dậy, tháo sợi dây ra khỏi cổ và bực bội ném xuống đất. Cậu nhìn thấy bức tường hoa bằng đá ong xếp rào bên ngoài ngôi biệt thự đổ. Cô gái kia cũng nhìn về phía đó, và cô có vẻ hiểu Chính đang định làm gì tiếp theo, liền ngừng cười, chăm chú theo dõi tiếp. Chính lấy đà chạy một hơi, hướng đầu thẳng đến những phiến đá. Nhưng đầu cậu chưa kịp chạm vào đá, thì mặt đất cỏ mềm lại trơn hơn ngoài dự tính của cậu. Cậu trượt chân ngã sấp mặt xuống đất.

Chính lồm cồm bò dậy, mặt mũi người ngợm đều bẩn nhem nhuốc. Cậu bước đến cạnh bức tường, nhấc một tảng đá lên. Tảng đá liền vỡ đôi khi tay cậu vừa nâng lên, cứ như đang trêu ngươi cậu. Ngay cả việc tự tử, cậu cũng tỏ ra rất thất bại! Chính trợn mắt hét lên, rồi cầm một nửa viên đá vung lên cao, định tự đập vào đầu mình. Cô gái kia liền lên tiếng:

– Đau đấy nhé!

Chính chùn tay lại. Nghĩ ngợi mông lung, cậu căm phẫn quăng viên đá đi, rồi phủ phục xuống đất, liên tục đấm tay xuống đất mà gào lên uất hận:

– Tôi muốn chết đi thôi, làm ơn để tôi yên ổn mà chết đi có được không???

Chính không kìm được, mọi điều nặng nề dồn nén trong lòng rào ra thành tiếng khóc hu hu như một đứa trẻ. Cô gái lạ mặt kia không nói gì thêm, cô đến ngồi xuống bên cạnh Chính, lặng lẽ lắng nghe cậu nức nở. Một hồi lâu, khi đoán chừng cơn mưa trong lòng anh chàng có vẻ đã ngớt dần, cô gái mới lên tiếng, giọng nói quan tâm rất dịu dàng:

– Có vẻ cậu đã phải trải qua rất nhiều chuyện tồi tệ nhỉ.

Chính lặng thinh.

– Nếu cậu thật sự muốn tự tử, tớ có cách giúp cậu đấy. Cậu sẽ chết một cách dễ dàng mà không hề đau đớn gì.

Chính ti hí mắt liếc nhìn cô gái ngờ vực. Cô gái nháy mắt với cậu:


– Nếu cậu chịu giúp tớ một việc.

– Việc gì? – Chính cất giọng khàn khàn hỏi lại.

– Cứ đồng ý đi đã. Đằng nào cậu cũng chết mà, sao phải băn khoăn thế?

Chính cảm thấy ở góc nhìn này có vẻ không ổn lắm, chiếc váy dài của cô gái lại không đủ kín đáo che chắn cho cô nàng khi cô ngồi xuống ngay bên cạnh tầm mắt của cậu. Đập vào mắt cậu là một phần đôi chân dài lấp ló sau tà váy vải, mà vì hiệu ứng ánh sáng xuyên qua lớp vải phản chiếu lên làn da một màu trắng hồng âm ấm. Chính cho rằng những suy nghĩ ấy không phù hợp với quyết tâm lúc này của cậu cho lắm, nên cậu ngồi dậy, nhìn thẳng vào cô gái.

Bỗng nhiên, cô gái đưa tay lau vệt máu ở một bên thái dương của Chính, vết thương do ông Vinh đã đập cậu, cất giọng dịu dàng:

– Có đau không?

Chính ngẩn người ra. Cậu thoáng nhẩm tính lại như một thước phim tua nhanh. Ngày hôm nay, một lần bị bọn Hùng Chó nện cho nhừ tử, tự đấm vào tường đến toác cả tay khi chứng kiến chị Phương đang làm trò mua vui cho hai gã làng chơi, bị bố mình đập nguyên cái vỏ chai bia vào đầu, lại thêm mấy lần hơi thất bại trong việc tự tử vừa rồi. Ấy thế mà lúc này cậu hoàn toàn không cảm nhận được đau đớn gì, cứ như cậu đã quá quen với những chuyện này.

Hoặc là sự dịu dàng của cô gái mới gặp này như một liều thuốc gây tê đã xoa dịu mọi dây thần kinh cảm giác của cậu?

– Cậu muốn tôi làm gì cho cậu? – Chính quay mặt đi, cố giấu vẻ bối rối của mình. Cậu vẫn tự nhận thức được bộ dạng thảm bại của bản thân lúc này, và cái ý nghĩ rằng cô nàng màu hường kia đang thương hại cậu lại khiến cậu có chút khó chịu. – Nhưng tôi nói trước, tôi không làm mấy việc giết người đốt nhà đâu đấy!

Cô gái phá lên cười khi nghe Chính nói vậy:

– Tất nhiên rồi, trông tớ có giống người đang có ý định phạm pháp không? Nói thật với cậu, tớ mới chia tay bạn trai, và chỉ muốn khuây khỏa một chút thôi.

Chính thấy mặt mình nóng ran. Câu thoại này sao mà nghe giống câu mở đầu trong mấy bộ phim cậu hay xem thế. Nữ chính thất tình, gặp nam chính, rủ nhau đi uống thật say, rồi sau đó cả hai sẽ… À mà thôi, một cô gái trông có vẻ có điều kiện tốt thế này, chắc là cô nàng không đến nỗi phải lợi dụng một người đang tuyệt vọng cùng đường như Chính. Cậu nghĩ vậy. Cậu đưa mắt tự nhìn lại mình, cảm thấy ái ngại rất vô cớ.

Nhưng cô gái kia có vẻ chẳng quan tâm lắm. Nhận ra trời đang chuyển tối, cô vỗ vỗ vai Chính và vui vẻ nói:

– Ngày mai gặp lại cậu nhé, tớ sẽ coi như cậu đã đồng ý rồi đấy! Đây là giao kèo của chúng ta nhé! – Cô gái nhìn tấm bảng tên phù hiệu thêu trên ngực trái áo đồng phục của Chính và gọi tên cậu – Nguyễn Trung Chính lớp 12A7!

Chính ngẩn người ra.

Nói rồi, cô gái trở lại gốc cây đào, và bắt đầu thu dọn giá tranh và đồ vẽ của mình vào một chiếc túi totte bằng vải. Chính ngơ ngác, một lúc sau mới nhớ ra mình cần phải nói gì:

– Ơ khoan đã. Tôi liên lạc với cậu bằng cách nào?

– Tôi sẽ ở đây chờ cậu. Cứ đến là cậu sẽ gặp! – Cô gái mỉm cười ý nhị. Cô đeo chiếc túi totte lên vai, và cắp chiếc giá vẽ một bên hông mình rồi vội vã quay đi.

– Tôi còn không cả biết tên cậu! – Chính gọi với theo cô gái.

Cô gái ngoảnh lại nhìn Chính:

– Tớ tên là Minh Duy.

Nói rồi, bông hoa đào khổng lồ ấy thoăn thoắt bước đi, khuất dần sau những bụi cây ô rô đang nở hoa trắng rộ.

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.