Trở về truyện

Hiếp Dâm Em Nữ Sinh - Chương 3

Hiếp Dâm Em Nữ Sinh

3 Chương 3

Chính lê bước vào trong nhà như kẻ mất hồn. Mu bàn tay phải trầy da đỏ lòm, nhưng cậu cũng chẳng bận tâm. Cậu đang chờ đợi điều gì tồi tệ hơn sẽ tiếp tục xảy đến với mình.

– Thằng chó chết!!!

Một tiếng gầm lên kèm theo một cái vỏ chai giáng xuống đầu Chính. Cái chai vỡ choang, những mảnh thủy tinh rơi loảng xoảng xuống sàn gạch. Chính trân mắt ngước lên nhìn người đàn ông vừa giáng cho mình một đòn như muốn kết liễu cậu ngay tại khoảnh khắc đó. Là ông Vinh, bố của cậu. Mặt ông đỏ bừng bừng, hai cánh mũi ông phập phồng phả ra những hơi thở nồng nặc mùi rượu. Hai mắt ông trợn trừng những vệt máu vằn lên vì tức giận.

Chính thản nhiên nhìn bố. Từ trên tóc cậu, một dòng ấm nóng chảy xuống mặt, dọc theo má cậu, nhỏ tong tỏng những giọt đỏ lòm xuống chiếc sơ mi lấm tấm những vết máu đã khô. Cậu đang đợi một cơn choạng vạng nào đó ập đến, sau đó cậu có thể ngất đi, hoặc có thể cậu thấy trước mặt mình bừng sáng mở ra một lối đi lên thiên đường nào đó như cậu vẫn tưởng tượng về cái chết. Nhưng thất vọng là, cậu vẫn thấy mình tỉnh táo như không, và có lẽ cậu không thể chết ngay lúc này để ít nhất cũng có thể hả dạ bố cậu.

Ông Vinh cầm phần đầu vỏ chai còn lại trong tay, chỉ vào mặt Chính, hét lên lạc cả giọng:

– Sao mày dám? Mày có biết số tiền mà tao đã phải bán đi của hồi môn của mẹ mày không?

À, 20 triệu trong két sắt. Chính bắt đầu nghĩ lại. Vậy là ông Vinh đã phát giác ra rằng chẳng có vụ trộm nào cả, đều là do thằng con trời đánh của ông gây ra. Và cậu cũng được biết thêm, những món nữ trang của mẹ cậu mà bấy lâu ông cất giữ cẩn thận, thậm chí ông thà đi thế chấp ngân hàng nhà xưởng của mình cũng nhất quyết không đụng tới, thì cuối cũng vẫn phải khuất phục trước những bế tắc mà ông đang gặp phải. Số tiền mà ông hy vọng có thể cứu vãn việc kinh doanh của mình, đã bị Chính đem dâng cho đám lưu manh chỉ vì một đứa con gái lăng loàn.

Chính bất giác cầm lấy cánh tay ông Vinh, dúi mảnh vỏ chai sắc nhọn vào giữa cổ mình.


– Bố đâm vào đây này, đâm mạnh lên thì mới chết được. Chứ đập thế này thì ăn thua gì?

– Thằng mất dạy!

Ông Vinh giằng tay Chính ra, rồi giáng cho cậu một cái bạt tai. Cú tát từ bàn tay cứng như thép của ông khiến Chính ngã dúi dụi ra sân. Ông Vinh nhào đến túm lấy cổ áo Chính mà hét vào mặt cậu:

– Sao mẹ mày lại đẻ ra cái thứ vô lại như mày hả? Lẽ ra không vì mày, thì mẹ mày giờ này vẫn còn ở đây với tao rồi, chứ không phải loại bỏ đi như mày! Sao hồi đó mày không chết đi? Mày không chết đi!

– Con cũng không chọn phải sống thế này!

Chính gào lên. Cậu vùng thoát khỏi tay bố, loạng choạng đứng dậy. Hai mắt cậu đầm đìa nước.

– Tự con không chọn được sinh ra, tự con cũng không chọn được sống! Là do bố mẹ đã đẻ con ra đấy chứ. Đã không muốn có con trên đời, sao bố không tự đeo bao vào? Hay là bóp chết con lúc mới lọt lòng đi. Việc gì phải giữ lại con cho có vẻ là cao cả hy sinh lắm!

Ông Vinh trợn trừng mắt nhìn Chính, miệng lắp bắp:


– Mày nói nhăng nói cuội cái gì thế thằng mất dạy kia? Mày có biết mày đang nói gì không hả?

Không cần Chính trả lời, ông Vinh đảo mắt quanh sân nhà để tìm kiếm.

– Hôm nay tao phải cho mày một trận nên thân! Đập cho mày tỉnh cái óc lợn này ra!

Thấy một cái gậy ở góc tường, ông Vinh bước nhanh đến cầm lấy. Chính bất giác theo phản xạ, lập tức bỏ chạy khỏi nhà. Sau lưng, có tiếng ông Vinh tức tối thét gọi tên cậu.

Chính cứ mải miết chạy theo con đường rời khỏi trấn. Hai hàm răng cậu nghiến chặt vào nhau để ngăn những tiếng nức nở bật ra. Không cần bố cậu phải đánh, cậu muốn tự mình kết thúc cuộc đời thừa thãi này. Phải, cậu muốn tự tử. Rồi mạng xã hội sẽ đưa tin về cái chết của cậu, báo chí sẽ tìm hiểu về nguyên nhân khiến cậu phải tự vẫn, bọn họ sẽ giật những cái tít về bố cậu như một kẻ bạo hành, đày đọa tinh thần con cái đến chết. Cậu muốn bố cậu phải hối hận, phải bị người xung quanh lên án, phải bị giày vò bởi cái chết của cậu.

Những ý nghĩ ấy khiến Chính cảm thấy hả hê, và gió thốc vào mặt mát lạnh từng cơn khiến cậu bắt đầu tỉnh táo dần. Khi định thần lại, nhìn quanh, Chính nhận ra mình đã chạy thẳng lên đồi “Biệt thự đổ” từ khi nào không hay biết. Ngọn đồi này khi còn nhỏ, cậu vẫn thường hay trốn ngủ trưa để cùng đám trẻ con quanh khu phố chạy lên đây đào dế, thả diều. Nó có một tên gọi gì đó, nhưng vì ở đây có một ngôi biệt thự bỏ hoang đổ nát từ hàng chục năm trước, nên cậu và đám trẻ vẫn gọi là đồi “Biệt thự đổ”.

Chính vào trong biệt thự và dễ dàng kiếm được một đoạn dây thừng. Trước mặt căn biệt thự đổ, có một cây bàng đã hàng chục năm tuổi, rất cao, và có tán cành lớn, rất tiện để Chính có thể treo dây. Thi thoảng, cậu vẫn hay tìm đọc những bài viết về các cách tự tử, có thể uống thuốc ngủ, có thể dùng dao cắt động mạch, hoặc tự đâm vào bụng cho đến khi mất máu chết. Nhưng cũng không biết vì sao lúc này cậu lại chọn cách thắt cổ. Có lẽ vì đọc truyện nhiều, cậu nghĩ rằng khi bố cậu tìm thấy cậu trong dáng bộ đang treo lủng lẳng trên cây thế này sẽ khiến ông kinh hoàng và ám ảnh nhiều hơn.


Chính cầm đoạn dây thừng, thoăn thoắt trèo lên cây bàng, cặm cụi thắt một nút thòng lọng rồi buộc đầu kia vào phần cành cây chìa ngang ra. Xong xuôi, Chính ngồi phịch xuống, tựa lưng vào thân cây để thở vì mệt. Ánh hoàng hôn đổ một màu đỏ lòm lên ngọn đồi, giống như đang muốn đưa tiễn cho Chính một đoạn đường vậy. Bất giác, cậu nghĩ đến rank kim cương trong game mà chỉ cần vài lượt chơi nữa cậu đã đạt được. Trò game mà cậu đã chơi từ khi mới xuất bản, và cậu là một trong những người chơi được vinh danh vì có thành tích xuất sắc nhất toàn quốc. Mấy ngày trước, phía công ty còn gửi thư hẹn sẽ tặng cho cậu một món quà đặc biệt vào thứ ba tuần tới, vào dịp kỷ niệm sinh nhật 5 tuổi của tựa game này. Nhưng giờ cậu lại sắp chết rồi, cũng chẳng cần quan tâm đến món quà ấy nữa, dù còn một chút tiếc nuối. Chính cũng nghĩ đến những bản nhạc RnB mà cậu còn chưa kịp nghe hết một lượt. Cả những bộ JAV của các idol mà cậu còn chưa xem hết. Nghĩ đến vậy, Chính đưa tay lục túi quần mình, và nhớ ra điện thoại cậu vẫn để trong ba lô. Tiếc thật, có lẽ cậu nên cầm ba lô theo, trước khi chết, được gặp các idol lần cuối, có lẽ cậu xuống âm ty cũng sẽ thấy hân hoan hơn trong lòng.

Chính cầm vòng thòng lọng tròng vào cổ mình, rồi bần thần nghĩ ngợi nhìn xuống dưới. Cành cây chỗ cậu đang ngồi cách mặt đất khoảng 3 mét, với chiều cao hơn 1m8 của Chính, cùng với độ dài dây thừng áng chừng khoảng nửa mét, thì chỉ cần nhảy xuống, chắc chắn cậu sẽ không thoát nổi, không cần lo đến chuyện chới với chân lại chạm đất mà không chết được. Bỗng, ánh mắt Chính dừng lại.

Đối diện với cây bàng Chính đang ngồi, dưới gốc cây hoa đào đang bung nở rực rỡ, một cô gái đang chăm chú quan sát cậu. Cô gái mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, đứng bên một cái giá vẽ bằng gỗ và những hũ màu bột lăn lóc dưới chân. Cô có gương mặt trái xoan rất xinh, mái tóc đen thả dài hai bên bờ vai, đôi mắt to với hàng mi rợp đen nhánh.

Chính sững người. Đó chính là cô gái trong giấc mơ đêm qua của cậu.

– Cậu cũng biết chọn chỗ để chết đấy nhỉ! – Cô gái nhìn Chính và bật cười khẽ – Phong cảnh này thực sự rất đẹp, nó sẽ giúp cậu có những ký ức tươi sáng khi sang thế giới bên kia!

Chính ngơ ngác nhìn cô gái:

– Cậu biết tôi à?

Cô gái thoáng ngỡ ngàng khi nghe Chính hỏi mình thế, đến lượt cô ngẩn người ra:

– Cậu có thể nhìn thấy tớ à?

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.