2 Chương 2 Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục
Tiêu Lệ bước đến cạnh Tiêu Viêm và Tiêu Chiến rồi nói : " Phụ thân, người đang tặng cho tam đệ cái gì vậy?"
Tiêu Chiến đáp : " Đây là chiếc nhẫn của mẫu thân các con để lại, hôm nay nhân ngày kiểm tra trắc nghiệm Tiêu Viêm đạt Đấu Giả nên ta tính tặng cho nó chiếc nhẫn này."
Tiêu Viêm vui vẻ nhảy cẫng lên nói : " Nhị ca đệ đã là Đấu Giả rồi, sắp mạnh bằng huynh rồi đó."
Tiêu Lệ năm nay 17 tuổi là Ngũ Tinh Đấu Giả, được xem là mức trung bình ở Tiêu Gia. Còn Tiêu Viêm kém hắn tới 7 tuổi đã là Đấu Giả, nếu cho Tiêu Viêm 1 hoặc 2 năm nữa thì có thể sẽ đuổi kịp Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ không hề ghen tức với điều này, ngược lại còn muốn Tiêu Viêm tiếp tục là thiên tài của Tiêu Gia.
Hắn nói với Tiêu Chiến : " Phụ thân, người để con dẫn tam đệ đi một chút được không?"
Tiêu Chiến gật đầu, đưa chiếc hộp có chứa nhẫn cho Tiêu Viêm rồi nói : " Được, nhớ chăm sóc đệ đệ cho tốt."
Sau đó Tiêu Lệ dẫn Tiêu Viêm ra khỏi Tiêu Gia, tới một vách núi dựng đứng. Tiêu Viêm vẫn chưa biết nhị ca dẫn mình tới đây làm gì. Lúc này Tiêu Lệ mới lên tiếng : " Tam đệ, đệ có thể đổi cho ta chiếc nhẫn của mẫu thân không?"
Trước câu nói của Tiêu Lệ, Tiêu Viêm khó hiểu : " Sao vậy nhị cao, đây là phụ thân cho ta mà."
Tiêu Lệ nói : " Đương nhiên ta biết, ta và đệ cùng là con của mẫu thân mà. Nhưng đệ là con nít không thích hợp đeo thứ này, để ta giữ hộ cho...ta sẽ cho đệ một món vũ khí."
Huynh đệ nhà họ Tiêu cực kì xem trọng và yêu thương nhau, chính vì thế mà Tiêu Viêm không hề nghi ngờ nhị ca có ý gì với chiếc nhẫn mà phụ thân tặng. Hắn liền đưa ra cho Tiêu Lệ và nói : " Nếu nhị ca đã thích nó thì đệ tặng nó cho nhị ca cũng được."
Tiêu Lệ mỉm cười, lấy trong nạp giới của mình ra một thanh kiếm dài, chuôi kiếm tinh xảo : " Đây là ta mua được, tặng cho đệ. Mừng đệ thành Đấu Giả trẻ tuổi nhất của Tiêu Gia."
Tiêu Lệ cũng nhận lấy chiếc hộp chứa nhẫn của mẫu thân rồi cất đi. Tiêu Viêm nhận món quà này thì thích thú vô cùng, sau đó cả hai cùng ra về. Tiêu Lệ còn mua kẹo hồ lô cho Tiêu Viêm ăn.
Tiêu Lệ sau khi có được chiếc nhẫn kia, liền thầm nghĩ : " Đoạn này mình đọc qua rồi, đây là chiếc nhẫn có chứa linh hồn của Dược Lão, đây là nguyên nhân khiến tam đệ bị hút đấu khí trở thành phế vật. Mình không cho nó tiếp xúc với tam đệ nữa thì tam đệ sẽ mãi là thiên tài của tiêu gia, tới lúc đó mình hắn có thể gánh vác được tiêu gia còn mình đơn giản chỉ là ăn chơi hưởng thụ haha."
Tiêu Lệ khoái chí, đưa Tiêu Viêm về nhà.
Cái tin Tiêu Viêm 4 tuổi tu luyện đấu khí, 10 tuổi đạt Đấu Giả nhanh chóng vang danh khắp Ô Thản Thành, thậm trí còn vang tới tận Đế Đô.
Lúc này tại Nạp Lan gia tộc, một trong tam đại gia tộc của Gia Mã Đế Quốc.
Một lão già râu tóc bạc phơ tay cầm chén trà đặt xuống bàn, sau đó nói : " Tiêu gia kia, thực sự đã có một mầm non tốt."
Người này là Nạp Lan Kiệt, đứng đầu Nạp Lan gia tộc và cũng là một trong thập đại cường giả của Gia Mã Đế Quốc. Ngồi phía đối diện lão là con trai lão tên Nạp Lan Túc.
Nạp Lan Túc nói : " Chuyện hứa hôn năm đó...bây giờ còn tính không phụ thân?"
Nạp Lan Kiệt gật đầu vuốt râu : " Đương nhiên là tính rồi, chưa kể tên nhóc Tiêu Viêm kia là thiên tài hiếm có của Tiêu Gia, có một đứa con rể như nó thì tương lai Nạp Lan gia chúng ta có thể đứng vững tại Gia Mã Đế Quốc này rồi."
Vài ngày sau, Nạp Lan Gia đón tiếp khách quý. Đó chính là Tiêu Chiến dẫn theo một vài người của Tiêu gia trong đó có cả Tiêu Viêm. Mục đích của cuộc viếng thăm này chính là nhắc tới hôn sự giữa Tiêu Viêm và Nạp Lan Yên Nhiên.
Trong khi Tiêu Chiến và Tiêu Viêm vắng nhà, Tiêu Lệ đang đi dạo thì bỗng thấy có tiếng cười khúc khích. Hắn vểnh tai lên nghe thì phát hiện đó là tiếng cười của Tiêu Ngọc, Tiêu Mị cùng với Huân Nhi.
Tò mò, Tiêu Lệ nhảy lên một thân cây sau đó dùng đấu khí biến ra một chiếc ống nhòm để quan sát. Cuối cùng cũng đã tìm ra vị trí của mấy người họ.
Tại một ao sen bên ngoài Tiêu gia không xa, ba người Tiêu Ngọc, Tiêu Mị và Huân Nhi đang tắm tiên. Tiêu Ngọc vừa tròn 15 tuổi da trắng như tuyết, mặt đẹp như ngọc. Huân Nhi và Tiêu Mị còn kém tuổi hơn Tiêu Viêm nên dù có xinh xắn cỡ nào Tiêu Lệ cũng không để ý.
Hắn chỉ để ý Tiêu Ngọc, đôi mắt to long lanh của nàng thật đẹp. Tiêu Lệ có thể quan sát hết, các nàng tắm tiên nên cực kì thoải mái chơi đùa. Cơ thể trắng nõn nhấp nhổm dưới làn trước trong vắt. Bộ ngực non nớt của cả ba đều đập vào mắt Tiêu Lệ. Huân Nhi và Tiêu Mị thì phẳng như sân bay vì còn quá nhỏ, chỉ có Tiêu Ngọc đã bắt đầu phát dục, bộ ngực vun lên thật đẹp, hai mún vú hồng tươi nhìn chỉ muốn cắn.
Tiêu Lệ thèm nhỏ dãi, nhưng cũng chỉ biết ngồi nhìn mà thôi. Hắn ước một lần được dí Tiêu Ngọc.
Rồi hắn nảy ra một ý định : " Đây là thế giới cường giả vi tôn, chỉ cần có thực lực sẽ có được mỹ nhân, của cải. Ta lại có vẻ ngoài soái thế này cùng với kinh nghiệm tán gái phong phú, biết đâu lại có một hậu cung cực phẩm."
Nghĩ tới cảnh những mỹ nữ xinh đẹp vây quanh mình thôi mà Tiêu Lệ đã bủn rủn tay chân. Tuy tâm hồn già cỗi nhưng cái thói hám gái thì cho dù có chết đi sống lại chục lần vẫn không đổi được.
Nhờ chăm chỉ nghiên cứu quyển sách " Đấu Phá Thương Khung" nên Tiêu Lệ nắm rõ các tình tiết trong truyện. Cũng nhờ đó mà Tiêu Lệ biết mình nên làm gì.
Tiêu Gia có mấy cái phường thị chuyên buôn bán, Tiêu Lệ đã chiếm một cái để phục vụ cho mục đích của mình đó là kiếm tiền. Bước đầu tiên đó là kiếm tiền, bước tiếp theo mới tới lúc chinh phục mỹ nữ.
Nhờ vào khả năng tạo ra mọi vật bằng đấu khí, Tiêu Lệ chỉ cần nghĩ tới chúng rồi huyễn hóa hình dáng ra bằng đấu khí vậy là xong. Tiêu Lệ suy nghĩ xem mình sẽ bán thứ gì, bán vũ khí thì chắc chắn không ổn sẽ gây láo loạn ngay. Bán thuốc thì nơi này đầy thảo dược quý rồi, chi bằng bán đồ ăn.
Tiêu Lệ nghĩ ngay ra một món cực kì dễ làm mà lại cực kì ngon đó chính là mì gói. Chỉ sau vài động tác, Tiêu Lệ đã biến ra vài gói mì ăn liền với vài nhãn hiệu mà hắn biết.
Sau đó đi lấy một cái bát to, bóc mì ra, rắc gia vị lên trên rồi đổ nước sôi vào sau đó úp một cái đĩa lên trên chờ 3 phút.
Sau đó hắn mở ra, mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng. Tiêu Lệ dùng đũa gắp mì bỏ vào miệng, một mùi vị ngon không thể tả được. Hắn ăn một loáng đã hết bát mì rồi còn húp hết cả nước.