1 Chương 1 Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục
Ầm ầm....
" Aaaa...nữa đi phu quân...nữa đi...aaaa....thiếp sướng quá...ôi chàng to quá....aaaaa...nữa đi.....thiếp sướng!"
Tiếng rên rỉ dâm loạn của một người phụ nữ vang lên trong căn phòng ngủ ới ánh sáng yếu ớt.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, mưa không ngừng nghỉ kèm theo cả sấm sét. Ấy vậy mà vẫn có một người, đúng hơn là một đứa trẻ đang đứng bên ngoài cửa phòng rồi nhìn lén.
" Cha và mẫu thân đang ấy ấy sao?"
Đứa trẻ thầm tự hỏi, mặc cho mưa ướt hết cơ thể. Hắn chính là Tiêu Lệ, là đứa con thứ hai của tộc trưởng Tiêu gia Tiêu Chiến, là đệ đệ của Tiêu Đỉnh và nhị ca của Tiêu Viêm.
Hắn đang nhìn lén cha và mẫu thân làm tình, mặc dù hắn năm nay mới có 10 tuổi nhưng đã tò mò về chuyện ấy.
Ầm ầm....
Ầm ầm...
Tiếng sấm ngày càng to, rồi một tia sét rạch ngang bầu trời đánh xuống Tiêu Gia, ngay nơi Tiêu Lệ đang đứng.
Ầm.
Tiếng động lớn làm Thiêu Chiến và thê tử lập tức ngừng việc quan trọng lại, cả Tiêu gia náo loạn vội đi tìm nơi gây ra tiếng động.
Lúc này chỉ thấy Tiêu Lệ đen thui nằm bất động ở dưới hiên nhà, lưỡi lè ra mắt trợn ngược.
7 năm sau....
Trong một khu rừng âm u tĩnh mịch, Tiêu Lệ ngồi xếp bằng tu luyện. Từ một thằng bé 10 tuổi nay đã thành một thanh niên 17 tuổi cường tráng khỏe mạnh, gương mặt ưa nhình còng đôi mắt sắc bén.
Một lát sau, Tiêu Lệ mở mắt rồi thở phào nói : " Tổ sư nó, ngồi ở đây đợi mãi không có con ma thú nào xuất hiện vậy?"
Tiêu Lệ hiện tại thực ra không phải là Tiêu Lệ mà chúng ta biết, tuy thân xác vẫn là Tiêu Lệ nhưng linh hồn lại là của người khác.
Cách đây 7 năm khi tia sét đánh trúng Tiêu Lệ thì hắn đã chết, nhưng lại có một linh hồn được đem tới từ thế giới khác nhập vào cơ thể của hắn.
Linh hồn này là một lão già sắp chết, lão già này chết trong bệnh viện do trước đó đã ăn trộm đồ lót của phụ nữ nhà hàng xóm, bị phát hiện thì chạy bạt mạng ra đường không để ý xe đang lao tới. Kết quả bị xe tông văng xuống sông chết tươi. Linh hồn lão bay lên trời, xuyên qua không gian và thời gian sau đó tới đấu khí đại lục nhập vào Tiêu Lệ vừa chết mà không ai hay biết.
Kể từ đó lão già sống với thân phận là Tiêu Lệ. Tuy già nhưng với tính cách bẩn bựa của mình thì lão đã làm đủ thứ trò từ rình con gái tắm, ăn trộm đồ lót phụ nữ. Cho nên khi được sống tiếp trong một thân xác trẻ trung và thế giới huyền ảo này thì lão cảm thấy thật may mắn.
Ở cái thế giới này 7 năm lão cũng đã quen và hiểu rất nhiều điều. Hơn thế nữa lão còn có một bảo bối giúp lão có thể làm những gì mình thích. Khi xuyên không thì thường có hệ thống đi kèm để hỗ trợ, tuy nhiên lão không có cái hệ thống chó má nào. Ngược lại lão có một khả năng mà ngay khi lão tới đây đã phát hiện ra đó là...dùng đấu khí tạo ra đồ vật hữu hình.
Cái này tưởng đơn giản nhưng lại cực kì bá đạo trong tay một lão già tới từ thế giới khác.
Vì đã sống tới gần 80 tuổi và còn sống tiếp 7 năm trong thân thể mới nên lão cực kì có kinh nghiệm và suy nghĩ rất kĩ trước khi làm gì đó.
Trong khi đang than thở, Tiêu Lệ chợt nheo mắt đề cao cảnh giác khi có gì đó trong màn sương mờ ảo. Lát sau đã có vài bóng dáng xuất hiện với những cặp mắt đỏ ngầu.
Khi chúng bước ra khỏi làn sương thì diện mạo cũng lộ ra. Đó là một bầy ma thú hình sói với bộ lông đỏ cùng cặp nanh dài trước miệng.
Tiêu Lệ nhếch mép cười, ngay sau đó tay đưa lên trước mặt đấu khí xoáy thành vòng rồi biến thành một khẩu aka 47 với băng đạn đầy đủ.
Bầy ma thú gầm lên rồi lao tới, Tiêu Lệ nhảy lên không rồi xả đạn về phía đám ma thú. Đám này chỉ là ma thú nhất giai nên không chịu được hỏa lực của sống aka. Sau khi xả hết đạn thì xung quanh là xác của mười mấy con ma thú.
Tiêu Lệ thu khẩu aka 47 vào tay, nó hóa thành đấu khí rồi trở về cơ thể của Tiêu Lệ. Tiêu Lệ rút ở thắt lưng ra một con dao găm rồi đi xử lý mấy cái xác, lấy những thứ dùng được như răng và da của chúng còn những thứ khác bỏ lại cho ma thú khác ăn.
Sau khi thu hoạch xong xuôi Tiêu Lệ trở về nhà. Việc tạo ra đồ vật hữu hình bằng đấu khí này khiến Tiêu Lệ trở nên vô cùng nguy hiểm, hắn có thể tạo ra mọi thứ hắn muốn miễn là hắn đủ sức.
Ngay cả những thứ dâm dục như sextoy hắn cũng có thể biến ra nhưng chẳng hiểu sao biến ra mấy thứ này cực kì tốn đấu khí.
Và đương nhiên, nhờ vào việc được sống tới hai lần nên kinh nghiệm cua gái của Tiêu Lệ không thể xem thường. Trong Tiêu Gia có rất nhiều cô gái để mắt tới hắn nhưng hắn chỉ xem trọng vài người như Tiêu Ngọc, Tiêu Mị, Huân Nhi,...còn vài người phụ nữ đã có gia đình nữa hắn cũng để mắt tới.
Tối đến, Tiêu Lệ ngồi bên ánh nến cầm quyển truyện chữ có tên " Đấu Phá Thương Khung" đọc chăm chú. Đang đọc thì nghe bên ngoài có người xì xầm về Tiêu Viêm đệ đệ của hắn.
" Này...Tiêu Gia chúng ta xuất hiện thiên tài rồi, nghe nói Tam thiếu gia Tiêu Viêm mới có 10 tuổi đã là Đấu Giả."
" Thật hay đùa vậy để còn đi đồn?"
" Thật mà, sáng nay tại trắc nghiệm ma thạch tất cả lớp trẻ của Tiêu Gia đều được khảo nghiệm. Tới Tiêu Viêm thì tỏa sáng rực rỡ nhất."
Tiêu Lệ gấp sách lại rồi lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau hắn tới tìm Tiêu Viêm lúc này đang hãnh diện vô cùng vì là người đạt Đấu Giả trẻ tuổi nhất Tiêu Gia.
Lúc này Tiêu Chiến cha của hắn đang định trao chiếc nhẫn mà mẫu thân hắn để lại cho Tiêu Viêm.
Tiêu Lệ bước đến và nói : " Phụ thân...xin chậm đã."