Trở về truyện

Ham Muốn Tiềm Ẩn - Chương 27

Ham Muốn Tiềm Ẩn

27 Chương 27

Nàng tự tin đi thẳng sâu vào, về hướng gian hàng Cty của mình. Gian hàng nằm trong sâu khu vực trưng bày sản phẩm hỗ trợ nông nghiệp, từ lối này nàng phải đi qua 3 khu rộng, mới đến khu ấy. Nàng không quan tâm đường xa, chỉ từ từ đi, vì hôm nay nàng có cả buổi sáng.

Lan Chi đi giữa dòng người ngược xuôi, nhưng sao nàng cảm thấy gáy mình lành lạnh, như có người theo dõi, nàng quay lại mấy lần, đều có vô số gương mặt lạ sau lưng nhìn nàng, nhưng họ không mang đến cho nàng cảm giác ấy. Lan Chi đi nhanh hơn, nàng cố gắng đến chỗ cty mình càng nhanh càng tốt. Nàng có cảm giác mình thật nhỏ bé, nàng như chìm trong biển người. Lan Chi vẫn cảm giác hơi thở nguy hiểm sát sau gáy mình, càng ngày càng gần, nàng hoảng hốt đi nhanh hết khả năng của mình, né tránh cảm giác đó. Nhưng chen chút trong dòng người đặc kín không dễ tìm được hướng, khi nhận ra, nàng đã đi qua hướng khác từ lúc nào không hay.

Lan Chi dừng lại nhìn quanh, trong mắt nàng khắp nơi đều là người và người, quan cảnh đều giống nhau, nàng không phân biệt được phương hướng. Lan Chi cảm thấy lo lắng, nàng nhìn quanh như đề phòng kẻ tấn công mình, cảm giác nguy hiểm vẫn quanh quẩn đâu đây. Nàng thấy dòng người đang đổ về một hướng, đó là một nhà hội trường lớn, bên ngoài có căng băng rôn chào mừng và giới thiệu chương trình ca nhạc. Theo Lan Chi suy nghĩ, chỗ càng đông người càng an toàn, chỗ đông người kẻ đang theo đuôi nàng sẽ không dám làm bậy.

Lan Chi nương theo dòng người đi vào Hội Trường. Bên trong đông nghịt người, cả ngàn người đang chen chút nhau, vì đây là buổi biểu diễn ca nhạc miễn phí của Ban Tổ chức Hội Chợ, có sự góp mặt của vài ca sĩ tên tuổi. Lan Chi cảm thấy khó chịu, nàng bị nêm chặt giữa đám đông, chen lấn qua cửa. Mùi mồ hôi người, từng cái xô đẩy như vô tình đụng chạm cơ thể nàng, Lan Chi bắt đầu hối hận vì quyết định của mình.

Lan Chi vẫn nhích từng bước một theo đám đông, nàng tập trung đề phòng nhưng không có chuyện gì xảy ra. Nàng tự cho phép mình thả lỏng, sau những phút chạy trốn vừa qua, tinh thần Lan Chi thật mệt mỏi. Hay là do mình suy nghĩ lung tung, thật ra không có kẻ nào đang theo dõi nàng, Lan Chi tự vấn.

Đang suy nghĩ mông lung bất chợt nàng cảm thấy lông gáy mình dựng lên, nàng có thể cảm nhận hơi thở mùi rượu nồng nặc phả vào cổ mình. Lan Chi chợt nhớ tới một kẻ, không thể nào, không thể là hắn, nhưng trực giác báo cho nàng biết, nàng thật sự nguy hiểm cận kề. Lan Chi muốn xoay người lại, chợt một bàn tay thô ráp đặt lên vai nàng, một giọng nói muôn vàn lần nàng không muốn nghe thì thào vào tai nàng.

– Không cần quay lại, cô em đoán đúng rồi. – giọng ông Tư có đôi mắt đỏ ngầu như thú hoang vang lên.

– Ông muốn gì, buông tôi ra, không tôi la lên đó. – Lan Chi bắt đầu phản kích.


– Ha ha… La đi, muốn mặt đầy sẹo thì la lên đi.- Bàn tay ông ta trên vai nàng từ lúc nào lăm le một cây sắt nhọn hoắt như căm xe máy mài đầu, chỉ dài chừng năm phân, chĩa vào sát mặt Lan Chi.

Nàng rùng mình sợ hãi, người nàng run lên, nghĩ đến cây nhọn đó rạch vào mặt mình, không, nếu cho nàng lựa chọn, nàng thà để nó đâm vào người mình.

– Ông.. Ông muốn làm gì? – Lan Chi không kềm chế được giọng nói của mình.

– Đi theo, không được chống cự. – ông ta nói.

Lan Chi không có cách nào, nàng chỉ biết đi theo hiệu lệnh của bàn tay ông ta nắm lấy bắp tay mình. Vừa đi, nàng vừa suy nghĩ đến khả năng gì sẽ xảy ra với mình, bị hiếp dâm, nghĩ đến vật xù xì giữa hai chân ông ta, Lan Chi chỉ muốn ói. Nhưng đó chưa phải là kết quả xấu nhất, nàng rất có khả năng bị giết chết để bịt miệng. Vừa đi, Lan Chi vừa suy nghĩ tìm kiếm cơ hội cho mình. Nàng cố gắng đi chậm lại để kéo dài thời gian cho mình, chợt nàng cảm thấy cổ mình nhói đau rồi ran rát.

– Còn âm mưu gì thì vết tiếp theo sẽ là trên mặt – giọng hắn đe dọa.

Lan Chi uất ức, vừa tức giận vừa đau đớn, mắt nàng đỏ lên nước mắt trào ra, nàng chưa bao giờ bị đối xử ngược đãi như vậy. Anh Sơn ơi. Anh Linh ơi, cứu em. Nàng thầm kêu lên trong lòng, nhưng nàng thừa biết sẽ không ai khác ngoài bản thân có thể cứu mình. Lan Chi tập trung suy nghĩ tiếp tục, hàng loạt các tình huống giả lập được dựng lên rồi bác bỏ rồi dựng lên trong đầu nàng. Lan Chi cảm giác đầu mình căng ra, áp lực kinh khủng này bình thường nàng không thể chịu đựng.

Lan Chi bị dắt ra phía sau hội trường, nơi đó là một bãi đất trống, cỏ mọc cao ngang người, xa xa là một công trình đang xây dựng, bỏ hoang. Nàng bắt đầu lo lắng, sợ hãi, ở nơi trống trải không người như thế này, nàng muốn chạy hay cầu cứu cũng không được. Lan Chi chợt nghĩ ra một kế sách, táo bạo nhưng sẽ tạo cho nàng cơ hội thoát thân.


Đúng như nàng dự đoán, lão ta hướng nàng đến công trình bỏ trống kia. Khi bước chân vào trong, nàng nghe hơi thở của lão gấp gáp hơn như muốn hành động. Chợt Lan Chi quay đầu lại, đối diện lão:

– Ông muốn tôi phải không? Tôi sẽ đáp ứng ông, nhưng ông phải thề thả tôi ra ngay sau đó. Tôi sẽ không tố cáo ông.

Lan Chi nhìn lão ta, chờ đợi.

– Cô em nghĩ mình có quyền ra điều kiện sao? Không đáp ứng hả? Ha ha… Đôi khi mùi vị bị hãm hiếp cũng thú vị lắm. – lão ta nói, mắt đỏ lên – Thử qua một lần cô em sẽ nhớ mãi.. Ha ha.

Lan Chi rùng mình sợ hãi, nhưng nàng biết giây phút này nàng phải đối diện tất cả, dù không muốn.

Hai tay Lan Chi nắm lấy mép chiếc váy thun đang mặc, nàng kéo ngược lên qua đầu, tay nàng mở luôn chiếc áo ngực và cởi nốt chiếc quần lót. Hai tay nàng mở ra, cơ thể nàng không mảnh vải che thân trước ánh mắt đỏ ngầu như thú vật của lão già. Nàng quan sát biểu hiện của lão, nàng đang đi trên một con đường rất mạo hiểm, nếu tính toán của nàng sai lệch hậu quả sẽ rất thê thảm. Lan Chi bước tới, sát người ông ta, nàng ngửi thấy mùi rượu, mùi mồ hôi và mùi cơ thể dơ dáy lâu ngày không tắm của lão, nàng nín thở. Tay nàng vuốt ngực lão, ánh mắt nàng lim dim lẳng lơ, đây cũng là cực hạn nàng có thể diễn kịch trước một lão già nàng kinh tởm tột độ. Lan Chi cạ hai bầu ngực của mình vào ngực lão, nàng nói nhỏ:

– Ông đã bao giờ được người phụ nữ đẹp như tôi phục vụ chưa. Thử qua một lần ông sẽ nhớ mãi… – Như vô tình nàng lặp lại đúng câu nói của lão nói với mình.


Lão già mơ màng, mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Lan Chi nuốt nước miếng. Thề có trời, lão không bao giờ biết được con mồi lão theo đuổi từ Bình Minh lên đây lại ngon ngọt như vậy. Từ xưa đến nay, đến với lão toàn là phụ nữ mập béo, xấu xí khát tình, chưa bao giờ lão thấy qua một thân thể phụ nữ đẹp đến như thế này.

Lan Chi đưa một tay vòng qua cổ đầy ghét bẩn của lão, kéo đầu lão xuống ngực mình, lão như vồ lấy bằng cả hai tay, lưỡi của lão liếm láp bộ ngực nàng, nước dãi lão tràn ra mép, chảy cả lên người nàng. Lan Chi nhăn mặt, mím môi chịu đựng, nàng liếc xuống vật nhọn lão dùng để uy hiếp nàng, bị lão buông tay rơi xuống đất, nó chẳng qua là một chiếc găm xe máy, mài nhọn đầu, thân uốn cong để nắm trong lòng bàn tay. Nàng muốn chộp lấy nó và cho lão già đang dày vò cơ thể mình một nhát chí mạng, nhưng… nàng biết mình sẽ không nhanh được như lão. Lúc này lão buông một tay ra, luồn vào giữa hai chân Lan Chi, moi móc âm hộ nàng. Nàng cảm thấy rất đau, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, nàng cố tình mở hai chân ra, miệng phát tiếng rên khẽ. Lão già vẫn nút chùn chụt hai núm vú Lan Chi không biết chán, lão còn dùng răng nhai nhẹ hai núm vú nàng, nàng gồng người để không bật lên tiếng la. Lan Chi bất chợt dùng tay đẩy nhẹ ngực lão ra, lão hơi sững lại nhưng không chống đối.

Nàng quỳ xuống đất trước người lão, đáy quần lão đội lên thật to nổi lên cả hình dáng của cái dương vật bên dưới, quần lão bị thấm ướt loan lổ tại vị trí đầu dương vật. Dưới ánh mắt quan sát của lão, tay nàng run rẩy mở khóa quần, nàng dùng hai tay tuột chiếc quần lão xuống đầu gối, chiếc dương vật khủng khiếp của lão bật ra gần sát mặt Lan Chi. Đầu nó to như chóa đèn pin, màu tím thẫm, thân xù xì nổi đầy mục như mụn cóc, mùi khai nước tiểu đậm đặc xông vào mũi Lan Chi. Nàng cố gắng ngậm chặt miệng để không ói. Nàng vươn tay ra, nắm lấy nó, sục nhẹ nhẹ, nàng cảm giác ghê tởm cả bàn tay mình. Tay nàng vuốt nhẹ, mắt nàng nhìn sâu vào vẻ mặt mê muội của lão, lão nhìn nàng vuốt ve dương vật, thứ duy nhất mà lâu nay lão tự hào về mình, lão thích thú lắm. Lão ngữa đầu lên trời hưởng thụ.

Lúc này Lan Chi vẫn quỳ dưới đất, hai đầu gối nàng đau đớn vì cát đá dưới nền xi măng, tay nàng trái nàng vẫn sục nhẹ cho lão, tay phải nàng đưa nhẹ tới bên cạnh chân lão, với lấy vật nhọn kia. Lão già chợt cảm thấy gì đó bất thường, lão nhìn xuống và gầm lên, tay lão tóm lấy tóc Lan Chi giật ngược hất nàng ra xa, nhưng Lan Chi vừa chụp được vật đó, nàng ngã ngữa người ra sau, thấy lão già đang nhảy chồm tới mình, Lan Chi nhắm mắt đâm đại vào người lão. Lan Chi nghe tiếng thét ré lên như heo bị chọc tiết, nàng mở mắt ra, thấy lão lăn lộn bên mình, mặt nổi gân xanh, hai tay bụm lấy dương vật, máu đỏ rỉ ra kẽ tay lão. Lan Chi bần thần, nhìn lão, bất chợt mắt lão long lên sòng sọc, đỏ ngầu, lão gầm lên.

– Tao giết mày.

Lão chồm người qua, bàn tay đầy máu của lão nắm lấy chân nàng, Lan Chi hoảng hốt, hai chân nàng đạp lia lịa, hất bàn tay kia ra. Nàng đứng bật dậy chạy, mặc cho bàn chân nàng đau đớn, mặc cho thân thể nàng trần truồng, nàng chỉ muốn chạy xa khỏi con quái vật đó.

Lan Chi lao ra khỏi khu công trình hoang, nàng phải tìm kiếm người giúp đỡ mình, nàng không tin lão ta sẽ bỏ qua cho nàng đơn giản như vậy. Nàng chạy tới bên bức tường sau lưng hội trường, sau lưng nàng vẫn vang lên tiếng thét gào điên cuồng của lão già.

Lan Chi mở cánh cửa sắt nhỏ trước mặt, nàng ngay chạy vào trong, bên trong là mảng tối đen, vang vọng tiếng nhạc phía trước hội trường. Nàng lò mò trong bóng tối, vì mắt nàng mới từ bên ngoài vào, chưa kịp điều tiết. Sau 2 phút, nàng thấy bắt đầu thấy lờ mờ xung quanh, đây là một nhà kho phía sau hội trường, khắp nơi là bàn ghế ngỗn ngang, bục phát biểu, các thùng loa, dây điện… Nàng đi sâu vào trong, lo lắng nơi đây không còn lối thoát khác, nếu thế Lan Chi đã tự đưa mình vào ngõ cụt. Nàng tìm được 2 chiếc tủ sắt đựng quần áo đạo cụ, trang phục biểu diễn. Lan Chi mừng rỡ, hơn lúc nào hết nàng cần che đậy thân thể trần truồng của mình.

Bên trong tủ sắt đầu tiên toàn bộ là quần áo truyền thống, áo dài truyền thống nam nữ, chỉ có áo rộng thùng thìn, không có một cái quần. Lan Chi mở cánh tủ thứ hai, là trang phục âu phục, thứ này thích hợp hơn, nàng chọn cho mình một chiếc áo như yếm, chỉ có mảnh trước, trống lưng phía sau, vải mềm óng ánh và một chiếc váy cực ngắn. Với một đôi giày da ống cao, nhìn Lan Chi chẳng khác gì các cô vũ nữ chuyên nghiệp. Đối với Lan Chi giờ phút này, được như vậy đã là quá tốt, tuy rằng chiếc váy ngắn tới mức chỉ hơi giơ chân cao là thấy hết bên trong không có gì che đậy của nàng.

Lan Chi đi theo tiếng nhạc vọng lại, nàng muốn tìm người giúp đỡ, chỉ có bên nhiều người nàng mới cảm thấy yên tâm. Nàng tìm kiếm được lối đi bên hông cánh gà sân khấu, ở đó có một nhóm bảo vệ đang đứng hút thuốc, mắt nhìn không rời cô ca sỹ và nhóm vũ công ăn mặc mỏng manh, uốn éo theo vũ điệu trên sân khấu. Mãi đến khi Lan Chi đi đến bên cạnh họ mới nhận ra.

– Tôi cần giúp đỡ, có một lão điên đang đuổi theo tôi. – Lan Chi cuối cùng cũng có cơ hội nói ra được lời cầu cứu mà nàng đã tự đấu tranh để giành lấy.

Linh lao đến nhanh nhất bằng hết khả năng của anh, ngay sau khi nhận được điện thoại của Lan Chi. Anh mở cánh cửa phòng của Ban Quản lý, Lan Chi ngồi đó tóc tai rũ rượi, áo váy mỏng manh, một tay nàng đang che hờ trước ngực, một tay đè lên chiếc váy ngắn. Nàng ngồi đây hơn 30 phút chờ công an lấy khẩu cung và truy bắt lão già kia, văn phòng thì nhiều người ra vào, họ cứ bước vào là sững người trước sắc đẹp và độ hở hang quá mức của bộ áo váy nàng mặc. Lan Chi rất khó chịu, nàng cảm giác mình như một cô gái bán hoa bị bắt về điều tra. Nàng chỉ báo cho mình Linh, cũng không nhắc tới gian hàng công ty nàng trong Hội chợ vì sợ tin đồn đến cả công ty ở Sài Gòn. Đến lúc Linh lao vào, Lan Chi mừng rỡ chạy ra lao vào lòng anh, khóc vùi. Bây giờ nàng mới cảm nhận được sự ấm áp và an toàn thật sự.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.