Trở về truyện

Hắc Ám Thống Trị Đô Thị - Chương 3 Hắc Ám Thống Trị Đô Thị

Hắc Ám Thống Trị Đô Thị

3 Chương 3 Hắc Ám Thống Trị Đô Thị

Cuối cùng... là loại Tiên Thiên Thiên Phú cuối cùng – Ngộ Tĩnh Thiên Phú.

Thế nhân thường nghĩ ngộ tĩnh vốn là thông minh hơn người hoặc trí nhớ siêu phàm?.

Đáng tiếc điều này cũng chưa hẳn là đúng, ngộ tĩnh liên quan đến ý thức, là một loại thế mạnh của trí tuệ nhưng ngộ tĩnh cũng phân chia thành nhiều loại khác nhau.

Giả sử một đứa bé 3 tuổi có thể tinh thông toán thuật bất cứ ai cũng gọi nó là tuyệt thế thiên tài bất quá sự ‘thiên tài’ của đứa bé này chỉ trên mặt toán thuât hoặc rộng hơn là khả năng suy luận mà thôi.

Ngộ tĩnh trong Thiên Phú Ngộ Tĩnh được hiểu là ‘thiên tài’ về một mặt nào đó, thiên hạ trăm nghề mỗi nghề đều có trạng nguyên, căn bản không chỉ gói gọn trong hai chữ luyện võ, đây chính là đặc điểm của ngộ tĩnh.

Loại ngộ tĩnh thứ nhất gọi là Thuộc Đường Lão Mã, đây là một loại ngộ tĩnh nhắm vào trí nhớ con người về một loại lĩnh vực đặc biệt, cụ thể ở đây là nhớ đường, người nắm giữ loại thiên phú này trời sinh là thám hiểm giả.

Trời sinh mẫn cảm trong việc phá trận, có ưu thế rất lớn về cảm nhận phương vị thậm chí là cả thời tiết, loại thiên phú này bình thường sẽ không thể hiện ra ưu thế nhưng nó lại là một trong số cực ít thiên phú giúp chủ nhân của nó luôn chiếm được địa lợi ưu thế.

Chưa kể ưu thế này trong những hoàn cảnh ác liệt như bóng tối, mê cung, thâm uyên, biển cả, hang động đều có rất mạnh lực tác dụng, người nắm giữ thiên phú này rất ít khi bị địa thế gây khó dễ.

Loại ngộ tĩnh thiên phú thứ hai gọi là Vẽ Rồng Điểm Mắt, thoạt nghe thì thiên phú này chính là dùng cho hội họa bất quá không phải, thiên phú này vốn muốn tô điểm cho hai chữ ‘tinh tế’, người có thiên phú này luôn có khả năng cảm nhận cùng đánh giá phi thường tinh tế.

Cho dù là học võ công thường thường cũng có thể chỉ ngay ra trọng điểm, dùng trong con đường nghệ thuật lại càng đáng sợ, bất cứ hạng nào bên trong cầm kỳ thi họa đều cường hơn thường nhân quá nhiều, đây là một loại tố chất của kỹ nghệ tông sư.

Loại ngộ tĩnh thiên phú thứ ba gọi là Nhất Mục Thập Hành, loại thiên phú nhắm vào trí tưởng tượng, chủ nhân của loại thiên phú này có khả năng suy luận rất đáng sợ, khả năng mô phỏng cũng cực kỳ đáng sợ.

Loại này thiên phú thậm chí có thể dễ dàng bắt trước võ công của môn phái khác, bất cứ cái gì vừa nhìn liền bắt đầu có thể suy diễn, có thể tưởng tượng lại, chỉ cần tinh lực của ngươi đủ cường thậm chí có thể học tận thiên hạ võ công, đương nhiên học chỉ là học chiêu thức, muốn học được công thể căn bản chỉ là trời sinh nói mộng”.

Loại ngộ tĩnh thiên phú thứ tư gọi là Nhân Gian Y Thánh, nếu như Thần Nông Dược Thể là dược đạo tối cao thể chất thì Nhân Gian Y Thánh lại là Y Đạo tối cao thể chất

Một mặt ngươi có khả năng vô cùng thân thuộc cùng dược liệu nhưng quan trọng nhất ngươi trời sinh có thể cảm nhận được kinh mạch trên người kẻ khác, có thể nhìn thấu huyệt đạo thậm chí cả....

Vận công lộ tuyến, loại này thiên phú cực kỳ đáng sợ khi chiến đấu dựa theo vận công lộ tuyến của đối phương thường thường có thể tiên phát chế nhân hơn nữa trời sinh có đáng sợ thiên phú với huyệt đạo.

Khả năng châm cứu liền càng thêm đáng sợ, càng thêm hiệu quả lại không sợ bất cứ điểm huyệt thủ pháp nào, có thể phá tất cả điểm huyệt thủ pháp trong thiên hạ.

Loại ngộ tĩnh thiên phú thứ năm gọi là Sinh Sinh Bất Tức, loại thiên phú này cực kỳ thích hợp tu luyện đạo gia công pháp, những loại nội công mang theo cả âm cùng dương.

Trong cơ thể nội lực cùng khí huyết liên tục di chuyển, huyết khí cùng nội lực đều có khả năng hồi phục cực nhanh, đặc biệt là nội lực, người nắm giữ thiên phú này muốn nội lực khô kiệt chỉ sợ cũng khó, đây chính là thiên phú nhắm vào đan điền con người.

Loại ngộ tĩnh thiên phú thứ sáu gọi là Linh Dị Song Đồng, chủ nhân của loại thiên phú này... có thể nhìn thấy thế giới mà người khác không nhìn thấy, cảm nhận những điều người khác căn bản không cảm nhận nổi.

Cảm giác lực lượng phi thường mạnh mẽ thậm chí có thể đoán ra xu cát tị hung, thiên phú này chính là giang hồ đạo sĩ tối cường thiên phú.

Loại ngộ tĩnh thiên phú thứ bảy gọi là Cái Thế Thần Đồng, người nắm giữ thiên phú này trời sinh thông minh hơn người, khả năng đọc hiểu cực mạnh, khả năng suy luận cực mạnh.

Có thể nói là chân chính học một biết mười, trí nhớ cũng cực cường, chỉ cần đọc qua một lần tuyệt đối có thể nhớ xuống dưới.

Thiên phú này gần như làm bất cứ thứ gì cũng dễ dàng, loại này tư chất chính là trời sinh thích hợp học tập, chỉ cần có minh sư chỉ điểm tiền đồ liền vô hạn.

“Loại ngộ tĩnh thiên phú thứ tám gọi là Hoang Dã Lang Vương, loại ngộ tĩnh này chính là ý thức chiến đấu, ý thức chiến đấu cùng sinh tồn phi thường đáng sợ, giống một đầu hoang mạc lang vương, bản năng sinh tồn có thể vượt qua hết thẩy, đây chính là trời sinh huyết lang, trời sinh chiến đấu thiên tài.

Bản thân chủ nhân loại thiên phú này chỉ cần chiến đấu, tấn công, phòng ngự, tốc độ đều mạnh mẽ đề thăng 2 thành.

Loại ngộ tĩnh thiên phú thứ chín gọi là Võ Học Kỳ Tài, trời sinh kinh mạch rộng hơn người khác lại phi thường vững chắc, trời sinh có thể cảm ngộ năng lượng tự nhiên tốc độ tu luyện nội công liền đề cao ba thành, trời sinh có cảm ứng với võ đạo một đường, luyện võ liền có thể đề cao năm thành tốc độ, đột phá cảnh giới cũng dễ dàng hơn người thường rất nhiều”.

Cuối cùng là loại ngộ tĩnh thiên phú thứ mười, gọi là Nhâm Đốc Nhị Mạch, loại này thiên phú chủ nhân trời sinh trong người đã tụ tập Tiên Thiên Khí, trời sinh Nhâm Mạch cùng Đốc Mạch đều rất dễ đả thông.

Chỉ cần nội lực đủ liền có thể xé rách Nhâm Đốc hai mạch trở thành Tông Sư hàng ngũ cao thủ, quan trọng hơn bản thân nắm giữ Tiên Thiên Khí liền có nội lực tinh thuần hơn đồng cảnh giới rất nhiều, cùng một loại nội công, cùng một loại chiêu thức nhưng uy lực có thể gia tăng 3 thành.

Quan trọng hơn loại người này không sợ tẩu hỏa nhập ma, không sợ tâm ma quấy rầy, chỉ cần đủ điều kiện liền đột phá dễ như ăn cơm uống nước.

Mà Dạ Nguyệt lại sở hữu bốn thiên phú trong Tiên Thiên Thiên Phú, phải gọi khủng bố đến cực điểm.

Đầu tiên, Tiên Thiên Bách Mệnh Thể.

Thứ hai, ngoài trừ Tiên Thiên Bách Mệnh Thể ra đứa bé còn song song sở hữu ba loại căn cơ thiên phú là Lực Bạt Sơn Hà, Sắt Thép Khí Cầu cùng Thực Thần Chuyển Sinh.

Tiên Thiên Bách Mệnh Thể không chỉ giúp đứa bé sống dai hơn người khác rất nhiều mà còn giúp khí huyết của đứa bé phi thường lớn, khí huyết mạnh mẽ đến mức làm người ta biến sắc.

Lực Bạt Sơn Hà lại cho đứa bé sức lớn vô cùng.

Sắt Thép Khí Cầu đương nhiên làm thân thể đứa bé cứng rắn như cương thiết.

Thực Thần Chuyển Sinh bị người ăn hết đồ ăn sẽ bị thân thể của ngươi tiến hành hoàn mỹ tiêu hoá, hấp thu, thu hoạch toàn bộ chất dinh dưỡng.

Rốt cuộc chạy xong 5 vòng, Dạ Nguyệt lúc này mới dừng lại, hai tay trực tiếp đặt lên đầu gối, thở hổn hển.

Sắc mặt hắn trở nên trắng xanh, thân hình nhỏ nhắn run lên, khẽ thở ra một tiếng, hô hấp của hắn càng ngày càng nặng nề.

" Nguyệt nhi...người".

Lúc này ở bên cạnh đứa bé, Nguyệt bà bà xuất hiện, khuôn mặt mang theo vài phần lo lắng.

" Bà bà, không cần đâu, ta đói...có ăn sao".

Nguyệt bà bà gật đầu mỉm cười, dẫn Dạ Nguyệt tiếp tục lê thân thể mệt nhoài về phía trước.

...

Trong rừng rậm lòng đất căn cơ địa.

Lúc này, còn chưa tới giờ cơm, trong phòng ăn chỉ có đứa bé cùng Nguyệt bà bà hai người, hắn nhìn một cái bàn đồ ăn không lồ bày ra từng con nướng đồ ăn.

Trong mắt lóe kim quang, khóe miệng lộ ra cười khúc khích, sau đó, thả người nhảy một cái, dụng cả tay chân bò lên trên mấy chục cao mộc tảng.

"Đáng yêu đồ ăn, ta đến rồi "

Đứa bé khóe miệng chảy xuống ngụm nước, bắt đầu đối với không lồ bàn ăn bên trên những mỹ vị đồ ăn tiến hành gặm cắn, tính cả vừa rồi tu luyện tiêu hao hết năng lực cùng nhau bù đắp lại.

Thực Thần Chuyển Sinh thiên phú đúng là dùng tốt, có thể đem những này ăn đồ ăn chuyển hóa thành sức sống chứa đựng ở trong thân thể.

Chỉ cần sức sống đủ, đứa bé thì sẽ không đói bụng nhanh như vậy, đương nhiên, này ăn một bữa dùng tới đồ ăn khả năng hơi nhiều, tỷ như, hiện tại đứa bé chỉ ăn một lúc thời gian

Nhưng phía sau đứa bé phía sau trên bàn đã chồng ước chừng hai ba mươi cái đĩa!

"Cái kia Tiểu Nguyệt nhi lại tới nữa rồi, ta cảm thấy chúng ta lại đến tăng ca, những đồ ăn này không đủ nha "

Đầu bếp nhìn trong phòng ăn cái kia ma nhân, cảm thấy hôm nay bọn họ khẳng định đến tăng ca, nguyên lai chuẩn bị kỹ càng đồ ăn chính đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến mất, như thế vừa nhìn căn bản không đủ toàn bộ căn cứ dùng ăn.

"Ừm, để đại gia tiếp tục khởi công đi"

Đầu bếp trưởng hít một hơi thuốc lá, xoay người để nguyên lai đã dừng động các đầu bếp tiếp tục khởi động làm cơm.

Nhìn một chút đứa bé chỉ có 3 - 4 tuổi chính đang ăn nhiều đồ ăn, biết đây là một hồi khó đánh trận chiến đấu, một hồi thực khách tốc độ cùng đầu bếp tốc độ chiến tranh.

" Tiểu Nguyệt, ăn chậm một chút, nơi này còn có thật nhiều đây "

Nguyệt bà bà nhỏ giọng khuyên nhủ, nàng nhìn đứa bé xách một đống lớn đồ ăn thả ở trên bàn của bọn họ.

Dù nàng cũng da mặt không nhịn được, có thể nhìn rõ ràng đứa bé một chuyển liền chuyển một khối đồ ăn đến, nguyên lai trong phòng ăn bày ra đồ ăn vị trí, hiện tại xuất hiện thật lớn chỗ hổng

"Không có chuyện gì, Nguyệt bà bà "

"Những đồ ăn này sặc không tới ta "

Đứa bé cho rằng Nguyệt bà bà sợ ăn nhanh sẽ sặc, liền rất cảm kích cùng nàng giải thích vài câu, sau khi giải thích xong, tiếp tục duy trì uống thịt tốc độ ăn uống

Mà đứa bé cái bụng ở Nguyệt bà bà nhìn kỹ, nhô lên đến lại xẹp xuống, lại xẹp bắt đầu nhô lên đến.

Liền như vậy không biết qua bao lâu, đứa bé rốt cục dừng rơi xuống động tác trong tay.

"Ăn no? Tiểu Nguyệt "

Nguyệt bà bà hơi kinh ngạc, hắn đều mau nhìn đứa bé ăn cơm, xem mất cảm giác nguyên tưởng rằng đứa bé sẽ tiếp tục ăn, không nghĩ tới đứa bé lại chính mình dừng lại.

"Không có, nhưng hỉnh như các đầu bếp thúc thúc đều ngã xuống rồi".

Cũng có thể bởi vì bị mù bẩm sinh nên thính giác của đứa bé rất tốt, cho dù đang ăn cơm cùng có thể nghe được toàn bộ âm thanh xung quanh!

Mà vừa rồi hắn nghe thấy tiếng ầm bên trong nhà bếp nên mới lên tiếng nói với Nguyệt bà bà.

"Cái gì?"

Nguyệt bà bà vừa nghe lập tức la lớn, lập tức tiến vào nhà bếp.

Khi tiến vào nhà bếp, chỉ thấy trong ngày thường những kia nhiệt tình các đầu bếp, toàn bộ ngã trên mặt đất, mỗi người hôn mê, con mắt bị vành mắt vây quanh, trong phòng bếp còn tới nơi tràn ngập đồ gia vị tro cặn, vừa nhìn sẽ không có thu thập qua.

Nàng bất đắc dĩ gọi người giơ lên các đầu bếp hướng về phòng cứu thương chạy đi.

Hơn một tháng này nàng đã nhớ không rõ, rốt cuộc bao nhiêu lần đầu bếp mất đi ý thức, cơ hồ mỗi ngày đều phải phòng cướp thương đánh dịch dinh dưỡng...

" Tiểu Nguyệt, đừng lại ăn nữa, đến giờ rồi lại đây chúng ta đi tắm thuốc". Nguyệt bà bà cười nói.

"Á…không tắm thuốc được không, lần trước đau như dao cắt ấy."

" Nguyệt bà bà, con không muốn bị luộc chín đâu."

Đứa bé nghe thấy thế đều kêu thảm, cuống cuồng chạy trốn khắp phòng bếp.

" Ngoan, hôm nay tông chủ đại nhân đã trở về, sau khi tắm thuốc xong, để ta dẫn con đi qua gặp người được không".

Lúc này đứa bé mới miễn cướng gật đầu đồng ý nói:" Hảo".

Đứa bé này được gọi là Dạ Nguyệt, một đứa bé không cha không mẹ cũng không có họ, không ai nói cho nó họ của mình là gì, lại càng không ai nguyện ý nói cho nó xuất thân của mình, nói cho nó bố mẹ nó ở đâu.

Trên thế giới này có thể nói thân thuộc nhất với Dạ Nguyệt chỉ là Nguyệt bà bà từ nhỏ đã chắm sóc hắn cùng với vị kia đại tỷ mà thôi.

Đại tỷ tên là Chúc Ngọc Nghiên mọi người ở này đều xưng nàng là Âm Hậu, đại tỷ cũng không ở trong đây.

Nàng 1 năm trước sau khi ly khai liền không có trở lại, 1 năm qua đứa bé vẫn chưa nhìn thấy hình ảnh của đại tỷ một lần.

Trên một mảng đất trống trong thôn đã bày sẵn một cáu đỉnh bằng đồng lớn.

Phía dưới lửa cháy hừng hực, nước trong đỉnh sôi sùng dục, mấy vị thiếu nữ đang ném vào từng cọng dược thảo, thỉnh thoảng còn bỏ vào mấy con rết dài vài thược hoặc những con nhện to bằng nắm tay, khiến nước vốn rất trong biến thành màu đen kịt như màu mực, trông rất dọa người.

Dĩ nhiên đây chính là dựa vào những phương thuốc cổ, phối hợp cùng dược thảo để cho đứa bé sử dụng đều có thể tăng cường thể chất.

Đến khi lửa tắt, nước trong đỉnh không còn sôi nữa, nhiệt độ hạ xuống, đứa bé bị nhấc lên.

Sau khi bị ném vào trong đỉnh nó ra sức quẫy, vì nó còn bé nên ngồi bên trong sẽ bị sặc nước, lúc mới rơi vào đã uống liền mấy ngụm.

Mấy thiếu nữ xung quanh cũng thấy hơi bất nhẫn, vì thấy Dạ Nguyệt ra sức quẫy đạp, nhe răng ngoạc miệng, thi thoảng còn uống vào mấy ngụm chất lỏng nhớp nháp kia thực sự khiến người ta lo lắng.

"Không sao, có phải mới lần đầu tiên đâu, trước kia nó cũng thế, chịu được thôi mà. Uống thêm chút thuốc cũng tốt, nếu hấp thu được sẽ có lợi ích lớn cho nó."

Nguyệt bà bà nói, đôi lúc lão chăm sóc đứa bé khá là đại khái.

Tắm thuốc kéo dài rất lâu, đứa bé bị ngâm giống như một đàn khỉ đỏ, khuôn mặt nhỏ xíu đỏ lựng như một trái táo, nhưng lúc bị nhấc ra nó lại lảo đảo như say rượu.

"Cảm giác thế nào?" Nguyệt bà bà hỏi.

Đứa bé ợ một cái, mơ hồ đáp: "Uống no rồi."

Nghe câu trả lời ngây thơ vô tư của nó, người lớn ai cũng phải bật cười.

"Buồn ngủ quá."

Dạ Nguyệt liêu xiêu, thân hình nhỏ bé ngã vào trong lòng Nguyệt bà bà, khẽ càu nhàu một tiếng, rồi lại lẩm bẩm gì đó và chìm vào giấc ngủ say.

" Về nhà ngủ một giấc, ngày mai sẽ khỏe hơn nhiều lắm đó." Nguyệt bà bà nói.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.