Trở về truyện

Hắc Ám Thống Trị Đô Thị - Chương 216 Hắc Ám Thống Trị Đô Thị

Hắc Ám Thống Trị Đô Thị

216 Chương 216 Hắc Ám Thống Trị Đô Thị

- Đã như vậy thì ngươi hãy đi chết đi.

Nguyệt Hiên khóe môi giương lên sẵng giọng nói.

Vừa dứt lời, Nguyệt Hiên động tác uyển chuyển đánh vào Ngân Nguyệt Huyền Cầm sau lưng, bay thẳng đến trước người, ngón tay ngọc nhẹ lướt trên từng dây đàn.

Thấy Nguyệt Hiên sử dụng Cầm Công, Dạ Nguyệt thần sắc trở nên nghiêm nghị che chắn trước người Mai Tuyết Hương.

Đồng thời thể nội của hắn bộc phát lượng lớn sương mù màu đen đem hai người bao lại.

Dạ Nguyệt ba năm học cầm kỹ từ chỗ Nguyệt Hiên đương nhiên rõ ràng cao thủ cầm kỹ khó chơi đến mức nào, không phải ngẫu nhiên mà sư phó Chúc Ngọc Nghiên để hắn học cầm kỹ.

Một Đại Tông Sư Đỉnh Phong bình thường thậm chí chỉ là Đại Tông Sư Hậu Kỳ cao thủ bất quá nếu Cầm Đạo có thể thông thần vậy liền đủ sức cùng Cái Thế Tông Sư chiến đấu.

Nguyệt Hiên cũng không biết Dạ Nguyệt đang nghĩ gì, nàng im lặng làm việc của mình.

Sau đó tiếng đàn rốt cuộc vang lên.

Tiếng đàn của nàng vang lên đồng thời một loại khí tức băng lãnh lại bắt đầu bao phủ toàn bộ mảnh không gian này.

Đây chính là nội lực của Cửu Thiên Huyền Băng Công

Khúc nhạc này vừa vang lên, ở đối diện Dạ Nguyệt cùng Mai Tuyết Hương ánh mắt không khỏi từ từ co lại, sau đó thấp giọng nói.

- Hồ Gia Thập Bát Phách?

Mai Tuyết Hương ở lại Duyên Hoa Tẩy Tẫn bao nhiêu năm, tuy không học cầm kỹ nhưng kiến thức vẫn có, nàng đương nhiên sẽ không nhận nhầm.

Hồ Gia Thập Bát Phách được gọi là Thiên Hạ Thập Đại Danh Khúc.

Thập Đại Danh Khúc cực kỳ cường đại nhưng mà cũng cực kỳ quý hiếm, đối với cầm đạo thì không khác gì tuyệt thế võ công của võ học giới cả.

Tuy nói, Thập Đại Danh Khúc chung quy là của người xưa, đã là vật của người xưa liền không thể sinh ra thần thuộc về mình, căn bản không thể một khúc thông thần.

Đã không thể thông thần, đáng lẽ Dạ Nguyệt cũng không sợ nhưng vào lúc này cả hắn cùng Mai Tuyết Hương dần dần cảm thấy mơ hồ không đúng.

Nói thật Thập Đại Danh Khúc trong thiên hạ cực kỳ hiếm có nhưng không phải không ai nghe được.

Ít nhất Dạ Nguyệt vừa nghe cũng nhận ra tuy nhiên Thập Đại Danh Khúc thần kỳ ở chỗ ngoại trừ Cẩm Phổ ở bên ngoài nó còn có một Âm Phổ.

Âm 0hổ tồn tại mới khiến Thập Đại Danh Khúc trở thành tuyệt thế võ học trong Cầm Sư Giới, nếu chỉ có Cầm Phổ thì đây sẽ là một khúc nhạc hay nhưng nếu nắm giữ Âm Phổ thì đây sẽ là một khúc nhạc đáng sợ.

Âm Phổ là thứ quý giá nhất bên trong Thập Đại Danh Khúc, Dạ Nguyệt cũng không ngờ Nguyệt Hiên lại nắm giữ Âm Phổ của Hồ Gia Thập Bát Phách.

Hắn có thể nhận ra Hồ Gia Thập Bát Phách nhưng nào biết loại khúc phổ này khi kết hợp với âm phổ thì mạnh mẽ ra sao?

Đương nhiên hắn rất nhanh sẽ được biết.

Tiếng đàn deo dắt, tiếng đàn buồn vô cùng, tiếng đàn cho người ta một loại cảm giác của hồi ức, của ly biệt, của nỗi nhớ thương da diết.

Một bên là trời một bên là đất, chỉ có thể hướng về nhau mãi mãi không có ngày gặp mặt, thiên nam địa bắc xa xôi khôn cùng, cách tựa ngàn thu.

Tiếng đàn này không phải là ly biệt, tiếng đàn này là nhung nhớ, là nuối tiếc, là một loại hồi ức.

Dạ Nguyệt càng nghe càng kinh dị, hắn gần như không thể tự khống chế bản thân, thân hình cứ đứng như bị định thân, ánh mắt như dại ra.

Trong khoảnh khắc Dạ Nguyệt nhớ rất nhiều thứ, những hồi ức từ thuở bé thơ.

Những hồi ức có thể vui có thể buồn, có thể đắng cay ngọt bùi nhưng hồi ức mang theo một loại lực lượng, một loại lực lượng không thể xóa nhòa trong tâm mỗi người.

Thả hồn theo gió, mang bản thân về lại những năm tháng xa xưa, nhìn lại những tiếc nuối một đời, nhìn lại những ký ức không thể chạm tới, về một miền đất đã lìa xa.

Đây là khúc thứ năm trong Hồ Gia Thập Bát Phách là khúc nhạc của hồi ức, của ly biệt, của nhung nhớ.

Tiếp theo mười ngón tay Nguyệt Hiên đè dây đàn xuống, tiếng đàn lập tức biến tấu.

Tiếng đàn như cao hơn, như xa hơn, tiếng đàn như hướng tới tận trời, hướng tới tận thiên không.

Tiếng đàn ai oán mà bất lực, tiếng đàn thậm chí tuyệt vọng, yếu đuối vô cùng.

Âm thanh như được mài dũa đến tận cùng chỉ còn lại rung động, âm thanh như muốn hỏi trời cao, âm thanh như muốn xuyên qua chín tầng trời, muốn đưa nỗi ai oán của chính mình đến ông trời cao cao tại thượng kia.

Khúc thứ chín trong Hồ Gia Thập Bát Phách, tiếng đàn ai oán mà bất lực, hoài niệm, tiếc thương mà cam chịu.

Mặc dù trong thâm tâm của hắn biết không thể để cho nàng tiếp tục đánh đàn, hắn nghe không nổi một bản nhạc này.

Hồ Gia Thập Bát Phách có tổng cộng 18 phách, Dạ Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy nếu hắn nghe đủ hết 18 phách thậm chí bị nàng kia dẫn xuống hoàng tuyền cũng không biết chừng.

Trên đời này người có thể nghe đủ 18 phách đúng là cũng không nhiều.

Nhưng đáng tiếc, Dạ Nguyệt đã tuyệt không thể thoát ra, hắn như bước vào mê cung của chính mình.

Nguyệt Hiên ánh mắt nhíu thật chặt, hai hàng lông mày cong lại, nàng vẫn tiếp tục dùng mười đầu ngón tay đè xuống dây đàn, tiếng đàn càng ngày càng nhanh.

Hồ Gia Thập Bát Phách, phách thứ 17.

Tiếng đàn như bi như hoan, nửa buồn nửa vui.

Tiếng đàn như nhanh như chậm, chợt xa chợt gần, tưởng như vang lên bên tai lúc lại xa tới tận cửu thiên thập địa.

Tiếng đàn cực kỳ mâu thuẫn, tiếng đàn mang theo sự do dự, là một loại ức chế nội tâm.

Là vui hay là buồn? Là tiến lên hay lùi lại? Tiếp tục hướng về hay từ bỏ?

Âm thanh dây đàn càng ngày càng nhanh, thậm chí trên đầu ngón tay của Nguyệt Hiên chẳng biết từ bao giờ đã chảy xuống từng tia máu đào.

Tiếng đàn này cho người ta một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời, như một loại đánh đổi, một loại mất mát, một loại không toàn vẹn thậm chí là một loại hy sinh.

Dưới tiếng đàn này Dạ Nguyệt triệt để gục cả người xuống, hai chân như nhũn ra thậm chí từ hai mắt hắn đổ lệ.

Vì sao hắn khóc? Không ai biết.

Giống như Dạ Nguyệt, Mai Tuyết Hương hai mắt đều đẫm lệ, ánh mắt của cả hai như mất đi tiêu cự, như trở về thời gian xa xôi vô bì, như nhìn thấy cảnh tượng mình đều không bao giờ muốn nhớ lại.

Nguyệt Hiên thấy đối phương bị khống chế, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nàng đang muốn đánh đủ 18 phách, nào ngờ chiếc áo buộc trên hông của hắn lại bị tuột xuống.

Nguyệt Hiên vô thức thoáng nhìn, Dạ Nguyệt vừa rồi vẫn chưa kịp mặc lại quần áo, bây giờ phía bên dưới trần truồng, cây dương vật to lớn hình dạng dữ tợn buồn nôn của hắn như đang căm tức nhìn nàng.

Nàng tuy rằng lúc trước đã thất thân cho Dạ Nguyệt, nhưng lúc ấy bị hạ dâm dược, nên không có chú ý tới những thứ vật khác.

Do vậy vừa nhìn thấy hắn trần truồng như vậy, thì trong lòng nổi giận liền quay đầu đi.

Cũng vì vậy mà tiếng đàn bị rốt loạn, khiến cho Dạ Nguyệt thức tỉnh, liền phóng chỉ tay chọc vào huyệt đạo dưới nách của đối phương.

Nguyệt Hiên ngay lập tức thân thể mềm nhũn như không xương, chẳng cam long chậm rãi ngã vào trong lòng hắn.

Tống Thanh Thư dùng hết kình lực, toàn thân ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, trong lòng âm thầm vui mừng thầm nghĩ.

- Võ công dù cao đến đâu, cũng phải sợ kẻ liều mạng, chiêu thức càng là hèn mọn buồn cười, thủ đoạn càng tồi tệ, lợi dụng bên người tất cả đồ vật làm vũ khí đối phó, mới là cảnh giới tối cao của sự sinh tử sống còn

Thấy trong đôi mắt xinh đẹp Nguyệt Hiên ngập tràn lửa giận, Dạ Nguyệt tiện tay lại điểm thêm mấy đạo đại huyệt trên người của nàng rồi khẽ mỉm cười.

- Đây là ta đi theo sư phó học qua, nàng đừng có vọng tưởng mà muốn tự giải huyệt...

Thấy nàng đã hoàn toàn bị khống chế, Dạ Nguyệt

Nguyệt Hiên lúc này trong lòng sửng sốt vô cùng hối hận, nàng hận chính mình tại sao không lập tức giết chết hắn khi có thời cơ..

Lòng người chính là như vậy, nàng tìm đến hắn là vì báo thù, đến khi có cơ hội báo rồi lại không muốn đối phương bị chết một cách dễ dàng như vậy.

Nguyệt Hiên chính là vì loại tâm thái mâu thuẫn như thế nên mới bị Dạ Nguyệt lật ngược thế cờ.

Xử lý xong Nguyệt Hiên, Dạ Nguyệt mau chóng chạy tới bên cạnh Mai Tuyết Hương thấy nàng chỉ bị ngất không khỏi thở ra một hơi, đỡ nàng ngồi vào trong xe.

Mới tiếp tục nhìn về phía Nguyệt Hiên, thấy nàng nhắm mắt, liên tục vận công xung kích đã thông huyệt đạo.

Hắn thủ pháp điểm huyệt của hắn là theo Thiên Ma Đại Pháp nàng vận xung kích huyệt đạo, huyệt đạo chẳng được giải, mà còn trái lại chỉ làm cả người nàng càng thêm tê dại mềm nhũn.

Tựa hồ nghĩ tới cái gì, Dạ Nguyệt cười tà, đi đến trước mặt nàng hơi hơi nâng hông lên để thô to dương vật cứng rắn chạm nhẹ vào mặt nàng.

Cảm nhận trước mặt có mùi tanh hôi, không khỏi mở hai mắt ra, đập vào trước mắt là một cảnh tượng kinh khủng nhất mà mình từng nhìn thấy.

Mà làm cho nàng nổi giận không ngớt chính là cây dương vt khốn nạn kia khi từ trong âm đo của Mai Tuyết Hương rút ra còn dính đầy dịch nhờn.

Giờ đã khô lại bốc lên cái mùi tanh tưởi đang cứ run run cà cạ vào gần bên hai bên má của nàng…

Trên đôi má lại truyền tới từng tia từng tia nhiệt khí nóng bỏng làm cho nàng thật sự không có cách nào toàn tâm toàn ý vận công trùng kích huyệt đạo, nàng căm hận nói rằng.

- Đem cái đồ vật buồn nôn của ngươi lấy ra đi…

- Hì…vừa nãy nhờ có nó mà ta mới thoát nạn, ân cứu mạng lớn tựa bằng non, ta làm sao lại có khả năng qua cầu rút ván chứ?

Dạ Nguyệt vẫn nhắm nghiền đôi mắt mà trả lời, không quan tâm đến nàng....

- Ngươi….!!

Nguyệt Hiên thấy đối phương không để ý tới lời nói của mình, nàng cắn chặt hàm răng.

Dạ Nguyệt ánh mắt chăm chú nhìn lên thân thể Nguyệt Hiên,

Loại ánh mắt này Nguyệt Hiên đã từng gặp qua, nàng bối rối hỏi.

- Ngươi muốn làm gì?

- Hà tất biết rõ còn hỏi?

Trước đó Dạ Nguyệt đang hưởng dụng thân thể thành thục của Mai Tuyết Hương, đang thoả thích sung sướng.

Nhưng bởi vì Nguyệt Hiên xuất hiện bất ngờ gây xáo trộn trong lòng nên hắn không kịp xuất tinh, trong lòng đã nguội lạnh thì bây giờ đốm lửa dục vọng đã nhen nhóm trở lại càng cháy mãnh liệt hơn.

Nhìn Nguyệt Hiên luôn luôn âm lạnh giờ đây trong ánh mắt nàng đầy kinh hoàng, Dạ Nguyệt khom lưng ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói tiếp.

- Đương nhiên là hòa cùng thân thể của nàng..!

- Ngươi! A... A...

Nguyệt Hiên đang muốn quát mắng, thì đôi môi nàng đã bị miệng hắn ngăn chặn, lời nói âm tiết đã bị tán loạn.

- Um… ít ra thì ngươi…phải rửa..sạch nó..!!

Biết đã không thể thoát khỏi tay hắn, Nguyệt Hiên thở dốc, vất vả đưa ra yêu cầu duy nhất với hắn.

Nàng nhớ rõ trước đó đã nhìn thấy Dạ Nguyệt đang giao cấu cùng với Mai Tuyết Hương, nàng không cách nào chịu đựng được sự khuất nhục khi cây dương vật của hắn vừa mới đút vào một cái âm đo của người khác.

Trên thân dương vật vẫn còn dinh dính dịch nhờn, bây giờ thì lại muốn tiến vào thân thể của chính mình.

Thế nhưng khi vừa nói xong, nàng lại thấy tại giờ này khắc lời này lộ ra thập phần mập mờ, cho nên trên khuôn mặt trắng noãn hai gò má liền đỏ hồng!

Hai tay vội vàng chắn trước ngực của mình, dưới ánh mắt đầy dục vọng nam tính của hắn, nàng cảm nhận được thập phần không được tự nhiên.

Lúc này vì hoảng hốt nên nàng đã dần dần mất phương hướng nên nàng cũng không biết ma trảo của hắn đã từng chút một hướng về đôi bầu vú no đủ đang liên tiếp phập phồng của nàng!

Ah...

Khi bộ ngực sữa của nàng đã rơi vào trong lòng bàn tay của hắn, Nguyệt Hiên run rẩy, bàn tay trắng nõn vội vàng nắm bắt lấy móng vuốt sói của hắn.

- Không được!... Buông tay.

Nguyệt Hiên không nói như vậy cũng còn tốt, vừa nói như thế, trái lại càng thêm kích thích Dạ Nguyệt, hắn cười gằn, hai tay nhanh chóng múa, theo một trận xé vải nhẹ vang lên, Nguyệt Hiên áo nhất thời bị xé nát tan.

Nguyệt Hiên mặc dù nhưng đã 40 tuổi, nhưng thân thể nhưng không có nửa điểm biến dạng, quả thực lại như một hơn hai mươi tuổi thiếu nữ giống như vậy.

Đặc biệt đôi kia đầy đặn ngực to tử, lại lớn lại rất, không có một chút nào rủ xuống, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có đỉnh có một vòng tiền đồng nộn hồng nhũ ngất cùng anh đào vậy mê người núm vú.

Lại phối hợp cái kia mảnh khảnh thon thả, cùng không có một tia tỳ vết da thịt, quả thực chính là 1 tôn ngà voi điêu thành hoàn mỹ pho tượng.

Dạ Nguyệt thô bạo một phát bắt được bà ngoại một con ngực to tử, dùng sức sờ một cái, một ngón tay liền đều lâm vào đoàn kia thịt mềm bên trong, sau đó dùng sức nhi nắn bóp, một bên khà khà cười dâm đãng nói.

- Nàng thật là lẳng lơ, cái vú dĩ nhiên nhạy cảm như vậy, chỉ sờ sờ, thì có phản ứng!

Nguyệt Hiên vừa thẹn lại phẫn, trong lòng hận không giết được Dạ Nguyệt, đồng thời cũng hận thân thể của chính mình không hăng hái, liền một bên giẫy giụa, một bên giọng căm hận nói rằng.

- Buông, ngươi cái này hèn hạ vô sỉ!"

Dạ Nguyệt cũng không có nói gì, chỉ là dùng sức đem bà ngoại cầm cố ở trong lồng ngực của mình, tay trái tiếp tục thô bạo nắn bóp của nàng ngực to tử.

Tay phải thì lại thân đến phía dưới, đầu tiên là cách quần áo ở nàng vừa tròn vừa vễnh trên cái mông to bóp mấy cái, sau đó dụng lực ở phía trên vỗ một cái.

- Đùng!

Theo một tiếng vang giòn, Nguyệt Hiên to thẳng cái mông to ở tạo nên một làn sóng mông lãng đồng thời, hạ thân quần áo cũng bị Dạ Nguyệt nội kình chấn động đến mức từng mảnh từng mảnh vỡ vụn, bốn phía tung bay mở ra.

Đến đây, Nguyệt Hiên cũng giống như Dạ Nguyệt, đã biến thành toàn thân trần trụi, đặc biệt cái kia đầy đặn cái mông to, lại mập lại rất, tựu như cùng một viên chín muồi mật đào giống như vậy, gợi cảm cực kỳ.

Thành công đem nàng cởi sạch sau khi, Dạ Nguyệt dùng sức đến đưa nàng ôm vào trong lồng ngực, hai tay các nắm nàng một con mềm mại cực kỳ rồi lại co dãn rất tốt đồn biện.

Dường như muốn đem bóp nát bình thường liều mạng nắn bóp, rắn chắc lồng ngực chăm chú đứng vững Nguyệt Hiên đầy đặn ngực to tử dùng sức nhi ma sát, to dài đại dương vật càng là chăm chú đè ở Nguyệt Hiên bằng phẳng trên bụng một cái đè ép.

Bị Dạ Nguyệt như vậy đùa bỡn, Nguyệt Hiên không khỏi giận dữ và xấu hổ muốn chết, nhưng mà, bị điểm huyệt lại làm cho nàng liền giãy dụa khí lực cũng không có.

Phảng phất đấu vật giống như vậy, Dạ Nguyệt đem Nguyệt Hiên khiêu gợi thân thể mềm mại tầng tầng đến ép trên đất.

Để nàng nằm xuống sau khi, Dạ Nguyệt thân tay nắm lấy nàng hai cái thẳng tắp thon dài gợi cảm chân ngọc, lớn vô cùng lực hướng về hai bên một phần, đem bài ra, mà một màn kế tiếp, lại làm cho hắn tạm thời đình chỉ hết thảy động tác.

Chỉ thấy, Nguyệt Hiên khiêu gợi một đôi bắp đùi trung gian, mọc ra một no đủ cực điểm tươi đẹp sự vật, thì dường như vừa ra oa bánh màn thầu, trung gian nứt ra rồi 1 đạo đỏ thắm mương máng, cái kia hình dạng, quả thực mỹ tới cực điểm.

Nhìn thấy cái này quen thuộc đến trong xương bánh màn thầu l-n, Dạ Nguyệt trong lòng không khỏi dâng lên từng tia từng tia nhu tình.

Nhưng mà, vừa lúc đó, Nguyệt Hiên nhưng lại một lần nữa không đúng lúc lên tiếng.

- Súc sinh, ngươi giết ta đi!

Cả người vô lực, căn bản không có cách nào phản kháng Nguyệt Hiên hiện tại chỉ cầu vừa chết, dù sao cũng hơn một lần nữa thất thân với hắn.

Nghe được nàng thanh âm, Dạ Nguyệt khà khà cười dâm đãng nói.

- Cô cô, làm như một dâm phụ, ngươi bây giờ muốn nói không phải là để ta đ-t chết ngươi sao?

Nói, Dạ Nguyệt nhẹ tách hai chân nàng, đem một chân nàng gác lên vai hắn, cơ thể nàng uyển chuyển linh hoạt vô cùng...

Hông chợt đẩy mạnh...

Bên trong chật hẹp lập tức ép sát lấy côn thịt nóng bỏng, vô số mảnh thịt mềm mại co bóp nhè nhẹ...

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.