Trở về truyện

Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực - Chương 6: Chương 6

Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

6 Chương 6: Chương 6

Mọi người lên bờ, Sở Kỳ cùng Sở Lân trước đã báo cho huyện nha đến nhận người, thuận tiện từ trong thành tìm một đại phu cùng trở lại.

Đem đám bộ khoái bất tỉnh giao cho người được phái đến, Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh cũng không còn hưng trí du giang, liền trả lại thuyền, mang theo hai nhi tử trở về khách điếm.

Vốn trước là vẫn còn thoải mái, Sở Phi Dương lại đột nhiên cảm nhận được một tia nặng nề. Ba tháng trước, trên giang hồ Vô Cực sơn trang bắt đầu lộ diện với một khí thế ngang trời, gần như trong vòng một đêm thanh danh lan truyền khắp chốn võ lâm.

Sở Phi Dương chính là có nghe thấy, nhưng nhiều sự tình hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu. Từ khi Tín Vân Thâm dàn dần quản sự chức chưởng môn, Sở Phi Dương liền không quá trông nom chuyện trong môn phái, hiện tại Thanh Phong kiếm phái đại đa số công việc đều do Tín Vân Thâm lo liệu. Sở Phi Dương mỗi ngày ngoại trừ nghiên cứu võ học, dốc sức đem tâm pháp môn phái tinh tiến hơn nữa, hoặc là chỉ bảo các phân đường đệ tử tập võ, nhân tiện mang theo Quân Thư Ảnh danh sơn đại xuyên (đại khái cũng giống như ‘danh lam thắng cảnh’) khắp nơi ngao du, những ngày này thật là rất nhàn nhã. Ngay cả lần này, cũng là biết được hắn lại muốn xuất môn, Tín Vân Thâm cậy vào địa vị chưởng môn mà miễn cưỡng bao che cho hắn.

Sở Phi Dương không nghĩ, chỉ có ba tháng thôi mà Vô Cực sơn trang thế lực đã vươn tới Phúc Lai huyện nhỏ bé này.

Chỉ là địa phương nhỏ bé, Vô Cực sơn trang môn đồ đến đây vũ lực cũng đã không thể khinh thường như thế, vậy cả thảy sơn trang thực lực sẽ cường đại đến mức nào?

Sở Phi Dương tự mình biết, hắn trước kia đối với Quân Thư Ảnh giảng giải việc tranh bá giữa các môn phái trong giang hồ, bất quá là ở thời điểm sức mạnh cường bạo ngang nhau mới đúng. Nếu như sức mạnh cường bạo còn chênh lệch, trên giang hồ ắt sẽ có biến, chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Nói đến cùng, giang hồ vẫn còn dựa vào sức mạnh để nói chuyện.

Nếu như một người là sức mạnh cá nhân thì một môn phái là sức mạnh tập hợp.

Quân Thư Ảnh nói có một chút thực chính xác, Thanh Phong kiếm phái từ khi kiến lập đến nay, thật sự đã an nhàn quá lâu, mất đi kinh nghiệm huyết tinh tư sát (chém giết đẫm máu), Thanh Phong kiếm phái danh tiếng lẫy lừng cũng bắt đầu trở nên lão mại (già nua), ung thũng (cồng kềnh, chậm chạp). Thanh Phong kiếm chỉ có một mình Sở Phi Dương hắn căn bản là không đủ, dù cho hắn sức lực có nghịch thiên, có thể khiến một môn phái vinh dự nhưng lại không thể khiến môn phái đó có được vị thế áp đảo trên giang hồ.

Quân Thư Ảnh quay đầu nhìn Sở Phi Dương vẻ mặt như đang có điều suy tư, đưa tay chạm chạm tay của hắn.

Bốn người vẫn còn đi ở trên đường, Quân Thư Ảnh cử chỉ như vậy đối với y đã là quá mức thân mật rồi. Sở Phi Dương cảm thấy bàn tay xúc cảm ôn nhiệt vừa chạm lại lập tức biến mất thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quân Thư Ảnh, ánh mắt mang theo ý hỏi, không nhịn được nở một nụ cười.

Mặt mày vẫn còn tươi cười như vậy, Tiểu Thạch Đầu lúc cười lên cũng là bộ dạng này, đem so sánh với Sở Phi Dương thì mười phần giống mười.

Quân Thư Ảnh biết hắn đang suy nghĩ, muốn mở miệng nói gì đó thì Sở Phi Dương trước một bước kéo tay y lại.

Quân Thư Ảnh ngậm miệng, trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, muốn đem tay rút về.

Y thủy chung cho rằng, trước mặt người khác, nhất là đang ở trên đường nhiều người qua lại như vậy, vô luận nam nhân hay nữ nhân, loại hành động thân mật này đều là không thích hợp.

Sở Phi Dương vẻ mặt lại hoan hỉ, bộ dạng vô sỉ, dùng sức không cho y rút tay về, còn nhướn mày nhìn y.

“Là ngươi trêu chọc ta trước.” Sở Phi Dương mang theo ý cười đáng ghét thấp giọng nói, “Ngươi nếu muốn dắt tay ta thì cứ mạnh dạn đi, ta sẽ không để bụng.”

Quân Thư Ảnh mím môi, trong lòng phát hỏa.

Bất quá đã qua mười mấy năm, y há có thể không biết Sở Phi Dương chẳng bao giờ cùng y hảo hảo nói chuyện, y nói cái gì đều cũng bị hắn cố ý xuyên tạc, sau đó còn bị bỡn cợt. Nói cái gì cũng đều phí công!

“Buông ta ra!”

Quân Thư Ảnh cũng thấp giọng nói. Trên đường, nơi đông người, lại giữa ban ngày ban mặt, còn có Thạch Đầu và Lân nhi đi ở phía trước. Quân Thư Ảnh không muốn làm ra sự tình gì khiến người ta chú ý.

Sở Phi Dương thấy rất buồn cười, Quân Thư Ảnh từ trước đến nay rất tự ngã (tự bản thân mình, không quan tâm người khác nghĩ gì), không để ý ánh mắt kẻ khác. Người khác nghĩ y là đại ma đầu cũng được, nghĩ y là niên khinh hữu vi (trẻ tuổi, tương lai đầy hứa hẹn) hiệp sĩ cũng được, y cho tới bây giờ đều không để ý. Vậy mà hết lần này tới lần khác ở tại sự tình này thì y lại để ý.

Sở Phi Dương nghĩ tới nghĩ lui, ngoài việc do y tự mình để ý, hay là y da mặt mỏng vẫn còn thẹn thùng, thì nghĩ không ra nguyên nhân nào khác.

Kết luận như vậy nhưng cũng không dám hướng Quân Thư Ảnh chứng thực, bằng không khẳng định y sẽ lại quay đầu hừ lạnh một tiếng. Mình hỏi nhất định sẽ không ra kết quả gì.

Sở Phi Dương kéo tay áo xuống cho rộng ra một chút rồi đem tay hai người hoàn toàn che lại.

“Như vậy thì tốt rồi.”

Quân Thư Ảnh tay bị giữ chặt không buông, lại nhìn thấy Sở Phi Dương khuôn mặt cười đến độ hài lòng, cũng không tiếp tục cùng hắn cố chấp.

Lúc đầu còn muốn khuyên giải hắn một phen, bây giờ nhìn hắn bộ dạng hắn điềm nhiên như không, căn bản là không đem những sự tình kia để ở trong lòng. Chính bản thân mình rước lấy phiền phức, kết quả còn bị cười cợt, Quân Thư Ảnh có chút bực dọc.

Sở Phi Dương ở dưới tay áo tay nắm càng dịu dàng tinh tế, đầu ngón tay thon dài kia thuận theo mà nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, móng tay được cắt tìa, nhẹ nhàng găm vào da thịt.

Mười mấy năm qua, hắn hết lòng che chở Quân Thư Ảnh, bao bọc y từng góc, vỗ về y từng chút. Hắn không cần phải mài nhẵn phong mang (sắc nhọn, gai góc) y, chỉ là bao dung, bao dung vô tận, khiến y không thể không lún sâu vào, khiến y cam tâm tình nguyện mà thu hồi nanh vuốt, thuận theo mà ôm vào trong lòng.

Quân Thư Ảnh hôm nay hết thảy cũng là do một mình hắn rèn giũa, giống như trong lòng bàn tay hắn lúc này đây. Che dấu tất cả phong mang khiến cho Quân Thư Ảnh giống như một khối ngọc dịu dàng, dán chặt vào trái tim hắn, vừa ấm áp lại vừa vừa ôn nhu.

Chỉ là vừa mới nắm lấy tay y, trong lòng liền tràn đầy cảm xúc lắng đọng, cái gì là Vô Cực sơn trang giang hồ phân tranh, cũng tìm không được một khe hở để có thể xen vào.

Quân Thư Ảnh không cần dùng bất cứ lời an ủi nào, bản thân y chính là thứ thuốc tốt nhất của Sở Phi Dương hắn rồi.

Hai người ở dưới tay áo dắt tay nhau về khách điếm, vừa tới cửa Quân Thư Ảnh lại bắt đầu không thành thật, lắc lắc cánh tay muốn thoát khỏi Sở Phi Dương.

Mọi người đâu phải đều là kẻ ngốc, dù cho tay áo đã che lại, hai người bọn họ đi gần như vậy, bộ dạng tay trong tay dưới tay áo cũng có thể thấy rất rõ ràng. Còn không phải là tiểu hài tử, trò lừa bịp ngây thơ này, Quân Thư Ảnh nhất định không thể mặc cho Sở Phi Dương tuỳ hứng như vậy.

Nói hắn ngây thơ, Sở Phi Dương thật đúng là ngây thơ theo ý y, không buông tay chính là không buông tay, mặc y đem hốc mắt trừng trừng mà nhìn, trên tay dùng lực, Sở Phi Dương vẫn còn nhướn mày dùng một bản mặt đáng ghét mà nhìn y. Tay vẫn là bị người ta nắm, giữ chặt trong lòng bàn tay.

Rút ra không được, Quân Thư Ảnh âm thầm mà xuất thủ.

Tayđau, khẳng định đã đỏ cả lên.

Hai người còn tại giằng co chưa xong, trong khách điếm đột nhiên đi ra vài người, giọng một nữ nhân tuổi còn trẻ vang lên.

“Sở đại hiệp, huynh cuối cùng đã trở về. Ta đợi huynh đã lâu, thiếu chút nữa là phái người đi tìm.”

Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh cùng nhìn về phía người trước mặt.

Đó là một nữ tử trẻ tuổi, một thân kiền luyện, mặt không son phấn lại hiện ra vài phần tú lệ tự nhiên.

“La đại tiểu thư?” Sở Phi Dương có chút ngạc nhiên, “Có chuyện gì La tiểu thư sai người đến báo cho ta một tiếng, khiến La tiểu thư chờ lâu là tại hạ thất lễ.”

“Không có.” Nữ tử được gọi là La tiểu thư trên mặt xuất ra một tia đỏ ửng, hai mắt nhìn vào Sở Phi Dương, nói: “Cũng không có đợi lâu…”

Sở Kỳ và Sở Lân đối với chuyện người lớn cũng không có hứng thú, sớm đã cùng nhau về phòng.

Nữ tử đứng trên bậc thang trước cửa khách điếm, từ trên cao nhìn xuống hai người một chút. Nàng dường như phát hiện có điểm không thích hợp, vội vàng đi xuống, khẽ vươn tay hướng Sở Phi Dương cười nói: “Sở đại hiệp, chúng ta vào trong nói chuyện.”

La đại tiểu thư này là thiên kim tiểu thư Tào bang chủ, giúp đỡ phụ thân của nàng quản lí rất nhiều công việc trong bang, cực kỳ tài giỏi, Sở Phi Dương hôm qua đã gặp nàng.

Sở Phi Dương nhìn Quân Thư Ảnh, Quân Thư Ảnh cũng nhìn lại hắn một cái. Vốn lúc đầu vẫn là còn trái ý hắn không cho hắn dắt tay, ngược lại lúc này lại ở dưới tay áo nắm chặt lấy tay hắn.

Sở Phi Dương ngẩn ra, Quân Thư Ảnh nhìn hắn, mấp máy môi.

Sở Phi Dương không nhịn được nở nụ cười. Ân… Lỗ mũi ngửi được một vị chua (ghen =))), nhưng làm sao lại thấy sảng khoái như vậy chứ.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.