Trở về truyện

Đừng Liếm Cô Nữa - Chương 15: "Cấm Vận"

Đừng Liếm Cô Nữa

15 Chương 15: "Cấm vận"

[Vài lời tâm sự]: Ta vừa có một quyết định khó khăn, nhưng nhờ vậy mà một tháng qua ta đã sống rất hạnh phúc, không còn vướng bận gì. Đúng là trong cái rủi có cái xui... lộn, có cái may. 

Nhưng mà trong cái may cũng vẫn còn cái rủi. Vì quá hạnh phúc nên ta chẳng tha thiết gì với việc viết H nữa. Không muốn để mọi người chờ lâu vậy đâu, cơ mà vì ta không suy nghĩ về những cảnh H nữa nên chả nảy ra sáng kiến gì hết. Với lại cũng muốn chờ cho qua kì thi cuối cấp, để các bé lớp 9 và 12 yên tâm thi cử :))

Bên cạnh đó, dạo này những câu chuyện mới (không H hủng gì hết) cứ liên tiếp nảy ra trong đầu ta. 

Chap này trả order của 1 bạn từ xưa xửa xừa xưa, còn bạn ấy order cái gì thì không nói trước nha. Và chap cực dài (gấp đôi bình thường luôn) nhưng mà chả có H mấy đâu :)) À, xưng hô trong chap cũng sẽ có chút thay đổi ở một vài đoạn cho phù hợp với góc độ suy nghĩ của nhân vật, đều là có lí do cả :))

Một lần nữa: Viết xong đăng luôn, nếu đọc thấy lỗi chính tả, lỗi type chỗ nào thì các nàng vui lòng comt giúp ta để sửa nhé.



-----------------------------------------------------------------------------------------------

Đêm đã khuya lắm rồi. Cả một vùng ngoại ô vốn yên tĩnh hôm nay vẫn sáng rực đèn đóm.


Cuối con đường mòn, nơi có ngôi nhà sơn trắng hai tầng đang yên vị, tiếng người râm ran, ồn ào không dứt tạo nên khung cảnh hỗn loạn.

Phía ngoài sân, mười mấy chiếc xe xếp thành hàng ngay ngắn, cảnh vệ mặc đồ đen đứng chật cả lối đi. Tất cả đèn pha được bật lên, rọi thẳng vào căn nhà cũ kĩ, dứt khoát, không khoan nhượng.

Trong ánh sáng chói lòa, đám người giằng kéo nhau, lần lượt bước ra sân. Đi đầu là Vũ Phi, trên mặt hắn đầy rẫy những vết tím bầm, máu chảy ròng ròng từ khóe mắt, khóe miệng, cái mũi gồ ghề gần như gãy hẳn. Hắn bước chân cà nhắc, cả nửa thân trên tựa vào một thanh niên to cao mặc vest đen, tùy ý để người ta lôi đi. Theo sau hắn là mấy tên đàn em, tên nào tên nấy trông như vừa bước ra từ một trận khủng bố, áo quần rách nát, người ngợm xây xát đến thảm hại.

Trong nhà là một đám hỗn độn tan hoang. Tịch Minh lấy mu bàn tay gạt giọt mồ hôi đang chầm chậm lăn xuống cằm. Mái tóc đen nhánh của cậu lòa xòa rủ xuống trán nhưng không thể che lấp đi ánh mắt sục sôi tức giận. Bên cạnh cậu, Tịch Phụng tiện chân đá một lon bia rỗng vào tường, tuy miệng cậu khẽ nhếch lên nhưng trong đôi mắt lại lạnh băng, không thèm giấu giếm vẻ khát máu. Đã lâu không đánh người, hôm nay bọn họ có chút không kiềm chế được sức lực. 

Xe của Phong Nhã đến sau, chỉ còn mỗi một việc là cùng đám cảnh vệ thu dọn tàn cuộc, đem đám người nhếch nhác, tàn tạ này về điều tra một chút cho rõ đầu đuôi.

Anh em Tịch gia từng bước đi lên tầng hai, không cho phép ai lên cùng.

- Anh?

Tịch Phụng đi phía sau đột nhiên đứng khựng lại, nhìn chằm chằm Tịch Minh mà không nói thêm. Bắt gặp ánh mắt của em trai, Tịch Minh hiểu ngay cậu đang nghĩ cái gì. An Huyên bị bọn khốn này mang tới đây đã năm sáu tiếng đồng hồ, về lý mà nói, chuyện gì đáng phát sinh cũng có thể đã phát sinh.


Tịch Minh tiếp tục bước lên, không một cái nhíu mày:

- Nhất định phải đưa người về.

Tịch Phụng gật đầu. Anh trai điềm tĩnh của cậu có thể trì hoãn cơn giận để nghĩ ra đủ kiểu hình phạt tàn khốc cho đối phương. Nhưng cậu thì không chắc...

Ngay khi cánh cửa gỗ bị đạp tung dưới chân Tịch Phụng, hai mắt cậu như nhòe đi khi thấy thân thể quen thuộc nằm sõng soài trên giường. Cả hai chạy xộc vào, Tịch Minh nhanh chóng tiến đến gần, khẽ đưa tay gạt nhẹ mái tóc rũ tung, che lấp khuôn mặt người thương. Tịch Phụng vừa lia mắt cảnh giác bốn góc phòng, vừa tiến đến gần hai người.

Toàn thân An Huyên đầy rẫy những vết cào, vết đánh đỏ lừ. Từ giữa hai chân, máu thấm cả xuống tấm drap mốc meo. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại bên dưới những lọn tóc đẫm mồ hôi. Hơi ấm từ bàn tay Tịch Minh làm cô tỉnh táo lại đôi chút. Cô dùng hết sức lực mở hé mắt, thấy hai nam sinh thân thuộc đang nhìn mình gắt gao, lại nghĩ rằng mình vẫn còn trong cơn ảo giác.

Tịch Minh xót xa, khẽ gọi:

- Bảo bối...


Nghe thấy âm thanh trầm ấm, khóe miệng An Huyên hơi nhếch lên, nước mắt long lanh chầm chậm rơi xuống:

- Đến... rồi...?

Tịch Minh vội nắm lấy bàn tay đang tìm cách nhúc nhích của cô, yêu thương xoa gò má hồng hồng, giọng nói cùng xưng hô cũng tự nhiên mềm đi: "Ừ. Bảo bối đừng sợ. Tôi đưa em về nhà."

Vì lúc đi gấp gáp, Tịch Minh không mang theo áo khoác. Cậu đành cởi chiếc sơ mi lúc này đã vô cùng nhăn nhúm ra phủ lên tấm thân trần trụi mảnh mai của An Huyên, sau đó ôm cô lên. Tịch Phụng cũng cởi nốt áo của mình ra, cẩn thận che chắn cho cô giáo. Cậu lầm bầm, đủ để Tịch Minh nghe được:

- Chạy mất rồi, nhưng chưa chạy xa.

Tịch Minh nhớ lại chiếc xe nằm ở góc sân rất quen mắt, lửa giận âm ỉ bắt đầu bùng phát. Cậu lạnh giọng bảo:

- Không cần đuổi. Dặn người ở bên ngoài xiết chặt vòng vây lại, để con chuột đấy không chạy ra ngoài được. Mang hết đồ ăn thức uống đi. Bỏ độc vào giếng nước.

Nói xong, cậu cố gắng thật nhẹ tay, mang cô giáo xuống dưới nhà, đặt vào trong xe, nhanh chóng quay về biệt thự.

Bảo bối đã tìm được, Tịch Minh như trút được tảng đá đè nặng trên ngực.

Ngay khi xe mang theo An Huyên vừa dừng lại trước sảnh biệt thự, cả đoàn người đứng xếp hàng ngay ngắn nhanh chóng hỗ trợ đưa cô lên phòng ngủ. Một bác sĩ nữ đã chờ sẵn ở hành lang, nhanh chóng theo vào trong kiểm tra cẩn thận cơ thể An Huyên.

Bên cạnh những vết thương ngoài da, cô bị tổn thương nặng nhất ở vùng kín do bị cắn, vật nhọn chọc dẫn đến mất khá nhiều máu. Vết thương sưng tấy làm cô lên cơn sốt.

Bác sĩ kê một loạt thuốc, dặn dò cẩn thận cách chăm sóc, làm vệ sinh. Trước khi rời đi còn đặc biệt đặt lên bàn một lọ nhỏ là Đông y gia truyền cùng tờ giấy ghi rõ cách sử dụng để giải trừ thuốc kích dục tồn dư. Loại thuốc bọn Vũ Phi tiêm cho An Huyên là loại mạnh, rất hiếm gặp nên ngay cả bác sĩ cũng không dám chắc loại thuốc gia truyền kia có tác dụng mấy phần.


Từ đêm đó, hai anh em Tịch gia đóng đô trong phòng cùng An Huyên, khi thức thì thay phiên nhau bồi cô an dưỡng tinh thần, lại tận lực thuốc thang, lúc ngủ thì mỗi người một bên ôm lấy cô, dịu dàng vuốt ve mỗi khi cô giật mình giữa đêm. Do lượng thuốc An Huyên bị tiêm đã bắt đầu ngấm nên cơ thể cũng biến hóa, trở nên nóng rực như lò than. Cô liên tục vặn vẹo đòi hỏi theo bản năng nhưng còn e ngại vết thương chưa lành, anh em Tịch gia đành cắn răng nhẫn nhịn.

- Một chút thôi cũng được mà... - Cô lí nhí, bàn tay níu chặt cổ áo ngủ của Tịch Minh.

Cậu rất nghiêm chỉnh gỡ tay cô ra, giọng âm trầm:

- Một chút cũng không. Em muốn nhập viện?

An Huyên bất mãn cắn môi, xem ra định lực của Tịch Minh rất lớn. Hai mắt cô mờ đi vì dục vọng, toàn thân run lên như lại phát sốt lần nữa. Trên da cảm thấy có hàng ngàn con kiến đang bò lên, râm ran, rạo rực. Giữa hai chân, cảm giác đau đớn biến mất hoàn toàn. Cô chỉ thấy một vùng trống rỗng, thiếu thốn, lại quay người sang bên cạnh, vô thức nũng nịu:

- Phụng, cô rất khó chịu...

Tịch Phụng thở dài:

- Lần đầu cô giáo toàn tâm toàn ý chủ động thì lại chẳng được làm gì. Trời phạt chúng ta chăng?

An Huyên bực bội rúc vào vòng tay Tịch Phụng, liên tục cọ xát bầu ngực lên lồng ngực cậu để giảm đi cảm giác khô nóng khó chịu. Cả ba vừa tắm rửa xong, làn da mát mẻ của cậu quả thực giúp cô xoa dịu cơn hứng tình.

- Sao thế? - Tịch Phụng quan sát sắc mặt An Huyên ngày một xấu, không tránh khỏi lo lắng.

- Nóng... và ngứa lắm... - An Huyên lại cọ liên tục vào người cậu. Lúc này Tịch Minh cũng áp sát từ sau lưng cô, dán da thịt màu đồng của mình lên tấm lưng trắng nõn nóng rực.

Cô hổn hển ngả ra sau, cố tình đưa cặp môi mọng tới sát miệng Tịch Minh:

- Hôn cô đi...

Hơi thở mát mẻ của cô hút lấy thần trí Tịch Minh. Cậu đờ đẫn mút lấy cánh môi đang hé mở, đói khát hôn liếm. 

Toàn thân An Huyên ưỡn cong lên, bầu ngực đau trướng đong đưa như khiêu khích trước mặt Tịch Phụng khiến cậu điên đảo hồn phách. Ai cưỡng lại được cặp vú đẫy đà kia?

Cậu há to miệng, ngoạm lấy một miếng, ngậm chặt trong miệng, còn liên tục dùng lưỡi liếm lên hạt đậu nhỏ, thích thú trêu đùa.

An Huyên thở dài khoan khoái. Da thịt của hai thiếu niên khiến cô vơi bớt cơn nóng. Tịch Minh rất tỉ mỉ hôn cô, lưỡi mềm quấn quýt lấy đầu lưỡi cô, dây dưa không dứt. Cậu còn liếm từng chân răng, niêm mạc mềm mềm. An Huyên hôn được một lúc thì ngạt thở, nước miếng cứ liên tục ứa ra, Tịch Minh nuốt cả vào bụng. Cậu có lòng tốt tha cho cô hít thở, môi mềm lập tức rời xuống cần cổ trắng ngần, để lại chi chít dấu hôn đỏ lựng. Tịch Minh gặm nhẹ xương quai xanh mảnh mai, hai tay không ngừng bóp lấy bầu ngực đang trướng tức, nhào nặn chúng thành đủ hình dáng. Đầu ngón tay nắm lấy nhũ hoa, vân vê hai hạt lựu đỏ, cảm giác trên tay rất tốt. Lửa nóng từ tay cậu biến thành những cơn ngứa râm ran chạy khắp người An Huyên, khiến cô thèm khát được người ta chơi đến chết.

Tịch Phụng lúc này đã chuyển xuống dưới hôn bàn chân An Huyên. Đầu lưỡi linh hoạt ấm áp lùa vào từng kẽ chân nhạy cảm, môi mềm mút chặt những ngón chân, coi đó giống như bầu vú khi nãy mà bú liếm. An Huyên thấy nhột, ngọ nguậy không ngừng khiến Tịch Phụng không chịu nổi dụ dỗ, lần lần hôn ngược lên trên, qua bắp chân, tới bắp đùi và sát bẹn.

Hương thơm kín đáo của cô tỏa ra ngào ngạt, kích thích cậu vô cùng. Mắt được nhìn thấy mĩ cảnh dâm lãng, lỗ lồn mở rộng, hai cánh hoa đỏ tươi hé ra, đùn thêm những miếng nước trong veo, thơm tho mà lại không được kề miệng vào mút lấy khiến cậu muốn phát hỏa.

- Cô giáo à, sau này nhất định phải đền bù cho anh em tôi đấy! - Cậu mút lấy một miếng da non ở đùi trong của cô - Có thể nhìn thấy cái lồn xinh đẹp này nứng đến chảy nước mà không được liếm, cũng không được chạm, không được hôn... Đúng là tra tấn người ta đến chết mà!

Tịch Minh rất ủng hộ:

- Khi nào bảo bối khỏi hẳn, anh sẽ dành cả một ngày chỉ để liếm lồn cô ấy cho thỏa cơn đói. Anh sẽ đặt cô ấy ngồi dạng chân trên bàn, vạch rộng hai mép lồn ra và cắm lưỡi vào trong. Sau đó lần lượt liếm từng nếp thịt nhỏ.

- Ha ha... Thế thì cô giáo sẽ sướng lắm đấy. Cô sẽ rên to hơn cả bây giờ đúng không?

An Huyên đã mờ mịt hết cả, chỉ gật đầu theo bản năng:

- Ừm... 

- Bảo bối lúc ấy sẽ dạng chân cho anh liếm chứ?

- Ừ... ừm...

Tịch Minh rất hài lòng, âu yếm ngậm lấy một bên vú của cô, bú liếm cẩn thận. Tịch Phụng cũng ngậm lấy vú bên kia, đầu lưỡi đảo quanh núm vú đỏ hồng, liếm láp đến sáng bóng cả lên.

- Em thì thích để cô giáo đứng, giống như lần ở trên lớp ấy. Sau đó em sẽ ngồi bên dưới cho cô ấy cưỡi lên mặt mình. Chỉ cần ngửa mặt lên là nhìn được tất cả cảnh đẹp, vừa bú được lồn, vừa liếm được cả lỗ đít xinh đẹp nữa.

- Hoặc quỳ phía sau và tách cặp mông tròn trịa này ra cũng thú vị lắm. Anh nhớ mùi vị thơm ngon của nước dâm...

Tịch Phụng chợt nhớ ra một thứ, bèn dừng động tác, khẽ reo lên:

- Chai rượu kia vẫn còn một ít. Để em đi lấy.

Nếu không thể uống trực tiếp từ lỗ lồn xinh đẹp này thì bọn họ đành thưởng thức gián tiếp bằng rượu ngâm nước dâm của bảo bối vậy. 

Tịch Phụng rót nốt chỗ chất lỏng đỏ sẫm vào hai chiếc ly, đưa cho anh trai một cái. Cả hai cụng ly, không dám mớm cho An Huyên vì sức khỏe cô đang yếu. Tịch Minh nhấp một ngụm, gật gù hài lòng:

- Chờ bảo bối khỏi, phải làm thêm vài chai nữa. Anh nhớ cảnh cô ấy bị cổ chai làm cho bắn nước, cực kì dâm đãng.

- Em muốn nhét thằng nhỏ vào cái lỗ này và địt chết cô giáo của chúng ta. Nhìn cô ấy bị hai cái dương vật cùng thúc vào, dáng vẻ vô cùng quyến rũ.

- Hẳn rồi. Hoặc lúc bảo bối ngậm lấy thằng nhỏ của anh trong khoang miệng ấm nóng. Đầu lưỡi của bảo bối liếm lên lỗ tiểu khiến anh khó mà giữ được.

Cứ thế, cả hai vừa uống rượu, vừa xoa nắn thân thể đang nóng bừng của An Huyên. Trong đầu cả hai không ngừng đặt ra kế hoạch cho việc hoan ái sau khi An Huyên bình phục.

- Bảo bối à, em phải mau khỏe lại nhé. Bọn anh thèm được ăn lồn của em và địt em lắm rồi.



Định lực của Tịch Minh và Tịch Phụng thực sự vô cùng tốt. Cả hai anh em Tịch gia rất nghiêm chỉnh chấp hành chỉ định của bác sĩ: tuyệt đối không đụng chạm đến nơi đau đớn kia. Nhờ vậy, tốc độ hồi phục của cô rất nhanh, các vết thương ngoài da nhanh chóng liền lại, âm đạo cũng trở về trạng thái như ban đầu. 

Duy chỉ có ngực là vẫn ngày một đau tức. An Huyên lúc đi tắm liền thử kiểm tra, thấy ấn vào lại càng đau hơn, trong bụng nghĩ chắc là do lúc trước cô bị hai người kia xuống tay quá nặng, kiên trì ít hôm nữa sẽ khỏi, cũng không nói gì về cơn đau nữa kẻo hai anh em kia lại một phen rầm rộ đòi khám xét. Mấy hôm bị "cấm vận" khiến bọn họ như dã thú bị bỏ đói, chỉ cần một tích tắc sơ hở cũng khiến con mãnh thú trong người giật đứt xích xông ra.

Một buổi chiều, khi cô đang ngồi ngoài vườn uống trà thì nhận được điện thoại của Lý Lan. 

- Em lại cãi nhau với dượng? - An Huyên chán nản với cái việc cứ lặp đi lặp lại này.

Lý Lan làu bàu:

- Không. Tuấn Kiệt cứ làm phiền em.

- Chia tay rồi sao?

- Em đá hắn rồi. Đã hèn lại còn phiền phức. Chị còn không mau về mở cửa, muốn để em gãy chân à?

An Huyên chẳng còn cách nào khác, bèn tìm cách rời khỏi Tịch gia. Hôm nay Tịch Minh đã đi từ sáng sớm, Tịch Phụng thì kiên quyết không cho cô về, sợ cô đi lại vất vả, lại ảnh hưởng sức khỏe. Nghe An Huyên kì kèo một hồi, cuối cùng Tịch Phụng bèn sai người lái xe tới nhà cô đón Lý Lan tới Tịch gia. Khi cả hai ra đón Lý Lan, Tịch Phụng liền quay sang vuốt ve gò má cô, ánh mắt âm ỉ một ngọn lửa đang chực chờ được bùng lên:

- Như vậy thì cô giáo yên tâm rồi chứ?

Cậu còn cẩn thận dặn người làm chuẩn bị phòng ngủ cho Lý Lan sau đó đi làm nốt vài công việc, để hai chị em cô được tự nhiên chuyện trò. 

Trước khi đi, Tịch Phụng cúi xuống đeo một chiếc lắc nhỏ bằng vàng trắng lên cổ chân An Huyên. Trên cái lắc có đính một chuỗi kim cương li ti như sao sa và miếng tag bé xíu được khắc tinh xảo dòng chữ Tịch An. Cậu thở dài một tiếng, ghé sát vành tai đang đỏ lựng của cô, thì thầm: "Thật muốn lấy xích trói cô lại, không để bất cứ ai nhìn thấy nữa."

An Huyên ngượng chín người, vội đẩy thân hình cao lớn kia ra. Không ra thể thống gì, cậu ta coi Lý Lan đang đứng cạnh đó là không khí hay sao?

- Chị thật hạnh phúc nhỉ! - Em gái cô mở lời chọc ghẹo, cố ý nhấn mạnh mấy chữ thừa thãi. - Được bạn trai kém nhiều tuổi đến thế quan tâm, lại tặng quà đắt tiền.

An Huyên coi như không nghe thấy mấy lời đó, đưa em gái đi dạo một vòng quanh vườn, vừa đi vừa nghe Lý Lan trầm trồ mấy câu đại loại như: "Nhà giàu quá!", "Chị thật ích kỉ, đã sống chung với Tịch Phụng rồi mà không chịu giới thiệu Tịch Minh cho em"... 

- Bọn chị không phải sống chung. - An Huyên lặp lại lần thứ năm, cố gắng dặn mình phải kiên nhẫn, không được nổi nóng - Vì có sự cố nên chị phải ở nhờ mấy hôm thôi. 

Lý Lan cũng coi như không nghe thấy những lời phân trần, mải miết nhìn bộ đồ ăn bằng bạc trên bàn, thì thầm như nói với chính mình:

- Quả nhiên bỏ Tuấn Kiệt là sáng suốt. 

Rồi cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt An Huyên, giọng nói cao vút bất thường:

- Em không ngờ chị lại yêu đương với học sinh của mình đấy. Đây sẽ là một scandal cực to, chấm dứt cuộc đời chị.

An Huyên đang đưa thìa súp lên miệng liền khựng lại. Cô nhìn ánh mắt phức tạp của Lí Lan:

- Em đã biết?

- Dĩ nhiên. Học viện Tông Tứ khép kín nên thông tin về học sinh của trường cũng khá ít. Nhưng em là ai chứ? - Lý Lan bật cười, ánh mắt giễu cợt không giấu giếm - Chị đúng là không có tự trọng, ngay cả trẻ con cũng xuống tay dụ dỗ được.

- Không phải thế đâu...

Hai người nhất thời đều im lặng. An Huyên không biết tại sao Lý Lan lại tra ra được thông tin về Tịch Phụng. Lần trước bọn họ gặp nhau ở nhà cô, hai anh em Tịch gia đều mặc vest, trông không khác gì người trưởng thành. Cô biết Lý Lan vốn hay có sở thích phát hiện những bí mật của cô để kể với mẹ và dượng. Nếu em gái cô biết mối quan hệ bí mật này, cô sẽ chết chắc.

Lý Lan nhìn bàn tay run rẩy của An Huyên, cười tươi đến chói mắt:

- Chị lo sợ em kể chuyện này với tất cả mọi người à?

- Hả? Mọi... người? - An Huyên đờ người. Không phải chỉ kể với mẹ thôi sao?

Có lẽ khuôn mặt tái mét của cô kì cục quá nên Lý Lan cười phá ra:

- Chị sợ gì chứ? Nếu em trở thành người yêu của Tịch Minh thì có nghĩa chúng ta sẽ thành người một nhà. Dĩ nhiên em sẽ bảo vệ em trai chồng và bạn gái cậu ấy.

Lý Lan nói xong, An Huyên phải mất một lúc mới hiểu cô đang ám chỉ điều gì. Thì ra trong mắt Lý Lan, chỉ có mối quan hệ với anh em Tịch gia mới biến cô thành "người nhà".

- Tịch Minh... không được đâu... - An Huyên khẽ lắc đầu. Nếu Lý Lan mà biết ngay cả Tịch Minh cũng bị cô "xuống tay dụ dỗ" thì em ấy sẽ gào lên cho cả thế giới biết cô là kẻ vô liêm sỉ mất. Nghĩ đến viễn cảnh ấy, hai bên thái dương của cô lại giật giật, đầu nhức như búa bổ.

Cái lắc đầu của An Huyên lại bị Lý Lan hiểu theo ý khác. Cô mỉa mai:

- Chị thật ích kỉ, muốn một mình hưởng phú quý của Tịch gia à? Chị gái của em thật là tử tế quá đấy! Hay chị sợ em với Tịch Minh thành đôi thì chị phải gọi em là chị? Thôi được rồi, em biết nhờ vả chị cũng chả được tích sự gì. Tốt nhất chị đừng làm hỏng chuyện của em. Không thì... - Cô ngừng lại một giây, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý - ...Em cũng khó mà chúc phúc cho chị cùng Tịch Phụng được.

Nói xong, Lý Lan thản nhiên ngồi ăn tiếp, không phí thêm một lời nào với An Huyên nữa.

An Huyên cũng không nói được gì, bèn kiếm cớ đứng lên rời khỏi bàn ăn. Ngực cô lại ẩn ẩn đau, còn đau hơn cả đầu cô bây giờ nữa. Biết mình bệnh cũ tái phát, cô đành quay về phòng, ngủ một giấc sẽ bớt thấy đau đớn. 

Còn lại Lý Lan sau khi ăn xong, ngồi chơi điện thoại một lát, sau đó được một người giúp việc lớn tuổi dẫn lên phòng ngủ dành cho khách. Lúc ngang qua thư phòng, cô làm như vô tình hỏi:

- Bao giờ Tịch Minh mới về?

Người giúp việc thật thà đáp:

- Có lẽ phải nửa đêm thiếu gia mới về. 

- Anh ấy làm gì mà bận rộn thế?

- Tịch thiếu làm việc ở công ty của gia đình. Cậu ấy thực sự vô cùng chăm chỉ.

Lý Lan há hốc cả miệng. Mắt nhìn người của cô cũng quá xịn đi, không những nhắm trúng con gà vàng lại còn là một người biết làm ra tiền nữa. Bằng tuổi anh ta, đám con trai xung quanh cô chỉ quan tâm việc tụ tập nhậu nhẹt, ăn chơi bằng tiền của bố mẹ cho thôi. 

Cái công tắc bí ẩn nào đó trong người Lý Lan được bật lên khiến cô phấn khích đến khó kiềm chế.

- Phòng ngủ của anh ấy đâu?

- Là phòng ở cuối hành lang kia. Cô Lý có cần gì nữa không?

- Không.

- Vậy chúc cô ngủ ngon.

Lý Lan đóng cửa lại một lúc lâu nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Hình ảnh Tịch Minh cao ráo mặc vest, thắt cà vạt vẫn rất sống động trong tâm trí cô. Cả bộ đồ khoác trên người anh được cắt may tỉ mỉ đến từng đường kim mũi chỉ, chiếc đồng hồ trên cổ tay người ta cũng bằng mấy tháng lương của bố cô. Khuôn mặt thì thật đẹp trai, sống mũi vừa cao vừa thẳng, ánh mắt đen thẫm, giác quan nhạy bén, khí thế nam tính bức người.

Tưởng tượng đến lúc được người con trai ấy dùng ánh mắt si tình nhìn ngắm, bàn tay to lớn chầm chậm cởi bỏ từng món đồ trên người mình, thuận tiện bóp nhẹ mấy chỗ lồi lõm trêu đùa và đôi môi mỏng say mê gặm cắn từng tấc da thịt cũng đủ khiến cô rùng mình khao khát. Lý Lan chậm rãi tách rộng đùi, bàn tay thuần thục luồn vào váy ngủ, tự mình xoa nắn những điểm nhạy cảm mềm mại.

- Tịch Minh... a... - Ba ngón tay đâm sâu vào khe thịt đẫm nước, bắt đầu chà xát, kéo đẩy mang lại khoái cảm - Mạnh nữa nào... mau chơi chết em đi... 

Bàn tay với những móng được sơn cầu kì liên tục cọ mạnh vào hai mép thịt lồn nâu nhạt. Nước dâm phun ra, chảy ròng ròng xuống tấm trải giường mới tinh vừa được thay. 

- Sướng quá... Tịch Minh... - Lý Lan không chút kiêng kị gì, cứ thế kêu lớn, những ngón tay nhoe nhoét nước càng đâm vào lỗ thịt mạnh hơn.

Trải qua nhiều lần làm tình cùng Tuấn Kiệt, cái lỗ xinh xắn của Lý Lan đã bị nong ra rộng toác. Trước kia, cô cực kì tự hào vì có anh người yêu to đủ các loại cơ bắp. Mỗi lần Tuấn Kiệt đè cô xuống sàn, tới tấp nắc mạnh, cô đều như muốn rách đôi người. Dương vật anh ta hung hăng chọc loạn trong lỗ lồn cô, tìm kiếm khoái cảm cho cả hai.

"Bốp!", Lý Lan tự tát vào mông mình như trước kia Tuấn Kiệt hay làm để tăng thêm tình thú.

Cái mông nhanh chóng đỏ lựng, kèm theo đó là nước lồn văng ra khắp nơi. Cô muốn người đang cưỡi lên mình là Tịch Minh, cô sẽ dạng chân thật rộng cho anh giã xuống từng cú thật đau. Mấy ngón tay trong lỗ liên tục ngoáy tròn, nghiền ép vách thịt đang tham lam co bóp.

- Minh ơi... em yêu anh... Hiếp chết em đi... 

Lý Lan thở hổn hển, từ khóe miệng, nước bọt chảy ứa ra, thèm khát được ngậm lấy cự vật với kích thước khủng bố. Dần dần, ba ngón tay cũng không đủ, cô vùng dậy, hấp tấp mở túi tìm chai xịt khoáng mini, cắn răng nhét vào thay mấy ngón tay. 

Thân chai bằng kim loại cứng và mát lạnh làm cô khoan khoái. Hai miếng thịt được tách rộng, bao trọn thành một vành tròn trịa quanh chai xịt khoáng. Nước nhờn liên tục tứa ra, chảy dọc theo thân chai ra ngoài, ướt một vũng trên tấm trải giường. 

Lý Lan gập cao hai chân lên đến mức đầu gối đè chặt hai vú xuống, liên tục thủ dâm bằng chai xịt khoáng. Một tay cầm thân chai đâm sâu vào lỗ thịt ướt nhẹp, một tay thô bạo bóp chặt âm vật sưng to bằng ngón út, vân vê, khiến những cơn rùng mình tới tấp chạy dọc từ bụng dưới lên đến đỉnh đầu.

Hai đùi cô mở rộng một lúc lâu, thấy mỏi liền thay đổi tư thế, đi về phía bàn viết gần đó. Cái chai bằng thép không gỉ đung đưa theo nhịp bước chân cô. 

Đến bên bàn viết, Lý Lan nhấc một chân cao lên như tư thế đi tiểu quen thuộc của mấy con cún, thuận tiện kề âm vật đã sưng to sát vào mép bàn, mạnh mẽ cọ lên cọ xuống. Một tay cầm chai xịt khoáng kéo ra đẩy vào, tay còn lại bóp chặt một bên vú, phần thân dưới đong đưa, cố tiếp xúc với mép nhọn của bàn viết càng nhiều càng tốt.

Mỗi lần cái chai được kéo ra, phần thịt màu nâu bao quanh chai cũng bị lôi ra, căng giãn hết cỡ, sau đó lại bị đẩy thụt vào trong, nhìn rất mực dâm dục.

Đúng lúc trò chơi một mình của Lý Lan sắp đến cao trào thì ngoài hành lang vang lên tiếng giày nặng nề.

"Tịch Minh về?", cô giật mình, vội dừng toàn bộ các hành động, tiếng rên rỉ cũng nín bặt.

Quả nhiên, Tịch đại thiếu gia vừa trở về, tâm trạng có vẻ khá hơn mọi ngày. Vừa vào đến cửa phòng ngủ, cậu chỉ kịp cởi bỏ áo khoác rồi nhanh chóng đi tới bên giường, vừa nới lỏng cà vạt vừa kéo nhẹ tấm chăn mỏng trên giường, hé lộ ra tấm thân mềm mại trong bộ váy ngủ màu tím nhạt bên dưới.

- Bảo bối, anh về rồi. 

Người đang nằm trên giường không hề đáp lại.

Từ sau khi mang An Huyên trở về từ chỗ Vũ Phi, Tịch Minh đã sinh ra thói quen chuyện trò với cô ngay cả khi cô đã ngủ. Cậu không thể vượt qua được cảm giác mất mát, sợ rằng thân thể kia không còn hơi ấm nữa. Chỉ còn cách nói chuyện với cô mới khiến cậu yên tâm rằng cô vẫn ở đây, bên cạnh cậu.

An Huyên vẫn thở khe khẽ, không hay biết người kia đang lần mò dưới gấu váy của mình, cởi bỏ chiếc quần lót bằng lụa bé xíu. Chân cô bị kéo ra, tạo thành hình chữ M. Toàn bộ âm đạo được mở rộng, hồng sẫm như mời gọi người ta đến cắn một miếng.

Tịch Minh nuốt nước bọt. Dù sao cậu cũng chỉ liếm một cái bên ngoài thôi, sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Bên trong của cô cũng đang hồi phục rất tốt. Cậu tự thấy như thế là hợp lý, không hề quan tâm đến việc cửa phòng ngủ vừa bị người lạ rón rén mở ra, ánh mắt lúng liếng tình ý chiếu qua khe hẹp, nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Từ phía cửa nhìn vào, chỉ thấy rõ nhất dáng hình cao lớn của Tịch Minh quỳ dưới chân giường, mái tóc vuốt ngược ra sau đã rủ vài lọn xuống vầng trán cao rộng, áo sơ - mi trắng còn sơ vin đàng hoàng, chỉ có chiếc cà vạt lỏng lẻo đang tố cáo khao khát của chủ nhân. Lý Lan không nhìn rõ người nằm trên giường là ai, chỉ thấy cặp chân trắng nõn đang mở ra, ở giữa là khuôn mặt đẹp trai đến ngạt thở của Tịch Minh. Ánh mắt đen thẫm đang say sưa chiếu thẳng vào vùng riêng tư kín đáo nhất của đối phương, yết hầu liên tục trượt lên trượt xuống cho thấy Tịch Minh đang thèm thuồng được ăn no.

- Bảo bối, em thật xinh đẹp. - Tịch Minh thì thầm, cúi sát hơn nữa đến mức đầu mũi chạm nhẹ vào lớp lông mềm.

Lý Lan thấy như có ai đó bóp nát tim mình. Người con trai cô yêu dương dương bá khí lại đang quỳ dưới chân của một đứa con gái khác, si mê ngắm, si mê... ăn.

- Em ngon lắm bảo bối...

Cậu há to miệng, ngoạm chặt hai miếng thịt mọng nước.

- Ưm... - An Huyên khẽ giật mình nhưng cũng đủ làm Tịch Minh thót tim. Cậu không muốn bị cô bắt quả tang tại trận mình đang lợi dụng người ngủ say để bú liếm vùng kín người ta, rất mất mặt, bèn nhẹ nhàng xoa hai bên đùi cô, dỗ dành tỉ mỉ.

Hai bàn tay Tịch Minh nhẹ nhàng nắn bóp bắp thịt trắng nõn, xoa dịu sự phản kháng vô thức của An Huyên. Cô vẫn chưa xóa bỏ được nỗi kinh hoàng vì bị người ta hành hạ nên cơ thể vô cùng nhạy cảm.

Tịch Minh cẩn thận dùng đầu lưỡi mềm mại tách đôi múi thịt căng mọng, lần lần đưa lưỡi vào sâu hơn, hân hoan cọ nhẹ vào vách niêm mạc non mềm. Một thời gian không quan hệ khiến cho lối vào của An Huyên chật khít lại, ngay cả một ngón tay cũng đi vào khó khăn.

Mình chỉ liếm một chút, Tịch Minh tự nhủ, xem xem bên trong cô ấy đã ổn chưa mà thôi...

Cậu theo cảm giác từ đầu lưỡi tiếp tục thăm dò sâu hơn. Bốn phía lỗ thịt mút chặt lấy lưỡi cậu, bắt đầu rục rịch co thắt như muốn nuốt chửng Tịch Minh. Dù An Huyên đang ngủ nhưng cơ thể cô vẫn theo phản xạ mà sinh ra ham muốn. Nước dâm thấm dần ra, ướt át khiến đường vào trơn tru. Hai cánh môi Tịch Minh mút lấy âm thầm ẩm ướt giống như đôi môi của An Huyên, say mê trao một nụ hôn sâu, chỉ khác là thay vì uống nước bọt của cô thì cậu lại thèm thuồng chờ đợi dâm thủy bên trong rỉ ra từng giọt, từng giọt.

Vì cô đang ngủ, cậu không dám thô bạo bú mút như mọi như, chỉ cẩn thận liếm láp từng chút một. Cậu cũng không biết cô đang cảm thấy thế nào, không được thấy ánh mắt vừa bất mãn, vừa mời gọi của cô. Cơ thể cô chỉ hé lộ những rung động rất khẽ khiến cậu tò mò, lại càng muốn làm cô hưng phấn hơn, run rẩy dữ dội hơn.

Tịch Minh trước giờ chưa từng quan hệ với một đối tác đang ngủ. Cậu vốn không có hứng thú với một người thiếu kinh nghiệm chứ đừng nói tới việc chỉ biết nằm im, không phản ứng cho tới khi gặp An Huyên. Đúng là ghét của nào trời trao của đó. Một năm trước, nếu có đánh chết cậu cũng không tin có ngày mình lại bị một người vụng về chuyện chăn gối như cô hút hồn. Dù cô cả ngày chỉ biết nói mỗi một câu "Không được", lúc nào cũng dùng ánh mắt bài xích nhìn cậu cho đến khi bị dục vọng khuất phục, hay thậm chí cô chỉ an tĩnh nằm ngủ cũng khiến cậu mê mẩn.

Đây là lần đầu cậu để tâm quan sát những thay đổi nhỏ bé ở cơ thể một người, thấy việc lén lút hôn trộm người ta, khiến người ta có những giấc mơ không ngoan cũng mang lại cảm giác đắc ý, thỏa mãn. Cậu muốn làm cho bên trong thân thể đang yên ổn kia sinh ra khoái cảm tê dại từ vùng háng lan dần ra bắp đùi, chạy ngược lên bầu ngực, tỏa ra tứ chi. 

Trong giấc mơ của An Huyên, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc lá sen khổng lồ, bồng bềnh trên một con suối trong vắt. Một búp sen non mịn màng, nghịch ngợm, vô hình cứ quét qua quét lại giữa hai chân cô, còn đòi chui cả vào bên trong. Cùng lúc đó, những chiếc lá cứng cáp hai bên bờ suối cứ chìa ra, vuốt ve làn da đang râm ran của cô. Chúng miết lên da thịt thơm tho, lướt qua hai cánh tay, bóp lấy bầu ngực đang đau nhức rồi lại trượt xuống vùng bụng phẳng lì, xuống tiếp đến bẹn, cọ mạnh phần đùi non rồi tiếp tục âu yếm bắp chân tròn trịa.

Cặp mông săn chắc của cô ưỡn lên để búp sen dễ dàng đi vào hơn. Cảm giác ấm áp quen thuộc sâu bên trong cái lỗ dâm đãng khiến cô thở hổn hển. Cô muốn nó đâm vào sâu hơn, chạm đến tận cùng tử cung, muốn nó mài lên vách thịt đang co bóp mạnh mẽ, muốn nó liếm sạch nơi ẩm ướt của mình. Cô cứ thế dâng mình lên, bỏ mặc cho dục vọng được thỏa mãn.

Ngực cô lại đau đớn. 

Hương vị từ nước dâm của An Huyên khiến Tịch Minh không thể kiềm chế. Một lần liếm là không đủ. Cậu còn muốn ăn thêm nữa.

Mình chỉ mút thêm một chút nữa thôi... Chỉ năm phút thôi... Ngon quá!

Tịch Minh ngậm chặt toàn bộ âm đạo đối phương, ra sức hút thật mạnh. Tiếng sì sụp vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh kích thích lỗ tai của người bên ngoài, khiến Lý Lan toàn thân run rẩy, đứng không vững nữa.

Cô ghen tị với người con gái đang nằm trên giường kia. Cô thậm chí còn chưa từng được Tuấn Kiệt bú mút nhiều như thế. Mỗi lần lên giường, anh ta chỉ bắt cô khẩu giao cho mình thật lâu, sau đó cúi xuống háng cô hôn qua loa vài cái lấy lệ rồi cứ thế nhét dương vật to tướng vào trong.

Vậy mà Tịch Minh đã liếm lồn cho cô gái kia tới hai mươi phút mà vẫn chưa muốn dừng. Lại còn liếm với bộ dạng say mê như thể đang thưởng thức mĩ vị nữa chứ.

Cô ta đang ngủ mà vẫn phát ra âm thanh ngâm nga rên rỉ be bé, cặp mông không ngừng đưa lên cao, khiến Tịch Minh sung sướng tóm lấy hai bắp đùi thon thả mà đặt lên bờ vai rộng của mình, thuận tiện cúi xuống bú mút.

- Ưm... - Tiếng kêu bé xíu có chút quen thuộc phát ra từ khóe miệng xinh đẹp như cổ vũ Tịch Minh tiến thêm.

- Ngon lắm bảo bối. Anh thèm được uống nước lồn của em mấy ngày hôm nay rồi. - Cậu thì thầm - Chảy nữa ra đi bảo bối. Anh sẽ liếm hết nước nhờn của em. Lồn em ngon lắm!

Quả nhiên An Huyên ngay cả trong giấc ngủ cũng rất ngoan, liên tục chảy ra nước dâm. Nước tuôn đến đâu, Tịch Minh kề sẵn miệng hứng trọn đến đấy, không bỏ phí giọt nào. Cậu còn thỏa mãn nắn bóp hạt trân châu khiến cô chảy ra nhiều nước dâm hơn. Toàn bộ vùng kín đều ướt đẫm nước bọt của Tịch Minh, cậu ngoài uống dâm thủy của cô còn tham lam ngậm lấy múi thịt hồng hào mút chùn chụt, lại dùng răng nhay nhay, liếm liếm, hận không thể nuốt chửng vào bụng.

An Huyên bị liếm đến cao trào, dâm thủy bắn cả vào mặt Tịch Minh, làm cằm và mũi cậu ướt sũng. Nhưng Tịch Minh vẫn không chịu buông tha cô. Cậu nài nỉ:

- Bảo bối, cho anh bú thêm năm phút nữa được không? Anh thực sự rất đói... Anh muốn được ăn lồn em, uống nước lồn em thêm nữa.

Thanh âm trầm thấp của Tịch Minh như tiếng sấm dội vào lòng Lý Lan. Cô muốn được là người đang nằm kia, muốn được dạng rộng chân, đặt lên vai Tịch Minh. Muốn được là người mà anh phải âu yếm nài nỉ xin được liếm lồn.

Ngay lúc Lý Lan định bước vào thì Tịch Minh có điện thoại. Cậu liếc nhìn tên người gọi hiện trên màn hình, miễn cưỡng rời khỏi cơ thể xinh đẹp, đi ra ngoài. Trước khi đi không quên đặt một nụ hôn lên đôi môi đang hé mở của cô và kéo lại váy cho cô cẩn thận.

Lý Lan hốt hoảng rời khỏi vị trí, vội nấp vào khe nhỏ gần đó, nín thở chờ Tịch Minh đi ngang qua.

Cô nhìn theo bóng dáng cao lớn khuất sau cánh cửa phòng đọc sách, trong lòng không ngừng ghen tuông. 

Người con gái kia là ai mà lại được anh cưng chiều đến thế? 

Cô ta có đẹp không? 

Cơ thể cô ta có thứ gì khiến Tịch thiếu mê đắm đến như vậy?

Lý Lan đánh liều mở cửa phòng ngủ, tiến vào. Người kia vừa đúng lúc trở mình, quay lưng ra phía cửa.

Cơ thể gần như trần truồng với chiếc váy ngủ mỏng tang khiến Lý Lan ghét bỏ. Cũng không đẹp hơn cô là mấy. Nếu là phom người này thì cô thừa tự tin. 

Có lẽ mặt cô ta đẹp chăng? Cô muốn nhìn một chút, chắc người kia sẽ không thức dậy nửa chừng đâu. Chỉ cần cô đi thật nhẹ.

Lý Lan vừa rón rén bước lại gần chân giường thì một bàn tay to lớn đặt "bộp" lên vai cô.

Từ đằng sau, tiếng Tịch Phụng cất lên lạnh nhạt:

- Cô làm gì ở đây?

Lý Lan quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai giống hệt Tịch Minh thì tim đập loạn xạ. Cô rụt rè:

- Em... em... định về phòng ngủ...

Tịch Phụng nhướn mày, nhìn kĩ mặt cô một lần, giọng vẫn đều đều:

- Phòng ngủ của khách ở đầu hành lang.

- Vâ... vâng... Em nhớ nhầm... em về phòng đây.

Nói xong Lý Lan xoay người, hấp tấp ra ngoài, sợ đến nỗi không kịp khép cửa phòng ngủ lại. Ánh mắt của Tịch Phụng lạnh lẽo và hung bạo quá, khác hẳn vẻ lạnh lùng trầm ổn của anh trai.

Nhưng còn một điều nữa khiến Lý Lan bàng hoàng hơn. Dù chỉ lướt qua chưa đầy một tích tắc, nhưng cô chắc chắn đã nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh trên cổ chân của người nằm trên giường.

Định thần lại một lúc, Lý Lan quyết định chạy đến thư phòng.

Giờ thì cô đã rõ vì sao âm thanh rên rỉ kia nghe lại quen đến thế. Cổ chân của người con gái khi gác lên vai Tịch Minh có ánh sáng của kim cương khẽ đong đưa.

Lý Lan mở cửa thư phòng, không ngần ngại đi thẳng vào, đối diện với vẻ mặt sửng sốt của người đang ngồi bên bàn viết.

- Có việc gì? - Tịch Minh đặt cây bút xuống. Khuôn mặt không biểu cảm nhưng giọng nói có chút khó chịu. Cậu không thích người lạ tự ý vào phòng đọc sách khi cậu đang sử dụng.

Lý Lan cố nén tiếng thở hổn hển. Cô đưa mắt ngắm nhìn người con trai trước mặt, lúc này tóc của anh đã rủ hết xuống, cà vạt cũng tháo ra, vắt trên thành ghế, dáng vẻ thoải mái ung dung. Đây chính là người chỉ mới vài phút trước vẫn đang lén lút hôn liếm bạn gái của em trai mình.

Tịch Minh không muốn lãng phí thời gian, bèn cúi xuống cuốn sổ trước mặt, dửng dưng ra lệnh:

- Nếu không có việc gì thì về phòng ngủ đi.

- Anh... - Lý Lan nức nở - Sao anh lừa dối cả em trai mình?

Tịch Minh chưng hửng, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hai đầu lông mày nhíu lại nghĩ ngợi xem cô gái này đang nói cái gì. Lý Lan không thấy đối phương đáp lại, đánh liều nói tiếp:

- Anh biết chị gái em là người yêu của Tịch Phụng mà. Em đã nhìn thấy hai người làm những gì trong phòng ngủ vừa nãy. 

- Ồ, ra thế. - Tịch Minh khẽ nhếch miệng cười, không có chút phản ứng thích hợp nào về việc bị bắt quả tang.

Lý Lan không quên được ánh mắt si mê khi anh nhìn An Huyên ngủ, trong người cô bỗng bứt rứt, khó chịu lạ thường.

- Chị ấy dụ dỗ anh phải không? Dù sao chị ấy cũng là người lớn, cũng quen bạn trai rồi nên có kinh nghiệm. Anh đừng ngộ nhận đó là tình yêu.

Quen bạn trai? 

Tịch Minh rõ ràng biết An Huyên không phải xử nữ từ lần đầu tiên đưa cô lên giường nhưng cậu không phải người cổ hủ để tâm chuyện đó, bản thân cậu cũng đâu phải xử nam. 

Tuy nhiên, người này từ lúc bước chân vào thư phòng hết nói An Huyên là "người yêu của Tịch Phụng" lại đến "quen bạn trai rồi" khiến cậu rất bực bội. 

Cậu muốn chỉnh cô ta một phen.

- Thế nào là ngộ nhận?

Thấy Tịch Minh đã chịu nói chuyện với mình, Lý Lan bình tĩnh tiến lại gần bàn viết, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm.

- Anh thấy tò mò về chuyện quan hệ nam nữ, chị ấy lại dễ dàng đồng ý cho anh làm. Đó chỉ là hứng thú nhất thời với cơ thể của nhau thôi. Chị ấy chỉ thích cảm giác được quan hệ với đàn ông, không phải yêu anh. Chị ấy có nhiều kinh nghiệm, có thể làm cho đối phương thỏa mãn nhu cầu, khiến anh nghĩ rằng mình yêu chị ấy.

Tịch Minh ra vẻ nghiêm túc ngẫm nghĩ:

- Như thế thì đúng là không phải yêu rồi...

Còn nửa câu sau cậu không nói nốt: "Nhưng chị gái của cô em hoàn toàn ngược lại: không có nhiều kinh nghiệm, không dễ dàng đồng ý cho anh làm, cũng không quá hứng thú việc dây dưa với đàn ông."

Nhớ đến dáng vẻ mềm mại vừa ngượng ngùng vừa dâm lãng ở trên giường của An Huyên, Tịch Minh không nhịn được buông một câu:

- Nhưng anh thích làm việc đó với chị gái em. 

Thanh âm trầm ấm của Tịch Minh lọt vào tai Lý Lan như tiếng sấm. Cô lắp bắp:

- Tại sao?... Chị... không xinh đẹp... Chị ấy có cái gì...?

- Chỉ cần cô ấy xuất hiện trong tầm mắt, anh lập tức muốn.

Lý Lan tuyệt vọng: "Đó là người của em trai anh."

- Đó là người anh muốn.

Ánh mắt sâu thăm thẳm của Tịch Minh không hề lay động, dáng vẻ tĩnh tại, hiên ngang không giống kẻ làm việc khuất tất khiến Lý Lan ngây người. 

Trong lòng cô như có trăm nghìn mũi kim cào xé, buốt đến tận xương. 

Vì cớ gì mà An Huyên lại chiếm được trái tim của hai anh em Tịch gia? 

Chị ta cái gì cũng bình thường, tính cách lại nhạt nhẽo. Không giống cô tự tin, hoạt bát, lại biết cách làm đẹp, rất được bạn bè ngưỡng mộ. 

Nhưng bỏ cuộc thì không phải Lý Lan. 

Cô tiến thêm một bước, hạ giọng thì thầm:

- Vậy... em có được không?

-Hửm? - Tịch Minh có chút ngỡ ngàng.

Chưa kịp phản ứng gì thì chiếc váy voan của Lý Lan đã rơi xuống đất, để lộ thân hình thiếu nữ mới lớn rất thon thả. Bộ đồ lót màu đỏ rực càng tôn thêm vóc người trẻ trung, nước da mịn màng cùng những hình khối tròn trịa như mời mọc bàn tay người đến chạm vào, giày vò thỏa thích.

Cô tự tin vào sức hút của mình. Chính Tuấn Kiệt cũng vì mê đắm nhan sắc của cô mà níu kéo năm lần bảy lượt. Cả đám bạn của anh ta cũng không ít kẻ lén lút nhắn tin tán tỉnh gạ gẫm cô.

- Em làm thế này... - Tịch Minh vẫn ngồi nguyên trên ghế, khóe miệng cong lên một nụ cười - Là muốn anh vào tù phải không?

Lý Lan bị nụ cười của anh hút hồn, cô bĩu môi, ánh mắt khiêu khích lúng liếng:

- Anh chỉ cần làm cho em quên việc viết đơn kiện là được chứ gì.

Tịch Minh nheo mắt, đánh giá cô gái mới mười lăm, mười sáu tuổi đang lõa lồ trước mặt. Bằng kinh nghiệm của mình, nhìn qua cậu cũng thấy được cô gái này không hồn nhiên, đáng yêu như vẻ bề ngoài. Cơ thể mới phát dục chưa lâu mà đã tã hết cả.

Cô ta đúng là sự tương phản rất rõ nét với bảo bối nhà cậu. 

Quả nhiên chẳng phải chị em ruột thịt gì. Trong nhà người khác mà dám cởi váy mời gọi gã đàn ông của chị gái đến chơi mình, hẳn là gan không nhỏ.

- Lại đây.

Tịch Minh ngoắc tay, Lý Lan lập tức sà đến, hân hoan vui sướng vô cùng, giá mà có thêm cái đuôi nhỏ phía sau thì cũng ngoáy tít. Thấy chưa, nếu cô hèn nhát sớm bỏ cuộc thì làm sao có được giây phút này.

Bàn tay nuột nà của Lý Lan chưa kịp đặt lên vai Tịch Minh thì cậu đã đứng lên, nhường cô ngồi vào chiếc ghế của mình. Cậu ở bên cạnh cúi người xuống, bật màn hình laptop.

- Vừa hay người của anh mới gửi một bộ phim rất thú vị, em xem cùng anh nhé.

Lý Lan hồi hộp nhìn vào màn hình đang chuyển sang chế độ xem video, hương thơm trầm trầm của Tịch Minh khiến cô như say, bên dưới bắt đầu có chút ẩm ướt:

- Phim gì thế ạ?

Làm như không thấy khuôn mặt đang ửng hồng dần dần dựa vào người mình, Tịch Minh bình thản nói:

- Truyền hình trực tiếp từ hiện trường. Người thật việc thật, rất có cảm xúc đấy.

Đúng lúc đó, trên màn hình hiện ra một căn phòng cũ, tường và nền nhà xám xịt. Trên nền nhà là hai người phụ nữ trần truồng đang quấn lấy nhau, tóc tai rũ rượi.

Lý Lan cũng không xa lạ gì với những video cấp 3, cô chỉ hơi thắc mắc vì sao hai người phụ nữ kia vóc dáng thì nõn nà, đẹp không khác gì người mẫu nội y mà mặt mũi, da dẻ lại ghẻ lở, lắm mụn nhọt như vậy. 

- Bọn họ có body đẹp nhưng mặt xấu xí quá! - Cô chun mũi, trong lòng càng tăng thêm tự tin.

Tịch Minh cười:

- Sao lại xấu. Những nốt ghẻ lở ấy mọc rất đúng chỗ, anh rất hài lòng đấy.

Cậu nghĩ đến cái giếng mình đã sai người bỏ độc vào. 

Người của Tịch gia mấy ngày liền vây ráp khu nhà khiến Tiêu Tần cùng Lộ Tư Viên không dám chạy ra ngoài. Đám người của Khương Dịch cũng không thể vượt qua vòng vây vào đón bọn họ được. Đồ ăn thức uống không có, chỉ còn cách uống nước giếng cầm hơi, chờ người của Tịch gia rút đi.

Trên màn hình, hai cô gái lăn lộn dưới mặt sàn bẩn thỉu. Một đám thanh niên lực lưỡng tiến lại gần bọn họ, lần lượt dùng đủ loại đồ chơi gai góc đâm vào hạ thân đang sưng đỏ, khiến bọn họ hét toáng lên vì đau đớn.

Những cái dương vật giả to như cổ tay, trên thân đầy gai được đám đàn ông chọc thẳng vào hai cái lỗ thịt dâm dục của người Tiêu Tần. Vừa chọc, hắn ta vừa cười hô hố khi cô kêu gào đau đớn. Một người khác dùng bàn tay thô kệch của mình ngắt véo hai đỉnh hồng trên ngực cô, đồng thời tát mạnh vào da thịt, làm hằn lên những vết đỏ lựng, có vết thì thâm lại thành màu tía. 

Ở bên cạnh, Lộ Tư Viên bị một gã khác nhét dương vật vào mồm, bắt chước động tác giao hợp liên tục thúc vào tận cổ họng cô, làm cô nôn không được, nuốt không xong, đau đến chảy nước mắt. Mái tóc bồng bềnh của cô bị gã quấn chặt quanh cổ tay, nhấc cao lên đến mức tưởng như sắp rách cả da đầu. Bên dưới là hai người khác đang gặm cắn bầu vú đẫy đà như hai con sói đói đến mức da thịt xây xát, rỉ máu. Hai chân của cô bị banh rộng, bên trong lỗ thịt nhét hai cái dương vật gắn bi sắt lổn nhổn. Lỗ đít cũng được chăm sóc cẩn thận, nhét cả một sợi dây với đầy những viên bi sắt gắn trên đó thành một chuỗi dài. Một người nắm lấy đầu dây, cứ thế kéo ra rồi lại nhét vào, động tác vô cùng thô lỗ, bất chấp lỗ đít của Lộ Tư Viên đang rướm máu.

- Tịch Minh... cái này đáng sợ quá! - Lý Lan toát cả mồ hôi. Cô đã từng xem clip về bạo dâm, nhưng truyền hình trực tiếp thế này vẫn khiến cô kinh hãi. - Các diễn viên này...

Tịch Minh lập tức ngắt lời:

- Không phải diễn viên đâu. Đó là hai cựu thư kí của anh đấy.

- Thư kí của anh? - Mồm Lý Lan há to đến nỗi nhét vừa một quả trứng vịt - Tại sao bọn họ lại... Là bị phạt?

Tịch Minh chỉ vào Lộ Tư Viên lúc này đã bị năm thanh niên dồn ép đến sắp ngất đi, rất chu đáo giới thiệu:

- Người này lén lút móc ngoặc với Khương thị, làm mất mấy hợp đồng kinh doanh lớn vào tay đối thủ. Còn người này... ừm, nhìn trộm phòng giám đốc.

- Chỉ có vậy thôi...? Mà anh làm cho người ta sống không bằng chết?

Tịch Minh bật cười:

- Ồ không. Nếu chỉ có thế thì tội rất nhẹ. Việc anh không thể tha thứ được chính là bọn họ bắt cóc An Huyên, làm cô ấy đau đớn, dọa cô ấy sợ hãi. Cho nên những gì bọn họ làm với bảo bối của anh, anh đều trả lại gấp mười lần.

Nói tới đây, cậu đứng thẳng dậy, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Lý Lan, thanh âm lạnh lùng:

- Bất luận là kẻ nào, nếu gây ra tổn hại dù là nhỏ nhất cho An Huyên, anh đều không bỏ qua, dù đó là người nhà đi chăng nữa. Anh đủ sức làm cho cô ấy được sống sung sướng như bà hoàng kể cả khi có scandal, cũng có rất nhiều cách tìm ra người tung tin và lan truyền tin để tặng hắn vài món quà nhỏ. - Khóe miệng Tịch Minh lại cong lên, ánh mắt sắc sảo chiếu thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt, ngữ điệu đang nặng nề chợt nhẹ bẫng, hỏi một câu vu vơ như gió thoảng - Em có thích nhận quà không?

Những chữ cuối cùng như một mũi dao cắm phập vào niềm hân hoan của Lý Lan, khiến tinh thần của cô vỡ vụn.

Cô đã chính thức bị cảnh cáo!

Lý Lan co người trên ghế. Ngoài trời gió đêm rất mát mà khắp người cô đổ mồ hôi ròng ròng. 

Người con trai này... Quá nguy hiểm... 

Lý Lan siết chặt hai bàn tay đang lẩy bẩy. 

Trước mắt cô, màn hình đang chiếu đến cảnh hai cô gái thân hình rách nát ngất lịm trên sàn, đám đàn ông vẫn tiếp tục tra tấn cơ thể mềm nhũn vô lực của họ. Một xô nước được hắt ào lên hai tấm thân trần truồng, buộc cả hai phải tỉnh lại, tiếp tục chứng kiến cảnh chính mình phải chịu đựng sự đày đọa.

Nếu đổi lại người ở đó là cô... Lý Lan nhắm mắt lại, cố xua những hình ảnh thê thảm khỏi đầu mình.

Tịch Minh rất tốt bụng, nhặt lấy chiếc váy vẫn nằm nhăn nhúm trên sàn, đặt vào lòng Lý Lan. Cậu lặp lại mệnh lệnh lúc đầu bằng một giọng trầm rất nghiêm khắc:

- Nếu không còn việc gì thì về phòng ngủ đi.

Lý Lan run rẩy đứng lên, không dám nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lẽo kia thêm một lần nào nữa, vội tròng váy vào người. Rồi không kịp cả kéo khóa, vội vàng rời khỏi thư phòng.

Chỉ chưa đầy nửa tiếng đồng hồ, cô bị cả hai anh em Tịch gia dọa đến phát hoảng.

Nhà giàu này thực sự khó chơi.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.