Trở về truyện

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên ) - Chương 93: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 92 : Tụ Hợp

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

93 Chương 93: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 92 : Tụ hợp

“Làm sao lại cháy lên thế này?” Bị sặc bởi một đám khói dày đặc thổi qua, ta che miệng ho khan mấy tiếng, rồi sau đó xoay sang xem Lạc Thần. Vốn khi nãy vẫn còn phải mò mẫm mờ mịt trong bóng tối, nay dưới ánh sáng lại có thể trông thấy được dung nhan nàng, thật khiến cho ta có loại cảm giác tựa như đã không gặp mấy kiếp.

Sắc mặt hiện tại của nàng so với dĩ vãng trước đây nhợt nhạt hơn nhiều. Đôi mắt vì vừa khóc khi nãy nên hơi phiếm hồng. Toàn thân mang theo loại trạng thái mệt mỏi của người vừa khỏi bạo bệnh. Nàng lúc này tựa như đóa hoa lê trắng sau cơn mưa, yên lặng treo đầu cành, mong manh yếu ớt đến nỗi tưởng như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi liền có thể từ trên cành rụng xuống. Duy chỉ có đôi tròng mắt như mực tựa Hắc ngọc của nàng vẫn thâm trầm sâu lắng như đêm đen.

Giả như xét về “màu sắc” của một người, sắc thái mà Lạc Thần có thật vô cùng tịch liêu, đạm nhạt – Đó sẽ sẽ vĩnh viễn chỉ có hai màu trắng đen.

Trong lòng ta bỗng dưng cảm thấy đau xót, không kìm được liền vươn tay đi ôm lấy thắt lưng nàng. Vốn dĩ là nàng đang nhíu mi chăm chú quan sát đại đỉnh cháy rực kia, thấy ta đột ngột dựa lại gần, mới nhẹ giọng hỏi:“Tại sao lại muốn khóc rồi?”

Ta xoa xoa mắt, khàn khàn nói:“Không có, là khói…khói bay vào mắt thôi. Thân thể ngươi hiện tại có tốt hơn không ? Có còn cảm thấy lạnh không ?”

Nàng tựa tiếu phi tiếu lướt mắt nhìn ta một cái, rồi mới nói:“Ta mắc phải chứng bệnh kia cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, sớm đã thành thói quen, cũng không có gì đáng ngại.” Nói xong, lại dùng một tay giữ lấy bả vai ta, tay còn lại thì thuận thế vén ra vạt áo của ta, nghĩ muốn xem xem miệng vết thương bị cắn trên đầu vai.

Ta để tùy ý động tác của nàng. Giây lát sau, nghe được nàng nhè nhẹ “Ân” một tiếng, tựa như nhẹ nhõm thở ra một hơi:“Miệng vết thương đã bớt đen nhiều, chỉ cần giữ không tiếp xúc với nước một khoảng thời gian thì sẽ không có gì đáng ngại nữa.”

Ta không lên tiếng, cũng dùng tay thử sờ chỗ lỗ nhỏ trên đầu vai, phát hiện nơi đó lúc này thế nhưng đã muốn đóng vảy, nổi lên chỗ miệng vết thương có hơi cưng cứng. Theo lý thuyết hẳn là phải đau đớn, thế nhưng ta lại không có chút nào không khỏe.

Tại sao ta lại không cảm thấy đau? Cơ thể của ta rốt cuộc là đã phát sinh biến hóa gì?

Trong lòng ta sơ lượt cân nhắc suy xét qua, chung quy cảm thấy có chỗ không đúng. Lúc này bên tai lại vang lên từng đợt âm thanh lửa cháy “Tách tách” mãnh liệt truyền tới, khiến cho bất an càng nổi lên trong lòng ta. Không nhịn được vươn mắt đi nhìn ngọn lửa đang cháy thịnh trong đại đỉnh. Nguyên bởi vì lửa đang cháy rất lớn, khiến bốn phía xung quanh đại đỉnh tràn ngập mùi vị cháy khét nồng đậm. Ta vốn dĩ là đã đói đến đi đứng cũng không vững, thiếu điều muốn khụy, lúc này ngửi thấy loại mùi vị kia, tức thời liền có cảm thấy no ngang, thậm chí còn có loại cảm giác muốn nôn.

“Mùi này thật khó ngửi, giống như được đốt loại mỡ gì đó vậy, mà chẳng lẽ thứ kia ở chỗ này còn có khả năng tự cháy sao?”

Lạc Thần hơi nghiên mặt đi, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên đại đỉnh hồi lâu, lắc đầu nói:“Nơi này âm lãnh ẩm ướt, lửa chắc chắn sẽ không tự mình cháy lên.”

Ngữ điệu nàng có chút quái dị, khi nói chuyện ánh mắt cố ý vô tình nhìn quét chung quanh một phen, tựa như là đang tìm thứ gì. Ta nghe ra được hàm ý ẩn trong lời của nàng : Lửa sẽ không tự mình cháy lên, nói cách khác, là có người làm cho nó cháy lên sao?

Chẳng lẽ, địa phương này trừ bỏ ta cùng Lạc Thần, còn có một người khác tồn tại?!

Nghĩ như vậy, trên lưng ta liền toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nhịn không được nhìn quanh bốn phía. Ta phát hiện địa phương này được tu kiến thập phần khoáng đãng. Chỉ thấy khói dày đặc la đà hạ xuống, trừ bỏ đại đỉnh ở trung tâm ra thì không còn thứ gì khác. Mà đại đỉnh bốn phía chạm trổ đầu cổ thú bằng đồng vẫn luôn bị xích Thấu tinh từ trên không kéo dài xuống khóa lấy, nhìn từ xa liền tựa như xiềng xích đang kềm giữ một yêu vật thật lớn.

Nếu thật sự có người đang lẩn trốn ở xung quanh chúng ta, hơn nữa còn đốt lên đại đỉnh kia, vậy người đó là ai ? Khẳng định chắc chắn không phài Vũ Lâm Hanh hay Hoa Tích Nhan. Muốn giỡn chơi dọa người cũng không cần phải nhàm chán như vậy.

Ta càng nghĩ lại càng thấy sợ. Đến khi gần như sắp không nhịn được mà nói ra ý nghĩ của mình, thì trông thấy khóe mắt Lạc Thần hơi nheo lại, quay về phía ta nhẹ nhàng vươn ngón trỏ đặt lên môi, làm động tác đừng gây tiếng động.

Ta vội vàng gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu được dụng ý của nàng. Không biết có phải hay không do cảm giác trong bóng đêm bên cạnh có hơn một người, ta thấy vô cùng bất an, xoay người đi lại phía khối thi thể màu đen cách đó không xa, rút Cẩm Sắt cắm ở bên trên ra.

Lúc này mới có thể xem rõ được bên ngoài bóng đen đã tập kích mình lúc trước. Chỉ thấy thứ kia có một bộ mặt dữ tợn, rất giống khỉ hoang trong rừng, hai răng nanh dài nhọn tựa như dao găm chìa ra hai bên miệng. Trước kia khi ta còn tại Hiên Tử cùng Côn Luân có xem qua không ít tranh sách, nhớ rõ có một loại mãnh thú tên gọi là “Tranh” bộ dáng rất giống thế này.

Tương truyền trên thân con “Tranh” này có một loại mùi hương rất giống xạ hương, hơn nữa răng nanh của nó cũng rất giống rắn, đều là loại răng rỗng ruột có thể tiêm nọc độc, mà loại độc này cũng không phải liền lập tức lấy mạng khiến người tử vong. Chính là sẽ tạo ra tác dụng tựa như ma túy, làm cho ý thức người bị trúng độc trở nên mơ hồ, thậm chí có khi sinh ra ảo giác, đến sau cùng sẽ tử vong.

Đối với loại địa phương quái dị này, chuyện thứ quái vật “Tranh” kia xuất hiện ở đây cũng không khiến ta lấy làm kỳ quái. Thông thường khi xây dựng lăng mộ, những người kiến tạo chính vì lo sợ sau này sẽ có ngưới khai quật phá hủy mộ, nên sẽ áp dụng những thủ đoạn cũng như các biện pháp vô cùng cực đoan để bảo vệ lăng mộ. Từ các thứ độc trùng mãnh thú cho đến hung tàn trận pháp, không từ bất cứ thủ đoạn tàn độc nào.

Ta dùng kiếm gạt gạt bên trên thi thể, phát hiện chỗ cổ của thi thể lộ ra một sợi thừng buộc màu đỏ, trên thừng đỏ còn có một bộ vòng tinh xảo. Ta nhìn xong, tức thời liền cảm thấy không ổn. Rất rõ ràng bộ vòng kia là được người dùng xích hoặc dây thừng cột lên, bên trên còn lưu giữ dấu vết bị cột.

Chẳng lẽ nói, kỳ thật chín con Tranh là do người cố ý thả ra?

Người này, với người đốt lửa kia là cùng một người sao?

Ta nghiền ngẫm nửa ngày, chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh. Nếu so sánh phải đùa giỡn cùng với một người nấp trong bóng tối giở thủ đoạn, ta thà tình nguyện gặp phải mấy tên tống tử còn hơn. Nếu đánh không lại còn có thể tháo chạy, còn tốt hơn bị người không minh bạch ngấm ngầm tính kế mưu hại.

Lúc này Lạc Thần đã đi đến bên đại đỉnh. Ta thấy nàng ngồi xuống, hình như là đang quan sát thứ gì đó, nên cũng vội vàng đi qua. Xung quanh đại đỉnh khói dày đặc, có rất nhiều dầu trơn sắc vàng óng ánh lại dọc theo hai bên đại đỉnh tràn xuống, nhỏ giọt xuống mặt đất, phát ra tiếng “xèo xèo”. Lạc Thần chính là đang nhìn thứ dầu trơn kia.

Trong mắt nàng nhàn nhạt ẩn chứa nghi hoặc, xem ra là có chút khó hỉu. Ta cũng ngồi xổm xuống rồi nói : “Chẳng lẽ trước đây đỉnh này là đỉnh tế thần? Theo ta nhớ thì trâu bò tượng trưng cho sự giàu có, có lẽ vì vậy mà người thống trị mới dùng trâu bò súc vật ngâm thành dầu, đem làm lễ ở trong đỉnh, để thắp đốt bái tế.”

Lạc Thần ngẩng đầu lướt mắt nhìn ta một vái, thâm trầm nói:“Có lẽ đây không phải là mỡ động vật, mà chính là mỡ lấy từ người.”

“Cái gì?! Mỡ người?!” Ta cảm thấy quả thực khó tin, cùng lúc đó, trong bụng đồng thời lại trỗi lên một loại cảm giác buồn nôn vô cùng mãnh liệt.

Lạc Thần chỉ vào phần bụng của đại đỉnh rồi nói: “Ngươi xem trên mặt kia khắc thứ gì?”

Ta kề sát lại phần bụng của đại đỉnh đề quan sát kỹ hơn, lúc này mới thấy được nguyên lai là trên đó có khắc một bức họa đồ. Ở giữa khắc một cái đỉnh lớn, một đám quỷ đói mặt mũi hung tợn đang ngồi nhóm lửa xung quanh đại đỉnh, nên trong đỉnh vươn ra vô số tay chân của người. Rất hiển nhiên, những kẻ thảm thương kia chính là đang bị đám quỷ hầm nấu.

Ta nhìn rồi lại nhìn, sau đó cảm thầy giống như nghe được tiếng người đang kêu gào thảm thiết từ trong đại đỉnh, run rẩy nói : “Chắng lẽ đây chính là vạc dầu dưới…dưới địa ngục a tì sao ?”

Lạc Thần lắc đầu, nói:“Đó chỉ là một phép ẩn dụ thôi. Kỳ thật có một loại hàng thuật: Đem quẳng người sống vào trong cơ quan tương tự một vật chứa to lớn, để cho ngạt thở mà chết, sau lại đem ngâm vào nước thuốc đặc chế, lâu dần thi thể dần dà nhũn ra, tiết ra một loại dầu trơn. Dầu trơn nhẹ sẽ tích tụ nổi trên mặt nước thuốc. Mà những kẻ đáng thương kia chen lẫn nhau ở bên dưới, vĩnh viễn không thể xoay người, không thể thoát ra.” Khi nàng nói chuyện, sắc trở nên lạnh đi. Ta nghe được liền túa ra mồ hôi lạnh, lại nghe nàng nói tiếp: “Kỳ thật người muốn thi hành loại hàng thuật này có thể xem như là một hình thức trừng phạt vô cùng tàn nhẫn. Nếu không phải là người có nỗi oán hận cực lớn, thì sẽ không lựa chọn loại phương pháp này.”

Người có oán hận cực lớn?

Chiếu theo cách nói của Lạc Thần, bên trong đỉnh này hiện nay chính là đang chồng chất không biết bao nhiêu thi thể đáng thương? Ta gần như không dám mở mắt đi nhìn vào trong đỉnh kia. Đúng lúc này, ta bỗng nhiên trông thấy Lạc Thần kín đáo đưa tay làm động tác ra hiệu với ta.

Trong lòng ta thoáng chốc “lộp bộp” một cái, hiểu được nàng chính là ra hiệu ta nhìn phía sau lưng. Ta xoay người. Thuận theo hướng tay nàng nhìn xem, thấy được ở phía sau cách đây không xa là một mặt vách mộ, góc tối bên trái vách lộ một thông đạo. Chúng ta trước đó chính là tựa vào nơi đó mà nghỉ ngơi. Ánh lửa từ đại đỉnh phóng ra chỉ vừa chạm tới lối vào của thông đạo, tuy khiến cho chỗ lối đi kia có chút âm trầm, hôn ám, nhưng trong tầm nhìn này thì vẫn có thể mơ hồ trông thấy được.

Tiếp đó, ta chỉ thấy được từ trong thông đạo kia chiếu ra một cái bóng dài mảnh.

Bởi vì góc độ lửa chiếu, cái bóng kia bị kéo ra đặc biệt dài: Tay và chân đều trở nên dài gấp ba lần người thường. Thông thường khi hành tẩu dưới ánh trăng buổi tối, tự bóng mình cũng sẽ bị kéo dài như vậy. Nhưng nếu nói chỉ có như vậy, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Điểm kỳ quái chính là bên cạnh bóng đen kia lại nhiều ra một bộ phận, tựa như có thứ gì đó dài mảnh lắc lư lay động, bộ dáng uốn éo vặn vẹo tựa như một con rắn.

Trong lòng ta tự hỏi đây không phải là kẻ đốt lửa kia chứ ? Như thế nào còn mang theo rắn trên người, như vậy cũng không khỏi có hơi quá dọa người đi.

Lạc Thần cùng ta nhẹ nhàng lần về phía đầu vách tường kia đi đến, lưng dán sát vào mặt vách tường lạnh như băng, từng chút một hướng gần vể phía thông đạo. Lúc này ta quả thật khẩn trương đến tột đỉnh, kéo theo tay cũng có chút run. Cứ như vậy lần bước tới, lại thấy bóng đen kia nguyên bản là ở giữa thông đạo, không biết tại sao cũng hướng sát về một mặt thông đạo mà tiến tới.

Nguyên lai đối phương cũng cùng chúng ta giống nhau, không dám tùy tiện hành động, mà là nghĩ dán vách tường, mượn cơ hội để dò xét.

Ta trong lòng nói kẻ kia quả thật có hơi ngốc. Bóng ngươi hoàn toàn chiếu hết lên tường, cho dù là ngươi tránh sau vách tường, không phải là chúng ta cũng đều xem thấy hết sao ?

Mà đúng lúc này, thân thể Lạc Thần vút một cái, tiếp đó tư thái liền tựa như ngọn gió sắc bén cướp đường phóng ra. Ta trông thấy tình huống như vậy, cũng vội vàng nhảy theo ra.

Một loạt hành động kia cơ hồ chỉ xảy ra trong một chớp mắt. Sau khi ta nhảy ra, trong khoang mũi thoảng qua một làn hương thơm, còn chưa kịp nhìn rõ mặt người trước mắt, lại đã cảm giác được con rắn kia đã bò lên thắt lưng của mình.

Trong lòng ta thoáng hoảng hốt, theo bản năng đang nghĩ định đưa tay tóm lấy đầu con rắn kia, thì không ngờ lực đạo trên lưng đột nhiên căng chặt, mà Cự Khuyết của Lạc Thần đã áp sát lại đây. Ta thậm chí có thể cảm thấy hàn khí bám trên kiếm quét nhanh qua da thịt mình. Tiếp đó, con rắn đang bám trên hông bị đánh bay đi, rơi xuống mặt đất, thế nhưng lại phát ra tiếng kim loại vang lên thanh thúy.

Mà cùng lúc đó, tay của Lạc Thần vươn lên, liền chính xác chế trụ cổ họng của đối phương. Ta vốn dĩ từng biết qua bản lãnh của Lạc Thần, chỉ cần nàng vừa động thủ, kẻ kia cho dù có là một con tống tử thì cũng nên tắt thở là vừa.

Thế nhưng Lạc Thần lại không nhúc nhích. không biết tại sao, lại đột nhiên buông tay xuống.

Ta hồn hển hít thở, sau lại chăm chú nhìn lên, liền thấy được trước mặt chính là một nữ tử thân mặc hồng y, đang gập thắt lưng, ôm cổ họng mà không ngừng ho khan. Mà thứ uốn lượn kia rốt cuộc cũng không phải loại rắn gì, rõ ràng chính là Phi Kiếm của Vũ Lâm Hanh. Kiếm của nàng xưa nay mỏng nhẹ, mới vừa rồi trong đêm chiếu ra bóng lại làm cho ta tưởng lầm đó là một con rắn.

Vũ Lâm Hanh ngẩng đầu lên, vẻ mặt đỏ bừng, biểu tình trên mặt cương cứng chừng nửa ngày. Rồi sau đó đột nhiên hít sâu một hơi, chỉ thẳng Lạc Thần mắng to::“Khụ khụ…… Các ngươi…… Ma quỷ, ngươi dám động đến ta?!”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.