Trở về truyện

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên ) - Chương 87: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 88: Cô Độc Lạnh Lẽo

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

87 Chương 87: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 88: Cô độc lạnh lẽo

Hai người không nói gì. Ta định là quay lại chăm sóc Vũ Lâm Hanh, nhưng chưa đi được mấy bước liền nghe thấy âm thanh nước nở, cực thống khổ truyền đến từ phía sau.

Trong lòng ta nhất thời giật mình. Âm thanh này cực kì quen tai, nghe giống như tiếng của Cửu Vỹ. Lúc trước ta cùng Lạc Thần theo thấu tinh xiềng xích một đường leo lên đây, Cửu Vỹ theo cũng không kịp, ta nghĩ hẳn nó đã bỏ đi nơi khác. Dù sao nơi lăng mộ này tốt xấu gì một nửa cũng là nhà của nó, ta cũng không có nhiều lo lắng.

Ta quay đầu lại, chỉ thấy Cửu Vỹ một bên run rẩy đi tới, chín cái đuôi uể oải ở phía sau, bên miệng vẫn ngậm bức tượng điêu khắc nữ tử bằng gỗ kì quái kia. Cửu Vỹ ngày thường có chút đáng sợ, ước chừng cũng thuộc hàng ngũ quái vật. Hoa Tích Nhan ngồi một bên thấy nó, mặt rồi đột nhiên biến sắc, một chút liền đứng dậy.

Cửu Vỹ không thấy nàng, khập khiễng đi đến bên ta. Ước chừng nó cao bằng một nửa ta, lập tức dùng mớ lông xù trên đầu cọ cọ vào thắt lưng ta, miệng lại phát ra một tiếng nức nở, cúi đầu , giống như tiếng khóc trẻ con.

“Làm sao vậy?” Ta biết nó đối ta giờ không còn ác ý, cố lấy dũng khí vỗ vỗ nhúm lông màu trắng trên đầu nó.

Nhớ rõ mới gần đây nó đối với ta toàn là sát khí, một mực muốn ăn tươi uống máu ta, bây giờ lại quay lại xem ta như nương, nó là ánh mắt có vấn đề sao?

Hoa Tích Nhan bên cạnh thấy ta vỗ vỗ đầu Cửu Vỹ, trợn to mắt, cằm như muốn rơi xuống. Ta hướng này vẫy tay ra hiệu , ý bảo Cửu Vỹ không có ác ý, kêu nàng đừng sợ, nàng như vậy mới trầm tĩnh lại.

Cửu Vỹ ngửa đầu, càng không ngừng đem tượng điêu khắc gỗ trong miệng hướng đưa vào lòng ta. Ta cảm thấy kỳ quái, lại thấy nó tựa hồ thập phần nôn nóng muốn đem cái kia tượng điêu khắc gỗ cho ta. Đành phải đưa tay lấy cái tượng trong miệng nó, đặt vào trong lòng ổn định, rồi hỏi:“Hảo, ta nhận rồi, như vậy được chưa?”

Thấy ta nhận, con ngươi u bích của nó sáng lên một hào quang ảm đạm rồi đột nhiên thân thể mềm nhũn, nặng nề ngã xuống. Ta sợ đến ngây người, cuống quít ngồi xuống, sờ sờ trên người nó, phát hiện bộ lông trên lưng dính một mảnh máu nhỏ, rẽ ra nhìn thấy da thịt có hai cái vết đen tuyền , hình như bị một thứ gì đó cắn, phía dưới làn da còn một mảng xanh đen lớn.

Ta có chút hoảng hốt, theo bản năng ngước mặt lên muốn gọi Lạc Thần lại đây, kết quả phát hiện Lạc Thần vừa ở đây mà bây giờ lại không có một bóng người.

“Lạc Thần!”

Ta lại càng sốt ruột, tình trạng Cửu Vỹ đã như vậy, Lạc Thần là lại chạy đến nơi nào?

Ta lau mồ hôi lạnh, phóng tầm mắt thấy chỗ đài cao ở giữa kia chỉ có mình Vũ Lâm Hanh một người dựa ngồi, vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Mà đài cao đem “hòn đảo” chia làm hai, một nửa còn lại như bóng ma không thể thấy rõ.

Vùng ở xa hơn kia cho ta cảm giác hư vô mờ ảo, giống như tâm của ta bị nước lạnh giội vào, từ đáy lòng dâng lên từng trận lãnh ý.

Ta nghĩ mới vừa rồi Lạc Thần nói có khả năng quỷ vật bị thương ở vùng phụ cận, hay là nàng đã đến đó điều tra manh mối.

Hoa Tích Nhan lúc này ngồi xổm bên cạnh Cửu Vỹ, bên người nó kiểm tra, nàng vỗ vai ta an ủi: “ Ngươi đừng vội, độc này cùng độc mà vị cô nương kia nhiễm phải cùng một dạng. Nó bị thương không nặng, vẫn có cách giải cứu”. Nói xong nàng đưa tay tiến tới bên hông. Ta nhìn thấy bên hông nàng ngoài một cái chuông bạc còn có một cái giáp bao bằng da thuộc. Nàng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ trong đó, mở ra, bên trong là hàng loạt ngân châm tinh tế, số lượng rất nhiều, sắp xếp cực kì chỉnh tề.

Nàng lấy một cây ngân châm ra, rẽ bộ lông trên lưng Cửu Vỹ, trên tay mềm nhẹ động tác. Một bên mát xa trên lưng Cửu Vỹ, một bên ngược lại thủ hạ thi lực, đem ngân châm nhẹ nhàng chậm chạp chui vào da thịt Cửu Vỹ, không quên đồng thời vuốt ve.

Máu đen từ chỗ ngân châm đâm xuống dần chảy ra.

Ta biết thuật châm cứu căn cứ vào huyệt vị gân mạch trên thân thể, có thể trị được nhiều tật, bao gồm tiêu độc. Đây chính là một bộ môn y thuật rất cao thâm, đại phu khó nắm giữ. Xem thủ pháp Hoa Tích Nhan thành thạo, ta không khỏi nghi ngờ nàng có phải là thần y mà người ta đồn đại không.

Hoa Tích Nhan dần thay đổi ngân châm từng cây một. Lúc này Cửu Vỹ khép chặt mắt lại, hình như đã hôn mê bất tỉnh, nhưng được cái, mảnh xanh đen trên lưng càng lúc càng nhạt đi. Ta một bên nhìn nàng tất bật, một bên hỏi: “ Trúng cùng loại độc với Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh như thế nào lại trúng độc, trước đó các ngươi đã xảy ra chuyện gì?”

Hoa Tích Nhan chuyên tâm thi châm, cũng không ngẩng đầu lên nói:“ Cô nương áo đỏ kia tên là Vũ Lâm Hanh sao? Ta cũng không biết, ta đang ở chỗ xiềng xích trên đầu kia, vừa nhìn thấy nàng đã thấy nàng cực kì giận dữ, không nói hai lời liền rút kiếm đi tới muốn lấy mạng ta. Ta khi đó sợ hãi, liền đành phải cùng nàng đấu vài hiệp, mà công phu nàng rất cao, ta tự than thở phất như, thấy nàng chiêu chiêu sát ý liền đu xiềng xích để bảo mệnh. Ai ngờ lúc đó bả vai nàng run lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, tay sờ lên bả vai đầy máu, hình như bị cái gì cắn, mà cái kia trốn cực nhanh, bóng dáng tối đen, đảo mắt liền không thấy.”

“Nói như vậy ngươi cũng không biết Vũ Lâm Hanh, mà Vũ Lâm Hanh lại muốn giết ngươi?” Ta bất giác có chút đau đầu, hết thảy như thế nào lại loạn như vậy.

“Ân.” Hoa Tích Nhan gật gật đầu, mặt mày như xuân phong bàn nhu hòa, giống như không đem cách ứng xử khác người của Vũ Lâm Hanh để ở trong lòng.

“Thấy nàng bị thương, ta tưởng nàng sẽ dừng lại không tiếp tục dây dưa, không ngờ nàng giống như điên loạn, bả vai chảy đầy máu mà vẫn truy sát ta một đường, ta đành leo lên, đến chỗ chúng ta đang đứng hiện tại, nàng cũng đuổi theo đến đây, rồi nàng lại hôn mê bất tỉnh. Nàng trúng độc, tính mạng nguy kịch, ta biết một chút y thuật, y giả cứu người là đạo lý, ta ở lại giúp nàng giải độc, sau liền gặp ngươi cùng bạch y cô nương kia”.

Ta nghe nàng nói đến chỗ này, kết hợp với những chuyện lúc trước, ước chừng cũng hiểu được chân tướng. Lạc Thần vẫn là chưa có trở về, trong lòng bối rối hỏi: “Mới vừa rồi ngươi có thấy Lạc Thần đi nơi nào không?”

“Ngươi nói đến bạch y cô nương sao?” Hoa Tích Nhan mỉm cười :”Ngươi làm sao lại lo lắng cho nàng như vậy, mồ hôi đều chảy ra. Nàng là người lớn, nếu có chuyện quan trọng cũng sẽ nói cho ngươi, chắc là đang ở gần đây điều tra gì đó, rất nhanh sẽ quay lại. Đài cao bên kia có vẻ âm u, chúng ta nhìn không rõ ràng lắm, không chừng nàng ở đó.”

Ta lắc đầu, đứng lên nói:“Không, ta vẫn là cảm thấy có chút gì không ổn, Cửu Vỹ hiện nay không có việc gì , thỉnh cầu ngươi chiếu cố một hồi, ta đi tìm Lạc Thần.”

Hoa Tích Nhan thu châm, ánh mắt sáng quắc nhìn ta, nhìn như vừa muốn nói lại thôi. Ta thấy bộ dạng nàng như vậy,có chút kỳ quái, lại nghe nàng nói tiếp:“Lạc cô nương kia, ta trước nay chưa thấy ai có nội lực lớn vậy, trầm liễm nhân, thân thể của nàng thế gian ít có. Chính là, chính là…… Trên người nàng phải hay không đang mắc một loại bệnh khó nói ra?”

Ta dưới chân lảo đảo một chút, dừng lại cước bộ, vùng dậy :“Ngươi…. Ngươi như thế nào nhìn ra ?”

Hoa Tích Nhan liễm mi nói:“Ta là một đại phu, tự xem sắc mặt hơi thở nàng mà nhận ra một chút manh mối. Nàng quanh thân trừ bỏ nội lực mênh mông, còn áp chế một loại âm hàn lãnh khí, người bình thường không có khả năng chịu được.”

Ta nghe vậy, kích động giữ chặt bả vai nàng. Nàng thoáng sửng sốt, nhìn tay ta đặt trên vai nàng. Ta tự giác cảm thấy thất thố, cuống quít bỏ xuống, khàn khàn nói:“Lạc Thần xác thực mắc một loại hàn tật, mỗi lần phát tác thập phần thống khổ, ta không thể nhìn thấy thấy nàng đau đớn…… Đúng rồi, ngươi là đại phu! Vậy ngươi có biện pháp cứu trị hay không? Nếu có, ta…… Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi, chỉ cần là việc ta có thể làm được, không phương hại đạo trời, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm được !”

Ta lúc này vừa kích động vừa vui mừng, nói chuyện cũng có chút run run, thật vất vả mới gặp được một cái hi vọng cứu trị cho Lạc Thần. Ta hận không thể đem tim mà lấy ra, loại vui sướng này chẳng khác nào giống như đang chết khát giữa sa mạc lại gặp dòng suối mát, lòng ta tràn ngập vui sướng, chỉ là lại sợ dòng suối này chỉ là một cái ảo ảnh. Nhưng cho dù thế nào ta cũng không ngăn được cảm giác vui mừng.

Ta sợ nàng sẽ trả lời ta nàng không thể, như vậy hy vọng khỏi hẳn của Lạc Thần sẽ tan thành bọt nước, nhưng nàng lại không nói lời nào, đem ánh mắt dài nhỏ im lặng đánh giá ta.

“Ngươi…… Ngươi cũng không có biện pháp sao?” Tâm ta lập tức như rơi xuống đáy cốc, chẳng lẽ Lạc Thần mang theo hàn tật cả đời sao?

“Nàng là gì của các hạ? Ngươi như vậy lại khẩn trương vì nàng?” Hoa Tích Nhan mị hí mắt, hỏi.

Ta lắc đầu, không có trả lời, chính là nói câu:“Ta đi trước tìm nàng.”Vừa định xoay người rời đi thì thấy một người âm âm lãnh lãnh đứng trước mặt ta và Hoa Tích Nhan.

Người nọ một thân hồng y, sắc mặt xanh trắng. Cặp mắt hoa đào phong tình vạn chủng giờ tràn ngập một trận tối tăm, chẳng khác nào hầm băng mùa đông. Dĩ nhiên đó là Vũ Lâm Hanh.

Ta bị Vũ Lâm Hanh làm cho hoảng sợ nhưng vẫn nhanh chóng đỡ lấy nàng:“Thân mình còn chưa khỏe sao không nghỉ ngơi tiếp, đột nhiên ở phía sau xuất hiện như vậy, là muốn hù chết ta sao?!”

Vũ Lâm Hanh đẩy ra ta, khóe môi gợi lên một đường cong tái nhợt , cười đến cực kì mơ hồ:“Sư Sư, nhìn thấy ngươi thực tốt.” Nàng tuy là nói xong như vậy, thân mình lảo đảo quơ quơ, vài bước đi đến Hoa Tích Nhan, đột nhiên tay duỗi ra bóp chặt cổ họng Hoa Tích Nhan.

Ta bị hành động này của nàng làm cho hoàn toàn kinh sợ.

Yêu nữ ngươi điên rồi sao?!

“Ngươi làm chuyện gì!” Ta tức giận đến muốn mắng nàng sao có thể đối xử với ân nhân của mình như vậy? Gấp đến độ thân thủ kéo nàng đi, nàng lại giống như sắt đá, không chút sứt mẻ. Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua bộ dáng nào của nàng như vậy. Nàng giống như một con người khác, ánh mắt dứt khoát và mạnh mẽ.

Ta hiện tại mới biết được, mặc dù lúc bình thường nàng cùng ta và Lạc Thần thổ lộ tình cảm, phong tình trêu đùa nhưng cái bộ dạng chân chính của nàng ta chưa từng thấy được. Làm cốc chủ của Mặc Ngân Cốc, nàng phải có tính cách quyết đoán cùng tài năng không đơn giản, ta đến giờ mới có thể nhìn ra.

Hoa Tích Nhan bị Vũ Lâm Hanh chế trụ, mạch máu nổi trên cổ trắng nõn, không có khả năng chống lại, khàn khàn nói:“Khụ khụ……. Ta…… Ta không biết ngươi, vì sao năm lần bảy lượt dây dưa cùng ta, muốn lấy tính mạng của ta?!”

Vũ Lâm Hanh khóe miệng gợn lên một tia cười lạnh, nói:“Ta lúc ấy tuổi tác còn nhỏ, ngươi tất nhiên không nhận ra, nhưng là ta nhận ra được ngươi, nhận ra được tiếng chuông trên người ngươi.”

Tay nàng bóp chặt như móng vuốt chim ưng. Hoa Tích Nhan bị nàng bóp cổ, nói đều nói không ra. Ta lập tức tức giận đến mắng to:“Vũ Lâm Hanh, ngươi xem cho rõ ràng , ngươi trúng độc, mạng của ngươi là nàng đem trở về , có ân báo ân, có oán báo oán, ngươi đầu óc thanh tỉnh đi, ngươi còn như vậy, ta sẽ cùng ngươi động thủ !”

Vũ Lâm Hanh sắc mặt khẽ biến, có chút mờ mịt nhìn chằm chằm ta, tay hơi giãn ra , nói:“Nàng cứu ta? Như thế nào lại thế?!”

Như thế nào! Như thế nào! Tức chết ta , ngươi bị độc làm cho hư hỏng đầu óc rồi sao?!

Ta lúc này chỉ muốn mắng nàng thật nhiều, không nghĩ lúc này bên người thoảng đến một tia lãnh hương. Lòng ta dịu lại, chỉ thấy trước mắt thanh thanh lãnh lãnh hiện ra một góc màu trắng, một bàn tay bắt lấy cổ tay Vũ Lâm Hanh.

Lạc Thần không biết từ khi nào lại đây, đôi mắt đen sắc một quầng sương mù, từ cao nhìn xuống Vũ Lâm Hanh, lạnh lùng nói:“Ngươi phát điên vì chuyện gì?”

Một bên Lạc Thần từ từ phát lực, đem tay của Vũ Lâm Hanh chậm rãi buông ra. Hoa Tích Nhan lúc này mới có thể giãy, buông lỏng bả vai mặt đỏ lên ho khan.

Vũ Lâm Hanh thần sắc có chút mơ hồ, buông lỏng hai tay, có chút ngốc lặng nhìn Lạc Thần, đôi mắt đột nhiên liền đỏ.

“Ta phát điên vì chuyện gì?” Nàng đặt tay lên cổ, có chút hoảng hốt nói:“Đúng vậy, ma quỷ, ngươi nói ta vì chuyện gì phát điên. Ta dù có giết nàng thì chuyện gì thay đổi được?Vận mệnh của ta, vận mệnh của Vũ gia , ta làm thế nào để thay đổi được?” .Nàng xoay người, trên người vừa mới bị nhiễm độc tố, đi đường còn có chút lảo đảo lay động. Ta không hiểu ý của nàng là gì, bận rộn lo lắng vội đi qua dìu nàng. Nàng cúi đầu, buồn bã nhìn ta một cái, giống như say rượu, nỉ non nói:“Ta nghĩ ta thật sự điên rồi…… Sư Sư, ngươi kêu kia nữ nhân kia đi thật xa, ta không muốn thấy nàng nữa.”

Nói xong, nàng chậm rãi hướng đài cao đi đến, bóng dáng tiêu điều cô đơn. Hồng y sáng quắc trên người nàng, giờ đúng là thê lương cảnh sắc.

Lạc Thần đi đến trước mặt ta, thấp giọng nói:“Nàng chính là nháo một hồi, không sao đâu”.

Ta gật gật đầu, giương mắt nhìn thấy sắc mặt của nàng so với lúc trước càng phát ra tái nhợt , trên trán mồ hôi lược lược thấm ướt, tóc mái dán vào da, giữa hai lông mày thần thái chu sa cũng không rạng rỡ giống bình thường.

“Ngươi làm sao vậy? Mới vừa rồi đi đâu? Ta nghĩ đến ngươi……” Ta đem tóc rối trên trán nàng sửa lại, nàng có chút hối lỗi nói:“Không có việc gì, ta vừa đi qua bốn phía xem xét, khiến ngươi lo lắng . Ta đi qua xem Lâm Hanh.” Ánh mắt nàng rơi xuống trên người Hoa Tích Nhan bên kia, lại hạ giọng nói:“Còn ngươi qua xem thử nàng hay không có chuyện gì không khoẻ, Lâm Hanh xuống tay có chút tàn nhẫn.”

“Ân.” Ta đáp ứng , nhìn thấy Hoa Tích Nhan một mình ngồi bên cạnh Cửu Vỹ, như cũ vẫn không ngừng ho khan .

Ta đi qua thấy trên cổ trắng nõn của Hoa Tích Nhan có một vòng nhợt nhạt đỏ, trong lòng càng phát ra áy náy. Vũ Lâm Hanh yêu nữ xuống tay cũng không biết nặng nhẹ , lập tức càng phải không ngừng hướng nàng giải thích.

Hoa Tích Nhan ho khan một hồi, dịu lại một chút, ngẩng đầu xem ta, hòa nhã nói:“Không phải lỗi của ngươi, ngươi không cần giải thích.” Ngược lại nàng đôi mắt nàng lóe lên, cười yếu ớt nói:“Ngươi tự mình xin lỗi, ta nhận không được. Sư Sư, ta gọi là ngươi Sư Sư được chứ? Ta nghe thấy…… Nghe thấy người nọ cũng gọi ngươi như vậy, cảm thấy rất tốt.”

Ta thấy nàng tính tình ôn hòa, tâm cũng nhẹ đi không ít, nói:“Có gì lại nhận không được. Ta cũng không phải nhân vật gì ghê gớm, ngươi tất nhiên có thể gọi ta là Sư Sư. Ta thực vui mừng.” Kế tiếp, ta ở bên người nàng ngồi , hai người tùy ý hàn huyên nói chuyện. Xem ra Cửu Vỹ trúng độc cũng không còn lo ngại, thế này mới yên tâm trở về.

Trở lại đài cao , Vũ Lâm Hanh nhíu mi, hình như đã ngủ rồi. Lạc Thần nhìn thấy ta đi lại, vẫy vẫy tay ý chỉ cho ta ngồi xuống.

Ta xem khuôn mặt Vũ Lâm Hanh mỏi mệt ngủ thiếp đi, hồi tưởng hành động đột ngột mới vừa rồi của nàng. Trong lòng giống nhau vòng quanh một cái bế tắc, như thế nào cũng không giải được, liền hỏi Lạc Thần:“Vũ Lâm Hanh có nói gì không?”

Lạc Thần nói:“Không có, sau khi trở về liền nãy giờ không nói gì, khả năng trúng độc có chút mệt mỏi nên một đường ngủ luôn.” Nàng khi nói chuyện thần sắc lạnh lạnh , giống như có điểm mỏi mệt. Ta không khỏi trong lòng tê rần, lập tức nhớ tới chuyện trước đó, có chút vui mừng nói:“Nguyên lai Hoa Tích Nhan đúng là đại phu, nàng nhận ra ngươi nhiễm hàn tật. Ta liền hỏi nàng có biện pháp trị tận gốc không, nàng tuy rằng cũng không nói là có, nhưng là cũng không nói không thể trị được. Chúng ta sau khi rời khỏi nơi này, ta nhất định sẽ đi cầu nàng, tìm lương phương, nói không chừng ngươi sẽ không phải chịu khổ nữa .”

Lạc Thần hơi hơi cười nói:“Ngươi vì vậy mà vui vẻ sao?”

Ta nắm tay nàng, nơi đó so với bình thường lạnh hơn nhiều, nói:“Tất nhiên vui vẻ , ta không muốn ngươi quá khó chịu, lần trước ở Sở vương phi lăng mộ ngươi phát bệnh , ta ôm ngươi, cái loại tư vị này rất đau đớn . Lạc Thần, ngươi và ta cùng một chỗ trong suốt cả đời, phải sống thoải mái khoát hoạt một chút, nếu thân thể của ngươi tốt lên mặc kệ ta có gặp chuyện gì khổ sở ta đều nguyện ý chấp nhận”.

Nàng nhất thời sửng sốt, ôm lấy mặt ta, chua xót nói:“Cả đời…… Cả đời ta rất dài. Thanh Y, ta sợ ngươi cảm thấy ta không thú vị, ngày sau sẽ thấy thật phiền chán với ta”.

Ta không hiểu rõ ý nàng, chuyện gì mà nàng lại nói cả đời rất dài.

“Ta làm sao lại cảm thấy phiền chán ngươi, ngươi còn nói mê sảng”. Ta ra vẻ tức giận trừng nàng liếc mắt một cái, mới nói:“Cả đời dài có gì không tốt sao? Như vậy ta có thể ở bên ngươi nhiều hơn, ta ước gì chúng ta hai người đều có thể dài mệnh trăm tuổi.”

“Dài mệnh trăm tuổi?” Ta thấy đôi mắt nàng không biết vì sao đột nhiên đỏ, trên mặt nụ cười có chút cứng lại, thật lâu sau mới nói:“Hảo, trường mệnh trăm tuổi, đây chính là một cái nguyện vọng vô cùng tốt .”

“Lạc Thần, ngươi làm sao vậy?”

“Không chuyện gì, ta chỉ là có chút…… À, tạm thời ngủ một hồi.” Ngữ khí của nàng có chút né tránh.

Ta gật gật đầu, nói:“Vậy ngươi tựa vào trên người ta ngủ một lát đi cho thoải mái”.

Nàng lại lắc lắc đầu, con ngươi lưu quang rút đi, có một chốc thất thần, mới nói:“Không cần, chỉ cần ngươi bên cạnh ta, không cần cách ta quá xa là được.” Nói xong dựa vào mặt sau thạch bích, nhắm mắt lại.

Thân thể của nàng bản vẫn là thẳng tắp như thân trúc ngày xuân, tay đặt lên trên đùi, coi như trong lúc ngủ mơ, cũng sẽ không cúi đầu xoay người.

Bốn phía bỗng nhiên trở nên im lặng.

Ta cảm thấy thực bất an.

Không khí sao lại tĩnh mịch như vậy? Tại sao trong lòng ta lại không ngừng lắng như vậy?

Không đúng.

Là nơi này có gì không ổn.

Tim của ta phập phồng theo từng tiếng hít thở của Lạc Thần, ta không chịu nổi cái loại áp lực này. Nghiêng mặt đi nhìn nàng, tay nàng lúc này đã theo trên đùi trượt xuống dưới, che lấp dưới ống tay áo trắng thuần , tnhưng ta có thể nhìn thấy ngón tay nàng đang lạnh lẽo run lên.

Trái tim ta như bị đâm một nhát.

Ta nắm lấy tay nàng thật chặt, nơi đó lạnh lẽo hoàn toàn giống băng tuyết.

Ta rốt cuộc cũng biết nàng đã xảy ra chuyện gì, lập tức sợ hãi, cuống quít đem nàng ôm ở trong lòng.

=========

Chương này đọc thấy ai cũng tội hết

mọi ng có nhớ mấy chương ở miếu Thành Hoàng ko? Biểu hiện của Tiểu Vũ rất lạ. Bây giờ thì ko biết bạn Hoa có thù oán gì với Vũ gia nữa Blog.Uhm.vN

còn Thần -Y cũng thật đáng thương. Bạn Y thì ko biết bạn Thần trường sinh. Bạn Thần thì giấu nỗi khổ của mình, âm thầm chịu đựng. Blog.Uhm.vN

tái bút : tác giả Quân chỉ minh họa Thần – Y , cho nên mấy cái hình ảnh mình quăng lên chỉ mang tính chất minh họa. Có sự khập khiễng mong mọi người thông cảm

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.