Trở về truyện

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên ) - Chương 71: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Thượng) - Chương 70: Sương Mù Thật Mạnh

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

71 Chương 71: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Thượng) - Chương 70: Sương mù thật mạnh

Sau khi ta và Lạc Thần trở lại khách điếm, trời đã gần trưa, Trương chưởng quầy đã không còn ở đó, chỉ có tiểu nhị ca gọi là Tiểu Dương Tử tới tới lui lui, đang tiếp đón khách nhân ăn cơm trưa.

Vũ Lâm Hanh buổi sáng bỗng dưng la hét đau bụng, không muốn ra ngoài, chúng ta liền lên lầu xem thử thân thể của nàng rốt cục có hảo không, kết quả đến trước phòng gọi to, lại không ai trả lời, cảm thấy kỳ quái nên đẩy cửa vào, không nghĩ cửa rít lên một tiếng rồi tự mình mở ra.

Liếc nhìn bên trong, căn phòng trống rỗng vào lúc này, chén thuốc buổi sáng vẫn hoàn hảo nằm trên bàn, đệm chăn trên giường tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp.

Hai người chúng ta nhất thời nhìn nhau.

Không phải nói bụng đau ư? Như thế nào liền không có bóng dáng?

Sau khi chạy xuống lầu tìm tiểu nhị ca kia nghe ngóng, tiểu nhị ca lại nói không nhìn thấy Vũ Lâm Hanh đi ra ngoài, càng miễn bàn đến chuyện lưu lại lời nhắn, Lạc Thần vừa nghe, sắc mặt nhất thời lạnh.

Bên ngoài vẫn là mưa lạnh vù vù, Vũ Lâm Hanh nàng lại sinh bệnh, lần này không cùng chúng ta nói một tiếng mà bỏ chạy ra ngoài thật là không đáng tin cậy.

Tính đến nay, ta và Vũ Lâm Hanh quen biết đã lâu, vào sinh ra tử vượt qua hiểm cảnh, cảm tình tự nhiên so với bằng hữu bình thường sâu đậm hơn. Bất quá đến lúc này ta mới phát hiện, ta đối với nàng hiểu biết hết thảy rất ít, quả thực có thể nói là ít nhiều đáng thương. Ta chỉ biết nàng là cốc chủ tuổi còn trẻ dung mạo xinh đẹp của Mặc Ngân Cốc, tài cao thế lớn, song thân qua đời, giống như Lạc Thần bình thường không quản vất vả tìm kiếm đồ vật gì đó. Mặc dù Lạc Thần và Vũ Lâm Hanh quen biết nhiều năm, nhưng nàng trước giờ tính cách đạm mạc, việc vặt không muốn quá nhiều hỏi, hiểu biết về Vũ Lâm Hanh cũng là trống rỗng.

Hôm qua hành vi của Vũ Lâm Hanh có chút cổ quái, hơn nữa hiện giờ nàng đang mang bệnh không nói tiếng nào chạy đi mất bóng, ta đây tinh tế cân nhắc, trong lòng luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không thể nói rõ cụ thể kỳ quái thế nào.

Cân nhắc kỹ lưỡng, ta cùng Lạc Thần quyết định phân công nhau đi ra ngoài tìm nàng.

Mưa rơi so với buổi sáng lớn rất nhiều, hạt mưa đánh trên cây dù, đôm đốp rung động.

Cô Tô trong thành ngoài thành nước sông đều tung hoành, đi trên đường cái, lúc nào cũng có thể cảm nhận được gió lạnh thổi qua mặt sông, hơi nước lạnh lẽo hỗn loạn cuộn vào trong cổ của ta, có thể trực tiếp thấm vào xương tủy. Ta vừa tìm vừa hỏi những người đi đường, bọn hắn lại liên tục lắc đầu, nói chưa thấy qua một nữ tử mặc hồng y.

Hỏi nửa ngày một tia manh mối cũng không có, trong lòng càng lo lắng hơn, không nghĩ đi đến nửa đường, một tòa lâu vũ kỳ dị lại đột nhiên rơi vào mắt ta.

Tòa lầu này bất đồng với những tòa lầu thanh tú khác trong thành Cô Tô, ta nhịn không được nhìn nó vài lần.

Lâu vũ toàn thể chủ đạo màu đen và màu đỏ, ngói lưu ly màu đỏ, ven viền đỏ sậm, Hai cây cột đứng trước cửa thật lớn, toàn cảnh màu đỏ, giống như bình thường tự máu tươi thấm vào trong, khí thế ngút trời ở giữa lại lộ ra không ít quỷ dị, khiến tâm người xem chợt phát rét.

Phía trên đại môn màu đen ngang tàng lộ ra một biển ngọc, ghi ba chữ to“Thính Vũ Lâu”. Hai chữ Thính Vũ này căn bản lịch sự tao nhã tươi mát, thế nhưng lần này cùng lầu gác yêu dị này ở cùng một chỗ, cảm giác không hòa hợp nói không nên lời, hai gã nam tử gầy yếu đứng trước cửa, một thân hắc y, ánh mắt ngốc trệ, hảo giống như người gỗ không có linh hồn.

Nguyên lai đây là Thính Vũ Lâu tiếng tăm sao? Nhưng chỗ này thật tà khí.

Mục đích của ta ra ngoài lần này là tìm Vũ Lâm Hanh, cũng không nguyện ở Thính Vũ Lâu trì hoãn lâu nữa, nhưng chân phải vừa đi, bên tai một tràng lộc cộc lộc cộc của vó ngựa truyền đến, lập tức thấy chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá phi phàm chạy chậm rì rì đến cửa, một đội nam tử trang phục màu đen theo sau, người cao lớn, đội mặt Tu La màu đen, rất là khủng bố.

Ta nhất thời dừng cước bộ, suy xét mặt nạ này ta như thế nào giống như đã gặp qua ở nơi nào, chính lúc manh mối này mới từ trong đầu thoát ra, quơ quơ, lại chính mình té xuống.

Chỉ nghe một bên có người cúi đầu tán thưởng nói công tử gì đó đã trở lại, lập tức xe ngựa kia vững vàng dừng lại, rèm cửa bị xốc lên, một người thân hắc bào đi xuống xe.

Người nọ thân hình cao to, bởi vì mặc áo choàng,, mặt trên hợp với áo dài mũ đội thực thấp, che đi nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường cong của đôi môi mỏng cường ngạnh, nhưng cằm thật ra trắng nõn óng ánh trơn bóng, hình dáng tinh tế, rõ ràng là nữ tử tuổi trẻ. Ta mắt sắc phát hiện hắc bào kia của nàng bị gió thổi bay một góc, lộ ra tóc dài được che bên trong, dĩ nhiên là màu bạc sáng bóng lưu chuyển, vả lại tóc bạc kia thật dài, phía dưới dùng dây thừng màu đỏ buộc lên, đều lay động đến tận đầu gối.

Ta cảm thấy kỳ quái, công tử của Thính Vũ Lâu này như thế nào là một nữ nhân đầu bạc?

Sau khi hắc bào nữ nhân kia đứng tại chỗ, có lẽ cảm nhận được ta một mực nhìn chằm chằm nàng, bỗng nhiên quay đầu, khóe miệng một câu, hướng ta bên này cúi đầu cười, cũng không lập tức quay đầu mà bước vào đại môn của Thính Vũ Lâu.

Nụ cười kia của nàng quá mức tà mị, ta chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên dội vào một cỗ gió lạnh, cực không thoải mái. Ai ngờ lúc này, mành xe ngựa lại bị một bàn tay trắng nõn nhấc lên, lần này lại một nam tử thân áo trắng xuống dưới, sợi tóc dùng hoàn bội buộc ở sau ót, lộ ra một cỗphong lưu bất nhiễm bụi trần.

Giày của nam tử trên tuyết trắng thoáng một chút, đạp lên mặt đất ướt sũng, một bên có người cung kính tiến lên, đưa cho hắn một cây dù trúc màu trắng che mưa gió.

Hắn đem cây dù màu trắng chống đỡ, khi ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt của ta.

Khuôn mặt quan ngọc, tinh mâu hàm vũ.

Ta thấy dung nhan của hắn, cả người giống như bị lôi điện xé trời bổ xuống, nghiêm mặt tại chỗ, không thể nhúc nhích.

Lại.. Là hắn!

Công tử áo trắng trong thành hoàng miếu ngày ấy.

Nam nhân kỳ quái thường thích dây dưa.

Ta nhìn hắn vũ vụ liễu nhiễu đích con ngươi, mi tâm kia chỗ hồng nguyệt ấn ký chỗ, nơi lúc này lại đột đột đích khiêu.

Ta nhìn con ngươi mưa bụi lượn lờ của hắn, lúc này sờ vào vết hồng nguyệt giữa trán mà lông mày thình thịch.

Trải qua chuyện ở Thành Hoàng Miếu lần trước, ta bệnh nặng một hồi, mê man, có đôi khi thân thể đau đớn khó nhịn thiếu chút nữa phải chết đi. Mà công tử áo trắng má lúm đồng tiền này từ đó luôn trở thành ác mộng, hơi thở của hắn khiến cho ta quá mức đáng sợ, ta chỉ ngóng trông cuộc đời này sẽ không liên quan gì đến hắn, chưa từng dự liệu là tại Cô Tô Thành gặp hắn, mà hắn, rõ ràng được gọi là công tử Thính Vũ Lâu.

Ta lúc này trong lòng nghĩ phải mau rời đi, vội vàng nâng chân xoay người, không nghĩ hắn lại nhanh chóng tiến đến đây, từ phía sau nắm lấy ống tay áo của ta, lại thong thả đi đến trước mắt ta, cười đến vẻ mặt mê ly: “Thiều Nhi, chúng ta lại gặp mặt.” Lập tức hắn lại cúi đầu nói thêm: “Ta chờ ngươi thật khổ.”

Trên người hắn nhàn nhạt quanh quẩn một cỗ hương vị Cẩn Tô Tử, ta không khỏi nhíu mày.

Sau khi hắn nói xong, nhìn ta mỉm cười, mi mắt so với lần trước ở thành hoàng miếu ôn hòa hơn rất nhiều, thấy hắn càng cười như vậy, lòng ta càng run rẩy, lập tức bỏ tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Ta không nhận ra ngươi.”

Hắn cũng không để ý, cười nói: “Thiều Nhi, ngươi như thế nào không nhận ra ta chứ, ngươi trước kia không phải thích nhất ta sao?”

Ta nghe vậy cười lạnh: “Ta hồi nhỏ trí nhớ mơ hồ, những năm gần đây cũng chưa từng gặp qua ngươi, ngươi nói ta trước kia thích ngươi, là nói lúc ta còn nhỏ sao? Ta nhỏ như vậy, thích ngươi làm chi?!”

Hắn bị ta đây lên tiếng đắc nhất thời nghẹn lời, lập tức cúi đầu nở nụ cười, nói: “Hảo, quả nhiên là hảo. Bất quá ta không có nói sai, ta trước kia đã gặp qua ngươi, chính là ngươi quên đi ta thôi.”

Ta thấy hắn khi nói chuyện trong đôi mắt vài phần cuồng nhiệt đè nặng, nói chuyện cũng không quá mức ăn khớp, trong lòng càng để ý, không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa, muốn rời khỏi tán dù, hắn quăng cây dù qua một bên, một tay gắt gao giữ chặt vai ta không cho nhúc nhích, mắt thấy tay kia muốn tìm chỗ lưu hải trên trán của ta, ta kinh hãi một thân mồ hôi lạnh, nghĩ đến hắn làm ra thủ đoạn giống như lần trước, vội vàng thối lui thân, một chút trốn khỏi hắn.

Hắn sửng sốt, lập tức nhìn trán của ta, có chút âm trắc trắc nói: “Như vậy mới tốt, dáng vẻ này mới chân chính là Thiều Nhi, hiện giờ, đúng là không sai chút nào, ta thích cực kỳ.”

Hắn vừa nói xong, thân hình vừa chuyển nhanh như chớp, trong giây lát vừa đến trước mắt, đồng thời bàn tay sờ trên mặt ta, thoáng chốc lạnh lẽo thấm vào xương rồi đến toàn tâm, ta cảm thấy được một trận chán ghét, dưới tình thế cấp bách đưa tay đẩy hắn một chút, bức hắn thối lui thân đi.

” Mời ngươi tôn trọng một chút!”

Ta bị hắn sờ mặt chỉ cảm thấy một trận khó chịu, tay của Lạc Thần cũng là lạnh lẻo như băng vậy, nhưng lại cực kỳ nhu, vĩnh viễn không giống hắn thất vọng đau khổ thấu xương, dọa người sợ hãi.

Hắn nhìn ta, trên mặt lại không quá gợn sóng, nói giọng khàn khàn: “Thiều Nhi, ngươi liền như vậy chán ghét ta sao?!”

” Đúng, ta thực chán ghét ngươi!” Ta gắng sức dùng ống tay áo xoa xoa mặt, lòng không biết sao đọng lại một cỗ ác khí, không chỗ phát tiết, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc từ bốn phía của mọi người, hướng hắn lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ đến ngươi bảo ta là Thiều Nhi thì chúng ta liền giống như có giao tình nhiều năm! Tên của ta là Sư Thanh Y, không phải Thiều Nhi gì đó, ngươi nhớ rõ ràng! Ngươi thực hiểu biết ta sao? Bản thân ta cũng không biết chính mình từ đâu tới đây, ngươi làm sao biết được chứ?! Đúng vậy, ta mất đi toàn bộ trí nhớ, có lẽ rất nhiều người rất nhiều sự tình đều nhớ không được, ta hiện nay cũng đang liều mạng tìm kiếm, tìm kiếm dấu vết trên đời này có liên hệ với ta. Nếu là trước kia có người đãi ta hảo, ta tự để ý mà cảm kích, bất quá cảm thấy ta nhớ không nổi hắn thì xin lỗi hắn! Chính là ngươi ngay cả việc tôn trọng người khác cũng không có, một mặt muốn dây dưa cùng ta, nếu ta trước kia thật sự gặp qua ngươi, ta hiện tại cũng thà rằng không nhận biết ngươi, càng không muốn nhớ tới ngươi!”

Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng lớn tiếng trách mắng người khác, tâm tình nhất thời kích động lên, mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của hắn biến ảo, cũng không để ý tới những người chung quanh miệng khe khẽ nói nhỏ người gì thật lớn gan dám hung dữ với công tử vân vân, lập tức đem câu dạy bảo của Côn Luân trước kia”Không được phép không được tức giận” ném lên chín tầng mây.

Ta tự trách mình là một người không trọn vẹn, ai biết ta trước kia đã mất đi những gì?

Từ lần trước áo trắng nam tử vô căn cứ xuất hiện ở Thành hoàng miếu, mỗi câu hắn nói với ta, mỗi hành vi làm ra, đều khiến ta đối với quá khứ của chính mình cực kỳ sợ hãi. Ta sợ ta như vậy liều mạng dốc hết toàn lực tìm kiếm, ngày sau chạm được đích, kết cục sẽ như thế nào?

Mà hắn đứng ở trước mắt ta, đôi mắt hàm chứa hơi nước nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên cười ha hả, nhặt dù trúc tán màu trắng trên mặt đất lên liền đi trở về, đi được vài bước lại quay đầu cười nói: “Thiều Nhi, mặc kệ ngươi đối xử với ta như thế nào, ta thực là càng thích ngươi. Tên của ta là Doãn Mặc Hàn, ngươi hảo ghi nhớ, nhưng chớ có quên! Một ngày nào đó, nữ nhân ngươi tâm tâm niệm niệm (1) rời khỏi ngươi, ngươi cũng biết, nàng sẽ tự thân khó bảo toàn sao? Ha ha!”

Trong lòng ta thoáng chốc trầm xuống, chưa từng nghĩ hắn sẽ đem đề tài chuyển lên người Lạc Thần, tự thân khó bảo toàn, đây là ý gì?

Nhưng tên nam tử này là Doãn Mặc Hàn, đã không quay đầu lại mà bướcvào Thính Vũ Lâu, chỉ bóng dáng màu trắng như mưa bụi sương mù của hắn.

Ta sẽ không để ý tới hắn, lập tức cước bộ rời đi, cũng không bung dù, dưới trận mưa to không quản gì hết mà chạy thục mạng.

Cảnh trí bốn phía một đường dần dần lùi lại, ta chính là hy vọng ta vẫn như vậy chạy đi, xuyên qua mưa lạnh, vòng qua góc đường, ta có thể chạy khỏi vòng lẩn quẩn này, trước mắt là một mảnh hi vọng, mà ta muốn gặp nhất chính là bóng hình xinh đẹp thuần khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc này sẽ ở nơi đó chờ ta.

Ta chạy vội một đường, quanh thân bị mưa giội vào mà thấm ướt, khi qua đầu ngõ, trong ngõ hẻm kia bỗng nhiên cũng chui ra một người, hai người tốc độ cực nhanh, lập tức không dừng lại được, trong miệng đồng thanh kinh hô một tiếng, hung hăng đụng phải vật rắn rất mạnh.

Ta ngã trên mặt đất, bả vai bị đụng đau như bị ngàn kim châm vào, hơn nữa mới vừa rồi xảy ra rất nhiều chuyện, ta mệt thở không ra hơi, đã thấy người nọ cũng một bên mồm to a khí, một bên cả kinh nói:” Sư sư?!”

Ta nghe thanh âm quen thuộc, vội ngẩng đầu lên, thấy Vũ Lâm Hanh liền ngã trước mắt ta, cả người ướt đẫm, bộ dạng cũng cực kỳ chật vật, , trên tay vẫn như cũ là nắm phi kiếm, của nàng phi kiếm một khi ra khỏi núi, rõ ràng lúc trước nàng cùng ai đó đánh đến đây.

Mà ta tinh tế xem mặt mày của nàng, trong lòng thoáng chốc hồi hộp, sắc mặt nàng lúc này rất kém cỏi, hai mắt hơi hơi phiếm hồng, tuy nói là mưa tạt vào, nhưng trong chung quanh hốc mắt lại tích hơi nước, biểu hiện nàng hình như là đã khóc không lâu.

Ta thấy bộ dạng nàng như vậy, càng kinh ngạc, lập tức cũng giãy dụa đứng lên đem nàng nâng dậy, thấp giọng trách móc: “Ngươi không phải sinh bệnh, còn chạy loạn khắp nơi?! Hại chúng ta hảo tìm kiếm.”

Nàng hạ thấp mi, có chút quẫn bách áy náy nói: “Xin lỗi, xin lỗi, ta buổi sáng ở trong phòng bệnh nhàm chán, đẩy cửa sổ ra, liền thấy lưu manh đáng chết vô lại hôm qua đi lang thang trên đường, nhất thời giận trong lòng. Ngươi có biết bổn cô nương từ nhỏ đến lớn chưa từng bị lỗ vốn, hôm qua để hắn may mắn chạy thoát, liền lập tức đuổi theo ra ngoài đòi lại số bạc hôm qua. Ta lần mò theo, trộm đi đến phía sau của hắn, đang muốn ra tay giáo huấn vô lại này, ai biết thằng nhãi này liền như cá trạch, chạy tán loạn chung quanh, ta mới vừa rồi đang muốn đuổi theo hắn, ai ngờ, kết quả vừa ra đầu ngõ liền đánh lên ngươi, ngươi nói, hai ta sao lại hữu duyên như vậy chứ?”

Mặt nàng tươi cười như hoa, giống như xướng diễn, tương đương như hát hí khúc, vừa nói xong, bỗng nhiên lại ôm bụng, bỗng dưng hì hì cười nói: “Sư Sư ngươi còn đừng nói, vừa nói ta lại đau bụng.”

Ta tức giận mà liếc nàng một cái, yêu nữ ngươi giả bộ, chuyển đổi sắc mặt so với trở mình còn nhanh hơn, như thế nào không chạy đến sân khấu kịch đi hát hí khúc?

Nàng ung dung nhìn ta vài cái, lại hỏi: “Sư Sư, ngươi sắc mặt hảo kém a, hệt như ăn phải thịt người, có phải hay không gặp chuyện gì không vui vẻ?”

Đang lúc nàng hỏi, ta đột nhiên nghe được một loại thanh âm kỳ quái, nhất thời cũng không lo lắng trả lời nàng. Kia hình như là một loại chuông thanh kỳ quái, thanh thúy xa xăm, cực kỳ quỷ dị, tâm niệm khẽ động lại nghiêng đầu lắng nghe, kết quả thanh âm kia đột nhiên dừng lại, coi như đột nhiên bị chặt đứt,sau đócái gì cũng không nghe thấy.

Là ai ở nơi đó?

Ta nhăn lại mi, ánh mắt không khỏi dán chặt vào hẻm nhỏ sâu thẳm, bên trong một mảnh mưa bụi lượn lờ, lại không có một bóng người.

” Sư Sư! Sư Sư! Ngươi làm sao vậy?”

Vũ Lâm Hanh đưa tay trước mắt ta quơ quơ, kêu ta vài tiếng, ta mới vội vàng hoàn hồn, lắc đầu liên tục nói: “Không có, chúng ta nhanh đi về, Lạc Thần còn đang tìm chúng ta đó.”

“Ân.” Vũ Lâm Hanh chần chờ một chút, mới gật gật đầu, đem phi kiếm thu hồi bên hông, sắc mặt vẫn thực tái nhợt, giữa hai tròng mắt hiện lên thần thái khó hiểu.

Tiếp theo nàng quay đầu lại ngắm nhìn cái hẻm nhỏ, tay rất nhanh, lại chậm rãi mở dù ra.

Kế tiếp hai người dắt nhau bước vào khách điếm.

Hai người bộ dáng đều cực kỳ chật vật, nước bùn dính đầy người, đi đến khách điếm cách đó không xa, liền thấy Lạc Thần im lặng miễn cưỡng đứng dưới tán ô, nàng thấy chúng ta hai cùng bị nước bùn vấn bẩn, nhất thời ninh khởi mi, ánh mắt tự hạ trên người chúng ta nhất nhất đánh giá, thần sắc u lãnh, nhìn đến trong lòng chúng ta run run.

Tiếp theo nàng lại chuyện gì cũng không hỏi, liền dặn phải trở về phòng thay quần áo, tránh bị nhiễm bệnh, ta cùng Vũ Lâm Hanh cũng không nói gì, đều tự trở về phòng xử lý sạch sẽ sau xuống lầu ăn cơm trưa.

Ăn trưa bữa ăn nhạt nhẽo, ta trong đầu tới lui đều là lời nói của Doãn Mặc Hàn kia, khiến ta để ý nhất chính là câu nói cuối cùng của hắn cái gì mà Lạc Thần tự thân khó bảo toàn. Hắn thần thần bí bí, người tuy là chán ghét cực kỳ, giống như đối với chuyện tình của ta cùng Lạc Thần hiểu rất nhiều, trước khi đi còn cố ý cho ta bán tín bán nghi hại ta đứng ngồi không yên, thật là đáng giận.

Ta vừa tùy ý ăn đồ ăn, vừa nhíu mày nhìn Lạc Thần, thấy nàng liễm mi, tư thái tao nhã ăn cơm, quán Nhược Phong lạnh nhạt. Mà Vũ Lâm Hanh cũng khác thường không nói lời nào, trong con ngươi như không thậm hào quang, chén cơm nho nhỏ của nàng ăn nửa ngày vẫn chưa thấy đáy, phỏng chừng như đi vào cõi thần tiên.

Ba người buổi chiều cũng chưa dời khách điếm, cứ như vậy cho đến buổi tối, chuyện của ta nghĩ đến nhiều lắm, đầu vô cùng đau đớn, sớm đã chong đèn đi ngủ, không biết vì sao, buổi tối ta lại nằm mộng.

Hơn nữa giấc mộng còn rất kỳ quái.

Ta mộng thấy ta một người ở Long Câu cổ thành đi không ngừng, trên đường thật sự mờ mịt, trừ bỏ vài con đom đóm bay qua, không có một bóng người. Kết quả đi được nửa ngày, bỗng nhiên một nam tử mặc áo trắng nhảy ra ngăn cản đường đi của ta, kia đúng là Doãn Mặc Hàn. Hắn hướng ta tà tà cười, nói câu”Thiều Nhi ta chờ ngươi hảo khổ”, tiếp theo liền đưa tay bắt lấy ta.

Ta cực kỳ sợ, liều mạng chạy trốn, nhưng hắn ở phía sau gắt gao đuổi theo ta, cuối cùng chân ta bắt đầu lảo đảo,

Phía sau bị hắn bắt được, thân cánh tay dài, gắt gao giữ chặt bả vai của ta, không cho ta đi. Ta vừa tức vừa vội, lập tức vận khởi chưởng phong, hung hăng vỗ lên ngực muốn đẩy hắn ra, không nghĩ chỗ tay chạm đến lại mềm mại.

Ta nhất thời sửng sờ tại chỗ, công tử này như thế nào còn có ngực?!

Mơ hồ thử sờ sờ lần nữa, đụng vào rất mềm, cảm giác thực quen thuộc.

Ta bỗng dưng bừng tỉnh, mở mắt nhìn, liền thấy trước mắt Lạc Thần một thân áo trắng, đứng bên cạnh giường của ta, nghiêng thân người, đôi mắt thâm thúy như mặc ngọc liền yên lặng ôm lấy ta, mà tay của ta liền… Liền chụp trên ngực nàng.

Ta nhất thời lúng túng, tay nóng lên lập tức giật lại, hơi ngượng ngùng nhìn nàng.

Nàng lúc này cầm khăn mặt trên tay, còn bốc khói nghiêng ngút, lau mồ hôi trên trán ta, vừa mở mắt đã thấy bộ dạng lo lắng của nàng, thấy ta tỉnh, sắc mặt lập tức dịu xuống, mỉm cười, thấp giọng nói: “Mơ thấy gì mà tay lại sờ loạn.”

Ta vội ngồi dậy, lúng túng nói: “Không.. Không có…” Giương mắt nhìn lên, cửa sổ chính mở ra để thoáng khí, bên ngoài ánh mặt trời đã rất lớn, nguyên lai đã là buổi sáng hôm sau.

Nàng tiến đến gần, hôn hôn trán ta, rồi nói: “Ngươi nghỉ ngơi, ta đi đổi bồn nước ấm.” Nói xong, cầm lấy khăn mặt xoay người rời đi.

Nàng bóng dáng thẳng tắp, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như bình thường cô đơn, ta cũng không chớp mắt, gắt gao nhìn chằm chằm tấm lưng gầy yếu của nàng, trong đầu chợt nhớ đến câu nói cuối cùng mà Doãn Mặc Hàn nói với ta.

“Nàng liền tự thân khó bảo toàn!”

Toàn thân ta bỗng dưng đổ mồ hôi lạnh, chân trần cuống quít nhảy xuống giường, tiến lên vài bước từ sau ôm lấy thắt lưng của nàng, thân mình nàng bị ta ôm lấy, cứng nhắc một chút, tiếp theo liền đứng tại chỗ bất động.

Nàng và ta đưa lưng về nhau, ta coi không thấy biểu tình của nàng.

Ta dán mặt lên y phục đơn bạc lạnh lẽo trên lưng nàng, lo lắng nói: “Lạc Thần, ta sẽ không làm người khác khi dễ của ngươi.”

Nàng không có quay đầu lại, tay từ phía trước cầm lấy tay ta đang ôm hông nàng, cúi đầu nói: “Ngươi nói mê sảng gì đó? Ai dám khi dễ ta. Trong thanh âm lại ẩn ẩn một tia sung sướng, giống như là nàng đang cười.

Ta không thèm nhắc lại, nàng nói đúng, nàng mạnh mẽ như vậy, có ai dám khi dễ nàng?

Chính là nhớ tới khuôn mặt thâm độc của Doãn Mặc Hàn kia, trong lòng vẫn như cũ không thể trùng xuống mà lo lắng nàng.

Ta nghĩ, ta phải trở nên cường đại, như thế ta mới có thể xóa bỏ hoàn toàn bóng ma kia, mới có thể tìm ra lối thoát cho quá khứ của mình.

Mới có thể, hảo bảo vệ nàng.

Tác giả có chuyện muốn nói: Cuốn thứ ba phải nói về rất nhiều chuyện tình cảm (Ôm đầu khóc), đây xem như văn dài gần một quyển, ta vốn là tính toán đem cuốn thứ ba chia ra làm các phần lớn nhỏ khác nhau, cuối cùng ngẫm lại vẫn là quên đi囧.

Vì thế nói một chút từ dưới một chương bắt đầu đạo mộ, hạ hà, ta tra xét thiệt nhiều tư liệu, thực sợ xuất hiệnbug, đầu hảo [đau/yêu].( Kỳ thật phía trước còn cóbug đi uy! Thống khổ gạt lệ).

Cuối cùng cao hô: Tuy nhiên lần này đổi mới thời gian cách lâu một chút, nhưng ta lại càng5000+.

Thật sự hảo nghĩ muốn biến thành một cái toàn tự động đánh tự cơ!

(1): luôn luôn tập trung nghĩ về một việc định làm (ở đấy ý nói đến Lạc Thần – người Thanh Y ngày đêm yêu thương)

==========================

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.