Trở về truyện

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên ) - Chương 107: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 106: Minh Điện [ Hạ ]

Dò Hư Lăng ( Cổ Đại Thiên )

107 Chương 107: Dò Hư Lăng – Quyển 3: Yên Vũ Giang Nam (Hạ) - Chương 106: Minh điện [ hạ ]

Không biết vì sao, ta giống như bị mê hoặc, không tự chủ được nhìn chằm chằm nam tử trẻ tuổi kia. Tập trung hồi lâu, càng xem càng cảm thấy khuôn mặt hắn hàn khí dày đặc, giống như có linh hồn xuyên thấu qua bức bích hoạ hướng ta trông lại.

Ta vừa nhìn hắn trong bức họa, đồng thời cảm thấy phải chăng hắn ở bên trong bích họa cũng đang nhìn ta?

Ý nghĩ thoát ra quỷ dị đến đáng sợ, mồ hôi thoáng chốc phủ trên lưng, ta bất giác lảo đảo lui về phía sau vài bước.

“Làm sao vậy? Đang nhìn cái gì?” Lạc Thần đỡ lấy thắt lưng khiến ta khỏi ngã, nghiêng mặt đến, nhẹ giọng hỏi ta.

Ta xoa xoa mồ hôi lạnh, chỉ vào nam tử trẻ tuổi kia nói:“Ta đang nhìn nam nhân này, ta cảm thấy hắn…… Hắn có điểm nhìn quen quen.”

Vũ Lâm Hanh nghe thấy ta nói, tiến đến, vỗ vỗ bả vai của ta, vẻ mặt đau đớn kịch liệt nói:“Nhìn quen mắt là được rồi, Sư Sư, có lẽ hắn là ca ca thất lạc nhiều năm của ngươi .”

“Phi.” Ta nghe thấy yêu nữ này hở chút là trêu chọc người khác, nhất thời nổi nóng, đáp lại nàng:“Hắn mới là ca ca ngươi, ngươi đứng đắn dùm ta.”

Vũ Lâm Hanh đôi mắt cong cong cười cười. Lạc Thần nhíu mày nhìn nam tử trẻ tuổi trên bức bích hoạ, nói:“Chu Mục vương trước đây đi ngao du từng gặp nam tử trẻ tuổi này , nếu nhìn vào bức bích họa yến tiệc phía sau , có thể nói nam tử ấy đang được Chu Mục vương khen ngợi . Hơn nữa trên này là gã cự nhân múa kiếm, ban đầu hai người đứng cùng một đường, họa nhân cố ý vẽ hai người phóng tới cùng nhau.”

Ta nghe xong phân tích của Lạc Thần, liền nói:“Vậy là nam tử cùng cự nhân ban đầu là bạn tốt, đang yết kiến vương, đều được vương phong thưởng? Nếu cự nhân lúc trước chúng ta gặp được chính là tướng quân trong bức bích họa, thì năm đó chắc hẳn Chu Mục vương đã phong cho hắn chức vị tướng quân?”

Lạc Thần trong mắt tựa hồ vẫn có chút hồ nghi, nhưng vẫn gật gật đầu:“Tám chín phần mười là có chuyện như vậy. Nhưng mà thời gian trôi qua lâu như vậy, chúng ta không thể khảo chứng.”

Ta tự nhiên là hiểu được của băn khoăn của nàng, dù sao năm tháng lịch sử giống như sông dài, mang đi nhiều bí mật. Nay chúng ta đã ở bên trong muốn nhìn xuyên suốt hết thảy, vẫn là phi thường khó khăn.

Ta đang suy nghĩ, đột nhiên Vũ Lâm Hanh chen vào nói:“Kỳ quái, đây không phải là lăng mộ công chúa Đại Chu sao? Như thế nào bích hoạ trên minh điện lại có hình phụ vương của nàng cùng nam tử trẻ tuổi trò chuyện?”

Vũ Lâm Hanh nói như vậy, ta cũng giật mình. Đúng thật là trên bích họa, công chúa lại không hé ra mặt.

Đây là chuyện gì?

Lúc này, Đoan Yến đi đến bên cạnh Vũ Lâm Hanh nói : “Công chúa chắc là e thẹn chưa xuất hiện, các vị cô nương mau đến xem phía sau còn có mấy bức bích họa khác”.

Nghe Đoan Yến kêu như vậy, trong lòng ta tò mò , rất muốn đi xem bích hoạ tiếp phía sau ngay lập tức. Bích họa này rõ ràng là dùng tranh vẽ kể lại chuyện xưa, ta lúc này phi thường muốn những chuyện đó rốt cuộc có kết cục thế nào.

Đến bức bích họa thứ năm, hình ảnh thay đổi thành Chu Mục vương cùng quần thần. Chu Mục vương mặc triều phục, ngồi ngay ngắn phía trên triều đường, mà bá quan văn võ thì quỳ xuống đất, thương nghị đại sự. Quỳ phía trước là một gã nam nhân đội mũ cao, lúc này hắn toàn thân phủ phục, hai tay đặt trên mặt đất – đây là lễ nghi cao nhất của quan viên khi diện kiến thiên tử. Phía sau hắn còn có một đoàn quan viên, giống như đang khuyên can Chu Mục vương điều gì đó.

Mà Chu Mục vương lúc này sắc mặt phi thường tối tăm, tựa hồ nghe đến cái gì làm hắn thập phần giận dữ.

Đi theo dấu hình ảnh chuyển đến bức cuối cùng, lúc này lại xuất hiện nam tử trẻ tuổi kia. Chính là trên bức bích họa là một cảnh cực kì tàn nhẫn. Nam tử kia đầu, hai tay, hai chân đều bị trói bằng dây thừng, mỗi dây thừng lại cột với một con ngựa, xung quanh là đám đông nghìn nghịt người, rõ ràng đây là cảnh ngũ mã phanh thây!

Kết cục của chuyện xưa làm nhóm ta chấn động. Vũ Lâm Hanh trợn to mắt, run run nói:“Sao lại thế này, nam nhân kia rốt cuộc phạm cái đại sai gì mà bị Chu Mục vương hạ lệnh ngũ mã phanh thây?”.

Ta hiện tại hoàn toàn không hiểu thế nào, cũng không biết làm sao trả lời Vũ Lâm Hanh. Tạm thời bất luận tuy bích họa không có sự xuất hiện của công chúa Đại Chu, nhưng nam tử trẻ tuổi thần bí khó lường cũng đủ để làm ta đầu óc choáng váng . Nam nhân này rốt cuộc là ai? Như thế nào lại phải chịu cực hình?. Hình ảnh nam tử trẻ tuổi kia bị dây thừng trói buộc, ngưỡng mặt nhẹ nhàng nằm, trên mặt rõ ràng lộ ra một loại oán độc thần sắc, bị chết phi thường không cam nguyện.

Ta xem mà mồ hôi lạnh ứa ra, bởi vì phía trước mấy phúc bích hoạ không ngờ kết thúc lại là một cảnh cực kì tàn nhẫn. Hai đối lập quá lớn, ta trong khoảng thời gian ngắn hồn còn chưa quay trở lại, không nghĩ bên tai đột nhiên nghe được Lạc Thần miễn cưỡng nói một tiếng:“Tích Nhan cô nương, ngươi đang tìm cái gì?”

Ta xoay người, chỉ thấy phía sau ánh mắt Lạc Thần hơi hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Hoa Tích Nhan, đạm nói:“Tích Nhan cô nương, ngươi có vẻ có chút không yên lòng.”

Hoa Tích Nhan sắc mặt có chút tái nhợt, coi như có chút xấu hổ, bất quá vẫn là khẽ cười cười, bình tĩnh nói:“Không tìm cái gì, ta là thấy mặt sau minh điện có cái gì thì vẫn là thế gia vương tộc.”

“Nga? Thật không?” Lạc Thần thản nhiên liếc Hoa Tích Nhan một cái, cặp mắt sâu thẳm thoát ra vài phần ý tứ hàm xúc không rõ thần thái. Ta theo bản năng nhìn mặt sau minh điện, phát hiện nơi đó quả nhiên có một thứ hình khối rất lớn, xung quanh tối đen, xem kia bộ dáng, cư nhiên là một khối quan tài.

Quan tài này trông khác với quan tài bình thường, sắp đặt bên ngoài còn mấy tầng bảo hộ, giống như phủ lên vài món quần áo. Dựa vào thân phận mộ chủ chia làm các tính chất cấp bậc : Thạch bộ, Mộc bộ, Ngọc bộ. Ta nhớ rõ ở Chu triều, quan tài trở nên chế độ hóa, quy định địa vị tối cao thiên tử, rồi đến vương công quý tộc theo thứ tự đi xuống.

Đoan Yến thấy quan tài kia, phi thường kích động,chỉ vài bước chạy vội đi qua, trong miệng nói:“Quan tài lớn như vậy, ta dám cá bên trong khẳng định có không ít hảo ngoạn ý! Lạc cô nương, ở trong quan tài gì đó sẽ không có chất độc chứ, nếu có chất độc thì mặt người nằm dưới quan tài không phải nát bét sao?”

Ta biết người này một lòng chỉ muốn bảo bối, bất đắc dĩ thở dài, đành cùng mọi người ra phía sau minh điện.

Nơi đó có những bậc thang, ở giữa trung tâm có một cái quan tài rất lớn, vừa trang nghiêm mục trung, vừa âm lương quỷ dị. Đến khi ta nhìn kĩ, bên ngoài quan tài đều được thấu tinh bao bọc, bởi vì thấu tinh trong suốt nên ta mới đầu nhìn thấy quan tài có màu đen, kì thật bên trong tầng thứ hai lại mang màu Ngọc bộ.

Kỳ lạ là quan tài bốn góc đều có thấu tinh xiềng xích đi ra. Chính xác là thấu tinh xiềng xích bên trong tràn ngập màu đỏ tươi như máu, loại huyết sắc này rất chói mắt, thậm chí có thể thấy màu đỏ bên trong đang lưu động. Trên xiềng xích có khắc hiến tế Quỷ Hồn điển văn, những dòng chữ nhỏ ấy cũng đang di động, cảnh tượng sửng sốt nói không nên lời.

Ta xem đến run người, nhìn đến xiềng xích màu đỏ kia nhẹ nhàng kéo dài, chui vào phía sau vách tường thanh đồng. Mà nhìn bức tường bằng thanh đồng kia, ở giữa có một khe hở hẹp, phía trên khắc triện điều thú văn (1), cùng với cánh cửa cự môn lúc trước kiểu dáng rất giống, chỉ khác là thu nhỏ hơn nhiều.

“Đây có phải quan tài công chúa Đại Chu? Ta sao lại thấy nó thật quỷ dị”. Vũ Lâm Hanh lấy tay sờ sờ bên ngoài quan tài kia, lập tức lại rụt trở về, đông lạnh “Tê” một tiếng, xem ra nhiệt độ của quan tài vô cùng thấp, người thường không có khả năng chịu được .

Ta nói:“Này không phải mộ công chúa sao? Nếu bên trong táng không phải công chúa, thì là ai?”

Vũ Lâm Hanh chống cằm nghĩ nghĩ, nói:“Quan tài bốn phía đều có xiềng xích huyết hồng giống một cái khóa quái dị, không giống nơi an nghỉ của công chúa cao quý. Vốn ta còn nghĩ có thể mở nắp quan tài, nhưng xem chừng không ổn.”

Ta nghe Vũ Lâm Hanh nói vậy, thấy nàng nói cũng có lý. Xiềng xích huyết hồng này từ trong quan tài kéo ra, kỳ thật chúng cùng với thi thể bên trong tương liên? Xiềng xích huyết hồng lại xuyên qua vách tường thanh đồng, đằng sau nối đến nơi đâu?

Tư thái quỷ dị của quan tài này, hẳn không phải để an nghỉ một cách bình thường, mà hẳn có tác dụng.

Liệu có phải là trấn áp trận pháp?

Phải chăng là nghi thức hiến tế thời xa xưa?

Suy nghĩ rất nhiều, không biết có phải do tâm lý hay không, càng nhìn quan tài màu đen thui này, ta càng cảm thấy muốn dựng tóc gáy. Giương mắt nhìn lên, không thấy Lạc Thần, ta vội vàng kêu nàng một tiếng, liền nghe thanh âm nàng phía sau quan tài truyền tới :”Ta ở bên này”.

Đi ra phía sau quan tài, thấy song song với quan tài còn đặt một cái bàn bằng ngọc mặt trên vết máu loang lổ. Lạc Thần vươn tay xoa xoa vết máu trên đài, lập tức lông mày hơi nhíu lại.

Ta cảm thấy kỳ quái, liền hỏi nàng :“Cái bàn bằng ngọc này dùng để làm gì?”

Lạc Thần lắc lắc đầu, chính là nói:“Hẳn là…… dùng để khóa người.”

Ánh mắt nàng lạnh lẽo quét qua cái bàn ngọc, ta theo ánh mắt nàng nhìn lại phát hiện mặt trên chiếc bàn còn tích hợp với một bộ còng tay và xiềng chân.

Nhìn thấy tình cảnh trên chiếc bàn ngọc, tự nhiên có chút run rẩy. Dựa vào chiều dài ở giữa còng xích này, có thể nói nơi này từng khóa người, người đó là một đứa trẻ. Người trưởng thành thân thể nảy nở, chân tay dài sẽ không thể dùng khoảng cách ngắn như vậy.

Nhìn thấy còng tay cùng xiềng chân này ta bỗng nhiên cảm thấy tay chân mình như bị đau nhức theo. Mà Hoa Tích Nhan đứng ở phía trước bàn ngọc, thần sắc phức tạp nhìn ta, rồi lập tức xoay người sang chỗ khác, lại nhìn vào đám xiềng xích thấu tinh đi vào vách tường kia, thật sự giống như Lạc Thần nói lúc nãy, nàng giống như đang tìm kiếm gì đó.

Hiện tại ta cũng không bận tâm hành động khác thường của Hoa Tích Nhan, chính là vẫn kinh ngạc nhìn cái bàn ngọc gông cùm kia.

Rốt cuộc là ai?

Ai năm đó bị khóa trên bàn ngọc này?

Trên mặt chiếc bàn ngọc này vết máu còn sót lại, niên đại khẳng định cũng không lâu lắm.

Lạc Thần thấy ta ngây ngốc, đi tới trụ hai bả vai ta, ôn nhu nói:“Thanh Y, đừng ở trong này nữa , nơi này có chút áp lực, chúng ta đi ra bên ngoài đi.”

Ta lấy lại tinh thần. Nàng ánh mắt mềm mại , vươn tay đến xoa xoa cái trán đã túa mồ hôi lạnh của ta, lại nói: “Đi thôi.”

Ta gật gật đầu, không dám nhìn lại bàn ngọc kia, theo nàng đi ra, vừa lúc thấy Vũ Lâm Hanh kích động chạy đến trước mặt hai chúng ta, giơ giơ trong tay một cái hộp đen ngòm, kích động nói:“Các ngươi xem ta phát hiện cái gì!”

Đi theo sau vẫn là Đoan Yến với vẻ mặt đau khổ nhô đầu ra nói:“Là ta phát hiện , rồi ngươi cưỡng lấy.”

“Câm miệng.” Vũ Lâm Hanh liếc Đoan Yến một cái, lập tức nói:“Lấy kinh nghiệm nhiều năm của bổn cô nương khẳng định trong hộp sẽ có gì đó quan trọng.”

Lạc Thần liếc mắt bốn phía, hỏi:“Hộp này tìm được ở nơi nào ?”

Vũ Lâm Hanh liền hỏi Đoan Yến:“ Ngươi nói ngươi ở đâu phát hiện ?”

Đoan Yến nhún vai:“Ta nhặt trên mặt đất .”

Nhặt?

Ta cầm lấy chiếc hộp trên tay Vũ Lâm Hanh, phát hiện nắp hộp và thân hộp không liền nhau, nguyên bản có hai cái móc để khóa lại nhưng đã bị phá hỏng. Ta dùng móng tay nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, liền thấy trong hộp lấp khít một nửa là một miếng mặc ngọc, giữa miếng mặc ngọc ấy là một cái khoảng trống lõm xuống hình rãnh nhỏ.

Ta nhìn vết lõm, trong lòng lay động, đem ngọc trâm bệ ngạn đối chiếu thì thấy vết lõm lớn hơn ngọc trâm một chút nhưng hình dáng rất ăn khớp.

Mọi người vừa thấy, ai nấy đều biến sắc, mà ta thì mồ hôi lạnh liền nhỏ giọt xuống dưới: Ngọc trâm của ta, ban đầu đúng là đặt ở trong cái hộp đen ngòm này sao?

Ta nhớ rõ Côn Luân từng nói cho ta biết, khi nàng đến Cô Tô rồi phát hiện ra ta, ta là tựa vào bên ngoài cánh cửa cự môn , trong tay nắm chặt bệ ngạn ngọc trâm. Cánh cửa cự môn đó mắt khóa âm dương, nếu một người muốn tiến vào, hắn sẽ cần ngọc trâm, nếu hắn muốn từ trong ra ngoài lại, vẫn sẽ cần ngọc trâm của ta.

Cho nên, chiếu theo phỏng đoán, ngọc trâm này ta đã dùng để mở cửa minh điện và mang nó ra ngoài?

Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ta như thế nào nửa điểm ấn tượng đều không có ?

Đầu của ta lúc này hỗn loạn đau đớn, mà ở xa truyền đến một thanh âm lạnh lẽo mang theo vài phần châm chọc.

Đó là thanh âm của một nữ nhân xa lạ.

Thanh âm chỉ có một chữ.

“Lạc”.

Tim của ta như treo lên cao, lồng ngực ngay cả hít thở cũng không thông.

Lạc….. Hình như chính là gọi Lạc Thần?

Ai lại có thể kêu tên Lạc Thần thân mật như vậy?

Nghe được nàng bị người khác gọi như vậy, tim ta như bị dao nhọn hung hăng đâm một cái, lần đầu tiên có cảm giác khó chịu như vậy – chính là cảm giác không cam lòng cùng ghen tị nảy lên.

Ta còn chưa gọi Lạc Thần như vậy bao giờ, rốt cuộc là ai dám gọi nàng như vậy?

Mà Lạc Thần nghe thấy âm thanh la lên kia, cả người cứng ngắc như đá, đứng tại chỗ. Ta thấy ống tay áo nàng hạ che ngón tay, thế nhưng vẫn nhận ra nàng đang lạnh run một cách kì lạ.

Nàng đối với thanh âm kia không đáp lại, chính là sững sờ.

Nàng cũng không nhúc nhích.

Bốn phía im lặng đáng sợ, chỉ có Lạc Thần run rẩy hơi thở, mà tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn nàng.

Vũ Lâm Hanh sắc mặt trắng bệch, rốt cục nỉ non một tiếng, run run nói:“Ta có nghe lầm không? Ma quỷ, ta…… Ta thấy giống như nghe được có người gọi ngươi……”

Lạc Thần cúi đầu, không trả lời Vũ Lâm Hanh, tóc đen rũ xuống che phủ, đơn bạc đứng bên cạnh ta. Mà ta quay đầu lại, liền thấy phía sau chúng ta một bóng dáng màu đen thon thả đang đứng ở trung tâm minh điện, phía sau là một mảnh nghìn nghịt đông người. Bọn họ đứng đợi khá xa, chỉ mơ hồ nhìn thấy một đám đông rất lớn.

Ta không thể kìm nén mà không ngừng run rẩy.

Những người này…… Đến đây khi nào?

Đi theo thanh âm kia, là bóng một nữ nhân lạnh lùng, lại tiếp tục cất giọng, mang theo một tia mỉa mai: “Lạc, ngươi biết ta đến mà không định quay đầu lại nhìn ta một cái sao? Hay là thời gian lâu quá ngươi đem ta quên?”

Chết tiệt.

Nữ nhân này, nàng là ai?

Lạc Thần ngẩng đầu lên, nhìn ta một cái. Ánh mắt của nàng mang theo sợ hãi, sầu khổ, thậm chí vài phần không thoải mái.

Nàng hướng ta thản nhiên cười cười, rồi đôi mắt lại ảm đạm trở lại.

Rồi nàng chậm rãi, chậm rãi di chuyển, đôi mắt nhìn thẳng, đứng trước mặt nữ nhân kia.

Ta nghe thấy nàng lấy rất nhẹ thanh âm, cúi đầu đáp lại một câu:“Quỹ Trĩ.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuốn một đã xuất hiện Quỹ Trĩ. Nàng rốt cục đã tìm tới cửa …… Huyết lệ [ có lẽ khách quan đã quên Quỹ Trĩ, nàng từng được nhắc tới ở chương 19 cuốn một ,cuốn thứ hai ẩn qua, cuốn thứ ba trong phiên ngoại Lạc Thần cũng từng xuất hiện.]

==================

(1) triện điển thú văn : văn tự bằng hình vẽ chim thú

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.