Trở về truyện

Dị Thế Ma Hoàng - Chương 87: TIỂU KIM KHỐ CÙNG ĐẠI TINH KHỐ

Dị Thế Ma Hoàng

87 Chương 87: TIỂU KIM KHỐ CÙNG ĐẠI TINH KHỐ

Phong Dực dùng phương pháp đơn giản nhất, chính là phương phápchuyển hoán Quang minh cùng Hắc Ám, khi quang minh lực của hắn cùng với một viên trong tinh mang tiếp xúc với nhau, thì lập tức đem chi chuyển hoán thành Hắc ám ma lực, hấp thu tiến nhập vào trong cơ thể của mình.

Lẽ ra hắn cũng không có nắm chắc, nhưng khi thử một lần không ngờ đem lại hiệu quả thần kỳ, thật là tốt. Không được một canh giờ, Thất tinh thánh mang trong cơ thể Tạp Nhĩ đã bị chuyển hóa, hấp thu được gần hết (Nguyên văn: Thất thất bát bát) Mà đúng lúc này, một đạo bạch mang đáp xuống trên ốc đảo, là một người thân mặc ngân sắc trường bào, một cái đầu tóc dài màu bạch ngân, diện mục mông lung, nhìn không ra là thần tộc nam hay nữ, người đó (Nguyên văn chỉ có hắn (nàng). Ta không biết Nam hay nữ nên để là người đó.) tay phải nắm lấy một cây ngân sắc trường kiếm trên chuôi kiếm khắc hoạ một số bánh xe kim sắc của Thái Dương Xa, cho thấy hắn là ngũ cấp Diệu Nhật Chi Thần.

Thần tộc cao thủ này cách ba người Phong Dực chỉ khoảng mười bước, nhưng dường như lại không thấy bọn họ, hiển nhiên là không phát hiện sự tồn tãi của bọn Phong Dực.

Rất nhanh, thất tinh thánh trong cơ thể Tạp Nhĩ bị hoàn toàn tiêu trừ, mà cấm chế thần kỳ do Phi Nhi bày ra cũng đã gần tiếp cận một canh giờ, thế nhưng thần tộc cao thủ lại không có dấu hiệu rời đi. "Không xong, cấm chế này một khi hết thời gian, chúng ta tựu đều xong đời" Phi Nhi lo lắng đi qua đi lại trong cấm chế, nghĩ phương pháp thoát thân. Nàng rất nhanh phát hiện, chỉ có một mình nàng là lo lắng chuyện thoát thân còn tên Tạp Nhĩ cùng Phong Dực lại là hoàn toàn không thèm để ý gì hết. Đối với Tạp Nhĩ thì nàng còn hiểu được, tên gia hỏa này coi như vừa nhặt về một mạng cùng lắm thì chết thêm một lần nữa thôi, nhưng Phong Dực không phải là loại người chỉ biết liều mạng, hắn rất là gian trá, sao lại có thể không có một chút phản ứng nào? Như vậy chắc có lẽ hắn đã có sách lược vẹn toàn để ứng phó rồi. "Tiểu Phong tử, có phải hay không ngươi có phương pháp chạy trốn?" Phi Nhi đi tới bên người Phong Dực hỏi.

Phong dực cười hắc hắc, trong tay lộn một cái, một cuốn ngân sắc quyển trục hiện ra, nói: " Quần độn ma pháp quyển trục, chạy trốn hẳn là không thành vấn đề đi sao." Phi Nhi túm lấy ma pháp quyển trục nhìn một cái, sau đó bất mãn trừng mắt nhìn Phong Dực nói: "Có biện pháp sao không nói sớm, hại bản tiểu thư lo lắng phí công, bất quá, nhà của ngươi có phải hay không buôn bán ma pháp quyển trục? Vừa rồi ngươi đã dùng một cái, lại vẫn còn, thành thực nói ra, trên người ngươi rốt cuộc có bao nhiêu ma pháp quyển trục? "Không nhiều lắm, chỉ có mấy trăm cái mà thôi" Phong dực vẻ mặt tươi cười nói.

Phi Nhi trợn to con mắt màu tím lên, nắm vạt áo Phong Dực rồi kéo, kêu lên oa oa: "Lại vẫn cấy giấu một cái tiểu kim khố, mau giao ra đây cho bản tiểu thư." Phong Dực không nói gì, đảo cặp mắt trắng dã, cười một tiếng rồi nói: "Nha đầu ngươi đúng thật là đem mình trở thành lão bà của ta sao? Ngươi nếu thật là lão bà của ta, đừng nói là mốt cái tiểu kim khố mà ngay cả đại tinh khố ta cũng giao hết cho ngươi" (DG: Ở đây tác giả chơi chử đại kim khố thành đại tinh khố) "Đại kim khố? Nếu đại kim khố của ngươi khá lớn, nói không chừng ta có thể xem xét xuống." Phi Nhi cười hì hì nói. "Tinh khố của ta đương nhiên phải lớn, ngươi muốn nhiều ít tinh tử đều có." Phong Dực nở nụ cười, kiểu cười của một kẻ hèn mọn. "Trước tiên lấy ra cho ta xem một chút." Phi Nhi ngoắc ngón tay nói. "Việc này… dường như không tốt lắm đâu, bản thiếu gia rất là rụt rè đó." xem tại tr.u.y.ệ.n.yy Vẻ mặt Phong Dực khó khăn, ngôn ngữ bất đồng có điểm khó khăn a, bằng không….

Đúng lúc này, thần tình Phi Nhi ngưng trọng nói: "Không giỡn với tên ma chủy bì tử ngươi nữa, cấm chế lập tức sẽ mất đi hiệu lực, các ngươi chuẩn bị cho tốt." Đúng là thần tộc cao thủ lúc này dường như đã có sở cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn về phương xa, thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo bạch mang như lưu tinh tiêu thất ở cuôi chân trời, mà cấm chế Phi Nhi bày ra cũng cùng một lúc triệt để mất đi hiệu lực. "Ha ha, bớt được mấy trăm vạn" Phi Nhi quơ quơ quần độn ma pháp quyển trục trong tay nói, cùng với Phong Dực lần thứ hai đấu võ mồm, trong vài tháng tới nay, cái việc đấu võ mồn tựa hồ đã một bộ phận không thể thiếu trong sinh hoạt, hai người đều hình thành thói quen như vậy khi ở chung với nhau.

Tạp Nhĩ cô độc đi tới một dòng suối nhỏ trên ốc đảo rồi ngồi xuống, nhìn hình ảnh mình trong nước mà sững sờ cùng với kinh ngạc.

Bóng ảnh trước mắt Tạp Nhĩ đột nhiên trở nên mông lung, toàn thân nhịn không được run rẩy. "Này, lão huynh, một người nhìn ảnh mình rồi tự sướng sao, tuy rằng ngươi lớn lên cũng phong nhã đi nữa, cũng không cần lúc nào cũng tự đắc như đến như vậy đi sao." Chính lúc này, bờ vai Tạp Nhĩ bị vỗ một cái, sau đó một tiếng trêu gẹo truyền tới.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.