97 Chương 97: Quyển 3 Chương Băng Tuyết Thành
Cái khay Tạp Ân nâng trong tay còn chưa đưa tới trước mặt Thanh Việt, bé đã cảm nhận được bộ quần áo kia tràn ngập nguyên tố ma pháp hỏa.
“Nguyên tố ma pháp hệ hỏa?”
“Ân, đúng vậy, Tiểu điện hạ. Hai kiện y khấu, tụ khấu của hai kiện lễ phục, cùng trang sức phẩm đều dùng tinh hạch ma pháp hệ hỏa chế tạo thành, còn hình thêu màu vàng trên lễ phục được chế từ lông vũ của hỏa viêm điểu, còn mặt trên của lễ phục chính là…….”
“Được rồi, không phải muốn ta mặc thử thôi sao?”
Thanh Việt thấy Tạp Ân càng nói càng đau lòng, lập tức đánh gãy hắn đang thao thao bất tuyệt.
“Ác, đúng vậy, Tiểu điện hạ.”
Tạp Ân vội vàng ngậm miệng, hầu hạ Thanh Việt thay quần áo.
“Đúng rồi, bảo ngươi chuẩn bị tinh hạch ma pháp hệ quang, chuẩn bị xong chưa?”
“Dạ….. đã chuẩn bị….. tốt………”
Thanh Việt vừa nói tới, gương mặt béo của Tạp Ân bắt đầu run rẩy, nghiến răng nghiến lợi trả lời, vẻ mặt đau đớn nhìn chằm chằm Tiểu Miêu chỉ lớn khoảng một bàn tay đang nằm trên đệm êm, há mồm ngáp một cái.
‘Đây rốt cuộc là loại mèo gì a!!!
Quả thực không thể phủ nhận nó là một con mèo nhỏ xinh đẹp, đáng yêu, nhưng mà, không tới mức mỗi ngày phải ăn một viên tinh hạch hệ quang đi, hơn nữa càng ăn càng cao cấp, đã tới mức kiên ăn a.
Càng làm người ta tức giận chính là, nó ăn nhiều thế nào cũng không to thêm, bệ hạ cùng Tiểu điện hạ cư nhiên không quản, cứ mặc nó!!!’
Nhìn con mèo nhỏ có thể nói là xa xỉ nhất trên đại lục, Tạp Ân không khỏi kêu rên trong lòng.
‘Tinh hạch hệ quang a~~~ thứ này thực đắc tiền a~~~’
Đi trên biển hơn mười một ngày, đội tàu hoàng gia của Nam Việt đế quốc rốt cuộc cũng tiến vào biên giới Tạp Cách Tra vương quốc, tiếp đó cưỡi ngựa một ngày tới được Vương đô Tạp Cách Tra —— Băng Tuyết thành.
Kiến trúc Băng Tuyết thành chỉ có một màu trắng tuyết hoặc xanh lam, liếc mắt nhìn qua làm người ta có cảm giác rung động, hệt như mình lọt vào băng thiên tuyết địa.
Đội hộ vệ hoàng gia Nam Việt đế quốc cưỡi tuấn mã cao lớn, uy nghiêm, hoa lệ tiến vào Tạp Cách Tra vương đô, lập tức hấp dẫn sự chú ý của người qua đường.
Bên trong chiếc xe ngựa quý giá đẹp đẽ nhất đội hộ vệ hoàng gia.
“Việt nhi, có lạnh không? Xương cốt cùng đốt ngón tay có đau không?”
Hoàng Phủ Ngạo phủ một tấm thảm ngân hồ có vân hoàng kim lên người Thanh Việt, hỏi.
“Không lạnh, Việt nhi thực ấm áp.”
Thanh Việt vừa trả lời, vừa tò mò nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ.
Trước kia Thanh Việt thực chán ghét cảnh trí như băng thiên tuyết địa này, nó làm bé cảm thấy rét lạnh cùng cô độc xâm nhập tới tận cốt tủy, nhưng hiện tại bất đồng, bây giờ đối với Thanh Việt, chỉ cần cùng phụ hoàng ở một chỗ, bất luận là nơi nào bé đều cảm thấy ấm áp.
“Nếu Việt nhi không lạnh, phụ hoàng cùng Việt nhi đi xuống dạo một chút, được không?”
Hoàng Phủ Ngạo thấy Thanh Việt rất hăng hái, liền đề nghị.
“Ân.”
Thanh Việt cơ hồ là lập tức gật đầu đồng ý.
“Cái kia……….. bệ hạ a……… Nơi này dù sao cũng là Tạp Cách Tra không thể so với Nam Việt…… nhưng mà có nhiều người như vậy đi theo cũng không tiện, bệ hạ cùng Tiểu điện hạ hay là…. cứ tới hoàng cung dàn xếp trước……. sau đó mới……..”
Tạp Ân ở bên cạnh lắp bắp khuyên bảo, hắn cũng không quên lần kia ở Dạ thành, bệ hạ cùng Tiểu điện hạ đi dạo khắp nơi trên đường, làm hắn cùng Khải Tề chật vật, thê thảm a.
“Được rồi, các ngươi đừng đi theo, tới hoàng cung trước đi, trẫm mang Việt nhi đi dạo một chút.”
“Cái gì? Bệ hạ điều này sao có thể a!”
Nghe Hoàng Phủ Ngạo nói vậy, cơ thể cơm nắm của Tạp Ân cơ hồ nhảy dựng lên.
“Ngài cùng Tiểu điện hạ sao có thể một mình………”
“Đây là mệnh lệnh!”
Hoàng Phủ Ngạo trực tiếp đánh gảy Tạp Ân dài dòng.
“Chính là bệ hạ, nếu Tạp Ân thân là người hầu trung thành nhất của ngài không đi theo hầu hạ, nhóm đại nhân nhìn thấy sẽ trách cứ tiểu nhân a…………”
Tạp Ân đáng thương hề hề nói.
“Chỉ cần ngươi không nói, bọn họ sẽ không biết ta cùng phụ hoàng đi ra ngoài.”
Thanh Việt hưng trí tràn đầy nói.
“A? Tiểu điện hạ, ngài……….”
Không đợi Tạp Ân nói hết lời, Thanh Việt đã thi triển pháp thuật không gian Thuấn Di, bé cùng phụ hoàng thần không biết quỷ không hay biến mất trong xe ngựa, không tới một phút đồng hồ đã xuất hiện ở một ngỏ tắt hẻo lánh.
“Phụ hoàng, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Đã không còn người khác theo sau, Thanh Việt càng hăng hái hơn, đôi mắt lưu ly lóng lánh tràn ngập ý cười.
“Rời khỏi đây trước rồi nói sau.”
Hoàng Phủ Ngạo vỗ vỗ cái đầu đã cao tới ngực mình, nắm bàn tay bé nhỏ của Thanh Việt đi ra ngoài.
Tình huống cơ hồ giống hệt như lần ở Dạ thành.
Vô luận Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt đi tới đâu, làm gì, mọi người đều chăm chú quan sát, đi theo, chung quanh bọn họ rất nhanh đã tụ tập một đống người, cả trai lẫn gái muôn hình muôn vẻ.
Nhưng bởi vì quần áo bọn họ quá mức hoa quý, khí tế cao sang tao nhã, mọi người đều thầm đoán thân phận họ, trong nhất thời không ai dám tiến tới gần.
Thanh Việt đã quen bị người ta chú mục, như trước không xem ai ra gì kéo Hoàng Phủ Ngạo tới chỗ này sờ sờ, tới chỗ kia nhìn nhìn, có khi còn chào hỏi người bán hàng rong vài câu, bất quá tới giờ không có người bán hàng nào có thể nhìn Thanh Việt mà nói năng lưu loát.
“Phụ hoàng, người xem này…….”
Thanh Việt giơ một món hàng mỹ nghệ nhỏ về phía Hoàng Phủ Ngạo, còn chưa nói xong đột nhiên ngừng lại.
Bé có thể cảm nhận rõ ràng phiến mộc đào phong ấn hồn phách nữ thi bỏ trong không gian giới chỉ đang rung động mãnh liệt.
“Mau, phụ hoàng!”
Thanh Việt không kịp giải thích đã kéo Hoàng Phủ Ngạo chạy ra ngoài.
Bất đắc dĩ vì người vây quanh bọn họ quá nhiều, không chờ Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo gạt nhóm người này, phiến mộc đào phong ấn hồn phách nữ thi đã đình chỉ rung động.
“Phụ hoàng, chỉ kém một chút nữa thôi là Việt nhi có thể tìm ra người kêu Hoàng Phủ Tĩnh Nghi kia! Thật sự đáng ghét………”
Thanh Việt nhìn đám người vẫn còn vây xung quanh, có chút tức giận nói.
“Ác? Trùng hợp như vậy, trong này cũng gặp được hắn, người kêu Hoàng Phủ Tĩnh Nghi kia dường như hướng về chúng ta a!”
Hoàng Phủ Ngạo hơi nheo mắt, làm người ta không nhìn ra tình tự trong mắt y, nhẹ nhàng vỗ lưng Thanh Việt, lửa giận của bé giảm đi không ít.
“Việt nhi đừng tức giận, nếu đã hướng về chúng ta, sớm muộn gì cũng gặp hắn thôi.”
“Ân.”
Thanh Việt lên tiếng, vì chuyện này, bé cũng không còn hứng thú muốn đi dạo nữa.
“Phụ hoàng, chúng ta trở về đi.”
“Ân, hảo.”
Nhưng mà lúc Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt, hai người chuẩn bị quay về hoàng cung Tạp Cách Tra, một chiếc xe ngựa hoa lệ được bốn con tuấn mã đỏ rực như lửa phóng như bay về phía này.
Biết rõ nơi này tụ tập đông người nhưng chiếc xe ngựa kia vẫn như trước đấu đá bừa bãi không hề có chút tạm ngừng, có thể nhận ra chủ nhân chiếc xe ngựa này rất kiêu ngạo.
Nhóm người vốn đang tụ tập lập tức như thấy quỷ, nhanh chóng dạt ra thành một con đường, người không tránh kịp sẽ bị tuấn mã hất ngã xuống đất, bị nghiền qua người, nhất thời tiếng kêu la nổi lên bốn phía.
Mà mọi người nơi này, dường như đã quen với chuyện này nên làm như không thấy, ánh mắt đại đa số mọi người chỉ có e ngại cùng phẫn nộ.
Bất quá, Hoàng Phủ Ngạo cùng Thanh Việt không có ý tránh né, hai người hiển nhiên cũng không phải người dễ chọc.
Mọi người chỉ thấy chiếc mã xa kia lao tới như bay, cách Thanh Việt cùng Hoàng Phủ Ngạo ngày càng gần, mọi người nhắm mắt lại không đành lòng nhìn cảnh này, nhưng mà bốn con tuấn mã kéo xe hệt như tông vào một vách tường vô hình, phát ra tiếng rên rĩ kinh thiên động địa.
Hoàn Chương 97.