93 Chương 93: Quyển 3 Chương Là Ai?
Lúc Thanh Việt khẳng định nói những lời này, cả boong tàu lập tức bùng nổ, người có sắc mặt khó xem nhất đương nhiên là Mễ Á • Âu Lí Tư.
‘Vu thuật! Lại là vu thuật!!! Ông trời ơi~~~ gia tộc Âu Lí Tư chúng ta sao lại có duyên với vu thuật như vậy a~~~’
Mễ Á • Âu Lí Tư không ngừng ai oán trong lòng.
‘Lần trước sự kiện vu thuật giết chết con nối dòng của bệ hạ, ám sát bệ hạ đã làm gia tộc bọn họ bị người ta châm chích, hiện tại vẫn chưa làm sạch thanh danh sau sự kiện kia.
Bây giờ thì thê thảm rồi, là hắn mời mọi người tới boong tàu mở yến tiệc, còn trước mặt mọi người tự tay vớt cái rương lên, hơn nữa còn tự mình mở ra, hiện tại Ngũ điện hạ nói nó là vu thuật, gia tộc bọn họ không phải trở thành đối tượng hiềm nghi đầu tiên sao.’
“Cái kia……….. bệ hạ a……….”
Mễ Á đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Ngạo, bộ dáng như chiến sĩ đoạn cổ tay, lắp bắp mở miệng.
“Bệ hạ, cái kia và thần thực sự không có quan hệ gì a~~~ ngài hẳn là hiểu rõ thái độ làm người của thần đúng không, bệ hạ, ngài nhất định phải chứng minh thần trong sạch, vô tội a~~~ nếu gia tộc Âu Lí Tư bị oan uổng, chuyện ngày đó bệ hạ yêu cầu, gia tộc Âu Lí Tư không thể nào tận sức vì ngài mà hoàn thành, đúng không a?”
“Ác?”
Hoàng Phủ Ngạo làm bộ dáng tựa tiếu phi tiếu nhìn Mễ Á.
“Ngày đó, không phải ngươi nói cần phải thương lượng với tộc trưởng rồi mới quyết định sao?”
“Không không không, chỉ cần là yêu cầu của bệ hạ, gia tộc Âu Lí Tư chúng ta cho dù lên núi đao, xuống biển lửa nhất định dốc hết sức mình giúp bệ hạ hoàn thành, vì thế bệ hạ, ngài nhất định phải giúp chúng ta, những người luôn trung thành và tận tâm với ngài a.”
Còn biện pháp nào khác đâu, hiện tại chỉ còn một đường này, Mễ Á chỉ đành cắn môi, sảng khoái đáp ứng yêu cầu của bệ hạ, toàn lực duy trì Đại điện hạ —— Hoàng Phủ Minh Khê, tuy cảm thấy phần thắng không lớn, như vậy đối với gia tộc rất nguy hiểm, nhưng ít ra bây giờ đáp ứng có thể giải quyết tình hình khẩn cấp trước mắt, so ra vẫn khá hơn tai ương lập tức ập tới đi.
Huống chi, phú quý hiểm trung cầu, nếu thành công thì không phải gia tộc Âu Lí Tư sẽ trở thành công thần hàng đầu của vị đế vương đời tiếp theo của Nam Việt sao, địa vị cũng vượt hẳn các gia tộc khác.
“Nói vậy, chuyện ngày đó nhân huynh đáp ứng rồi?”
Hoàng Phủ Ngạo nhìn Mễ Á, chậm rì rì mở miệng.
“Đương nhiên, được bệ hạ giao nhiệm vụ trọng đại như vậy là vinh quang của gia tộc chúng ta.”
Mễ Á dõng dạc nói.
“Không cần hỏi lại tộc trưởng?”
“Không cần bệ hạ, lão nhân trong nhà đã giao quyền quyết định cho thần.”
“Ân, tốt lắm, trẫm cũng rất tin tưởng sự trung thành của gia tộc Âu Lí Tư, tuyệt đối sẽ không làm những việc như vậy.”
Lúc nói những lời này, âm thanh Hoàng Phủ Ngạo hơi lớn, tiếng thì thầm, nghị luận của nhóm quan viên lập tức giảm đi phân nửa.
……….
“Phụ hoàng, người tới nhìn một cái, Việt nhi cảm thấy rương này hình như có phong ấn.”
Thanh Việt kéo Hoàng Phủ Ngạo tới rương xem xét.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạo lướt qua nữ thi, đột nhiên chú ý tới bên cổ tay nữ thi có một sợi xích tay màu đen, một đoạn kí ức không thuộc về Hoàng Phủ Ngạo một lần nữa xuất hiện trong đầu.
“Nữ thi này hẳn là người của bộ tộc Ma Vu Sư, dây xích trên tay nàng ta có đồ đằng Vu thần, tượng trưng cho kính ngưỡng, cúng bái của bọn họ.
Mỗi tộc nhân, lúc chào đời, cha mẹ sẽ vẽ một loại huyết chú hộ thân lên cơ thể bọn họ, nếu bất hạnh bị người khác sát hại, huyết chú này sẽ hút hết toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, sau đó dựa vào trình độ oán hận của người chết mà tiến hành trả thù người đã sát hại bọn họ.
Mức độ lợi hại của loại huyết chú này căn cứ theo địa vị cao thấp của cha mẹ trong bộ tộc, năng lực mạnh yếu của bọn họ cùng oán niệm sinh ra nhiều hay ít khi chết đi mà suy đoán.
Việt nhi nói rất đúng, cái rương này hẳn là dùng để phong ấn huyết chú trên nữ thi, phòng ngừa nàng trả thù, nhưng không ngờ lại bị bọn Mễ Á mở ra.”
“Bệ hạ……. kia…… huyết chú trên nữ thi này….. hẳn là….. sẽ đi….. trả thù kẻ sát hại nàng…. cái…. người kia đi…… Chúng ta tốt xấu gì cũng là người thả nàng ra….. hẳn là nên xem chúng ta là ân nhân…… cũng có thể…….”
Mễ Á đáng thương hề hề nhìn Hoàng Phủ Ngạo hỏi.
“Này trẫm không rõ, hẳn là hỏi Việt nhi mới đúng.”
Hoàng Phủ Ngạo sờ sờ gương mặt nhỏ của Thanh Việt, ý bảo bé giúp bọn hắn.
Thanh Việt nhìn mọi người xung quanh một vòng, quan sát một lát, tiến tới dán lên nắm rương vài tấm bùa trấn tà, sau đó mới phân phó.
“Mang thùng này tìm một phòng bỏ vào, Tạp Ân, Mễ Á, Tây Ca, Khải Tề, còn có đại ca lưu lại, những người khác lập tức rời khỏi nơi này.”
Mọi người thấy hoàng đế bệ hạ của họ hoàn toàn không phản đối Tiểu điện hạ, lập tức thi hành.
Tất cả quan viên đều li khai boong tàu, vài tên thị vệ khiêng thùng vào một căn phòng bên trong, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Thanh Việt, Hoàng Phủ Ngạo cùng nhóm người bị lưu lại.
Phòng này hẳn là phòng nghỉ của thuyền viên, cả phòng khá rộng rãi, hai bên tường đặt mười chiếc giường đơn sạch sẽ, cái rương bị để vào góc phòng.
Hoàng Phủ Ngạo kéo Thanh Việt ngồi xuống chiếc giường sạch sẽ nhất, những người khác theo ý Hoàng Phủ Ngạo, ngồi ở đối diện.
“Tạp Ân, Mễ Á, Tây Ca, Khải Tề, sở dĩ bảo các ngươi lưu lại, nguyên nhân chủ yếu là hiện tại các ngươi đều trúng huyết chú của nữ thi kia.”
Thanh Việt đi thẳng vào vấn đề, sắc Tạp Ân, Mễ Á, Tây Ca, Khải Tề có thể nói so với khó coi còn khó coi hơn, không khỏi nhớ lại thứ ghê tởm, khủng bố mình nhìn thấy vừa nãy.
“Tiểu điện hạ, ngài nhất định phải cứu người hầu trung thành nhất của ngài a~~~”
Tạp Ân có lá gan bé nhất, gương mặt béo tái xanh, hướng Thanh Việt cầu cứu.
“Được rồi, có Tiểu điện hạ ở đây, chúng ta nhất định không có việc gì.”
Người tỉnh táo trước nhất là Tây Ca, hắn đã kiến thức bản lĩnh của Thanh Việt, dễ dàng xử trí Cáp Đa Cách Lạp vương chết một cách thê thảm như vậy, Tây Ca rất có lòng tin đối với Thanh Việt.
Chờ mọi người đều bình tĩnh lại, Thanh Việt mới tiếp tục mở miệng.
“Các ngươi nói, nếu một người bị giết hại, sau khi người hạ độc thủ rời đi, người bị hại còn lại một hơi cuối cùng, vậy trước khi chết người đó có khả năng làm chuyện gì nhất?”
Tất cả mọi người bị vấn đề không chút dính líu tới sự việc của Thanh Việt làm ngây ngốc, bất quá may mắn, Tây Ca là mưu thần phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời.
“Trước khi chết, người bị hại có khả năng sẽ làm nhất chính là lưu lại manh mối người đã sát hại mình.”
“Ân, có lí.”
Thanh Việt gật gật đầu, những người khác hiển nhiên cũng rất đồng ý với quan điểm của Tây Ca.
“Vậy các ngươi có phát hiện bên nóc rương có viết tên một người?”
Trên nóc rương cư nhiên viết tên một người?!! Mọi người bị lời nói của Thanh Việt làm kinh ngạc tới nhảy dựng.
Đại khái vì thứ trong rương quá chấn động nên lực chú ý của mọi người đều đặt lên nó, nào có ai chú ý tới nóc thùng lại có một cái tên viết bằng máu a!
“Ý Việt nhi là, nữ nhân này trước khi chết đã lưu lại tên của người giết hại mình trên nóc thùng.”
Hoàng Phủ Ngạo lập tức hiểu được ý Thanh Việt.
“Tiểu điện hạ……. nói vậy…… người kia…. là lúc….. còn sống…… bị người ta…… gấp…. vặn vẹo….. bỏ vào trong rương?”
Tạp Ân nhất thời cảm thấy rợn da gà, lắp bắp hỏi Thanh Việt.
“Đương nhiên, nếu nàng chết rồi, người sát hại sẽ lập tức lọt vào sự trả thù của huyết chú, người sát hại nàng rõ ràng rất hiểu biết về vu thuật, vì thế mới để nàng còn một hơi thở, bỏ nàng vào rương, sau đó phong ấn lại.”
Giống như cảm thấy như vậy còn chưa đủ kích thích, Thanh Việt lại chậm rãi mở miệng.
“Tên của người kia cũng thực thú vị, là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.”
“Cái gì?!!!”
Khải Tề kinh hách ‘sưu’ một tiếng đứng lên, mấy người kia cũng giật mình trợn to mắt, ngay cả Hoàng Phủ Ngạo luôn trầm tĩnh, đạm mạc cũng không khỏi liếc mắt.
‘Hoàng Phủ Tĩnh Nghi’ là ai, bọn họ không biết, nhưng hai từ ‘Hoàng Phủ’ này bọn họ rất rõ, cả đại lục, chỉ có hoàng thất Nam Việt đế quốc mới có họ ‘Hoàng Phủ’!
Như vậy, người tên là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi này là ai?
Hoàn Chương 93.