Trở về truyện

Đấu Phá: Đem Mẫu Thân Tiêu Viêm Cưỡng Bức Thành Bồn Chứa Tinh - Chương 2: Tiêu Yến Thỉnh Cầu

Đấu Phá: Đem Mẫu Thân Tiêu Viêm Cưỡng Bức Thành Bồn Chứa Tinh

2 Chương 2: Tiêu Yến thỉnh cầu

Ba tháng sau, Tiêu Yến từ bên trong bế quan thức tỉnh.

Dùng ba tháng luyện hóa mảnh lục diệp kia bổ sung sinh cơ cho Dược Trần, đem nguyên thần của hắn tránh khỏi việc tan vỡ.

“Phù! Cũng may người này đối với sinh mệnh chấp niệm thật nặng bằng không ta cũng không thể cứu hắn.”

Tiêu Yến đứng dậy, vươn vai, cơ thể xinh đẹp lồi lõm của nàng ẩn hiện đằng sau lớp áo bào.

Nàng vừa đi, ở bên trong nhẫn giới một đạo nguyên thần từ bên trong bóng tối bắt đầu thức tỉnh.

“Ta… không… chết?”

Dược Trần mở mắt ra, cảm nhận mình còn sống thì há hốc mồm.

“Về lý thì ta hẳn phải chết rồi, nguyên thần tuy chạy trốn được nhưng cũng bị thương nặng, cực kỳ suy yếu. Chẳng lẽ là nàng?”


Lão nhớ ra trong lúc bản thân sắp rơi vào hôn mê thì gặp được một nữ nhân, nàng rất xinh đẹp, cơ thể lồi lõm quyến rũ. Khẽ lắc đầu, lão cũng không cho rằng mình là một tên chỉ biết suy nghĩ bằng thân dưới, bất quá vị kia quả thực rất hợp khẩu vị của lão.

“Không biết nàng là người của thế lực nào? Hầy, đợi một chút gặp được nhất định phải hảo hảo cảm ơn.”

Mặc dù nguyên thần không tan biến bất quá một thân tu vi cũng theo đó mà tiêu hao sạch, hắn phải tĩnh dưỡng thời gian rất dài mới có thể. Tuy nhiên nếu như hấp thu đấu khí của người khác, có lẽ trong thời gian ngắn thực lực của hắn sẽ khôi phục.

Sau khi Tiêu Yến đi ra ngoài, Tiêu Chiến lập tức vứt bỏ mọi chuyện gia tộc chạy tới bên nàng cười hèn mọn.

“Nương tử, ngươi bế quan xong rồi. Vi phu nhớ ngươi muốn chết.”

“Hừ, qua một bên chơi bùn đi. Lão nương mới không muốn ngươi.”

Tiêu Yến bĩu môi, dùng tay đẩy vẻ mặt hèn mọn của Tiêu Chiến ra xa. Đối với hành động của Tiêu Yến, Tiêu Chiến không hề tỏ ra bất mãn chỉ là sâu bên trong đôi mắt ẩn hiện một chút buồn phiền.

“Phu quân, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”


“A! Ngươi nói đi.”

Tiêu Chiến cười.

“Ừm. Thời gian ta ở bên Viêm nhi không nhiều, ba năm sau ta phải cùng ngũ tộc đi chống lại Hồn Điện. Sống sót được hay không còn khó nói, hầy, chuyện của Viêm nhi giao cho ngươi.”

“Không thể không đi sao?”

Tiêu Chiến nghe đến đây sắc mặt cũng trầm xuống, há miệng muốn nói đừng đi nhưng sau đó lại bất đắc dĩ hỏi.

“Không thể không đi!”

Tiêu Yến trả lời dứt khoát, kiên định lạ thường.


Nàng dù không muốn đi cũng không được. Đây là tổ huấn đã truyền nhiều đời, chỉ cần tộc nhân có người đủ khả năng đều không thể tránh né việc đi ngăn chặn Hồn tộc tác oai tác quái.”

“Ta biết! Viêm nhi giao cho ta. Còn ba năm nữa, chúng ta hảo hảo sống vui vẻ.”

Tiêu Chiến cố gắng xoa dịu nỗi lo trong lòng của Tiêu Yến, thế nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút gì đó bất an.

Trở lại phòng, Tiêu Yến từ bên trong hộp cầm ra nhẫn giới nàng muốn một lần nữa câu thông vị kia.

“Ta biết ngài nghe được lời ta nói. Ta là Tiêu Yến, hậu nhân của Tiêu tộc cũng là người đã cứu ngài!”

Đợi mấy giây, một giọng nói già yếu vang lên trong đầu của nàng.

“Đa tạ! Nhờ có cô nương Dược Trần ta mới sống đến bây giờ, nếu cô nương có chuyện gì muốn ta làm ta sẽ không chối từ.”

Dược Trần bay ra khỏi nhẫn giới, nguyên thần ngưng tụ ra một lão giả trung niên tóc trắng thực lực nhỏ yếu. Bởi vì mới tỉnh lại, lực lượng nguyên thần căn bản không phát huy được mấy thành sức mạnh.

“Dược tiền bối danh tiếng vang dội, Tiêu Yến đã nghe qua nhiều lần bây giờ có cơ hội gặp mặt quả nhiên là cao nhân.”

Tiêu Yến nhìn chằm chằm Dược Trần, mặc dù đối phương hiện tại chỉ là nguyên thần nhỏ yếu bất quá nàng vẫn có thể nhìn ra thời kỳ đỉnh phong của y hiển hách cỡ nào. Dù sao thì, Đấu Đế không ra Đấu Thánh đỉnh phong chính là chiến lực mạnh nhất đại lục đấu khí.
“Ta có nhi tử, hắn gọi là Tiêu Viêm. Ba năm sau, ta phải cùng ngũ tộc đi chống lại Hồn Điện chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ta lo lắng tiểu Viêm đi sai đường, ngài nếu như có thể nhận hắn làm đồ đệ, chỉ dạy hắn Tiêu Yến vô cùng cảm kích!”

Vừa nói, Tiêu Yến vừa quan sát biểu cảm của Dược Trần.


Dược Trần nhíu mày, trầm mặc không nói chuyện.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.