Trở về truyện

Đan Đỉnh Tu Diễm Lục (Dịch) - Chương 77: Thánh Hùng Đảm (Trung)

Đan Đỉnh Tu Diễm Lục (Dịch)

77 Chương 77: Thánh Hùng Đảm (trung)

“Lên núi!”

Những lời này, nhóm Dương Hạo đã nghe không dưới trăm lần, cho nên bọn họ một bên hướng Thánh Sơn lê bước, một bên tiếp tục hỏi người trên đường, nhưng mặc kệ hỏi thế nào, những người đó cũng đều kiến nghị Dương Hạo đến Thánh Sơn.

Thánh Sơn, là ngọn núi nổi tiếng nhất trên Thánh Hùng tinh, nó tọa lạc ở vị trí trung tâm Thánh Hùng tinh. Thánh Hùng tinh là một tinh cầu lục sắc, do Nhân Hùng tộc sau khi đánh rắm sinh ra khí methane cùng với khí CO2, cho nên tạo cho tinh cầu hoàn cảnh ấm áp cùng thích hợp cho thực vật sinh trưởng. Thánh Hùng tinh trong một năm bốn mùa nhiệt độ không đổi khoảng hai mươi ba đến hai mươi lăm độ, trừ lúc mưa ra, tịnh không tồn tại điều kiện khí hậu khác. Vô luận thành thị hay giao dã đều có thể nhìn thấy mảng lớn mảng lớn rừng cây, các chủng loại thú cùng Nhân Hùng tộc hòa bình cộng xử.

Thế nhưng Thánh Sơn lại hoàn toàn tương phản, Thánh Sơn là ngọn núi duy nhất trên Thánh Hùng tinh quanh năm tích tuyết, hơn nữa cách vài ngày sẽ có một cơn lốc mãnh liệt quét qua, bên cạnh đó mỗi ngày cũng đều có tuyết rơi mưa đá, có thể nói là khí hậu phi thường quỷ dị. Truyền thuyết rất nhiều năm về trước Thánh Sơn cũng giống địa phương khác màu xanh um tùm sum suê, nhưng không biết bắt đầu từ năm nào, nơi đây đã biến thành một thế giới băng tuyết.

Nói tới Thánh Sơn, không thể không nhắc đến Thánh Hùng đồ đằng của Nhân Hùng tộc. Mặc dù bây giờ đã tiến hóa đến sau thời đại hàng không vũ trụ, nhưng các loại tông giáo cũng không tiêu vong, ngược lại có xu thế càng ngày càng hưng thịnh. Nhưng bất quản đồ đằng cùng thần linh được sùng bái bởi tinh cầu nào, chủng tộc nào, cơ bản đều là hư vô phiêu miểu, rất khó chứng kiến thực thể chính thức.

Nhưng đối với Nhân Hùng tộc lại không phải như vậy, đồ đằng của Nhân Hùng tộc là Thánh Hùng, là sinh vật chân chính tồn tại, lông mao màu tuyết bạch, mỗi con đều là siêu cấp cự hùng cao hơn năm thước, toàn bộ đều sinh hoạt trên Thánh Sơn, nghe nói trên người Thánh Hùng này, dưỡng dục lực lượng của Nhân Hùng tộc, chỉ cần Thánh Hùng bạo phát, liền có thể mang đến cải biến cho Nhân Hùng tộc.

Bọn Dương Hạo sử dụng phi hành thuật hợp lực chạy đi, ngay khi sắp tối, bốn người này rốt cuộc đến được Thánh Thành. Thánh Thành là bao bọc quanh Thánh Sơn mà phát triển một cái cự hình thành thị, là trung tâm kinh tế chính trị của Thánh Hùng tinh, cũng là cửa sau tiến nhập Thánh Sơn.

Một đường liều mạng mà bay, đều không có ăn uống chút gì, hai hài tử Hạo Kiếm đoàn đói gần chết rồi. Dương Hạo cũng không phải là tên bức chết người không đền mạng, cho nên trước hết chạy đến một quán ăn nghe nói có thể làm ra tối đạo phong vị của Nhân Hùng tộc mà ăn cơm.

Vừa mới ngồi xuống gọi món, Dương Hạo lại bắt đầu kéo lão bản để nghe sự tình Thánh Hùng đảm.

“Thánh Hùng đảm?” Tuy nói ngoại mạo Nhân Hùng tộc thoạt nhìn đều là không sai biệt lắm, nhưng lão bản này bộ lông toàn thân lại đã tuyết bạch rồi, hiển nhiên đã có chút tuổi, hắn mở to hai mắt nhìn Dương Hạo, “Ngươi muốn cướp Thánh Hùng đảm?”

Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Hạo cảm giác được ánh mắt cả quán ăn đều tập trung trên người chính mình, đó là một quán cơm giản lậu (đơn giản thô lậu),khắp nơi đều rực lên quanh mang vàng tái, bàn ghế đều chế tác bằng gỗ, giữa cái bàn bằng nguyên mộc (gỗ nguyên cây),điểm xuyết thấy những chế phẩm đại đậu mà Nhân Hùng tộc thích ăn nhất. Trong chén không phải rượu bắp thì là mật ong.

Những Nhân Hùng dùng cơm ở đây, đều nghe thấy lão bản nói, cùng một lúc quay đầu lại, gắt gao nhìn Dương Hạo chằm chằm, phảng phất muốn dùng ánh mắt mà vắt ra một ít tư liệu bối cảnh từ trên người Dương Hạo.

Dương Hạo bây giờ đã được Hỗn Nguyên Tử huấn luyện da mặt siêu dày, hắn một chút cũng không sợ người khác nhìn, ngược lại còn ưỡn ngực cao cao, hiển thị một cách kiêu ngạo, không sai, ta chính là muốn cuỗm Thánh Hùng đảm.

Nhưng nào ai có ngờ, bộ dạng tự tin như vậy hoàn toàn không chấn nhiếp người khác, ngược lại còn khiến người trong phòng bạo phát ra tiếng cười điên cuồng, cái bọn Nhân Hùng bẩn thỉu đáng chết cười đến nước miếng tung tóe này, có mấy tên khoa trương, thậm chí còn nằm lăn ra, mặc cho rượu bắp tưới khắp toàn thân.

Lão bản chà chà vào nước mắt dính vào lông trên mặt, đem một bầu rượu gỗ thật to nện trên bàn Dương Hạo: “Người trẻ tuổi, cảm ơn ngươi đã cho ta lão già này nhiều vui sướng như vậy, bầu rượu này tặng ngươi uống.”

“Chuyện gì mà vui?” Dương Hạo hôm nay xem như xui cả ngày, đầu tiên là bị bọn Long Vân cười, bây giờ lại bị bọn cẩu hùng đùa cợt, không khỏi bắt đầu bực bội, “Ngươi cho ta là nói chơi sao? Ta chính là muốn Thánh Hùng đảm! Dọc theo đường đi, người nào cũng nói bảo ta đến Thánh Sơn.”

“Đến Thánh Sơn!” Lão bản dứt khoát đổ đầy chén rượu trước mặt Dương Hạo, “Ngươi đã tới rồi, ý người ta nói đến Thánh Sơn, chính là để ngươi đến Thánh Thành.”

“Rồi sao nữa?” Dương Hạo bĩu môi tức giận, “Ta phải làm sao mới có thể có được Thánh Hùng đảm, bất quản giá nào, ta cũng nguyện ý nỗ lực!”

Lão bản lại ha ha cười to: “Xem ra ngươi không hiểu cái gì là cướp Thánh Hùng đảm, một điểm cũng không hiểu!”

“Có gì không hiểu chứ, chính là Thánh Hùng đảm nọ đặt ở đâu, rồi một đám người chạy đến cướp, ai cướp được thì người đó sở hữu.” Dương Hạo nói như đúng rồi.

Một bên nói, một bên hắn chộp lấy chén rượu, hung hăng đổ rượu vào đầy miệng.

Cần phải nói thêm, Dương Hạo uống bây giờ chính là một loại rượu bắp, đây cũng là đặc sản của Thánh Hùng tinh, Nhân Hùng ở đây thích các loại đồ uống có chút kế thừa của loài gấu, cho nên chuyên môn làm ra loại rượu bắp này, loại rượu này chỉ dùng mật ong cùng báp ủ thành, vị ngọt nhưng hậu kình mười phần.

Giới thiệu như vậy, bởi vì sau khi Dương Hạo uống rượu đã xảy ra chuyện, hắn phảng phất như ma xui quỷ khiến bước lên một con đường hoàn toàn mới mẻ.

Bởi vì hắn, không ngờ lại sáng tạo ra một loại đệ nhất đan dược trong đời người. Hỗn Nguyên Tử lúc trước thường giáo dục Dương Hạo, yếu tố tối cần thiết của người luyện đan chính là không ngừng nếm thử, đem các loại các dạng tại liệu bất đồng phóng túng trộn với nhau mà thí luyện, loại thí luyện này mặc dù mười phần hết tám chín là thất bại, nhưng sự thành công ít ỏi chính là vì đó mà tới. Có thể nói, Đan Đỉnh Song Tu phái tuyệt đại bộ phận đan dược đều là trải qua thí luyện cùng chế tác cẩu thả mà đản sinh. Kể cả Hỗn Nguyên Tử lão già cổ quái này thêm cola rồi thêm gàu da đầu gì đó, đều là bởi vì nếm thử cùng không sợ chết uống thử mà tuyên cáo thành công.

Hôm nay, đang lúc Dương Hạo không ngừng xui xẻo, hảo vận khí của hắn cứ thế vô tình mà gặp. Dương Hạo uống xong một ngụm rượu bắp nọ, cả người đột nhiên chấn động. Đây cũng không phải bởi vì lực lượng của cồn rượu, mà ngụm rượu nọ đi vào bụng Dương Hạo, lập tức phát huy tác dụng, cảm giác loại tác dụng này, giống như là một mảnh sủi bọt đặt trong nước, toàn bộ thể dịch (dịch trong cơ thể) đều phi đằng khởi lai (sôi trào lên).

Sau đó mũi Dương Hạo trong nháy mắt cũng thông, mũi hắn từ sau lúc ăn Thanh Linh Đan, rốt cuộc không có phát huy tác dụng, chính là ngụm rượu bắp nọ vào bụng, cái mũi lập tức có thể hít vào không khí thanh tân, hơn nữa loại không khí này cũng không phải độc khí tràn ngập khí methane của Thánh Hùng tinh, mà là một loại thuần chánh dưỡng khí, chân chính đề luyện qua dưỡng khí.

“Chúc mừng ngươi, quai (wise) đồ đệ!” Hỗn Nguyên Tử quái khiếu khởi lai, “Ngươi đã phát minh một loại đan dược hoàn toàn mới!”

“A?” Dương Hạo nhất thời còn không có phản ứng lại.

“Sau khi thêm rượu bắp vào Thanh Linh Đan, cư nhiên có một loại hiệu quả khác, có thể ở trong cơ thể tự hành chế tạo dưỡng khí.” Hỗn Nguyên Tử không hổ là lão hành gia, lập tức phát hiện vấn đề mấu chốt, “Đây là sáng tạo nguyên gốc của ngươi à, ngươi quả thực có thể đoạt giải thưởng sáng tạo của tân nhân tốt nhất đó.”

“Nhưng mà, có tác dụng gì?” Dương Hạo vẫn còn không rõ lắm bản thân cuối cùng đã làm gì.

“Đồ đần! Ngươi hiện tại không phải là đang dùng sao.” Hỗn Nguyên Tử đề tỉnh hắn, “Có thể tại nơi không dưỡng khí không không khí tự sản tự tiêu dưỡng khí, sao còn không tốt? Dược này của ngươi hoàn toàn siêu việt hiệu quả của Thanh Linh Đan, nếu tại lúc đi kĩ viện mà uống vào, nhất định có thể cam đoan hô hấp sướng thông, thật sự là cần thiết cho mọi nhà mà.”

Dương Hạo sửng sốt cả nửa ngày, cuối cùng phản ứng tới: “Ồ, nguyên lai ta đã luyện ra một loại đan dược của chính mình à.”

“Không sai, ngươi thật không hỗ là hảo đồ đệ của ta, rất có khả năng thanh xuất vu lam, mặc dù loại khả năng này nhỏ xíu.” Hỗn Nguyên Tử nói, “Ngươi đặt tên cho đan dược này đi.”

“Ta sớm đã thanh xuất vu lam rồi.” Dương Hạo rất có ý đương nhân bất nhượng (làm đúng thì không nhường),“Tân dược này gọi là… “

“Tục bất khả nại!” (thô bỉ không nhịn nổi)

“Kêu như vậy… đan. Rất khó.”

“Thôi cũng tạm đi.” Hỗn Nguyên Tử miễn cưỡng đồng ý, “Quai đồ đệ, qua một đoạn thời gian nữa chúng ta hảo hảo chế một ít Lăng Tiêu Đan, đến bên trong kĩ viện, khẳng định tiêu thụ dễ dàng, chúng ta cũng có thể thử nó một lần mà.”

Có lẽ là dưỡng khí vô cùng dư thừa, khiến cho Dương Hạo cũng tinh thần bay bổng, cư nhiên đứng tại đó cùng Hỗn Nguyên Tử nói chuyện. Mãi đến khi Long Vân dùng sức vỗ ót Dương Hạo một cái, gia hỏa kia mới thanh tỉnh trở lại, hắn nhận thấy lão bản kia đang ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm. Lão cẩu hùng này trước giờ đều chưa kiến thức qua, có người có thể nói chuyện nói đến lầm bầm lầu bầu một nửa ngay từ đầu, còn tưởng rằng Dương Hạo là tinh thần phân liệt nữa.

Ngay lúc cẩu hùng lão bản chuẩn bị gọi xe cứu hộ đem Dương Hạo đáng thương đi, Dương Hạo kịp thời vãn hồi hạ tràng bi kịch của bản thân, hắn khùng khùng mở miệng cười, lay động cổ tay: “Là thông tấn khí của ta, ta nói chuyện cùng quai tôn tử của ta mà.”

“Ồ!” Cẩu hùng lão bản gật gật đầu, “Nguyên lai là vậy.”

“Ngươi vừa nói, cướp Thánh Hùng đảm còn có ý khác nữa?” Dương Hạo trở lại chánh đề, “Các ngươi ở đây nói chuyện sao mà từng chút từng chút, không lẽ ta còn phải phiên dịch sao?”

“Đó toàn là lời nói nhảm lỗi thời, nói thật đi, có chút người trẻ tuổi có thể nghe không hiểu.” Lão bản cười ha hả, “Bất quá, những lời đòi Thánh Hùng đảm này, không phải ngươi có khả năng nói tùy tiện, ngươi tại phạn điếm của ta thảo luận, cũng chỉ là cho mọi người cười qua. Vạn nhất bị người Ma Hùng đoàn nghe được, chính là tử tội đó.”

“Tử tội.” Dương Hạo quẹt quẹt mồ hôi trên đầu, hắn đương nhiên biết, Ma Hùng đoàn là vũ đấu đoàn thường trú trên Thánh Hùng tinh, thực lực thậm chí còn ở trên Kiếm Sư đoàn của Vương Thao.

“Hiện tại chính là thời khắc mấu chốt đoạt Thánh Hùng đảm, ai cũng không dám nói lung tung những lời này, đã rất nhiều người chết rồi, ngay cả phó thủ lĩnh Thánh Hùng tinh cũng đã bị ám sát.” Lão bản áp thấp thanh âm, cơ hồ dán vào lỗ tai Đinh Hạo mới dám nói ra những lời này.

“Nghiêm trọng vậy!” Dương Hạo sợ run người, “Chẳng lẽ Thánh Hùng đảm tốt vậy sao?”

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.