Trở về truyện

Đan Đỉnh Tu Diễm Lục (Dịch) - Chương 4: Không Thể Ăn Được

Đan Đỉnh Tu Diễm Lục (Dịch)

4 Chương 4: Không Thể Ăn Được

Vị lão bá kia một chút cũng không muốn thương lượng:" Nếu có thể đi ra, ta ở nơi này làm chi, là ngươi đem ta nuốt vào, muốn trách chỉ có thể trách ngươi đi."

Dương Hạo cúi đầu, nghe thanh âm từ trong bụng mình vọng lại quả thực suýt ngất xỉu:" Ta chỉ là ăn dược còn thôi, như thế nào ăn phải ngươi chứ, lẽ nào ngươi chỉ nhỏ như một con ruồi thôi sao?"

" Đồ ngốc!! Chính thức cao nhân, sao có thể lấy lớn nhỏ để đánh giá chứ?" Lão nhân khẽ hừ " Ngươi đã ăn cứu sanh thương của ta nên cũng thuận tiện nuốt cả nguyên thần ta xuống bụng giờ còn dám cãi ta sao?"

" Cứu sanh thương? Nguyên thần?" Dương Hạo còn toàn không hiểu, hắn biết cứu sanh thương, chính là một loại phi thuyền bằng kim loại hình quả trứng thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua loại phi thuyền có thể theo dược còn nuốt xuống bụng.

" Ta không phải người bình thường..." Lão nhân nộ khí xung thiên " Ta là một Kiếm Tiên, đương nhiên không giống với người khác."

" Kiếm Tiên?" Dương Hạo lại há to miệng " Chính là siêu cấp cao thủ trong truyền thuyết có thể bay tới bay lui, giết người bằng vô hình phi kiếm sao?"

" Đương nhiên rồi, ta chính là một nhất đại tông sư."

" Chính là...... Nếu lão lợi hại như vậy sao có thể để ta ăn tươi chứ?" Lời này quả đã nói trúng điểm yếu nên thanh âm lão nhân kia lập tức hạ thấp xuống:" Mấy ngàn năm trước, ta đã luyện thành Kiếm Tiên, nhưng bị cừu nhân ám toán, cho nên bị thương rất nặng không thể làm gì khác hơn đành để nguyên thần xuất khiếu nhập vào trong viên linh đan mong đợi ngày sau."

" Mấy ngàn năm!" Dương Hạo cố gắng cãi để có thể thoát khỏi liên quan " Nói như vậy, mấy ngàn năm trước lão đã chết rùi nên không quan hệ cùng ta."

" Ta chính là chết ở trong tay ngươi đó!" Lão nhân kia dù đã rất rất cao tuổi, nhưng tính tình vẫn nóng nảy " Viên đại dược còn kia là Nê còn đan bên trong chứa các loại kỳ dược, đủ để khiến nguyên thần của ta ngủ mấy vạn năm đợi sau này chỉ cần có người phát hiện ra lập tức có thể khiến ta hồi sinh."

" Lão có thể hồi sinh sao? Ta thấy lão chỉ mơ mộng thôi."

" Chỉ cần thao tác theo bí kíp ta lưu lại là có thể khiến ta hồi sinh."

" Sao không nói sớm." Dương Hạo nhớ ra quyển sách lúc bắt được cùng với dược còn bèn lập tức từ trong lòng lấy ra đọc qua " Thì ra là một di thư a, nói sớm một chút có phải hơn không."

Dương Hạo mở cuốn cổ thư ra, ngay dòng chữ đầu tiên đã khiến đầu hắn đầy mồ hôi. " Tuyệt không thể ăn!!!"

" Không...... Không thể ăn sao." Dương Hạo lau mồ hôi, bắt đầu ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Lão nhân kia tự nhiên cũng là vạn phần đau khổ:" Đương nhiên là không thể ăn rồi. Vốn chỉ cần dựa theo cách làm ta lưu lại là có thể từng bước khiến nguyên thần ta hồi sinh lại thành người, thế nhưng bây giờ, cả viên đan còn cùng với nguyên thần của ta đều bị ngươi ăn tươi rồi, nguyên thần của ta đành phải ở trong bụng ngươi, còn toàn nhờ vào năng lượng còn thừa của Nê còn đan chống đở, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm mười năm, hơn nữa tuyệt đối không có khả năng hồi sinh nữa."

Dương Hạo cau mày, lắc đầu nói:" Lão bá, thật sự là xin lỗi, ta quả thực không biết sẽ có hậu quả nghiêm trọng như vậy, ta quả không phải cố ý."

" Thiên mệnh! Là do thiên mệnh." Lão nhân thở dài. Trong bụng chợt truyền ra một tiếng thở dài sâu kín, quả thật là một chuyện siêu quái, bất quá lúc này Dương Hạo cũng không chút nào để ý chuyện đó, hắn hỏi:" Vậy bây giờ có biện pháp gì...... có cách nào có thể khiến người tốt hơn một chút không? "

" Không......" Lão nhân suy nghĩ một chút, tựa hồ đã nghĩ thông suốt " Để cho lão phu ở trong đan điền ngươi mười năm đi."

" Được! Được! Người thích ở bao lâu thì ở." Dương Hạo miệng đáp ứng ngay lập tức, hắn chỉ là cảm thấy có lỗi với người ta nên cũng bất kể có kỳ quái hay không.

Lão nhân nói tiếp:" Lão phu tự nhiên cũng sẽ không ở không của ngươi, Hỗn nguyên tử ta tung cònh một đời, tuyệt học đầy người, nhất định sẽ truyền thụ cho ngươi, coi như là tiền phòng đi."

" Hỗn nguyên tử? Bây giờ là thời đại vũ trụ rồi sao còn có thể có loại danh tự kỳ quái vậy......" Dương Hạo khẽ lẩm bẩm.

" Ngươi không muốn?" Ngữ khí Hỗn nguyên tử chợt bất thiện vang lên.

" Nguyện ý nguyện ý!" Dương Hạo lập tức sử dụng phương pháp đối phó với lão mụ ở nhà, đồng ý liên tiếp " Người muốn dạy thì cứ dạy đi."

" Nhưng ngươi phải đáp ứng, sau khi học thành sẽ đi giúp ta một chuyện."

" Muốn ta hỗ trợ a?" Dương Hạo còn là một người siêu cấp nhiệt tâm, người khác muốn nhờ hắn cái gì, nói giúp là sẽ giúp ngay " Vậy đâu cần đến lúc học thành, bây giờ đi luôn cũng được."

Nói xong, Dương Hạo liền bật dậy, thế nhưng thân thể vừa mới đứng thẳng chợt cảm thấy từ đan điền xuất hiện một trận đau đớn kịch liệt, khiến hắn cơ hồ lại ngã sấp xuống.

" Mẹ ơi." Dương Hạo kêu lên thảm thiết " Ngộ độc hay sao mà đau chết ta mất."

Hỗn nguyên tử ở trong đan điền cười vang:" Ai cho ngươi nuốt loạn đan dược của ta, đó đâu phải rau cỏ thông thường mà có thể ăn loạn được chứ."

" Ta cũng xin lỗi rồi, sao còn nỡ phạt ta."

" Ai phạt ngươi?" Chợt còn nghe được tiếng Hỗn nguyên tử ngáp một cái, quả thực là quá quỷ dị " Viên đan dược của ta bên trong gồm toàn xuân dược mạnh nhất trong thiên hạ, bình thường chỉ cần liếm một cái đã tương đương với phân lượng của mấy ngàn khỏa xuân dược bình thường rồi, huống chi ngươi còn còn toàn ăn hết cơ chứ."

" A!!!" Tiếng kêu thảm thiết khắp trời, Dương Hạo suýt ngất xỉu còn cố hỏi " Vậy là ta không phải bằng với ăn mấy triệu viên xuân dược sao, còn không lập tức sẽ chết sao?"

" Yên tâm đi. Khi ta ở trong bụng ngươi đã phong bế viên đan dược kia lại để dùng rồi, không ảnh hưởng tới ngươi đâu."

" Nga, còn may quá." Dương Hạo yên tâm bình tĩnh lại, bất quá rất nhanh, hắn lại cảm giác được có điều dị thường " Thế nhưng tại sao bụng lại vẫn đau như thế?"

" Hắc hắc......" Hỗn nguyên tử cất tiếng cười đầy xấu hổ " Thật sự là không phải, vừa rồi lúc ta phong bế có để lọt một chút ra ngoài...... Cho nên bây giờ thân thể ngươi đang tràn ngập xuân dược, cho nên......"

"......" "......"

" Cho nên sẽ thế nào?" Dương Hạo trợn mắt há mồm gắt " Ta hẳn là không có việc gì chứ?"

" Ân...... theo lý thuyết mà nói hẳn là sẽ không có gì quá nghiêm trọng đâu, dù sao cũng chỉ là xuân dược thôi mà." Hỗn nguyên tử lại cất tiếng cười gian gian.

" Vậy nếu xét trên thực tế thì sao?" Dương Hạo quyết làm rõ nên truy tiếp.

Hỗn nguyên tử cũng trả lời luôn:" Trên thực tế mà nói. Ngươi sẽ chết!" Hết sức dứt khoát, Dương Hạo lúc này mới rõ, tại sao lão tiểu tử này lại rất sảng khoái mà dễ dàng tha thứ cho hắn, quả là nhân quả tuần còn ngay lập tức.

" Chỉ là xuân dược mà thôi...... Tại sao sẽ chết được?" Dương Hạo tận lực tỉnh táo, dù có chết cũng muốn hiểu rõ nguyên nhân.

" Mặc dù chỉ là xuân dược, nhưng loại xuân dược này phi thường mãnh liệt, nếu ngươi không có nơi nào phát tiết, nó sẽ khiến ngươi dục hỏa phần thân, sau đó huyết mạch bạo liệt mà chết." Hỗn nguyên tử không ngừng giải thích rồi chốt hạ " Tổng mà nói thì sẽ chết rất thảm."

Dương Hạo quả thực sắp phát khùng lên hỏi:" Có biện pháo nào giải quyết hay không? Nếu uống nước mát thì có thể đỡ hơn không?" Dương Hạo nhớ tới đám đồng học trong túc xá mỗi lúc thèm đàn bà thì đều đi uống nước lạnh cho bớt thèm.

" Sẽ chết nhanh hơn." Hỗn nguyên tử chợt đưa ra một phương án " Ngươi tốt nhất nên đi tìm một người đàn bà đi, có lẽ không chừng còn có thể vãn hồi cái mạng nhỏ của ngươi đó."

" Cùng đàn bà?" Dương Hạo trợn tròn mắt " Ta đâu có ai......"

" Không có!!!" Hỗn nguyên tử chợt rống to lên " Ngươi cũng đã lớn như vậy mà ngay cả đàn bà cũng không có, ngươi đừng nói với ta rằng, ngươi còn chưa từng có người yêu chứ?"

Dương Hạo bắt đầu lúng túng, mặc dù hắn biết chuyện này quả là mất thể diện thế nhưng cũng là có nguyên nhân:" Lúc ta còn nhỏ thì đâu có để ý đến chuyện theo đuổi nữ hài tử. Đợi đến khi bị tuyển vào Lôi Mông Tinh cao cấp học viện, bên cạnh toàn là tầng lớp quý tộc, theo đuổi thế nào a?"

Lại nhớ tới thái độ của Ngã Ti đối xử với mình hôm nay, Dương Hạo chợt nhói đau.

" Ngốc!" Hỗn nguyên tử cất tiếng mắng " Đâu cần ngươi quản đó có phải quý tộc hay không, mau nói cho ta biết, ngươi bây giờ thích ai nhất?"

" Ngã Ti." Dương Hạo trả lời với vẻ hữu khí vô lực, hắn vẫn đắm chìm trong thất bại sáng nay.

" Vậy sao còn không mau đi tìm nàng!!!" Hỗn nguyên tử rống lên " Chẳng lẻ ngươi còn muốn đợi đến sáu mươi tuổi mới chấm dứt thân xử nam của ngươi ư?"

Dương Hạo cơ hồ bị tiếng quát nhấc lên, hắn mơ hồ chạy về hướng hào trạch của Ngã Ti, lúc này, mặt trời đã sớm lặn, màn đêm bắt đầu xuống.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.