Trở về truyện

Cuộc Sống Tính Phúc Sau Khi Kết Hôn - Chương 1

Cuộc Sống Tính Phúc Sau Khi Kết Hôn

1 Chương 1

Lộc Chi ở dưới lầu liền ngửi thấy mùi thơm của thức ăn phát ra từ cửa sổ nhà mình, đây là tay nghề độc nhất của ông Lộc Dương – ba của Lộc Chi. Hai tay của cô nâng đống kiện hàng cao gần bằng cằm, đi vào thang máy trước khi nó đóng lại.

Lộc Chi thở phào nhẹ nhõm, định lấy tay ấn số tầng thì thấy đã có người ấn lầu năm, vì thế cô lại rụt tay về.

Tiếp đó, cô nghe người đàn ông ở bên cạnh nói: “Tầng mấy?”

Cô cười cười: “Tôi cũng ở tầng năm.”

Lộc Chi vừa dứt lời, thì người đàn ông lập tức quay đầu nhìn cô một cái, vì vậy cô nhìn thấy được khuôn mặt của người đàn ông.

Ngay lúc này, Lộc Chi bắt đầu hối hận vì sao cô ra cửa lấy hàng chuyển phát nhanh mà không trang điểm.

Sau khi tốt nghiệp, Lộc Chi phấn đấu nhiều năm trong thành phố lớn. Tuy rằng tích lũy được một số tiền nhưng cô không chịu được áp lực cuộc sống, nên cô trở về thành phố nhỏ ở quê nhà.

Lộc Chi về sống cùng ba mẹ, cơm nước có sẵn, giá mua nhà ở quê cũng phải chăng hơn thành phố lớn, cuộc sống của cô lúc này quả thực nhàn nhã tự tại.


Nhưng có một điều khiến Lộc Chi không hài lòng, đó là trai đẹp ở đây quá khan hiếm. Từ thế giới rộng lớn đi đến thế giới nhỏ, số lượng trai đẹp càng giảm đi nhiều. Mẹ của cô – quý bà Mạc Trúc vì chuyện hôn nhân đại sự của cô mà sầu não. Bà giới thiệu ai cho cô cũng bị cô đánh trượt khi chỉ mới vừa xem hình, gặp cũng không muốn gặp.

Mà giờ khắc này, tướng mạo của người đàn ông bên cạnh Lộc Chi hoàn toàn nằm trong top đầu nhan sắc hợp mắt cô.

Cô lặng lẽ nhìn người đó từ phía sau, dịu dàng mở miệng nói: “Hóa ra chúng ta là hàng xóm, mà tôi chưa nhìn thấy anh bao giờ cả.”

Người đàn ông nhìn cô vài giây rồi nói: “Tôi không thường ở đây, ba mẹ tôi sống ở nơi này.”

“Ồ--“ Lộc Chi kéo dài âm cuối, rồi cô lặng lẽ buông lỏng kiện hàng có nguy cơ đổ một chút, hộp giấy ở trên cao rơi xuống đất như mong đợi của cô ngay lập tức. Cô thốt lên: “Ôi chao.”

Người đàn ông khom lưng nhặt lên, Lộc Chi nhìn thấy ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng của anh.

Nhặt lên xong, anh lại lấy một kiện hàng trong tay cô: “Để tôi giúp cô.”

Trong nháy mắt, tay của Lộc Chi chỉ còn cầm hai cái hộp nhỏ, cô cười nói cám ơn: “Cám ơn anh.”


Thang máy nhanh chóng chạy đến tầng năm, bọn họ lần lượt ra khỏi thang máy, Lộc Chi xoay người: “Đưa cho tôi.”

Người đàn ông khẽ đặt kiện hàng lên tay cô, Lộc Chi nói cảm ơn lần nữa, anh lễ phép trả lời: “Không cần khách sáo.” Sau đó hai người đồng thời xoay người.

Lúc ra ngoài Lộc Chi chưa đóng cửa, vì thế cô chỉ cần dùng chân đẩy cánh cửa khép hờ ra, đặt mấy kiện hàng xuống đất rồi thở dài một hơi. Cô xoay người thì thấy cửa đổi diện bị đóng lại.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.