Trở về truyện

Con Trai Của Vua Anh Hùng - Chương 10: Phù Thủy (1)

Con Trai Của Vua Anh Hùng

12 Chương 10: Phù thủy (1)

Ryũ không khỏi cảm thấy đôi chân hơi yếu đi khi bước xuống khu vực riêng dành cho giáo viên của mình.

Cậu không thể không tự hỏi liệu Milia có thực sự là một Succubus với cách cô ấy đã hoàn toàn vắt khô cậu.

"Chà, bây giờ mình nên tập trung."

Asmodeus Edea, The Witch of Time, hay còn gọi là phù thủy phía Tây.

Ở Lustburg, có ba người phụ nữ được biết đến là người đứng đầu trên bất kỳ ai, nắm giữ nhiều quyền hành đến mức bất kỳ ai trong số họ cũng có thể đẩy vương quốc vào một thời kỳ đen tối nếu họ muốn.

Luxuria Museigen Lilith, nữ hoàng nhiếp chính của vương quốc cũng như kiếm thánh của thế hệ này.

Castitas Camelia, con gái tối cao của nhà thờ Castitas, nữ thần tinh tiết.

Asmodeus Edea, một trong những người đứng đầu của giáo phái phù thủy.


Edea là người thầy của cậu trong việc nghiên cứu ma thuật, mặc dù cậu không thể sử dụng mana cho đến khi thức tỉnh, cho đến khi đó cậu sẽ không thể học được phép thuật, vì đó là điều mà chỉ có phù thủy mới có thể làm được, cậu vẫn rất vui khi có cô ấy với tư cách là một giáo viên.

Khoảng cách giữa khu nghỉ ngơi và lãnh địa của Edea khá xa nên cuối cùng cậu cũng phải mất một lúc mới đến được.

Không có ích gì khi cậu hơi kiệt sức sau khoảnh khắc trước đó với Milia.

Cuối cùng khi cậu ấy dừng lại, cậu ấy đang đứng trước một bức tường trông rất bình thường.

Tiếp đó, sau khi hít thở sâu, cậu ta từ từ gõ vào tường ba với một nhịp điệu nhất định.

Bất cứ ai nhìn vào điều này đều sẽ bối rối và tự hỏi cậu đang làm gì.

Nhưng đối với Ryũ, đây chẳng qua là một nghi thức cũ.

Lúc cậu ta gõ cửa xong, một ánh sáng yếu dường như quét qua cậu ta từ đầu đến chân, sau đó trước phần bức tường cậu ta đứng trước mặt biến thành một cánh cửa màu đen, trên đó có họa tiết một con rắn đỏ đang ăn đuôi của chính nó.


Đây là đại diện của Asmodeus - Ouroboros, con rắn đại diện cho vòng đời vĩnh cửu của sự sống, cái chết và sự tái sinh, một trong mười bốn thần thú. "

Ở đất nước này, nó là một thực thể được kính trọng với tư cách là đại diện của Nữ thần Luxuria.

"Ngươi còn định đứng đó như con quỷ lùng trong bao lâu?" Một giọng nói ngọt ngào nhưng cao quý kéo cậu ra khỏi sự trầm ngâm.

Ryu biết rằng cậu đã bắt cô phải đợi và không nên làm loạn thời gian trước mặt Phù thủy Thời Gian.

Cậu duỗi thẳng quần áo và nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể, cậu đẩy cửa bước vào không gian riêng tư của thầy mình.

Không giống như những gì người ta mong đợi, cánh cửa không dẫn đến một căn phòng trong nhà mà là một thứ hoàn toàn khác.

"Mỗi lần minhf nhìn thấy cảnh này đều không thể không ngạc nhiên trước cảnh tượng đó." Phía bên kia cánh cửa là một cánh đồng cỏ rộng lớn xanh tươi, bầu không khí thì vô cùng thanh mát.


Gió khẽ thổi qua làn da của mình, mặt trời ló dạng trên bầu trời cao chiếu rọi ấm ấp và xa xa một chút, một người ngồi quanh chiếc bàn trắng và nhâm nhi tách trà từ chiếc tách trà có vẻ sang chảnh là một cô gái trẻ đang ở độ tuổi thanh xuân, chẳng khác gì Ryũ.

Nếu phải chọn hai từ để miêu tả cô ấy, thì ngắn gọn là trắng và đen hoặc đơn sắc.

Ngay cả khi nhìn từ đây, khung cảnh giống như trực tiếp bước ra từ một câu chuyện cổ tích.

Tất nhiên, giống như tất cả những câu chuyện cổ tích, vẻ đẹp bề ngoài thực chất lại ẩn chứa một khía cạnh khác đen tối hơn.

Vẻ ngoài trẻ trung và phong thái dịu dàng của cô ấy sẽ khiến người ta lầm tưởng cô ấy là một cô gái yếu đuối và bất lực nhưng không có gì sai hơn một giả định như vậy.

Vì trên thực tế, cô ấy là một người già hơn rất nhiều so với chính vương quốc mà cậu ta là người thừa kế và có thể nói là một trong những thành viên sáng lập của Lustburg.

Nhưng đối với Ryũ, tất cả những danh hiệu đó đều không thành vấn đề.

Tất cả những gì cậu quan tâm là cô ấy là người giáo viên thân yêu và không thể thay thế của cậu.
"Ara, ara, ngươi còn tính đi trố mắt nhìn sư phụ của mình tới lúc nào đây ?" Một giọng nói thanh thót vang lên.

Ngay lúc ngẩng đầu lên, Ryũ bị ánh mắt của cô làm cho giật mình tỉnh giấc.

Nếu mọi người được hỏi đặc điểm nổi bật nhất của cô ấy là gì, một số người sẽ trả lời rằng chiếc váy đen tuyền của cô ấy dường như được tạo ra từ bóng đêm khi nó hút đi toàn bộ ánh sáng xung quanh.

Trong khi đó, một số người sẽ trả lời là mái tóc trắng dài đến chân và dường như phản chiếu tất cả ánh sáng ở dạng tinh khiết nhất.


Nhưng đối với Ryũ, điều nổi bật nhất chính là đôi mắt.

Heterochromia, đó là tên của đôi mắt đó.

Một bên mắt của cô đỏ như huyết hải, trong khi con mắt còn lại vàng rực ấm áp, gợi nhớ đến ánh sáng thái dương.

Khi đi về phía cô ấy, cậu từ từ gập người lại và nắm lấy bàn tay dang rộng của cô trong khi cậu hôn những ngón tay của cô: "Tất nhiên rồi thưa sư phụ, người biết rõ vẻ đẹp của mình tuyệt vời đến mức nào kia mà.”
Một nụ cười bí ẩn nho nhỏ nở trên khuôn mặt trẻ trung của cô ấy khi cô ấy nói: "Ngươi đúng là một tên lẻo mép, thật sự khiến ta nhớ tới tổ tiên của ngươi, cũng như việc hắn lừa ta ở trong tòa tháp này.”

Ryũ nở một nụ cười chua chát trước lời buộc tội này, cậu biết rằng mặc dù cô có vẻ không hài lòng, nhưng cô không có bất kỳ thù hận nào với cậu, cậu ấy không hiểu tại sao mặc dù vậy.

Rốt cuộc, ở vị trí của cô ấy, cậu ấy rất có thể sẽ phát điên nếu người thân yêu của cậu ấy phản bội mình sau khi đã hứa với cậu ấy tất cả mọi thứ.

"Fu fu fu ~ !! Đừng làm ra vẻ mặt như vậy, ngươi biết rất rõ rằng ta không coi hành động của Jupiter đối với ta là một hành động nhẹ nhàng, ta chưa bao giờ hối hận vì đã giao tất cả những gì ta có cho hắn ta.” Edea cười nhạt nói.
"Nhưng mà-"

"Vậy là đủ rồi, ngay từ đầu ta không nên xách ra chuyện này, hôm nay thời tiết khá dễ chịu, sao ngươi không uống 1 tách trà nhỉ ?" Cô nhẹ nhàng mắng cậu trong khi véo mũi cậu đầy trìu mến.

Ryũ cau mày một chút, trước khi thở dài khi cậu đứng dậy dưới cái nhìn yêu thương của Edea, cô thì thầm khi cậu ngồi xuống trước mặt cô: "Mỗi ngày khi nhìn vào ngươi, điều đó luôn khiến ta tràn ngập tự hào, ngươi đang phát triển rất tốt, cũn đã cao hơn ta một chút, ta vẫn nhớ đứa trẻ nhỏ vô tình bước vào khu này cùng với hầu gái của mình nhưng vẫn cố nhìn ta một cách ngoan cố khi tên nhóc đó bảo vệ cô hầu sau lưng mình.”

"Sư phụ !! Làm ơn dừng lại đi, không cần nhắc nhở ta về ngày xấu hổ đó.” Ryu ngượng ngùng ngăn cản.

Cánh cửa dẫn đến thế giới này chỉ có thể được mở bởi dòng máu của hoàng tộc chứ không ai khác.
Hồi đó, Ryũ và Setsuna đang chơi ở phần này của tòa tháp thì cô ấy vô tình làm cậu bị thương nhẹ bằng móng vuốt của mình.

Đó chẳng qua là một tai nạn nhỏ.

Điều gì đó đã xảy ra thường xuyên kể từ khi cậu ấy có thể nhớ, nhưng vào ngày hôm đó, tai nạn nhỏ này đã thay đổi mọi thứ khi những giọt máu của cậu ta bắn tung tóe trên cánh cửa, từ đó mở ra trái với mong muốn của Edea.

"Hồi đó ta nghĩ mình sẽ ngất xỉu vì sợ hãi."

Gặp Edea quả là một cú sốc.

Rốt cuộc, ở cấp độ của cô ấy, cô ấy đã ở ngoài những gì mà phàm nhân có thể hiểu được, vì cô đã rất ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của họ, cô không có thời gian để kiềm chế áp lực tự nhiên mà cô tạo ra.

Đối với Ryũ, nó giống như đối mặt với một con quái vật khổng lồ và khủng khiếp trong bóng tối mà không có gì để bảo vệ bản thân.
Rất may là cậu ấy đã cố gắng không để bị ngất xỉu trong tình huống đó.

Mặc dù vậy, nếu phải thành thật mà nói, nếu cậu ấy ở một mình, cậu ấy sẽ khóc và cầu xin sự sống của mình mà không do dự.

Ryũ chỉ có thể ngạc nhiên trước sức mạnh của việc không muốn mình trông như một tên hảm hại trước mặt người yêu của cậu, thứ có thể khiến một số người trở nên mạnh mẽ.

Không để ý đến suy nghĩ buồn cười của Ryũ, Edea tiếp tục cuộc thảo luận: "Cho nên, nói cho ta biết, có vẻ như hai ngày đó ngươi đặc biệt bận rộn.”

Ryũ gật đầu mà không thèm giấu giếm điều gì, nếu bây giờ nó không được xác nhận, Edea thực tế không cần suy đoán bất cứ việc gì ở nơi này.

Trên thực tế, ban đầu tòa tháp này không được tạo ra để phục vụ như một lâu đài mà là một nhà tù — Nhà tù mà vị vua đầu tiên sử dụng để phong ấn Edea.
Rất may, Edea không chỉ là một phù thủy.

Ngay từ đầu, cô sẽ không bao giờ bị phong ấn nếu không phải vì cô không đánh trả khi tổ tiên của cậu khi phản bội cô.

Bằng chứng là cô ấy đã xoay sở để thay đổi nơi đáng lẽ phải là nhà tù thành hang ổ phù thủy của chính mình.

Cô có toàn quyền kiểm soát tất cả hệ thống phòng thủ, và cũng có thể nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra bên trong tòa tháp nếu cô muốn.

Cuộc thảo luận giữa hai người họ tiếp tục nhẹ nhàng cho đến khi Ryũ đặt ra một câu hỏi khiến cậu trăn trở.

"Sư phu, nói cho ta biết, cha của ta là người như thế nào?"

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.