21 Cháp 18: Mắc mưu
***
Quay lại thời gian trước đó..
Ngay tại một quán cà phê..
Người thanh niên vừa xuống khỏi chiếc xe ôm.. Anh ta nhìn quanh rồi đi vào quán…
“Ah.. Ha.. Người anh em lâu rồi không gặp” – Anh vừa bước vào đã gặp ngay một nhóm đang ngồi tụ tập một góc quán.. Nơi được xem là thoải mái nhất quán.. Lại gần hắn gặp một người ngồi trung tâm.. Một thanh niên trẻ.. Tay cầm điếu thuốc, hai bên còn có hai cô gái mặc bikini hầu hạ nào là ăn trái cây, rót rượu.. Hắn thấy vậy liền nở một nụ cười thân thiện, giờ tay đi ngay lại.. Định bụng bắt tay với thanh niên đó.. Nhưng lại bị một người khác đứng chặn trước mặt..
Anh ta nổi cáu: “Mày làm gì thế hả? Mày có biết tao và Tuấn là bạn bè thân với nhau không?”
Tuy vậy kẻ chắn trước mặt vẫn không di chuyển.. Nhưng cũng không làm gì với anh ta..
“Thôi đi.. Bạn bè ák? Chẳng qua tao và mày đang lợi dụng nhau thôi.. Ngồi ghế đi” – Giọng nói từ người thanh niên, sau khi phì phèo điếu thuốc.. Khẽ nhìn vào kẻ ồn ào hắn chỉ nói đơn giản vài câu rồi lại ra hiệu ngồi ghế..
Đợi sau khi người thanh niên đó ngồi ổn định.. Tuấn cũng không mất thì giờ.. Nói nhanh vào việc chính..
“Chuyện tao kêu mày đến đây chắc mày cũng biết rõ rồi chứ”
Người thanh niên cũng nhanh chóng đáp lại: “Tao chỉ biết là chuyện mày quan trọng.. Nhưng thật ra tao vẫn chưa rõ mọi chuyện”
Tuấn lại nhã từng làn khói mờ ảo, giọng nói có phần u ám.. Nguy hiểm hơn: “Tao muốn dân số Trái đất này giảm đi 2 người”
“Ý mày là muốn giết người.. Nhưng thật chất là kẻ nào?” – Anh ta giọng đã trở nên run rẩy.. Đổ mồ hôi.. Bây giờ anh ta mới nhận ra kẻ trước mặt mình nguy hiểm đến chừng nào.. Nhưng giờ có lẽ đã quá muộn.. Hắn đã đâm lao thì phải theo lao thôi..
“Một thằng vô danh tiểu tốt, còn một người là con gái của Bích” – Tuấn trả lời điềm nhiên.. Hắn còn nhâm nhi một ít rượu và trái cây..
Hắn dần sợ hãi: “Bích? Là Ngọc.. Mày muốn giết Ngọc àk? Rốt cuộc hai người đó đã làm gì mày?”
“Tao nghĩ mày không nên biết nhiều như thế.. Vấn đề là mày có giúp tao không?” – Tuấn nhẹ nhàng.. Nhưng lời nói của hắn như dao nhọn sẵn sàng đâm chết bất cứ ai..
“Tao… Tao..” – Người thanh niên đó dần mất bình tĩnh.. Tay run lẫy bẫy.. Hắn hơi do dự..
“Yên tâm tiền nợ mày tao sẽ trả.. Không những thế tao còn chu cấp tiền cho mày qua Mỹ sinh sống.. Tới lúc đó tao sẽ không còn liên quan đến mày.. Chả phải việc này quá sức đơn giản lắm sao.. Chỉ cần mày bày ra một kế hoàn hảo coi như là xong sao?” – Biết được tâm lý hắn đang mất bình tĩnh.. Tuấn nhanh chóng làm thằng đó hoa mắt với cái lợi nhuận đồ sộ..
Anh ta thật sự là học sinh rất giỏi.. Đặc biệt với cái danh là quân sư khi mọi kế hoạch bài ra để đùa giỡn hoặc làm một việc gì đó rất là hoàn hảo.. Nhưng có chăng.. Anh ta quá đam mê cờ bạc.. Một lần vỡ nợ.. Anh ta phải nghỉ học.. Tìm thêm việc làm để trả nợ.. Nhưng con ma nghiện đã đeo thì suốt đời khó bỏ.. Cứ thế anh ta vẫn sa đọa vào con đường cờ bạc.. Rồi dần dần anh sử dụng trí não thông minh của mình.. Bài ra đủ trò từ lừa gạt, ăn cắp.. Cướp đoạt,.. Để có tiền nhưng cũng chỉ nhét nó vào túi kẻ khác.. Và anh ta chính là kẻ đã nhận cuộc gọi vào hôm qua.. Là bạn thân của Tuấn.. (Nhưng vai phụ thì đéo có tên. Mặc định là vậy)
“Được tôi làm..” – Anh ta sao một lần suy nghĩ.. Nhưng cũng chỉ là lợi nhuận trước mắt mà thôi.. Anh ta đã quên cái tác hại nó… nhưng có lẽ anh ta cũng đã vào đường cùng rồi.. Chỉ liều mà thôi..
***
Trên chiếc xe taxi.. Có hai người thường xuyên đùa giỡn lẫn nhau.. Tiếng cười nói vui vẻ.. Vô tình họ lại không chú ý đến đoạn đường đi của mình…
“Hey.. Tuấn có nói là đã lên kế hoạch tất cả.. Vậy mẹ của Ngọc có sao không?” – Hắn tự dưng nghĩ về Bích liền nói cho Ngọc.. Cũng vô hình chung không khí cũng nên bất thường..
“Chắc không sao đâu.. Anh quên mẹ em là một người thông minh mới có đứa con thông minh như em sao.. Hơn nữa mẹ rất giỏi võ.. Mẹ sẽ xử lý hết tất cả” – Thấy không gian hơn yên tĩnh.. Ngọc cố tìm lời để giải toả tâm lý đè nặng… Nhưng dù sao nàng vẫn lo cho mẹ nàng.. Chỉ có điều là không hiển thị trên mặt nàng mà thôi..
“Uk.. Nhưng anh nghĩ sẽ rất khó khăn nếu mẹ em bị.. Mắc mưu, thủ đoạn của Tuấn” – Hắn vẫn nói ra điều suy nghĩ trong đầu mình.. Và đó cũng là nỗi lo của Ngọc..
“Ý anh.. Thôi mẹ không sao đâu” – Ngọc có lo cũng chả làm được gì.. Thôi tạm gác qua vậy..
“Tại sao em không thử gọi cho mẹ xem sao?” – Hắn nhìn trên khuôn mặt nàng.. Tươi tỉnh.. Ra vẻ rất là bình thường nhưng đôi mắt nàng vẫn không giấu được niềm lo lắng.. Liền góp chút ý kiến để nàng bớt lo hơn..
“Ờ.. Ha.. Sao em quên luôn vậy nè.. Sẵn tiện em báo việc này luôn cho mẹ” – Như được giác ngộ.. Ngọc vui cả lên.. Ôm chặt vào hắn.. Đôi gò đào cũng ép chặt vào hắn hơn..
“Ý mà không được.. Điện thoại em từ hôm qua tới giờ chưa có sạc.. Hết pin rồi..” – Ngọc vội mở cái túi nhỏ xinh mà nàng thường đem đi học của mình.. Cầm lấy điện thoại nàng chợt nhớ về lượng pin của nó..vừa nói nàng vừa bật lên để tìm chút hy vọng.. Nhưng ai ngờ lại là điều chứng minh cho sự việc hết pin của nó.. Tắt cmn Nguồn..
“Bác tài ơi..” – Ngọc suy nghĩ một chút.. Vẫn muốn điện thoại cho mẹ nàng.. Nàng liền nhờ tới sự giúp đỡ của bác tài xế.
“Ờ..gì hả?” – Đang chú tâm vào việc lái xe của mình.. Môi còn nở nụ cười mờ ám.. Bị kêu bất ngờ ông ta có vẻ hơi bị giật mình..
“Bác có điện thoại không? Cho con mượn nó để điện thoại cho mẹ nha bác” – Ngọc lên tiếng năn nỉ.. Ra vẻ dễ thương vô cùng.. Đôi mắt long lanh chớp chớp.. Như chú mèo con đòi bú… Ai nhìn cũng phải khuất phục trước nàng.. “Ờ.. Có.. Đợi.. Ta.o..ờ Bác chút” – Hơi lỡ miệng.. Ông ta biết rõ điều đó nên nói nhanh cho qua khúc đó.. Còn cười hề hề.. Lấy cái điện thoại được đặt ở ghế bên kia..
“Nè cháu..”
“Dạ cháu cảm ơn..” – Ngọc nhận lấy bằng hai tay còn nói lời cảm ơn lịch sự..
“Được rồi Ngọc gọi đây..” – Trên tay cầm chiếc Điện thoại.. Khẽ hít một hơi rồi từ từ bấm số..
“Để xem… Không chín không chiên bò gì viên chưa chiên chưa chín…Rồi” – Bấm xong nàng khẽ đưa điện thoại lên tai.. Nhưng nhận ra còn có Không nửa nên nàng.. Bấm loa ngoài cho cả hai cùng nghe..
“Tút..tút..tút”
“A.. Ah… Alo…. UhUhm.. Ah..” – Đầu dây bên kia bắt máy.. Giọng nói chính là nữ khá giống giọng của mẹ nàng.. Nhưng sao lại có nhiều tiếng rên quá..
“Alô ah.. Ai.. Đấy…. AhAhh..” – Giọng bên kia lại tiếp tục lên tiếng.. Nhưng tiếng rên vẫn đều đặn phát ra.. Trong cái âm thanh ấy cả Ngọc và Không.. Vẫn còn nghe được nhiều âm thanh khác..
Người đàn ông nào đó: “Ahh..sướng quá.. Anh sướng quá.. Em ơi.. Ah.. Anh đang ra..”
Một giọng khác vang lên: “Xong chưa tới lượt tao.. Tao cứng hết rồi này.. Công nhận con này ngon thiệt.. Từ đêm qua tới giờ.. Chịch vẫn chưa thấy đã”
Tiếp tục một giọng khác: “Em mau sục cặc bằng vú của em đi.. Ahh.. Sướng quá.. Vú em tuyệt thật.. Ahh”
Tới ba người đàn ông đang foursome 1 người phụ nữ.. Ngọc tưởng tượng ra cảnh mẹ nàng… Bị hiếp từ đêm qua tới giờ.. Rồi bỗng..
“Anh mau đút vào đi.. Em đang sướng.. Anh mau cho con cặc anh vào lồn em đi.. Nó to và dài em sướng lắm.. Em sẽ làm bồn chứa tinh cho 5 người các anh” – Giọng người phụ nữ lên tiếng khá nhỏ nhưng vẫn đủ nghe.. Có lẽ nàng đã giấu điện thoại đi để cho nàng và hắn không nghe được nhưng vì lý do nào đó âm thanh vẫn lọt qua..
“Anh.. Mẹ em..” – Nước mắt trào dân.. Nàng thật không ngờ mẹ nàng lại như vậy… đã trở thành một con điếm cho 5 người chứ không phải là 3 người nữa.. Mẹ nàng một người phụ nữ thông minh.. Giỏi võ.. Không ngờ lại thành ra thế này.. Nàng mơ hồ.. Bây giờ nàng chỉ còn biết trông chờ vào hắn mà thôi..
“Em.. Bình tĩnh đã” – Hắn cũng hơi sốc khi chứng kiến cuộc làm tình hiếp dâm tập thể ngay tại cái điện thoại ấy.. Bây giờ hắn cũng không biết phải làm gì..
“MẸ.. SAO MẸ LẠI THÀNH RA THẾ NÀY” – Giọt lệ chảy dài hai bên má.. Nàng nấc nghẹn cố hét thật to.. Như để mẹ nàng choàng tỉnh trong cơn hoang lạc..
“Cô là ai.. Tôi không biết.. Mẹ? Tôi làm mẹ hồi nào.. Ah.. Cô lộn số rồi” – Giọng bên kia nói gấp..có vẻ cũng khá bất ngờ.. Nhưng vẫn không quên cái cơn rên nhẹ..
“MẸ LÀ CON ĐÂY MÀ MẸ.. MẸ TỈNH DẬY ĐI MẸ.. HUHUHUU” – Nàng bật khóc nức nở, nàng cố gào thét để mong Mẹ thoát khỏi con ma dâm ngự trị.. Nhưng bên kia vẫn không chút thay đổi nào.. Mà còn..
“Mày nói gì thế.. Tao không hiểu.. Tao đâu có con đâu.. Tao nói cho cô biết.. Tao.. Gái đứng đường.. Ở quận 7..Hiểu chưa.. Lộn số rồi”
“Tút.. Tút.. Tút” – Âm thanh tắt máy vang lên.. Làm cho một cô gái đơ ra đó không biết phải làm gì.. Có lẽ nàng quá bất ngờ.. Não không chịu hoạt động để khiến nàng ngây người ra đó..
“Gái.. Gái đứng đường? Lộn. Số sao?” – Nàng mấp máy mấy câu.. Nàng tự hỏi.. Rồi tự trả lời ngay trong đầu nàng.. Nàng dần hiểu ra.. Nước mắt cũng đã chảy hết.. Đôi mắt đỏ hoe khi nàng khóc cũng hiện ra..
“Em không sao chứ? Tất cả rõ rồi.. Chỉ là lộn số thôi” – Hắn cũng hơi bất ngờ bởi câu nói táo bạo ấy.. Cũng phải cần vài giây để hoàn toàn “thông” não…
“Em lộn số sao? Thật tốt quá” – Nàng hạnh phúc.. Lau đi vết nước mắt còn tồn đọng trên má.. Mỉm cười.. Bởi từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ gọi lộn số mà vui mừng đến chừng này…
Khẽ kiểm tra lại cái điện thoại: “Đúng rồi em ghi nhầm con số 9 thành con số 8 này..”
“Vậy được rồi.. Em gọi lại cho mẹ em đi” – Hắn mỉm cười với nàng.. Thật cũng chưa bao giờ tin lại có cuộc nhầm số lại bá đạo như khi nãy..
“Dạ…” – Ngọc ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi bấm lại số điện thoại của mẹ mình..
“Tút.. Tút… Tút.. Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc…..” – Vẫn là giọng của người phụ nữ.. Nhưng lần này chính là chị tổng đài..
“Không gọi được” – Ngọc nghe thấy giọng chị ý liền cúp máy.. Nhìn hắn, rồi lại lắc đầu.. Ra hiệu.. (Lần này nàng nghe 1 mình, tránh gặp lộn số như hồi nãy)
“Thôi không sao.. Mọi chuyện sẽ không diễn biến xấu đâu” – Hắn trầm lặng một lát rồi nói.. Vuốt nhẹ mái tóc trấn an nàng..
“Dạ..” – Vẫn còn chút dư âm lộn số hồi nãy.. Tưởng tượng điều đó là thật với mẹ.. Lúc ấy, thật không biết phải làm sao..
Trả lại chiếc điện thoại, rồi nàng nhìn bên đường.. Nhận ra con đường về nhà kì lạ.. Xung quanh vắng tanh, không một bóng người… Cảm thấy bất ổn.. Nàng ra hiệu cho hắn.. Sau đó lại hỏi tên tài xế.
“Bác tài.. Con đường này ở đâu.. Đây không phải là đường về nhà..”
“Không phải ák? Kỳ lạ” – Ông kia trả lời ngay.. Miệng vẫn còn cười cười nham hiểm..
Ngọc nghi vấn: “Sao bác?”
Ông tài xế trả lời: “Kì lạ.. Nãy giờ tôi đều chạy theo chỉ dẫn của định vị mà.. Chả nhẽ lại sai?”
Khẽ nhìn qua hắn.. Hắn cũng nhìn nàng.. Tuy vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng cả hai đều có cảm giác không ổn.. : “Sai? Sai là sai thế nào.. Mau.. Mau dừng xe lại”
Ngọc cảm giác điều không ổn đó ngày càng mạnh.. Lo lắng hiện rõ trên mắt nàng..
Ông tài xế khẽ hít sâu: “Haizz.. Từ từ thôi mấy cháu.. Một chút nữa là tới nơi rồi.. Cố gắng nhẫn nhịn đi”
“Không được.. Xuống xe.. Tôi muốn xuống xe.. Mau dừng lại” – Cố gắng gào thét.. Đập cửa.. Nàng làm mọi thứ để chiếc xe dừng lại..
Ông kia vẫn bình tĩnh: “Ấy.. Ấy.. Đừng mà.. Xuống xe thì xuống xe.. Làm gì dữ vậy.. Hư xe hết”
KÉTTTT…
Chiếc xe khẽ dừng lại.. Cả hai cánh cửa sau cùng lúc mở ra.. Bước ra chính là con người. Một trai, một gái…
“Đây là đâu..” – Ngọc nhìn quanh.. Thấy nơi này hoang vắng đến lạ.. Toàn là cây với cỏ, cát….
“…”
“Này tôi hỏi ông đây là đâu” – Ngọc lại một lần nữa hỏi lại.. Đập cánh cửa.. Lớn tiếng nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng của tên tài xế..
“Này…”
“Đây chính là chỗ chôn xác hai chúng mày chứ đâu” – Ngọc vẫn chưa nói hết câu.. Thì tự dưng lại có một âm thanh khác trả lời lại câu hỏi của nàng.. Hắn.. Không ai xa lạ.. TUẤN.. Hắn bước dần ra cùng với đám đàn em của mình đã được đợi sẵn.. Xung quanh cũng dần hiện ra cả trăm người đứng bao vây hai người..
“Là mày” – Không bất ngờ trước Tuấn.. Lại không nghĩ hắn có mặt tại đây.. Hắn hơi lo lắng.. Vì phía sau hắn có gần cả trăm thằng đàn em sau lưng..
“Haha.. Người anh em.. Lâu rồi không gặp.. Nhìn mày cũng ngu như ngày nào nhể..” – Tuấn cười lớn.. Khi gặp Không.. Tỏ vẻ như đôi bạn thân thiết như ngày nào..
“Vì sao mà mày biết chúng tôi mà ở đây?” – Ngọc lên tiếng hỏi Tuấn.. Vì nàng không nghĩ hắn có thể ở đây được.. Nếu có là một sự đầu tư rất lớn..
“Tất cả là nhờ người anh em và cũng là quân sư của ta đó” – Tuấn thoải mái.. Kéo một hơi thuốc lá.. Rồi vỗ vai tên đứng bên cạnh hắn..
Thằng được vỗ vai chính là tên đã đồng ý.. Và lập nên kế hoạch này..
“Minh Quân? Là cậu sao?” – Ngọc nhìn tên ấy.. Nàng mơ hồ nhận ra.. Kẻ đã từng học chung với nàng nhưng cũng sau 1 thời gian hắn cũng đã nghỉ học vì lý do nào đó… Thật không ngờ Quân lại làm con chó cho Tuấn..
Quân im lặng nhìn Ngọc.. Thật ra lúc trước nàng và hắn là những kẻ thầm thương nhau.. Nàng biệt danh là hoa khôi xuất sắc của trường.. Xinh đẹp.. Thông minh còn giỏi võ.. Hắn cũng được liệt vào hàng soái ca.. Thông minh.. Cả trường ai cũng biết.. Hắn và Ngọc là đôi bạn thi đua nhau trên mọi lĩnh vực.. Từng là địch thủ của nhau trên mọi môn học.. Và cả hai cũng thầm thương nhau.. Nhưng rồi hắn sa đoạ.. Đam mê cờ bạc.. Đến tán gia bại sản.. Học hành sa sút.. Quyết định nghỉ học… Cho tới bây giờ nhìn lại Ngọc.. Hắn thật hối hận khi chưa từng mở miệng nói lời chân thật.. Nhưng có lẽ đã quá muộn hắn đã không còn xứng đáng với Ngọc.. Vậy thì để chết đi.. Hắn và Ngọc sẽ về chung một mái nhà.. Hắn đã định xong sự việc này.. Hắn sẽ tự tử.. Dù gì trên mảnh đất này.. Không nơi nào dành tặng cho hắn nữa.
“Quân..” – Thấy Quân im lặng hồi lâu.. Nàng khẽ gọi tên hắn.. Nàng cũng không phải sốc đến vậy.. Chẳng qua nàng tiếc nuối một nhân tài như hắn để hắn phải bước vào con đường cùng như thế này..
“Haha.. Chuyện gì nữa đây? Chả nhẽ lại thích thằng chó này sao? Chuyện vui nữa đây” – Tuấn nhìn cả hai.. Suy nghĩ vài điều khẽ bật cười… Nhưng rồi hắn cũng khoanh tay lắc đầu ngán ngẩm..
“Nhưng mà tiếc quá.. 2 mạng sống phải ra đi khỏi đây.. Chán thật..”
“Tuấn.. Mày định làm gì” – Không càng lúc càng cảm thấy lo lắng.. 1 là lo cho Ngọc.. Sợ nàng không thể chống lại bao nhiêu tên này.. 2 lại lo cho bản thân có biết con mẹ võ đâu mà đánh lộn..
“Haha.. Đến bây giờ mày vẫn không biết mày bị gì sao?” – Tuấn nhìn ngang hắn.. Khẽ cười khinh bỉ.. Sau đó lại nói tiếp..
“Đến lúc hai người phải trầu viêm dương rồi.. Nhưng trước hết phải đánh chúng bầm dậm cái đã.. Anh em xử lẹ chúng nó rồi đi bar.. Ai giết được tao thưởng” – Tuấn khẽ nhìn bầu trời.. Nắng đã lên cao.. Gay gắt.. Nói vài câu rồi hắn nhanh chóng trở vào túp lều dựng sẵn mà thưởng thức bộ phim..
“Dạ… Anh em.. Chúng ta lên.. Yaaaa” – Lệnh đã bang.. Tất cả đám đàn em của hắn nhanh chóng xung phong.. Cầm dao.. Mã tấu.. Đến gậy gộc các kiểu bổ nhào vào hai người.
“Hắn..máu lạnh.. Không còn con người” – Ngọc sợ hãi.. Thốt một câu.. Sau đó lại thủ thế.. Chuẩn bị cho cuộc chiến.. Bởi không đánh không còn đường sống..
Đúng.. Tuấn chính là một tên máu lạnh không còn tình người.. Lúc nhỏ hắn được cưng chiều từ bố mẹ.. Đâm ra hắn có tính ngang bướng.. Lớn lên hắn đã thích đánh lộn.. Máu me.. Rồi dần dần.. Có tiền từ bố mẹ hắn.. Chuyển sang lập một băng nhóm đầu đường xó chợ.. Chuyên cướp giật.. Bảo kê.. Nhưng rồi sau này.. Bố mẹ hắn biết.. Đập hắn một trận.. Không còn tiền cho hắn nữa.. Hắn dần mất tự chủ.. Số tiền trong băng của hắn không đủ để giúp hắn sống qua ngày nên hắn quyết định.. Buôn bán ma tuý… Tiền càng nhiều hắn càng bổ sung thêm đàn em của mình.. Đến một lúc băng nhóm của hắn cũng đã lên tới ngàn người.. Băng càng lớn nguy hiểm rình rập càng cao.. Địa bàng.. Tranh chấp các bang xã hội đen khác.. Rồi nhiều cuộc ẩu đả diễn ra.. Số người chết tất nhiên sẽ có.. Nhưng điều đó cũng không làm hắn mất đi nhân tính.. Hắn có một đứa em gái.. Em gái là người duy nhất hắn thật lòng yêu thương chăm sóc.. Người mà hắn nhất tâm là làm điều gì cũng không để em gái mình nguy hiểm được.. Rồi cho tới một ngày hắn nhận được tin em gái nàng treo cổ tự sát ngay trong ngôi nhà.. Hắn đau đớn.. Và điều tra nguyên nhân đã làm em gái mình tự sát.. Đau đớn thay.. Chính người cha của hắn là nguyên nhân tất cả.. Cha hắn đã loạn luân với chính con gái ruột của mình.. Hắn tức giận.. Đem theo đàn em.. Tới nhà của hắn.. Đạp cửa…. Lại nhận ra cha mình đang âu yếm với người phụ nữ khác.. Trong cơn tức giận.. Chính hắn đã giết chết cha mình.. Và đã tàn sát cả người phụ nữ xấu số kia.. Lúc đó mẹ hắn từ ngoài nhà trở về.. Nhưng lại thêm với một người đàn ông khác.. Họ tình tứ khi không nhận ra con của bà đang ở trên lầu quan sát một chuyện.. Vừa giết chết cha ruột.. Lại nhìn cảnh oan trái dưới phòng.. Hắn tức giận đã giết chết luôn người mẹ của hắn.. Để che đậy mọi chuyện hắn đã giả danh cha hắn để kiểm soát toàn bộ công ty.. Kể từ đó hắn hoàn toàn chìm đắm trong tội ác.. Giết người.. Lại thành việc kiếm vui cho hắn.. Hắn dần trở thành cha hắn.. Dâm loàn.. Hãm hiếp hết cô gái này đến cô gái kia… Để cho hắn quên đi là mình có một người em gái.. (Hết câu chuyện dành riêng cho Tuấn)
***
Ở một nơi hơi xa trong thành phố..
Anh sĩ quan chạy tới tấp vào trong căn phòng họp
“Báo cáo đã mất giấu chiếc taxi đó.. Và bên hãng taxi đã thông báo cho ta biết chiếc xe có biển số XXXLXX đó đã bị mất.. Có thể đây chính là kế hoạch của ‘Quỷ’..”
Ông chỉ huy già.. Nheo mắt.. Khẽ thở dài.. Nhưng rồi đứng lên.. Với phong thái đĩnh đạc: “Triệu tập tất cả đồng chí tập chung rà soát toàn bộ các tuyến đường, phối hợp với Cảnh sát giao thông, Camera trinh sát, Lính cơ động… Chúng ta phải bắt được “Quỷ” ngay lập tức để tránh 2 mạng người ra đi”
Tất cả mọi người trong phòng họp đứng lên, giơ tay chào động loạt: “Vâng, thưa sếp!”
Rồi tất cả nhanh chóng rời khỏi, đi về nơi làm việc của mình.. Các xe cảnh sát.. Môtô được huy động.. Liên tục được chạy ra khỏi cánh cổng..
Ông sếp già ấy khẽ nhìn lên bầu trời sau khi mọi người đã rời khỏi: “Quỷ, đặc vụ đặc biệt biệt kéo dài 4 năm, kẻ đầu sỏ chỉ mới là một thanh niên 17 tuổi.. TUẤN.. phải kết thúc ngay tại đây thôi” – Nói xong, khẽ chỉnh lại cái nón.. Ông bước đi nhanh và khuất dần trong tầm mắt
***
“Chị đại.. Chiếc xe chở chị 2 đã… Đã.” – Một thằng đô con chạy nhanh vào trong căn phòng.. Giọng nói ấp úng..
Người chị đại ấy lập tức nghiêm túc: “Đã sao? Nói nhanh”
Tên đó ấp úng một chút rồi: “Dạ.. Đã.. Đã mất giấu rồi”
RẦM…
“Chết tiệt” – Tức giận.. Chị đại ấy khẽ nghiến răng, đập mạnh xuống bàn khiến cái bằng nhựa ấy gãy đi.. Thành vụn vỡ…
“Mau gọi tất cả các đàn em.. Gọi thêm các băng nhóm khác từng hợp tác với chúng ta.. Mau mau tìm ra chiếc xe ấy.. Ngọc mà có vấn đề gì, sẽ không yên đâu”
“Dạ.. Chị đại.. Còn bên phía cảnh sát.. Họ cũng đang truy lùng chiếc xe ấy.. Chúng ta có nên…” – Tên đó run rẩy trước thái độ hung dữ ấy.. Nhưng vẫn cố ở lại..
“Có thêm nhiều người càng tốt.. Đi nhanh đi” – Chị đại ấy nói rồi sua tay.. Ra hiệu..
“Dạ..”
“Haizz chắc chắn là do Tuấn.. Mày hay lắm..”
Hết cháp 18.