Trở về truyện

Chuyện Với Bà Chủ Trọ - Chương 1: Nam Tiến

Chuyện Với Bà Chủ Trọ

1 Chương 1: Nam tiến

Máy bay vừa đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất, Duy được hai bác của mình ra đón. Bước chân lên chiếc taxi chờ sẵn, lúc này bác trai mới hỏi:

- Này, đây là lần đầu mày đến đây đúng không cháu?

- Vâng đây là lần đầu cháu đến đây.

- Bố mẹ mày cũng dặn tao rồi, mày vào đây kiếm việc chứ gì! Chỗ tao nhiều việc lắm, mày thích làm gì thì cứ thử lấy một cái, không được thì đổi cái khác.

- Dạ vâng, cháu sẽ cố gắng làm.

- Thế xong rồi về nhà bác ở nhé. Cơm nước hai bác sẽ lo cho, mày chỉ cần đi làm về ăn thôi.

- Dạ, cháu cảm ơn, nhưng mà cháu vào đây là muốn thử sống tự lập, nên có lẽ cháu sẽ thuê trọ ở.

- Nếu đã vậy thì cứ ở lại nhà bác vài ngày đã, trong lúc ấy thì vừa tìm việc, vừa tìm trọ là được rồi.


- Vâng nếu vậy thì cháu xin nhờ bác ít ngày ạ.

- Mà mày mấy tuổi rồi nhỉ?

- Cháu năm nay là 25.

- 25 rồi, nhanh thật, hồi tao mới ra bắc, trông mày vẫn còn bé tý. Thế đã có người yêu chưa?

- Dạ cháu…

- Có hay không thì cứ nói xem nào, con trai con đứa, 25 tuổi đầu mà còn e thẹn.

- Dạ cháu chưa ạ.

- Thế thì vào trong này kiếm lấy một đứa mà yêu.


- Dạ cái đấy thì để từ từ đã ạ.

* * *

Một vài ngày sau, cuối cùng thì Duy đã tìm được cho mình một chỗ trọ tốt, công việc làm cho bác cũng đã tạm ổn.

Ngày hôm đó cũng là ngày đầu tiên anh xách đồ đến với khu trọ này. Đó là một dãy trọ với tầm sáu căn, xây thành hai tầng. Căn mà Duy ở nằm ở phòng đầu tiên tầng một, sát với phòng bà chủ.

- Cháu ở lâu không? – bà chủ hỏi.

- Cháu chưa biết, nhưng mà dự kiến sẽ là nửa năm.

- Thế cọc trước cho cô ba tháng tiền nhà.


- Dạ vâng!

Bà chủ trọ trông có vẻ khá tốt tính. Cô tên là Hà, trông cô khá trẻ, với dáng người khá cân đối, khuôn mặt vẫn còn giữ được những đường nét xuân sắc. Mái tóc điểm xuyết những sợ tóc bạc cùng đôi vệt nếp nhăn chẳng làm cho cô già đi chút nào. Chỉ có điều trang phục mà cô mặc bình thường khá giản dị, một bộ quần áo của mấy bà cô vẫn hay mặc khiến cho cô như trở lại với độ tuổi thật của mình. Một bà cô đã năm mươi hai tuổi.

Cuộc sống của Duy dần đi vào ổn định, sáng đi làm, tối trở về nhà. Cuối tuần cũng chỉ biết nằm li bì trong phòng, chẳng có bạn bè ở đây, chỉ có một vài lúc, hai bác của cậu đến thăm. Dường như chẳng có điều gì làm cho cậu vui thú đối với một thành phố mới. Hai tuần dần qua nhanh đến nỗi dường như chẳng ai bận tâm về điều đấy. Cho đến một ngày, cậu đi làm về.

- Duy, Duy. Vào đây cô nhờ cái này! – Bà chủ trọ nói lớn.

- Có chuyện gì vậy cô?

- Con bê hộ cô cái bàn này một chút, để cô kéo tấm thảm bên dưới ra.

Nói rồi, cô Hà cúi xuống bên dưới, cố sức kéo tấm thảm ra. Cậu nhìn xuống theo dõi, trước mắt cậu là hai cặp vú căng tròn chổng lên sau chiếc áo mỏng dính, lộ ra cả áo vú bên trong. Hai cặp gò bồng đào của cô ta lắc hết bên này sang bên kia. Gần giữa khe vú đó có một nốt ruồi son, bình thường thì nó đã được che chắn rất kĩ, chỉ có trong hoàn cảnh này cậu mới có thể nhìn thấy.

Chẳng biết từ bao giờ mà trong con cu trong quần cậu lại căng trào lên. Nhưng hiện tại Dương chẳng thể làm gì khác được bởi hai tay đang phải giữ lấy chiếc bàn.

Đúng lúc đó thì cô Hà nhìn lên, trông thấy cậu đang nhìn chăm chú vào mình như vậy, rồi cô nhìn xuống nơi chiếc quần cậu đang căng phồng lên.
Dương quay mặt mình đi vì xấu hổ. Cô Hà sau khi kéo được tấm thảm ra khỏi, liền đứng dậy, bảo cậu hãy thả chiếc bàn xuống.



- Được rồi, cô cảm ơn. Nước đây, con ngồi nghỉ một chút đi.


- Dạ!

- Con trọ ở đây được một thời gian rồi, thấy sao hả?

- Mấy ngày đầu thì khó khăn một chút, vì phải tự làm mọi thứ, nhưng mà bây giờ cũng đã quen rồi. Trọ cũng rất tốt, con chẳng có gì phàn nàn cả.

- Được như vậy thì tốt!

- Mà chỗ trọ này chì có mỗi mình cô thôi ạ? Chú ở đâu vậy cô?

- Ông ấy á! Chẳng biết nữa, có thể ông ấy đang ở một xó xỉnh nào đó rồi cũng nên. Ông ấy bỏ cô đi từ lúc cô mang đứa con của ông ấy.

- Thật là một người đàn ông tệ bạc mà.
- Đàn ông trên đời này ai cũng như thế thôi, chơi xong là bỏ, vậy nên cô luôn dặn con gái mình là phải giữ gìn, cho đến lúc cưới.

- Con sẽ không thế đâu! Nếu như con đã làm ai đó có thai, chắc chắn rằng con sẽ chịu trách nghiệm với người đấy.

- Vậy sao? Đàn ông lúc đầu ai mà chẳng nói thế, đến lúc xảy ra việc rồi lại sủi mất. Thế con đã có người yêu gì chưa?

- Dạ con… chưa ạ.

- Thế đã bao giờ làm chưa?

- Làm gì ạ?

- Thì chuyện đó ấy!

- Con đã bao giờ có bạn gái đâu mà làm thế.

- 25 tuổi rồi mà chưa tuốt gươm bao giờ à!

- Con cũng muốn lắm đấy, nhưng đã làm gì có bạn gái đâu. Giờ đi bậy thì lại sợ bệnh tật, nên con cứ giữ từ đó đến giờ.

- Ấy, còn trẻ thì đừng nên thế, cứ chơi hết mình đi, không lại đến lúc về già, lại hối hận. Như cô đây, muốn cũng chẳng có ai làm.
- Sao cô lại nói như vậy, con thấy cô vẫn còn trẻ mà, ngoài kia thiếu gì người muốn chứ.

- Ai lại muốn một bà già xấu xí như tôi đâu!

- Cô đừng nói như vậy, con thấy cô vẫn còn được chán, sau này, con chỉ muốn lấy một người con gái giống như cô thôi, một người mà… Con xin lỗi, nhưng con thực sự thấy cô là một người phụ nữ đáng trân trọng, dù cho chồng có phụ tình nhưng vẫn không cưới thêm một ai khác. Thêm nữa, với vẻ đẹp hiện giờ của cô, nhìn bên ngoài chắc cũng chỉ hơn ba mươi tuổi chứ mấy. Con mà có vợ, chắc gì vợ con đã trẻ đẹp như cô ở tầm tuổi này, ước gì vợ con khi bằng tuổi cô mà vẫn giữ được nét trẻ trung như hiện giờ của cô thì thật tuyệt vời.

- Anh lại cứ nhịn tôi, tôi còn lạ gì bọn đàn ông các anh!
- Không, con nói thật mà, hôm gặp mặt cô, con chỉ nghĩ cô có hơn ba mươi tuổi.

Cô Hà như cúi mặt xuống. Dương nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má cô. Lo lắng chẳng biết mình đã nói gì sai, bỗng chốc cô Hà tiến đến gần cậu.

- Con thực sự nghĩ cô như vậy sao?

- Thật mà!

- Vậy tý nữa, cô làm cơm, con sang ăn chung với cô nha! Coi như cô cảm ơn vì con đã giúp đỡ. Nhưng mà lúc đi sang, nhớ chọn lúc nào không có ai để ý ấy.

- Sao phải thế ạ?

- Thì tại vì tự nhiên cô mời con ăn cơm như vậy, mấy đứa trọ khác mà biết, chúng nó lại bảo thiên vị, rồi mấy đứa đấy lại đến xin ăn trực thì cô lấy đâu ra.

- Vâng con hiểu rồi, vậy con về tắm rửa trước.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.