Trở về truyện

Chuyện Của Loan - Chương 9: Chị Bích

Chuyện Của Loan

9 Chương 9: Chị Bích

Mấy hôm nay chị Bích bận lo giấy tờ, các thủ tục để bổ sung hồ sơ xuất ngoại theo diện bảo lãnh của chồng. Cũng hồi hộp, không biết trả lời các câu hỏi như thế nào của các Viên Chức Lãnh Sự.

Trước đây, chị Bích có ý định sang tiệm tóc, cũng hỏi mấy người trong tiệm trước, ai sang được thì chị Bích sẽ sang, không thì liên hệ người ngoài. Hằng cũng có ý định sang, nhưng dạo này Bake cần vốn nên Hằng đã cho mượn một ít nên không đủ để sang. Hồng với Sương hùn vốn sang tiệm.

Loan cũng hơi buồn vì chị Bích không còn ở Việt Nam, chị là người nhận Loan vào tiệm, hướng dẫn, chỉ bảo và giúp đỡ Loan rất nhiều, giờ nếu như chị Bích đi liệu cái tiệm Vân Vân này có còn như trước?

...

Ngày cả bọn kéo nhau vào Sài gòn để đưa chị bay, là một ngày mưa, chỉ nằm ở Khách sạn kể về kỷ niệm ngày xưa, ngày Hồng chân ước chân ráo từ quê lên, bồng theo đứa con nhỏ đi xin việc, ngày Sương nằm dài ở phòng trọ trốn nợ, chị Bích đến phòng kêu đi làm, chính chị là người đứng ra xin các chủ nợ cho Sương được trả nhỏ dần dần, Dung từ Tây Ninh cũng tranh thủ xuống Sài gòn tìm gặp chị lần cuối, vì chắc gì sau cánh cửa cách ly tại Sân bay, chị Bích sẽ quay về, mà có quay về thì chắc gì Dung sẽ có cơ hội gặp chị?

...

Tiệm Vân Vân vẫn vậy, Khôi vẫn là thợ chính, Hồng, Sương, Hằng và Loan vẫn bình thường, vẫn vui vẻ như ngày xưa. Không gian trong tiệm vẫn không thay đổi. Tất cả đều muốn giữ lại cái kỷ niệm ngày xưa, ngày tất cả chỉ mới bắt đầu.

Vợ ông Hòa mất. Cô ấy bị tai biến, nằm một chổ mấy năm trời. Ông Hòa mất đi một người bạn, một người vợ, vợ chồng con trai ông mất đi một người mẹ, cháu nội ông mất đi một người bà. Cái xóm trọ nghèo mất đi một người hàng xóm.


Đêm đó, Hằng, Hồng, Loan, Sương, Khôi và cả Long cũng đến chia buồn. Tất cả đều ở lại thức trắng đêm cùng ông Hòa, Hằng xin phép về sớm vì có con nhỏ. Ông Hòa nhận ra cái tình người ở Xã hội này, rơm rớm nước mắt, nhìn di ảnh vợ ở bàn vong...

- Ê mày, thầy đẹp trai ghê ha. Sương hất cùi chỏ vào bên hông của Hồng khi nhìn thấy sư thầy đến tụng kinh.

- Mô phật á con quỷ. Mày tém lại cho tau nhờ nha. Hồng vừa cắn hột dưa, vừa phun cái phèo vào mặt mặt Sương và chửi.

- Con l*n mất nết. Giọng Sương nhỏ đi.

Loan trên tay cầm ly suối chanh, và cái khay nhựa đi phía sau ra, Long thấy vậy, chạy lại cầm chiếc ghế để cạnh sư thầy cho Loan đặt xuống.

"Khi nào mẹ mẹ cha cha

Bây giờ bóng núi cách xa muôn trùng

Khi nào vợ vợ chồng chồng


Bây giờ trăng khuyết còn mong chi tròn

Khi nào cháu cháu con con

Bây giờ hai ngã nước non xa vời"

Ôi, kinh sám hối Hồng trần, làm tất cả những người có mặt ở đây đều nỗi da gà khi sư thầy đọc chậm rãi, tiếng mõ đều đặn vang lên giữa cái đêm vắng lặng...

...

- Mày với thằng Long quen lâu chưa Loan. Hằng đứng tô son lại đôi môi, và hỏi Loan.

- Cũng tầm sáu tháng rồi chị. Loan trả lời Hằng khi với tay lấy tờ một trăm ra, quay sang đưa Sương, khi Sương từ cửa bước vào. Hồng đang cất xe ngoài sân. "Em gửi chị nè."


- Em đưa chị mượn 100 đi, tiền chị để ngoài xe. Hằng quay sang kêu Loan.

Hôm nay thất bảy ngày của vợ ông Hòa, nên mỗi người hùn một trăm, mang đến để phụ ông chút ít. Của ít lòng nhiều...

...

- Chị ơi, cho em hỏi ở đây còn tuyển thợ không?

- Còn em, nhưng em biết làm gì? Hồng hỏi cô bé đang đứng ấp úng ngay cửa.

- Em biết cạo mặt, ráy tai.

- Vậy biết massage không?

- Dạ biết chị, ngày xưa em có làm tóc nữ, gội đầu xong massage mặt cho khách. Nói xong cô bé đưa tay minh họa lên mặt mình.

Cả đám cười tủm tỉm, làm cô bé ngại. Nhưng vì khá dễ thương, nên Hồng nhận, cho vào cạo mặt ráy tai cũng được.

- Khi nào thì em làm được? Hồng hỏi cô bé.

- Dạ, hai ngày nữa nha Chị. Cô bé trả lời.

- Uhm, khi nào làm thì gọi cho chị trước. Hồng đọc số điện thoại cho cô bé lưu.


Sương loay hoay lau dọn bàn thờ ông Địa, pha ly cafe, châm điếu thuốc và khấn ông Địa. Mong một ngày đông khách.

Loan xin phép được đi ăn trưa cùng Long, cả tiệm đều biết mối quan hệ cả hai là tình yêu, và cũng mong họ sớm nên duyên vợ chồng.

...

Từ ngày sang tiệm, khách vẫn đông, thậm chí có ngày còn đông hơn khi xưa. Nhưng Hồng và Sương không biết để dành, có bao nhiêu cứ nướng vào cờ bạc, ghi đề. Có khi cả còn bú bình tại tiệm. Hằng cũng không dám có ý kiến, vì so ra, Hằng đang là thợ, ngay cả Hằng còn không nói được, thì Loan và cô bé thợ mới kia làm sao góp ý?

Tiền mặt bằng lại đến, cứ sáu tháng là thanh toán một lần, tiền thì không có để đóng, chủ nhà thì ít ngày lại đến càm ràm, này nọ. Mọi người bắt đầu căng thẳng. Mấy bà tiền góp cũng không dám cho mượn thêm, sợ Hồng và Sương bỏ đi như Dung thì biết làm sao?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.