Trở về truyện

Chúa Tể Hắc Ám: Thôn Phệ Chư Thiên - Chương 3: Bị Phát Hiện

Chúa Tể Hắc Ám: Thôn Phệ Chư Thiên

3 Chương 3: Bị Phát Hiện

Về đến nhà, thì thấy mẫu thân hắn đang nấu cơm trưa, đó là một mỹ phu nhân khoảng 26-27 tuổi, mặc trang phục màu vàng nhạt, làn da thắng tuyết, dung nhan tuyệt mỹ không một tì vết, khuôn mặt lộ ra đỏ ửng nhàn nhạt, thanh tú động lòng người, đôi mắt trong suốt như nước, khóe môi cong lên, trong nhã nhặn lịch sự lại có chứa ôn nhu như nước.

Tóc đen búi cao, trâm ngọc tô điểm, mái tóc mây tán lạc ở hai bên vai, như cành liễu theo gió tung bay, viên trân châu trên trâm ngọc làm nổi bật mái tóc đen nhánh rạng rỡ, cung trang vàng nhạt để cho thân thể linh lung càng hiển lộ phong tình vạn chủng.

Nếu như ai có thể lấy được nữ nhân như vậy, thật sự là sướng chết rồi!

Mỹ phu nhân trông thấy Hồ Nguyên Vũ tỉnh, không khỏi lộ ra thần sắc đau lòng lại tự trách:

- Tần Vô Thiên, con thật sự là hù chết mẫu thân rồi, cũng may con tỉnh lại, nếu không, con bảo ta... bảo ta làm sao sống bây giờ? Mẫu thân chỉ có con là con trai, nếu con có mệnh hệ gì, mẫu thân biết dựa vào ai. Sau này không cho con bất cẩn như vậy, nếu con có gì ngoài ý muốn, ta thật không biết nên làm như thế nào.

Tần Vô Thiên nhìn mỹ phụ trước mặt mà kinh diễm không thôi, làm cho Lạc Di Ninh hơi đỏ mặt, cảm thấy con mình đã lớn rồi, ánh mắt kia là ánh mắt nhìn mẫu thân sao?

Một lát sau Tần Vô Thiên mới giật mình tỉnh hồn, lắp bắp nói:

- Mẫu thân, không cần lo lắng cho con, con không sao…


Lạc Di Ninh che giấu ngại ngùng, đi lại bên cạnh Tần Vô Thiên, làm cho cơ thể mê người càng hiển lộ rõ sau trang phục, mùi hương thoảng thoảng bay vào chóp mũi làm cho Tần Vô Thiên ngất ngây, chỉ muốn trở thành thú vật đè nàng xuống mà hành quyết.

Ánh mắt của Lạc Di Ninh tràn đầy yêu thương, đưa cánh tay như mỹ ngọc điêu khắc thành vuốt ve trán của hắn, lo lắng hỏi:

- Đã hai ngày hai đêm rồi, lần nào con cũng bị ác mộng làm cho tỉnh lại, còn gọi Quỳnh Như gì đó. Nàng là ai?

Lạc Di Ninh có chút không hiểu, con mình từ nhỏ ở trong thôn, tiếp xúc với ai nàng đều biết, nhưng không có ai là Quỳnh Như cả.

Tần Vô Thiên nói:

- Không phải đâu, mẫu thân, người nghe lầm rồi.

Lạc Di Ninh thở dài:

- Ừm, sau này con không được vì săn bắt mà liều lĩnh như vậy nữa biết không, lỡ con có mệnh hề gì, ta...


Tần Vô Thiên gật đầu, không biết lấy đâu ra dũng khí nắm lấy bàn tay như ngọc kia đáp:

- Tuyệt đối sẽ không! Sau này…

Sau này, hắn chỉ lo hưởng phúc mà thôi, hắc hắc!

Lạc Di Ninh cảm giác hôm nay, đứa con này của nàng bị làm sao ý, vừa quen thuộc vừa xa lạ, nói chung không thể diễn tả kiểu nào được, thế là nàng đạo:

- rửa tay chân đi rồi vào ăn cơm rồi đi nghỉ đi cho khỏe lại !

Hắc hắc, giờ đại chiến ba trăm hiệp còn được, chứ khỏe gì nữa, những vẫn phải thành thật đi ra ngoài rửa sạch tay chân, rồi vô ăn cơm!

Cơm nước song, về phòng ngẩn người cả buổi chiều, Tần Vô Thiên thở dài, trong đầu còn tràn đầy phong tư yểu điệu của Lạc Di Ninh bóng hình xinh đẹp đấy, đang xuất thần, đột nhiên nhìn thấy Lạc Di Ninh từ bên ngoài đi tới.


Tần Vô Thiên vội vàng giấu khăn tay xuống dưới gối, lại dùng chăn che lấy thân thể.

Lạc Di Ninh ưu nhã đi vào hỏi:

- Thiên nhi, có phải cảm thấy thân thể thoải mái hơn nhiều không?

Tần Vô Thiên còn có chút hồi hộp nói:

- Cảm ơn mẫu thân, con đã đỡ hơn nhiều rồi!

Lạc Di Ninh nói:

- Lại còn khách khí nữa chứ? Chỉ cần con có thể bình an, ta liền an tâm, đúng rồi, khăn tay của ta đâu?

Trong nội tâm Tần Vô Thiên mát lạnh, ấp úng nói:

- Không có... trông thấy.

- Không thấy?

Lạc Di Ninh cảm thấy kỳ quái nhìn Tần Vô Thiên, đồng thời khóe mắt quét qua, chứng kiến dưới gối lộ ra một góc khăn tay, Lạc Di Ninh không khỏi lắc đầu cười khổ, đi tới nói:

- Thiên nhi, không phải ở nơi này sao?


Nói xong rút khăn ra, mùi vị đặc trưng kia làm Lạc Di Ninh cau mày, là nữ nhân từng trải, nàng làm sao không biết cái mùi kia đại biểu cho cái gì, nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Tần Vô Thiên sẽ bắn tinh dịch lên nó, Lạc Di Ninh vừa thẹn vừa giận nói:
- Con… con… khăn tay của ta cũng dám làm bẩn...

Tần Vô Thiên cảm thấy xấu hổ, hận không thể có cái lỗ đất chui xuống, không dám ngẩng đầu nhìn Lạc Di Ninh, Lạc Di Ninh cũng thẹn thùng không sao tả xiết, trái tim cứ bang bang nhảy dựng, không cách nào áp chế được, chỉ có thể vội vàng dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt, tay cầm khăn lụa như chạy trốn rời đi.

Trong phòng chỉ còn một mình Tần Vô Thiên xấu hổ nằm đó, bên tai văng vẳng tiếng cười bỏ đá xuống giếng của Hệ Thống.



Thời điểm tới gần tối, gió bắt đầu thổi, càng lúc càng lớn, cùng với tiếng sấm cuồn cuộn là một trận mưa cuối đông to như trút nước, Lạc Di Ninh cầm theo hộp cơm đi tới, để hộp cơm lên bàn:

- Mưa thật lớn, làm y phục ướt hết rồi.

Từ bếp qua phòng của hắn có vài bước chân, nhưng không hiểu vì sao, nàng lại mặc cho nước mưa làm ướt y phục, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong, có chút hồi hộp, lại có chút lo lắng, không biết mình làm như vậy là đúng hay sai.
Lạc Di Ninh hơi đỏ mặt, nhưng không cố kỵ ánh mắt nóng rát của Tần Vô Thiên, cởi đi cung trang ở bên ngoài treo lên kệ.

Lạc Di Ninh tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp động lòng người, dáng người thon dài, quần áo tuyết trắng, phía trên còn tô điểm nhiều đóa hoa lan, đều là nàng thêu lên, trên người vẻn vẹn chỉ có một cái yếm lụa màu xanh nhạt, bị bộ ngực no đủ núp bên trong chống phình ra, có một nửa bạo lộ ở trong mắt Tần Vô Thiên, tuyết trắng nhẵn nhụi, khe ngực sâu thẳm mê người, làm hắn không ngừng nuốt nước miếng.

Bộ ngực cao thẳng, eo thon nhỏ xíu, cái mông vễnh cao, thướt tha mềm mại nói không nên lời, đường cong uyển chuyển, sắc mặt như thu thủy, ánh mắt vũ mị phong tình, da thịt của nàng kiều nộn y hệt thiếu nữ mới lớn, không có bất kỳ son phấn, nhưng như thế lại càng xinh đẹp động lòng người, mi như viễn sơn, mắt phượng lấp lóe sinh huy, dưới sống mũi thon dài, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, giàu có sáng bóng, làm cho người nhịn không được muốn cắn lên một ngụm, cổ thon dài tuyết trắng giống như thiên nga, cái mông bị quần ướt sũng dán lên chặt chẽ...
Bởi vì dính nước mưa, thân hình kia càng làm người ta sinh ra một loại dục vọng mãnh liệt, hận không thể lột sạch quần áo trên người nàng, nhìn thấy phong tư mê người trong đó, mà chỗ mê người nhất là, Lạc Di Ninh trời sinh có một loại quý khí, thánh khiết, ưu nhã, tài trí lại tràn ngập mẫu tính, làm Tần Vô Thiên sinh ra cảm giác hận không thể đè nàng xuống hung hăng chà đạp.

Tần Vô Thiên sợ mình sẽ phạm sai lầm nghiêm trọng, liền cúi đầu không dám nhìn Lạc Di Ninh nữa.

Lạc Di Ninh cũng không chú ý tới mị lực của mình bắn ra bốn phía, vẫn giống như dĩ vãng, nàng chỉ coi Tần Vô Thiên vẫn là một hài tử thành thật, nàng căn bản không biết Tần Vô Thiên nguyên bản thành thật đã không còn tồn tại, chiếm lấy chính là một gia hỏa rất có tâm cơ, giảo hoạt còn háo sắc.
Tần Vô Thiên híp mắt nhìn ngọc thể thành thục đẫy đà của Lạc Di Ninh:

- Mẫu thân, vất vả người rồi.

Lạc Di Ninh khẽ cười nói:

- Giữa trưa không có cho con ăn no, nhất định là đói bụng rồi đúng không? Ta tự tay làm cho con mấy món ngon. Tất cả đều là món, có thể bồi bổ cơ thể, tiểu bại hoại, đói bụng không? Nhìn nước miếng của con đã chảy ra rồi kia.

Lạc Di Ninh khom người đứng ở trước mặt Tần Vô Thiên, bày thức ăn ra.

Tần Vô Thiên xác thực là thèm thuồng, bất quá làm hắn thèm không phải thức ăn, mà là thời điểm Lạc Di Ninh xoay người cầm món ăn, trước ngực lộ hết xuân quang.

Bộ ngực của Lạc Di Ninh mềm mại, vũ mị, bóng loáng, trắng nõn, đường cong trôi chảy, bị cái yếm nửa kín nửa hở che đậy, quả thật là đẹp tới tận cùng; da thịt của Lạc Di Ninh non mịn bóng loáng; đầu vú hồng hồng cũng bị Tần Vô Thiên thu hết vào mắt, khó trách nói sắc đẹp có thể ăn được, phong cảnh xinh đẹp trước mắt hấp dẫn còn hơn bất cứ bữa tiệc lớn nào.
Tần Vô Thiên nhiệt huyết bành trướng đứng lên, hắn ngửi mùi thơm mê người của Lạc Di Ninh, giống như hoa lan u cốc...

Thời điểm Tần Vô Thiên ý nghĩ tung bay, Lạc Di Ninh đã dọn bát đũa xong, rót đầy một chén rượu, nói khẽ:

- Thiên nhi, con đang suy nghĩ gì đấy, sao nhập thần như vậy? Lần này con tai qua nạn khỏi, ly này xem như mẫu thân chúc mừng con.

Tần Vô Thiên ngẩng đầu nhìn lên, Lạc Di Ninh đã bưng chén rượu đến trước mặt, hắn vội vàng đứng dậy nói:

- Mẫu thân cứ để đó cho con!

- Đều là người nhà, không cần phải khách khí, nói sau con không phải bị thương nha, để mẫu thân đút cho con ăn!

Lạc Di Ninh ngồi xuống ghế dựa bên giường, hương khí trên người truyền đến, lại để cho Tần Vô Thiên cảm thấy say mê.

Tần Vô Thiên cực kỳ kích động, tiếp nhận chén rượu trong tay Lạc Di Ninh, một ngụm uống cạn:
- Rượu ngon! Nhưng mỹ nhân còn đẹp hơn, cám ơn mẫu thân.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.