Trở về truyện

Chúa Tể Hắc Ám: Thôn Phệ Chư Thiên - Chương 28: Đấu La Đại Lục Và Cổ Nguyệt Na

Chúa Tể Hắc Ám: Thôn Phệ Chư Thiên

28 Chương 28: Đấu La Đại Lục Và Cổ Nguyệt Na

Đấu La Đại Lục.

Vùng rừng rậm này trung ương hạch tâm khu vực, giống như một chốn cực lạc.

Xanh biếc nhánh cây, mặt kính giống như hồ nước, nhìn như duy mỹ an lành, kì thực giấu giếm sát cơ, cất giấu đại khủng bố.

Nơi này vùng cấm của nhân loại, liền xem như Hồn Thú, cũng phải có 10 vạn năm tu vi mới có tư cách đặt chân nơi đây.

Mà giờ khắc này, một cánh cổng thần bí tự nhiên xuất hiện, một cái thiếu niên từ cánh cửa bước ra, khí tức phiêu nhiên như người phàm, nhưng uy áp khủng bố từ thiếu niên tản ra, lại càn quét vạn dặm, tất cả hồn thú quỳ rạp dưới đất run rẩy, với ảnh mắt toàn là sợ hãi, không biết chuyện gì sảy ra, thiếu niên chân đạp mặt hồ, đứng chắp tay, hai mắt khép lại, rất là tùy ý và hờ hững.

Nơi xa hơn mười mét lớn lên Thiên Thanh Ngưu Mãng một tiếng không dám từ, co ro thân thể, to lớn thú đồng bên trong tràn đầy kính sợ.

Cao sơn to như cột điện Thái Thản Cự Viên càng là dịu dàng ngoan ngoãn giống một con khỉ nhỏ, quỳ một chân trên đất, giống như tại cúng bái đế vương.

Bọn họ rất rõ ràng người trước mắt khủng bố.


Và không phải ai khác, chính là Tần Vô Thiên, Vạn giới đệ nhất Chí Tôn !

Thiếu niên nhìn xung quanh, con ngươi không hề bận tâm, chậm rãi lắc đầu nói, "Đấu La Đại Lục, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, Ừm, Thế giới này. . . Nên thay đổi."

"Ngươi là ai ?"

Một đạo ngân sắc môn hộ tại Tần Vô Thiên trống rỗng xuất hiện, không nhiễm hạt bụi bóng loáng chân ngọc dẫn đầu phóng ra, tiếp theo là một đôi trắng noãn mượt mà đôi chân dài, uyển chuyển dáng người lập tức hiển lộ.

Là một cái tóc bạc mắt tím thiếu nữ.

Thiếu nữ có mỹ làm cho người hít thở không thông tuyệt sắc dung nhan, sợi tóc màu bạc treo rủ xuống tới mắt cá chân, quyển vểnh lên lông mi dài, bệnh trạng giống như trắng nõn khuôn mặt, thời khắc lộ ra rung động tâm hồn mị lực, một bộ ta thấy mà yêu.

Tần Vô Thiên quay đầu, cười nhạt nói: "Chủ thượng tinh đấu đại sâm lâm, Hồn thú cộng chủ Ngân Long Vương, Cổ Nguyệt Na!"

Thiếu nữ trong suốt duy mỹ mắt tím đồng tử co rút lại, khiếp sợ nói: "Ngươi là ai! ! Ta ngủ say bao nhiêu năm chưa xuất hiện, ngươi làm sao mà biết ta, hay ngươi là chó săn của lũ khốn kiếp trên Thần Giới."


Tần Vô Thiên nghe nàng não bổ mà bật cười, "Ngươi suy nghĩ thật phong phú, Thần Giới, chỉ là một đám kiến hôi thôi, thật ra thì ta là phu quân của nàng, khà khà !

Cổ Nguyệt Na hừ nói: "Phu quân của ta ! Nực cười, Ta làm sao không biết mình có một phu quân. . . ."

Tần Vô Thiên cười tà, "Vậy bây giờ biết rồi đó, phu quân của nàng ngay tại trước mắt nè, hehe.... ."

Cổ Nguyệt Na đôi mắt đẹp hung ác khoét hắn liếc một chút, chầm chậm nói: "Ngươi vô sỉ, ngươi nói đám người thần giới là con kiến hôi, nếu ngươi diệt đi đám người đó ta có thể....."

"Bà cô nhỏ, ngươi cũng đừng nói, ngươi xem một chút bên kia cái kia hai cái bị hù." Tần Vô Thiên chỉ chỉ bên hồ.

Thiên Thanh Ngưu Mãng cùng Thái Thản Cự Viên hai đại 10 vạn năm Hồn Thú tại run lẩy bẩy.

Trừng lớn lấy thú đồng hoảng sợ nhìn lấy bên này, chạy lại không dám chạy, nghe lại không dám nghe, sợ biết quá nhiều bị diệt khẩu, chỉ có thể trong lòng không cầm được phát ra kêu rên.


Cổ Nguyệt Na đối mặt hai anh em này có thể cũng không có cái gì tốt tính, ánh mắt lạnh lùng, ngôn ngữ băng hàn, "Các ngươi hai cái. . ."

Hai đại 10 vạn năm bá chủ cấp bậc Hồn Thú bị hù sợ vỡ mật, vẻ mặt cầu xin cầu xin tha thứ: "Chủ thượng đại nhân, hai anh em chúng ta nhưng mà cái gì đều không nghe thấy a."

"Cút!"

"Cám ơn chủ thượng đại nhân khoan dung."

Hai đại Hồn Thú như là đại xá, không để ý chút nào gần người mặt, lộn nhào đào tẩu, hoảng hốt chạy bừa ở giữa hủy hoại mấy chục cây bụi cây.
"Chậc chậc, nàng có phải hay không quá hung một chút." Tần Vô Thiên khoanh tay cười nói.

Cổ Nguyệt Na trên mặt băng hàn dần dần biến mất, trên miệng nhỏ truyền hừ nhẹ nói: "Không phải ai đều xứng để cho ta ôn nhu."

Nhìn bên cạnh thiếu nữ ngạo kiều bộ dáng, Tần Vô Thiên, có loại muốn cắn ở môi mỏng hung hăng hôn một cái xúc động.

" Ừm, vết thương trên người nàng vẫn chưa khỏi sao, đến đây phu quân giúp nàng chữa thương !!"

Nghe hắn nói vậy Cổ Nguyệt Na khó hiểu nhìn lấy hắn và nói: " Vì sao ngươi phải giúp ta, không phải ngươi là nhân loại sao ?"

Nghe vậy hắn cười tà nói: " HaHa, nhân loại thì sao? ta chỉ đơn giản muốn giúp nàng mà thôi, đừng lo lắng, còn nữa ai cấm phu quân giúp lão bà mình chữa thương cơ chứ, khà khà !

" Ngươi vô sỉ, ai là ngươi lão bà, với lại ngươi thực sự muốn giúp ta?" Nàng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng hắn.
Hắn mỉm cười: " Đúng vậy! Nàng chỉ cần biết ta không bao giờ tổn thương nàng!"


Nói song hắn lấy ra một viên đan dược đưa đến trước mặt nàng: " Hé miệng, ta giúp nàng trị thương !"

Cổ Nguyệt Na ban đầu có chút phản kháng, Nhưng nhìn vẻ ân cần của hắn, trong lòng run lên, nàng chưa từng có cảm giác được chăm sóc như hiên tại.

Đôi môi xinh đẹp hé mở, hắn đem viên đan dược kia đút vào trong miệng nàng. Sau khi nuốt xuống, nàng có cảm giác như một dòng nước ấm chạy khắp toàn thân, cực kỳ dễ chịu, chưa đầy năm phút sau, thương thế của nàng đã hoàn toàn khôi phục.

Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp nói: " Tại sao ngươi lại muốn giúp ta, chả lẽ vì gương mặt và cơ thể này sao?"

Hắn nhìn nàng có chút buồn cười: " Haha, Có lẽ điều đó cũng đúng một phần, nhưng mà ta thưởng thức nàng, không muốn nàng chịu phải số phân bi thảm !"
" Số phận bi thảm, chẳng lẽ số phận của ta rất bi thảm sao ?" Nàng càng lúc càng tò mò.

" Đúng vậy! Mọi chuyện từ từ sau này ta sẽ kể cho nàng " Trong nguyên tác, nàng bị đường tam sắp xếp, lừa gạt cuối cùng trở thành con dâu đường gia, hồn thú cũng từ đó mà chịu chung số phận bi thảm.

" Bây giờ nàng có dự định gì ?"

Bỗng nhiên hàn khí lạnh lẽo trong đôi mắt nàng lóe lên : " Mặc dù thương thế ta đã khôi phục, nhưng vẫn không phải đối thủ của những tên thần vương khốn khiếp kia, chỉ cần thôn phệ được Kim Long Vương, ta mới có hy vọng trả thù..."

Tần Vô Thiên nhìn nàng nói: " Nàng có nguyện ý tin tưởng ta không ?"

Cổ Nguyệt Na khó hiểu nhìn hắn. Hắn cười tà : " Mối thù của nàng ta sẽ giúp nàng báo, Nhưng hiện tại chưa phải lúc. Tu La, Hủy Diệt. Gian Ác một bầy kiến hôi thôi, Bây giờ ta đang có chuyện quan trọng muốn làm !"
Cổ Nguyệt Na nghe song càng ngày càng không hiểu nổi nam nhân này, rốt cuộc hắn là ai, ngay cả chuyện trên thần giới hắn lại hiểu rõ như vậy.

Hắn nhìn nàng khó hiểu, cười cười: " Đúng gấp, rất nhanh nàng sẽ biết !"

Nhìn nam nhân trước mắt, nàng thầm nghĩ: " Có một nơi để dựa vào, cảm giác cũng không tệ !"

Hắn liền cười xấu xa tiến lên với sự ngỡ ngàng của nàng liền liền cúi xuống, ngậm lấy đôi môi trơn bóng của nàng.

Gương mặt nàng đỏ bừng, trong lòng dâng lên từng cảm xúc mãnh liệt.

Nàng cũng ôm lấy hắn đáp trả lại nụ hôn đầu tiên của hai người, Vô Thiên cảm nhận được một mùi vị thanh mát, thơm tho từ miệng nhỏ của nàng, say sưa mút đến hai cánh môi của nàng, Cổ Nguyệt Na cũng mặc kệ chiếc lưỡi của hắn đang từ từ xâm chiếm miệng mình, hai người hôn nhau hồi lâu mới tách ra.
" Ta.....ta còn chưa biết ngươi tên là gì !" Cổ Nguyệt Na thẹn thùng không dám nhìn hắn, giọng nói nàng lí nhí nhưng hắn vẫn nghe thấy.

Hắn mỉm cười vuốt ve mái tóc trắng xóa : " Na Na ! Phu Quân nàng tên Tần Vô Thiên, Vô pháp Vô thiên.....hắc hắc !

" Tần Vô Thiên, Vô pháp Vô thiên sao, tên nghe không tệ. " nàng nghĩ nghĩ rồi mỉm cười.

Cổ Nguyệt Na không nói gì, tựa đầu vào ngực hắn, hít lấy khí tức nam nhân này khiến nàng say mê.

Vô thiên lấy một chiếc nhẫn ra. Cầm bàn tay xinh đẹp của nàng lên đeo vào ngón áp út.

Nàng giật mình rụt tay lại : " Ngươi làm gì thế ?"

Hắn mỉm cười âu yếm : " Na Na! Chiếc nhẫn này là do chính tay ta tạo ra, nàng đeo nó vào sau này có thể liên lạc với ta bất cứ lúc nào !"

Cổ Nguyệt Na hơi đỏ mặt : " Ừm ! Vậy ngươi đeo giúp ta đi."

Vậy là hắn đeo nhẫn cho nàng, xong còn hôn nhẹ lên bàn tay tinh xảo, Cổ Nguyệt Na nhìn chiếc nhẫn yêu thích không rời mắt, trái tim thì đập thình thịch. " Hắn đã đeo nhẫn cho ta, vậy thì dựa theo nhân loại ta đã là thê tử của hắn sao ?"

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.