125 Chương 121: Sadako
“Tần Hiên, đây là món đồ gì á?”
Chúng nữ quăng đến Tần Hiên ánh mắt hiếu kỳ cuộn băng ghi hình mà hắn đang cầm trên tay.
“Ah cái này nha, là một vật dẫn oán khí của một con ma!” Tần Hiên bình tĩnh nói.
“Ma, là ma nữ đúng hay không?” Đỗ Như Băng cao hứng vừa nói vừa nhìn về phía Jenny.
“Đúng là vậy, lần này đến đây một phần là để tìm nàng nha, chủ yếu là muốn hóa giải nguyền rủa trên người Phượng Nhu” Tần Hiên trả lời sau đó đem chuyện của Tần Phượng Nhu nói ra.
Thì ra ngày đó là Tần Phượng Nhu nhận được cuốn băng bên trong hòm thư trước cửa, tưởng là của ai trong nhà cho nên mang vào trong nhà. Ai ngờ Tần Hiên vô tình thấy được thì mới biết cuốn băng này là vật của oán linh, sẽ đến ai đang giữ nó cho nên hắn mới sẵn đi đến đây một chuyến a.
“Kinh khủng như vậy? Thế có ảnh hưởng gì tới Phượng Nhu tỷ hay không a?” Chúng nữ liền quan tâm cái vấn đề này.
Thấy được các nàng như vậy, Tần Hiên rất là hài lòng, hai ngón tay nhẹ nâng cái cằm của Đỗ Như Băng, một bộ cưng chiều nói:
“Không có việc gì,thỉnh thoảng sẽ khiến nàng gặp ác mộng”
Các nàng nghe vậy liền thở phào, kỳ thật các nàng chỉ vừa mới quen biết nhau, cảm tình cũng chưa đến mức phải lo lắng cho nhau từng chút từng chút như vậy.
Nhưng cái mà mỗi người trong hậu cung của Tần Hiên để ý chính là cảm thụ của hắn cho nên nội tâm luôn quán tính không muốn xảy chuyện gì sẽ làm hắn không vui.
Cái gọi là môi hở răng lạnh cho nên các nàng sẽ tự động quan tâm lẫn nhau là thế.
“Thế nhưng là nếu như nàng là oán linh thì có khi nào có thể làm tổn tưởng được anh hay không a?”
So với chuyện của Tần Phượng Nhu, an toàn của Tần Hiên càng làm các nàng thêm lo lắng gấp bội.
Nữ nhân chính là sinh vật hay suy diễtruyenc.comông phải các nàng không tin tưởng thực lực của Tần Hiên mà là vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao a?
“Không có việc gì, chồng của các em đều chỉ làm những việc mà mình chắc chắn mà thôi”
Tần Hiên nói như vậy chính là có cơ sở bởi vì lượng oán khí trên cuốn băng tựa như là nước hoa xịt nhưng qua thời gian đã trôi đi chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng vậy, không chú ý thì sẽ rất khó nhận ra cho nên hắn biết thực lực của đối phương hiện tại như là đèn đã cạn dầu.
Hơn nữa hắn cũng đã xem qua băng ghi hình, mặc dù cảm giác ban có chút hồi hộp nhưng Tần Hiên cũng không có nửa điểm sợ hãi, cảm thấy tựa như là trò dọa ma bình thường không có gì lạ.
Mấu chốt là ở chỗ Tần Hiên biết mình là nhân vật chính, và tác giả sẽ không để hắn chết ở tập này nha!
Tác: “Có thể hay không thiết lập lại nhân vật?”
Sau đó, Tần Hiên dựa theo oán khí trên cuốn băng tìm dò tìm vị trí của chủ thể.
Nhắc cũng xảo, oán khí màu đen vậy mà luôn có một phần đầu dòng chảy tựa như là đầu nguồn cho nên hắn là theo cái này như kim chỉ nam mà cho thuyền chạy. Chứ nếu không nếu phải đi dò hỏi người của Đảo Quốc hoặc dò từng đảo từng đảo thì ước chừng mấy tháng cũng chưa xong a.
Hơn nửa giờ sau đó, rốt cuộc thuyền của Tần Hiên cũng đã tìm đến nơi.
Nơi đây là một hòn đảo nhìn từ ngoài vào trông có vẻ như là một vùng thôn quê, hai bên là hai ngọn núi, đứng từ xa có thể thấy được ngọn núi bên tay phải của hắn còn được đặt một cái Cổng Trời trong văn hóa của Đảo Quốc.
Trái lại, ngọn núi bên trái thì trông có vẻ u ám hơn rất nhiều. Khỏi nói cũng biết là nơi này có vấn đề, xung quanh đó không như ngọn núi bên phải, dưới chân núi vậy mà không có lấy một ngôi nhà.
Quả nhiên, Tần Hiên mở ra Âm Dương Nhãn liền thấy ngọn núi bên trái tựa như đầu nguồn đang lan tỏa oán khí ra khắp nơi.
Bước chân lên bãi cát, Tần Hiên cùng chúng nữ cùng nhau hướng về phía ngọn núi bên trái đi.
Mặc dù các nữ nhân đã trông thấy hồn ma rồi nhưng khi nghe Tần Hiên nói đây là một cái oán linh cho nên tâm lý vẫn có một chút sợ sợ, nắm tay nhau dí sát Tần Hiên khiến hắn cũng không biết nói làm sao.
Kêu ở trên thuyền cho hắn đi mau về mau mà không chịu a!
Trên đường tiến vào, đám người bỗng nghe được một tiếng còi của ai đó thổi. Quay đầu lại thì thấy hai viên cảnh sát vừa thổi còi, cầm trên tay gậy baton đi tới, một người lớn tiếng nói bằng ngôn ngữ của Đảo Quốc, đại khái hỏi là:
“Các ngươi là ai? Có biết đây là cấm khu hay không??”
“Ơ, chỗ kia có con chim!!” Tần Hiên bỗng nhiên chỉ về phía sau lưng của cả hai.
Bản năng quay đầu lại nhìn nhưng mãi không thấy gì, cả hai liền quay đầu lại. Sau đó, liền là không có sau đó nữa.
Tần Hiên cho mỗi người một quyền vào bụng, sắc mặt cả hai bắt đầu đó dần tựa như là táo bón, ôm bụng ngã quỵ xuống cát ngất xỉu tại chỗ.
Ném sang một bên hai cái nhân vật phụ, cả đám tiến vào bên ngọn núi.
Rất nhanh, dựa theo âm dương nhãn của Tần Hiên, cả đám đã tìm được một ngôi nhà gỗ cổ kính trông giống như là bị bỏ hoang từ lâu, bên cạnh ngôi nhà còn có một cái miệng giếng.
Âm thanh lá khô giòn vang lên mỗi khi bước chân vừa đặt xuống, đến khi cách miệng giếng chừng hai mét, Tần Hiên liền kêu lên:
“Sadako!”
Thừa nước đục thả câu cả buổi trời rốt cuộc Tần Hiên mới cho biết tên của ma nữ.
Nàng chính là ma nữ Sadako kinh điển của châu á với khả năng giết người bằng cuốn băng trong vòng 7 ngày.
“Sadako! Chẳng lẽ ngươi sợ chúng ta hay sao??”
Nghe đến lời này, bên dưới miệng giếng liền, một tiểu loli đang siết chặt nắm đấm nhỏ. Không cần nhìn xem biểu lộ trên gương mặt cũng biết lúc này nàng đang rất tức giận.
Ngay từ lúc đám người Tần Hiên tiến vào ngọn núi này thì nàng cũng đã cảm nhận được rồtruyenc.comưng khi đối phương càng lúc càng gần thì nàng mới phát hiện thực lực của đối phương hơn xa mình cho nên không có dám ló mặt lên mà xem như không có gì.
Ai ngờ tới người trên kia lại phách lối đến như vậy, có thể nhẫn nhịn cũng không thể nhẫn nhục, không thể để cho người trên đó khinh quỷ quá đáng.
Sau đó, chỉ thấy một màn quỷ dị bỗng chốc phát sinh, nhiệt độ xung quanh cấp tốc giảm xuống, một bài nhạc nền cho lúc kinh dị bỗng phát lên từ trong ngôi nhà, xung quanh gió thổi kịch liệt khiến lá cây khô bên dưới bay tán loạn.
Từ trong miệng giếng, một bóng ma tóc dài chậm ra nhô ra phần đầu với mái tóc đen dài che đi khuông mặt, toàn thân mặc một bộ áo trắng rồi đến hai bàn chân nhỏ cũng từ từ lộ ra như thể bên dưới là một cổ máy đang chậm rãi nâng nàng lên vậy.
“Nhân loại? Ngươi dám khiêu khích quyền uy của Sadako này?” Một thanh âm khàn khàn bằng tiếng Đảo Quốc từ phía của Sadako phát ra.
Đám nữ nhân của Tần Hiên thấy cảnh này từng cái đều là co rút vào bên trong ngực hắn, hiệu ứng âm thanh từ trong nhà khiến cho các nàng càng thêm sợ hãi, hai mắt nhắm nghiền không dám nhìn tình cảnh trước mắt.
Bỗng nhiên, Sadako bước ra chân nhỏ dự định bước từ miệng giếng xuống dưới.
“Nhân loại, đoán nhận cơn nộ của ta đi”
Vừa nói, hai tay nàng thủ thế tựa như là con hổ chuẩn bị vồ lấy con mồi hướng về phía Tần Hiên, âm nhạc bên trong căn nhà lúc này càng lúc càng cấp bách khiến người ta phi thường hồi hộp.
Bước tới một bước, không biết là vì cái lý do gì, Sadako vậy mà dẫm chân kia lên tóc mình. Thế là chân trước vừa bước, chân sau dẫm tóc níu lại, Sadako mất thăng bằng ngã trong tư thế chổng mông cắm mặt xuống đất ưa thích của Tần Hiên, âm nhạc lúc này đã đến đoạn cao trào đến dọa người tới nơi.
“Ai nha!”
Một thanh âm trong trẻo dễ nghe đặc trưng của một tiểu loli thốt lên từ phía của Sadako.
Nghe đến thanh âm này, cả đám nữ nhân liền mở mắt nhìn về phía nơi phát ra.
Bầu không khí nhất thời có chút lung túng…
“Yumi! Tắt nhạc!”
“Yumi! Tắt nhạc!”
Sadako xấu hổ không dám ngồi dậy chỉ biết lớn tiếng gọi về phía ngồi nhà.
Sau đó, vậy mà không nghe thấy âm thanh nào nữa.
Đúng lúc này, từ bên trong lùm cây đột nhiên xuất hiên hai bóng người một béo một gầy, bên dưới mặc một chiếc quần cọc, cởi trần, tay vác một thanh đao cùng với một cái chùy.
À, thực ra là hai bóng quỷ.
“Thảo khấu đây”
“Có bao nhiêu dương khí mang ra hết!”
Hai tên một béo một lùn ngênh ngang từ trong lùm cây đi ra bỗng thấy một màn này liền không nói hai lời quay đầu trở lại vào trong.
Quỷ ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng dương khí lá rơi đầy
P/s: Modem nhà tác có vấn đề cho nên giờ mới đăng chương. Xin cảm ơn