123 Chương 119: Mất Mặt Mặt Ném Đến Nhà Bà Ngoại
“Khụ Khụ…”
Bạch Oánh Thi nằm trên sàn, ho khan phun ra ngụm nước nơi khóe miệng, chậm rãi mở ra đôi mi thanh tú, con ngươi đen nhánh liếc nhìn xung quanh thì thấy Tần Hiên đang nhìn nàng cười cười.
“Ai nha bếp trưởng nha, ta chỉ mới đùa một chút thôi mà cô nhảy xuống biển thật à? Làm hại ta buổi sáng sớm phải tắm sớm a? Cô xem phải tính thế nào đây?”
Nghe được lời của hắn, Bạch Oánh Thi liền bừng tỉnh, lại nghĩ đến bản thân trước đó không mặc đồ lót, nàng liền ngẩng đầu dậy nhìn xem hạ thể sau đó liền đỏ mặt, ánh mắt căm tức liếc nhìn Tần Hiên đang thỉnh thoảng liếc nhìn cảnh xuân của nàng.
“Đồ vô sỉ! Biên thái!”
“Ây ây cái này, không thể chửi ta như vậy nha, ta thế nhưng là cứu cô lên còn có hô hấp nhân tạo cho cô nha, mặc dù ngực cô lép chạm vào không có cảm giác nhưng môi quả thật là ngọt nha…”
Tần Hiên a rồi a rồi kể ra chi tiết càng khiến cho Bạch Oánh Thi thén quá hóa giận, vun lên cho hắn một cước hòng đá vào chén cơm của hắn.
Nhưng mà người bình thường như nàng làm sao có thể tấn công được Tần Hiên?
Nhanh như chớp đã bị tay hắn bắt lấy chân ngọc trắng nõn lại no đủ đưa lên mũi hít một hơi.
“Ta xem như đây là phần thưởng”
Nói xong Tần Hiên thè lưỡi liếm nhẹ vào lòng bàn chân nàng sau đó há miệng mút lấy ngón chân của Bạch Oánh Thi.
Mà bên này, Bạch Oánh Thi cũng không nghĩ tới là mình lại một lần nữa bị tên vô sỉ này chiếm tiện nghi, ra sức giãy giụa để rút đôi chân về ngay lập tức nhưng đến khi rút về được thì nó đã óng ánh nước bọt của Tần Hiên rồi.
Điều này càng làm cho thái độ của nàng đối với Tần Hiên càng thêm căm tức, không nói lời nào nữa mà chạy về phòng mình.
Khi đi, nàng còn nghe Tần Hiên kêu to nói chân nàng rất ngon nữa, quả thật là làm nàng nảy sinh ý định giết người mà.
Về đến phòng, Bạch OánhThi đóng sập cửa lại sau đó chạy một mạch vào phòng tắm, đổ ra gần hết lọ nước rửa chân của nàng mà tẩy rửa bàn chân đã bị Tần Hiên mút lấy.
“Ahhhh…Tên khốn kiếp hạ lưu vô sỉ! Ta nguyền rủa cả nhà ngươi! Ahhh…Thiệt là tức quá mà…Ta phải trả thù…”
Bạch Oánh Thi giận không chỗ phát tiết chỉ có thể ở trong phòng tắm kêu gào sau đó lại lấy ra con dao bếp của nàng rồi xem cái gối ngủ chính là Tần Hiên mà vung đao loạn xạ.
Không ai biết là nàng ở trong phòng phát tiết cái gì trong bao lâu, chỉ biết là 6 giờ thì Bạch Oánh Thi đã ở trong phòng bếp chuẩn bị nấu bữa sáng.
Thấy đám người Tần Hiên cũng đã ra bàn ăn, Bạch Oánh Thi cho người mang ra thức ăn, sau cùng là nàng tự mình mang ra một bình rượu tới chỗ đám người, cung kính nói:
“Tần tổng, chuyện lúc nãy cho ta thành thật xin lỗi, ta đặc biệt chuẩn bị thêm cho ngài cái này, mong ngài tha lỗi cho ta chuyện vừa rồi”
Đáp lại nàng là vẻ mặt đáng ghét của Tần Hiên, một bộ như hắn bị nàng chiếm tiện nghi vô cùng ủy khuất nhưng vẫn rộng lượng tha thứ nói:
“Không có gì không có gì, ta phi thường nhớ kỷ niệm giữa hai chúng ta, xem như đó là bí mật riêng a”
Nói xong Tần Hiên nhận lấy đĩa hàu sau đó thưởng thức một con.
Bạch Oánh Thi thấy thái độ của hắn như thế, hận không thể giết người ngay tại chỗ nhưng vẫn bình tĩnh hòa ái đợi xem hắn nuốt vào ngụm đầu tiên.
(Hừm, để xem cả ngày hôm nay ngươi có đi ra khỏi toilet được hay không, nếu không phải ngươi thì nữ nhân của ngươi sẽ phải ở trong toilet cả đêm xem ngươi ngủ với ai đây, ha ha ha,đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi tên khốn kia…Khà khà khà khà)
Sau lưng Bạch Oánh Thi lúc này phản phất xuất hiện một phiên bản vô hình của nàng đang đắc ý cười, phản phất như đại sự đã thành tới nơi.
Sumie lúc này nghe đến liền hiếu kỳ hỏi:
“Tần Hiên, giữa anh và bếp trưởng có bí mật gì không thể cho người ta biết nha?”
Sumie các nàng lúc này cũng đã thay đổi cách xưng hô, địa vị cũng không còn như hôm qua nữa mà là được chúng nữ phổ cập khoa học gia đình cho nên cũng không còn câu nệ nữa.
Bạch Oánh Thi thấy cảnh này liền trong lòng sinh ra dự đoán,mới hôm qua nàng còn thấy Sumie tựa như là một người hầu nhưng hôm nay lại bỗng chốc biến thành bà chủ liền hiểu, chắc chắn là bị tên xấu xa này bức ép.
Với cái nhìn của nàng, toàn bộ các nữ nhân ở đây chắc hắn là bị Tần Hiên uy hiếp bắt về bức ép cho nên mới làm như không có chuyện gì khi chia sẻ chồng cho người khác a.
Đúng, khẳng định là như vậy!
Càng nghĩ, Bạch Oánh Thi càng cho mình một cái lý do sẽ chơi chết tên bại hoại này, nhưng cũng vì bỏ thuốc các nàng mà có chút áy náy.
Mặc kệ, ai bảo các nàng về phe tên khốn kia a!
Sau đó, Bạch Oánh Thi cũng không có ở lại nữa mà là trở về phòng bếp, tuy nhiên ánh mắt vẫn chú ý động tĩnh bên này.
Một giờ trôi qua, Bạch Oánh Thi càng lúc càng bực bội tâm tình, miệng nhỏ lẩm bẩm:
“Không thể nào a, mỗi lần đều chưa đến 15 phút thì đã ôm bụng đi rồi a, sao hôm nay dùng gấp đôi lượng không thể không có gì xảy ra được nha, chẳng lẽ là thuốc hết hạn sử dụng?”
Bạch Oánh Thi liền lấy ra lọ thuốc xổ cầm trên tay, lần mò tìm kiếm hạn sử dụng nhưng bỗng nhiên bị một thanh âm của người đến làm cho chú ý.
“Bếp trưởng Bạch, không biết ta có thể trò chuyện cùng ngài một chút không?”
Người đến chính là Jessica.
“Có chuyện gì a ngài…”
“Ta gọi Jessica!” Thấy đối phương ấp úng, Jessica liền giới thiệu tên.
“Vâng, có chuyện gì thưa Jessica nữ sĩ?”
“Ah, là vì chuyện bí mật giữa bếp trưởng và Tần Hiên nha…”
Jessica chưa kịp nói ra ý đồ của mình bỗng nhiên bị Bạch Oánh Thi hiểu lầm là nàng ghen mà cắt ngang lời nói vội vàng thanh minh:
“Ah cái này thực không có gì thưa Jessica nữ sĩ, chẳng qua là tên khô…Ah… không , là Tần tiên sinh nói đùa mà thôi, xin hãy tin tưởng ta!”
Trông thấy đối phương gấp như vậy, Jessica liền khoát khoát tay, cười nói:
“Ta không có ý đó, ý của ta là nếu như ngươi cùng yêu thích yêu thích Tần Hiên thì có thể cùng chúng ta cùng một chỗ yêu thương nhau a, trở thành một thành viên trong gia đình này nha!”
“CÁI GÌ???”
Bạch Oánh Thi đột nhiên lớn tiếng khiến đám người Tần Hiên quay sang chú ý.
Biết được bản thân thất thố, nàng liền che đi miệng nhỏ sau đó chậm rãi trả lời:
“Xin cảm tạ lời đề nghị của ngài thưa nữ sĩ, ta thực không có đối với Tần tiên sinh có ý đồ gì ngoài việc xem như ngài ấy là thực khách của ta a”
Jessica nghe đến Bạch Oánh Thi kinh hô như vậy vốn còn tưởng là đối phương kích động đây này, cao hứng vì sắp có thêm viện bình nhưng ai dè nghe đối phương nói thế liền có chút thất lạc nói:
“Thì ra là vậy a, là ta quá đường đột rồi, nhưng mà ta vẫn là mong một ngày nào đó bếp trưởng sẽ trở thành tỷ muội của chúng ta, ta nhìn Tần Hiên đối với ngài thật có ý tứ đây này”
Nói xong, Jessica đưa cho Bạch Oánh Thi ly rượu.
Bạch Oánh Thi trông thấy đối phương thất lạc như vậy liền có chút không thể hiểu được, nhưng vì phép lịch sự nên cũng cầm lên ly rượu uống một ngụm, sau đó hiếu kỳ hỏi:
“Jessica nữ sĩ, có thể cho ta hỏi một vấn đề hay không a?”
“Xin cứ hỏi!”
“Tên đó…Ah không phải không phải, là Tần tiên sinh, chẳng hay ngài ấy có mị lực gì mà được các ngươi hết lòng như vậy a? Hay là hắn bắt ép các ngươi? Ta nhìn dung mạo của mỗi người đều xuất trần tại sao có thể vì một người đàn ông mà cam nguyện chia sẻ như vậy à??Nếu là ép buộc sinh hãy cứ nói với ta, khuê mật của ta thế nhưng là làm hình cảnh quốc tế nha, ta còn có khuê mật làm đặc vụ nữa, tin chắc bằng mối quan hệ của bọ họ có thể cứu các ngươi”
Jessica nghe vậy liền che miệng, khanh khách nở ra tiếng cười như chuông bạc, êm tai như muốn khuynh đảo chúng sinh.
Nếu bàn về mối quan hệ thì chỗ nào qua được thân phận của công chúa xứ Sương Mù như nàng a!
“Bếp trưởng hiểu lầm, chúng ta là cam tâm tình nguyện theo anh ấy, yêu anh ấy nha. Còn nói về tài cán thì quả thực là thế giới này không ai sánh bằng Tần Hiên được đâu”
Nghe nói như vậy, trong lòng Bạch Oánh Thi liền oán thầm không biết tên khốn Tần Hiên đã bỏ thuốc gì mà ngay cả nữ nhân của hắn cũng dám nói câu thế gian không ai sánh bằng được.
Với cả nhìn của nàng, Jessica chính là xem người tình hóa Tây Thi đây mà!
“Cái quan trọng nhất là nó vừa dài vừa to lại vừa khỏe a”
“Nó? Nó là cái gì?” Bạch Oánh Thi theo bản năng hỏi một cái nhưng nhìn đến ánh mắt mê ly cùng với mô tả của Jessica liền xác định “Nó” là cái gì.
(Bỏ thuốc, đích thị là bỏ thuốc, làm gì có cái nào phô trương như vậy được)
Càng nghe đến Jessica mô tả dương vật của Tần Hiên dài chừng 50cm lại to lại thô lại cứng như nào, đêm ngự 8 nữ vẫn chưa thỏa mãn như nào thì Bạch Oánh Thi càng thêm khẳng định suy đoán của mình, cấp tốc quyết định đêm nay phải liên hệ khuê mật của nàng.
Nhưng đúng lúc này, bụng của Bạch Oánh Thi đột nhiên quặng đau.
“Bếp trưởng, ngài bị làm sao a?”
“Không biết nữa, cảm giác bụng có chút đau” Bạch Oánh Thi ôm bụng lắc đầu, hồi tưởng về thức ăn hôm qua còn có sáng nay của mình, chỉ là sắc mặt của nàng càng lúc càng trở nên tái nhợt.
Jessica thấy thế liền tới cầm lấy ly rượu trên tay của Bạch Oánh Thi, đặt cả hai ly rượu sang một bên sau đó vịnh Bạch Oánh Thi để nàng ngồi xuống.
“Có khi nào là ngày dâu hay không nha? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút”
“Không đúng a, mới qua kỳ hồi tuần trước mà, sáng giờ ta lại không ăn-!!!??”
Đúng lúc này, ánh mắt của Bạch Oánh Thi đột nhiên chú ý tới hai ly rượu đặt một bên.
“Nữ sĩ, rượu này là ngài lấy ở đâu ra?”
“Ah, là trong bình rượu mà bếp trưởng ngài đưa nha” Jessica vừa trả lời vừa để Bạch Oánh Thi ngồi xuống ghế.
Nhưng cái mông vừa chạm, Bạch Oánh Thi đột nhiên nhảy dựng lên, sắc mặt từ trắng chuyển qua xanh, hai chân khép lại, một tay vô ý thức che lấy cái mông sau đó bước đi nhè nhẹ như sợ sàn nhà bị vỡ hướng đi về phía WC.
Trông thấy dáng đi của đối phương như thế, Jessica còn tưởng là Bạch Oánh Thi đang bị bệnh mà còn muốn đi lung tung đâu, vội vàng liền bước tới bắt lấy tay đối phương, cấp bách nói:
“Bạch bếp trưởng, ta xem sắc mặt của ngài không tốt lắm a, đừng có đi lung tung, phòng chúng ta có thuốc nha”
“Đừng….Đừng đụng…Vào ta…”
“Ai nha, đã là giờ phút nào rồi mà ngươi còn nói những lời này a! Mọi người mau tới đây, Bạch bếp trưởng xảy ra chuyện rồi, mau tới phụ một tay” Jessica lo lắng gọi đám người Tần Hiên tới giúp.
“Không…Không phải… Buông ta ra…” Bạch Oánh Thi lúc này liền gấp, răng ngà khẽ cắn, co thắt cơ mông, dùng hết sức bình sinh muôn dãy dụa tránh khỏi Jessica nhưng không tài nào thoát ra được.
“Ai nha, bếp trường ngươi bình tĩnh a, chúng ta có làm gì ngươi đâu!”
Rất nhanh, đám người Tần Hiên đã tới,không chút do dự, Tần Hiên tới cúi người, một tay luồng qua gối , tay còn lại bắt lấy bờ vai của Bạch Oánh Thi, dự định nâng nàng dậy.
“Không….Không phải tư thế này…Không phải nó a…”
Bạch Oánh Thi vốn dĩ mặc bên dưới là một chiếc quần tây rộng thùng thình, phi thường thoải mái cho nên gặp phải Tần Hiên bế lên để cái mông được thoải mái như vậy liền sắp không giữ được, cắn khóe môi kém chút chảy máu, trán đổ ra từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh, dùng ánh mắt giết người gắt gao nhìn Tần Hiên, phản phất như nếu hắn không thả xuống sẽ cắn chết hắn vậy.
“Đến giờ phút nào rồi mà còn giận dỗi a?” Tần Hiên cau mày, bế nàng đi về hướng phòng mình. Xem xét hắn cũng nghĩ là Bạch Oánh Thi còn giận dỗi chuyện vừa rồi.
Mà không di chuyển còn đỡ, di chuyển cứ như Tần Hiên cắm côn thịt vào hang động sau đó bước đi a, có thể nói là một bước đi đều bị rung động mang đến khoái cảm kịch liệt.
Rốt cuộc ở 5 bước sau đó, Bạch Oánh Thi không giữ được nữa, chậm rãi thả ra môi mềm, nội tâm lúc này chỉ có thể thốt lên một câu.
(Hủy diệt đi!)
Sau đó là từng trận từng trận âm thanh có thể bốc mùi phát ra giữa đại sảnh.
Chỉ thấy ở ngay mông đít của chiếc quần âu màu trắng của Bạch Oánh Thi đột nhiên đổi màu…
Bạch Oánh Thi lúc này chỉ có thể nhắm mắt xem như không có chuyện gì mà xả ra hết thảy.
(Lỡ rồi a :< Xong chuyện rồi giết ta đi)
Một vài BGM Harry potter phiên bản ấn độ vang lên!
Bạch Oánh Thi khóc không ra nước mắt…