368 Chương 368: Nỗi khiếp sợ của Trương Bằng
- A Sở, có thể thấy là từ giờ trở đi, anh chính là nhà đầu tư thần bí mà các ký giả của các hãng truyền thông tin tức tranh nhau dự đoán rồi.
Đại tiểu thư vừa cười vừa nói.
- Ha ha, vậy cứ để cho bọn họ đoán đi. Như vậy sẽ làm cho càng nhiều người chú ý đến Quốc Cảnh hơn.
Sở Phàm cũng vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy, nhưng mà vấn đề là anh là một nhà đầu tư bí mật, một lúc rót vào cổ phiếu của Quốc Cảnh tận ba mươi tỷ đồng – đây chính là chuyện rất chấn động đấy. Giới truyền thông sẽ phán đoán rằng anh nếu có thể xuất ra ba mươi tỷ một lúc để đầu tư thì chứng tỏ tài sản của anh còn hơn ba mươi tỷ nhiều. Mà anh lại là một thanh niên tuổi trẻ như thế. Em nghĩ là sau khi bị giới truyền thông công khai tin tức ra, anh nhất định sẽ trở thành trung tâm tiêu điểm chú ý của tất cả các cô gái tươi trẻ xinh đẹp trên thế giới này đấy.
Đại tiểu thư nói một cách sâu xa, trong giọng nói dường như có cả chút ý ghen tuông nữa.
Sở Phàm nghe thế thì hơi sửng sốt, lập tức nghe ra mùi vị dấm chua trong câu nói của đại tiểu thư. Hắn không kìm nổi cười cười, đưa tay ôm vòng eo mềm mại mảnh khảnh của đại tiểu thư, dịu dàng bảo:
- Sao nào? Lại ghen rồi à? Ha ha, cho dù anh lập tức trở thành một bạch mã hoàng tử tuổi trẻ giàu có thì sao nào? Trong mắt anh không phải là chỉ yêu có mình em thôi sao? Trong mắt anh, trên đời này không còn cô gái nào hấp dẫn hơn em được nữa cả. Em nói anh còn có thể coi trọng những người khác được sao?
Đôi làn thu thủy của đại tiểu thư hiện lên ý cười sung sướng, nhưng nàng vẫn bĩu môi, nói:
- Ai mà biết được anh. Đàn ông toàn là những người dễ thay lòng đổi dạ còn gì.
- Đại tiểu thư còn lo lắng nghi ngờ anh sao? Thế từ hôm nay trở đi anh trói chặt anh với em lại làm một. Để xem xem anh làm sao mà thay lòng đổi dạ được nào, được không?
- Ui giời, chả phải làm thế đâu. Anh mà có thay lòng đổi dạ thật thì có trói buộc gì cũng vô dụng thôi.
- Được rồi, có một cô gái xinh đẹp trí tuệ như em làm vợ mà anh còn biến đổi gì nổi nữa đây.
Sở Phàm đành cười, nói với vẻ bất đắc dĩ.
- Em, em còn chưa đồng ý gả cho anh đâu. Ai là vợ anh chứ.
Sắc mặt đại tiểu thư hồng lên, cãi nhẹ.
Lúc này, Kỷ Thiên Vũ sau khi trả lời nốt một số phỏng vấn thì đi lại phía họ, mỉm cười. Hai người thấy thế thì cũng đi lại đón.
- Chú Kỷ, xem ra họp báo lần này còn thành công hơn cả mong đợi nữa.
Sở Phàm cười khẽ, nói.
Kỷ Thiên Vũ cười phá lên:
- Ha ha, hi vọng là như thế. Đi nào. Chúng ta cũng đi thôi. Vừa đi vừa nói chuyện.
Đại tiểu thư nói:
- Có thành công hay không thì chỉ cần xem tốc độ tăng của cổ phiếu Quốc Cảnh từ hôm nay là sẽ biết ngay.
- Ừ, mà đúng rồi, Tiểu Sở, bút toán tài chính kia của cháu là rót vào theo phương thức nào?
Kỷ Thiên Vũ thấp giọng hỏi nhỏ.
- Những năm gần đây Ngô bá đã giúp cháu gây dựng nên một nhóm nhân tài trên phương diện tài chính kinh tế rồi. Cháu đã nói Ngô bá đưa những người này gia nhập công ty Quốc Cảnh. Những cao thủ về tài chính kinh tế này sẽ giúp cháu chuyển bút toán tài chính này vào cổ phiếu của Quốc Cảnh trên thị trường chứng khoán. Tất cả những hoạt động này Ngô bá sẽ đều giám sát cẩn thận, không có việc gì đâu.
- Phù, vậy là tốt rồi. Chú tin là Quốc Cảnh sẽ lại vượt lên một tầm cao mới.
Kỷ Thiên Vũ tràn ngập tự tin, nói.
- Vâng, con cũng tin ba, cũng tin tưởng A Sở.
Đại tiểu thư cũng nói, hai tay càng nắm chặt cánh tay của Sở Phàm hơn nữa.
Trương Bằng hôm nay đang ở nhà xem tin tức trên TV. Tối hôm qua, ông ta nhận được điện thoại của Lam Chính Quốc gọi tới, nói rằng đã giải quyết xong Triệu Hoa rồi. Ông ta nghe xong thì nói vài câu vui mừng lấy lệ. Chẳng qua vấn đề mà ông ta quan tâm nhất chính là Sở Phàm. Một ngày không trừ bỏ được Sở Phàm là một ngày ông ta không được an tâm, vì thế, vội vàng hỏi Lam Chính Quốc xem khi nào thì giải quyết đến Sở Phàm. Lam Chính Quốc nói lão đang hoài nghi thân phận của Sở Phàm, do đó phải hoàn toàn điều tra rõ ràng được thân phận của Sở Phàm rồi mới tính tiếp được. Trương Bằng thấy vậy thì dặn dò Lam Chính Quốc phải giải quyết vấn đề Sở Phàm nhanh một chút.
Nhưng mà điều làm cho Trương Bằng thấy kỳ quái là thằng con ông ta, Trương thiếu, đã hai ngày nay rồi không về nhà. Hơn nữa, di động cũng tắt máy, không biết là đi đâu mất rồi.
Trương Bằng cũng không hề có chút nào băn khoăn lo lắng về chuyện này. Ông ta nghĩ đến mấy hôm trước đối xử với con mình có phần hơi nghiêm khắc. Hơn nữa, trước mặt nhiều người như vậy mà Sở Phàm còn làm trò, tát Trương thiếu vài cái. Cho nên trong lòng Trương thiếu cảm thấy ấm ức mà chạy ra ngoài chơi bời phát tiết cũng không phải là không có khả năng. Hơn nữa, trước đây Trương thiếu cũng từng có dăm ba ngày không về nhà rồi, chỉ có điều việc tắt máy di động thế này thì đây là lần đầu tiên.
Lúc này, Trương Bằng đang bị một tin tức trên TV hấp dẫn. Bản tin trên TV này đang quay cảnh hành lang an toàn ở con đường vòng quanh núi bị phá hủy, một phóng viên đứng bên cạnh nói:
- Đây là đoạn đường nguy hiểm nhất trên con đường vây quanh núi ở thủ đô. Mọi người có thể nhìn thấy trước mắt đây là hành lang an toàn đã bị phá hủy. Phòng cảnh sát sau khi điều tra đã xác định là hai ngày trước đây từng có một chiếc xe va chạm vào hành lang an toàn này, rơi xuống dưới vách núi. Tin tức cụ thể chúng ta sẽ nghe đội trưởng Vương tường thuật lại.
- Xin chào đội trưởng Vương, các anh đã xác minh được là có một chiếc ô tô đâm qua hàng rào an toàn và rơi xuống vách núi phải không? Có thương vong nào không? Chủ nhân chiếc xe là ai? Anh có thể cung cấp một số tin tức này được không ạ?
Nói rồi trên màn hình chuyển qua hình ảnh của một cảnh sát trung niên có vẻ từng trải và giàu kinh nghiệm.
- Hôm qua đội cảnh sát chúng tôi nhận được tin báo là ở đoạn đường vây quanh núi có một chiếc xe rơi xuống vách núi. Nhóm cảnh sát chúng tôi nhận được tin tức này vội tới đây ngay. Chúng tôi còn phải chia thành nhiều nhóm nhỏ lần theo đường núi đi xuống ben dưới để tìm hài cốt trong chiếc xe này. Sau một ngày tìm kiếm đã bước đầu xác định được một số thông tin. Đúng là có một chiếc xe va chạm vào hàng rào bảo vệ và rơi xuống vách núi. Đây là một chiếc Audi, cả xe đã bị hủy hoại đến không nhận diện được. Bên trong xe có một người chết. Trên người người này cũng không có giấy tờ gì chứng minh thân phận cả, do đó, đội cảnh sát điều tra của chúng tôi còn phải tiến hành điều tra thêm nữa mới biết được.
- Như vậy là phía cảnh sát đã có tin tức gì liên quan đến thân phận của người chết chưa?
- Một tin tức quan trọng là chúng tôi có biển số xe của chiếc Audi này. Do đó, đội cảnh sát chúng tôi dự định thông báo trên các phương tiện thông tin truyền thông. Nếu như các quý vị đang theo dõi TV có ai biết được tin tức có liên quan đến chiếc xe Audi có biển số đăng ký ở Bắc Kinh này thì xin nhanh chóng liên hệ với đội cảnh sát của chúng tôi.
- Như vậy, nếu như các quý vị đang xem TV có biết chủ nhân của chiếc xe hiệu Audi này, hoặc là có thể cung cấp các tin tức có liên quan thì vui lòng liên hệ ngay với cảnh sát.
Sau khi nói xong, phóng viên lại hỏi tiếp:
- Xin hỏi đội trưởng Vương, ngài cho rằng nguyên nhân của sự cố này là gì ạ?
- Chúng tôi đã kiểm tra thi thể và đo được nồng độ cồn rất cao. Hơn nữa, khi chiếc Audi này va chạm vào hàng rào an ninh thì chúng tôi đã mời các chuyên gia giám định, thấy rằng tốc độ chiếc xe này lúc đó đã vượt quá 100km. Do đó, bước đầu cảnh sát nhận định rằng đây là người uống rượu say rồi lái xe chạy nhanh, hoặc là sau khi uống rượu thì chạy xe không khống chế được, đã va chạm vào hàng rào an ninh và rơi xuống dưới vách núi. Quý vị cũng có thể nhìn thấy, phía trước đoạn đường này chính là một đoạn cua gấp khúc vuông 90 độ. Có thể là xe không kịp chuyển cua nên trực tiếp va chạm vào hàng rào an ninh rồi rơi xuống dưới vách núi.
- Xem ra lái xe sau khi uống rượu say là vô cùng nguy hiểm. Hi vọng các quý vị và các bạn đang xem TV sau khi thấy sự cố này sẽ tích cực rút kinh nghiệm, đừng lái xe sau khi uống rượu.
- Đúng, đội cảnh sát chúng tôi vẫn nghiêm khắc xử lý các hành vi lái xe sau khi uống rượu. Sự cố này xảy ra cũng không phải ngẫu nhiên. Đường bao quanh núi vốn rất khó đi, lái xe với tốc độ cao như vậy sẽ rất dễ xảy ra sự cố không may.
... ..... ..... ....
Phần sau của tin tức thì Trương Bằng đã không còn xem nổi nữa rồi. Sắc mặt của ông ta chợt tái nhợt. Thân hình già cả run lên nhè nhẹ, ánh mắt toát ra vẻ khủng hoảng và không thể tin nổi.
- Xe Audi? Biển số đăng ký ở Bắc Kinh. Đây không phải là xe của Chính nhi sao? Nói như vậy thì cái xe rơi xuống vách núi kia là xe của Chính nhi ư? Người chết kia là Chính nhi ư? Không có khả năng, không thể nào…
Trương Bằng thì thào lẩm bẩm, hai tay bắt đầu run lên, ngực dồn dập thở gấp. Ông ta vớ vội lấy điện thoại lại gọi vào số di động của Trương thiếu. Nhưng gọi đến hai ba lần mà vẫn có tiếng đáp lại đều đều: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
Lập tức, một cảm giác bất an và sợ hãi bao phủ toàn thân Trương Bằng. Ông ta kinh hãi nhìn TV, trong tiềm thức không thể thừa nhận được là chiếc xe Audi rơi xuống vách núi kia là xe của con mình.
- Không, không thể là Chính nhi được. Tuyệt đối không thể nào là Chính nhi được. Chính nhi chỉ ra ngoài chơi bời giải sầu thôi. Tuyệt đối không thể nào là nó được. Đúng rồi, có thể Chính nhi đang ở cùng bạn gái nó. Đúng, đúng, mình phải gọi điện cho bạn gái nó hỏi lại xem sao.
Trương thiếu đã từng đưa Lý Tư Phượng về nhà. Lúc ấy, Trương Bằng đối với cô bạn gái của con mình cũng không có mấy hảo cảm, nhưng cũng không phản đối hay gì cả.
Trương Bằng tra tra kiếm kiếm một lúc, cuối cùng cũng tìm được số điện thoại của Lý Tư Phượng. Ông ta vội vàng gọi điện.
- Alo, xin hỏi ông tìm ai?
Lý Tư Phượng nhấc máy lên hỏi.
- Cô là Tiểu Phượng à? Tôi là ba của Trương Chính.
- A, là chú Trương ạ? Chú khỏe không ạ?
Thực sự thì Lý Tư Phượng rất kính trọng vị Bí thư Thị ủy này.
- Tôi hỏi cô, Trương Chính có đang ở cùng với cô không?
Trương Bằng gấp giọng hỏi.
Lý Tư Phượng nghe xong thì rất kinh ngạc. Buổi tối hôm đó, cô bay về Bắc Kinh, gọi điện thoại bảo Trương thiếu ra đón, Trương thiếu đã đồng ý rồi. Nhưng sau khi xuống máy bay, cô chờ mãi mà không thấy bóng dáng Trương thiếu đâu thì không khỏi bực bội. Cuối cùng tự về nhà và hai ngày nay cũng chẳng thèm liên hệ lại với Trương thiếu nữa. Nhưng lại nhận được điện thoại hỏi tin tức của Trương Bằng, cô không khỏi thấy khó hiểu.
- Không ạ, hai ngày nay rồi cháu không gặp anh ấy.
Lý Tư Phượng trả lời chi tiết.
- Cái gì?
Trương Bằng hoảng sợ, suýt tí nữa thì chân đứng không vững được nữa. Ông ta lại hỏi:
- Thế lần cuối cùng cô liên hệ với nó là lúc nào?
- Chính là buổi tối hai hôm trước, cháu đi máy bay trở về thủ đô. Anh ấy bảo sẽ ra sân bay đón cháu. Nhưng cháu chờ mãi chờ mãi mà không thấy anh ấy đâu, nên cháu phải tự về. Hai ngày nay rồi bận việc công ty nên cháu cũng không liên lạc lại với anh ấy.
Lý Tư Phượng dừng lại một chút, rồi lại hỏi:
- Sao vậy chú Trương? Mấy ngày nay Trương Chính không có ở nhà à?
Lý Tư Phượng hỏi, nhưng cô lại chỉ nghe thấy tiếng “tút, tút..”. Trương Bằng đã dập máy.
Dập máy xong, sắc mặt Trương Bằng tái nhợt, thân thể không kìm nổi mà run rẩy, miệng thì thào lẩm bẩm:
- Chính nhi nếu nói là lái xe đi đến sân bay đón Tiểu Phượng thì nó sẽ không đến đường vòng quanh núi làm gì. Nhất định là thế rồi. Cho nên sự cố xảy ra ở đường vòng quanh núi kia tuyệt đối không phải là Chính nhi, tuyệt đối không phải.
Trương Bằng cứ lẩm bẩm, thì thào, đến mức rồi ngay cả bản thân ông ta cũng cảm thấy ông ta nói ra những lời này là tự an ủi, tự lừa mình dối mình thôi.
- Không được, mình phải đi đến cái đường vòng quanh núi kia nhìn xem thế nào.
Trương Bằng tự nhủ rồi cầm lấy áo khoác, mở cửa vội vàng đi ra bên ngoài.
Lúc đi ra vừa hay gặp phải bà vợ đi chợ về. Bà vợ thấy Trương Bằng gấp gáp ba chân bốn cẳng như thế thì không nhịn được hỏi:
- Ông, ông đây là đi đâu đấy?
Trương Bằng không trả lời, sắc mặt âm trầm nghiêm nghị đi ra bên ngoài.
Bà vợ ông ta nhìn theo bóng dáng chồng, thì thào:
- Cả ngày đều lo lắng căng thẳng, vội vàng. Tôi thấy không bằng sớm rút lui khỏi quan trường đi cho xong. Aizzz, Chính nhi cũng không biết đi đâu mà hai ngày rồi còn chưa về nhà nữa.