Trở về truyện

Cận Chiến Bảo Tiêu - Chương 373: Một Đêm Ôn Nhu

Cận Chiến Bảo Tiêu

373 Chương 373: Một đêm ôn nhu

Giọng nói của Lâm Mộng Kỳ khẽ vang lên bên tai của Sở Phàm. Trước những đòi hỏi này thì Sở Phàm chỉ có thể nói là đầu hàng, hắn không thể nào cự tuyệt được. Hắn khẽ hôn vào cái cổ mềm mại trơn bóng của Lâm Mộng Kỳ, dịu dàng nói:

- Đêm nay anh dĩ nhiên không rời khỏi em rồi. Anh muốn giữ mãi hương vị của em bên người, để sau này dẫu em không có ở bên anh thì lúc đó vẫn còn dư vị.

Lâm Mộng Kỳ khẽ cười, nũng nịu nói:

- Anh ôm em nữa đi, em cảm thấy rất mệt mỏi.

Sở Phàm rung động trong lòng, ôm chặt ngang eo của Lâm Mộng Kỳ. Lâm Mộng Kỳ nũng nịu kêu lên một tiếng, hai tay quấn lấy cổ của Sở Phàm, thân thể mềm mại của cô bây giờ đã nóng rực như lửa, khuôn mặt trái xoan còn đọng lại vài giọt nước mắt bây giờ đã đỏ ửng lên.

Sở Phàm ôm Lâm Mộng Kỳ tới chiếc ghế sofa êm ái ở phòng khách rồi ngồi xuống. Lâm Mộng Kỳ vẫn như cũ để Sở Phàm ôm vào trong lòng. Cô ngồi lên trên đùi của hắn, một cánh tay trắng mịn như ngó sen quàng lấy cổ của Sở Phàm, khuôn mặt xinh đẹp rúc vào ngực hắn, đôi má không thoa phấn của cô hơi ửng đỏ lên, mới nhìn qua rất có sức hấp dẫn, vô cùng xinh đẹp.

Sở Phàm ôm lấy vòng eo mềm mại của Lâm Mộng Kỳ, chạm tay vào bộ vị mềm mại. Chiếc áo ngoài bó sát người trên người của Lâm Mộng Kỳ hơi được vén lên, lộ ra làn da bụng trắng như tuyết, trên bộ ngực trắng trẻo loã lồ đó là cái rốn cực kỳ đáng yêu. Phía trên đó, chắc chắn là bầu nhũ phong cao ngất ẩn đằng sau chiếc áo ngực bao sát xung quanh, khiến cho người ta phải động lòng, vô cùng mê người.

- Anh có biết rằng, trước kia em chưa từng có tình cảm với một người đàn ông nào khác ngoài anh không?

Lâm Mộng Kỳ nhỏ giọng ôn nhu nói.

- Anh biết.

Sở Phàm khẽ vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, dịu dàng nói. Trong đầu hắn lại hiện ra những giọt máu đỏ tươi ở trên giường của cô trong cái đêm ấy.

- Em chưa từng nghĩ rằng lần đầu tiên của mình lại diễn ra trong tình huống như vậy. Người ta một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có. Em luôn nghĩ rằng chuyện đó phải là một chuyện rất lãng mạn, nhưng không ngờ những ảo tưởng đó đều bị anh phá tan một cách thô bạo.

Lâm Mộng Kỳ nói những lời sâu thẳm từ trong lòng của cô, trong giọng nói mang kèm theo một chút oán hận.

Trong lòng Sở Phàm cảm thấy tê tái. Hắn ôm chặt lấy vai của Lâm Mộng Kỳ, nhún nhường nói:

- Đều tại anh, đều tại anh hôm đó uống nhiều rượu.

- À, đúng rồi! Em vẫn còn chưa hỏi anh, tại sao đêm đó anh lại như vậy, tự khiến mình trở nên như thế? Có phải là tại vì một người phụ nữ nào đó không?

Lâm Mộng Kỳ ngẩng đầu nhìn Sở Phàm, định tra hỏi đến cùng.

Sở Phàm nhìn thấy câu hỏi trong đôi mắt trong suốt như làn nước mùa thu của cô thì khẽ cười một tiếng, tỉ mỉ nói:

- Tại sao em lại biết anh vì phụ nữ mà như vậy?

- Ngoại trừ phụ nữ ra thì còn có cái gì có thể khiến cho một người đàn ông như anh mượn rượu để giải sầu chứ.

Lâm Mộng Kỳ hờn dỗi nói.

- Sao vậy? Nghe giọng nói thì dường như em có vẻ không vui.

Sở Phàm cười cười.

- Ai không vui chứ? Em mặc kệ anh có phải vì phụ nữ hay là vì cái gì khác.

Lâm Mộng Kỳ nói xong cong cặp môi ở cái miệng nhỏ xinh của cô ra. Tuy ngoài miệng cô nói như vậy nhưng suy nghĩ trong lòng thì lại hoàn toàn trái ngược.

- Ha ha. Nhìn cái miệng nhỏ xinh của em cong ra kìa. Em có hứng thú nghe anh kể một câu chuyện cũ không?

Sở Phàm mỉm cười hỏi ngược lại cô.

- Câu chuyện cũ gì vậy?

Lâm Mộng Kỳ dường như có vẻ hứng thú, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Sở Phàm.

- Anh cũng không biết câu chuyện cũ này thuộc thể loại gì, để anh kể em nghe.

Sở Phàm nói xong thì kể lại câu chuyện giữa hắn và Lam Tuyết, hai người gặp nhau như thế nào, quen biết nhau ra sao, cuối cùng Lam Tuyết lại bất ngờ là con gái của kẻ thù hắn - Lam Chính Quốc, tất cả mọi chuyện đều từ từ kể hết ra.

- Anh nói cô gái đó là con gái của kẻ thù anh, mà hôm đó sau khi anh biết được chuyện này cho nên đã đến quán bar uống rượu để quên đi mọi chuyện à?

Lâm Mộng Kỳ hỏi.

- Ừ, đại khái là như vậy, lúc đó trong lòng anh cảm thấy cực kỳ suy sụp nên liền chạy tới quán bar để uống rượu.

Sở Phàm nói.

- Cũng không thể trách anh, chuyện này ai cũng gặp phải cũng sẽ có cảm giác cực kỳ đau đớn, mất mát.

Lâm Mộng Kỳ hỏi tiếp:

- Vậy anh cùng với cô gái kia bây giờ giống như người dưng nước lã với nhau hay sao?

- Không, không phải. Anh đã nghĩ thông suốt rồi. Cô ấy là người vô tội, cho dù ba của cô ấy đã từng làm hại gia đình anh như thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến cô ấy. Cô ấy không có tội, người có tội là ba của cô ấy, cho nên làm sao anh có thể vì lỗi lầm ngày trước của ba cô ấy mà coi cả cô ấy là kẻ thù của mình được chứ? Trước mắt, anh vẫn là bạn của cô ấy, mà cô ấy cũng vẫn chưa nhận ra anh đã biết ba cô ấy là kẻ thù của anh. Thà là như vậy, gặp nhau nói chuyện cũng không cảm thấy xấu hổ.

- Nhưng đó chỉ là nhất thời thôi. Một ngày nào đó hai người sẽ phải đối với sự thật tàn khốc.

- Đến lúc đó rồi sẽ nói sau. Bây giờ anh rốt cuộc cũng đã hiểu được, hạnh phúc lớn nhất của nhân sinh chính là quý trọng cái trước mắt, được cái gì hay cái ấy, lo xa chỉ càng thêm phiền muộn.

Sở Phàm nhún vai, thản nhiên nói.

- Hừ, lời anh nói chỉ là nguỵ biện.

Lâm Mộng Kỳ lầm bầm.

- Anh cũng mặc kệ người khác cho là như thế nào, anh cứ thờ phụng chân lý của mình là được.

Sở Phàm cười nói.

- Vậy sao? Vậy hiện tại anh có cảm thấy hạnh phúc không?

Lâm Mộng Kỳ nói xong lời này khuôn mặt của cô hơi ửng đỏ lên.

Sở Phàm hơi giật mình, hắn lập tức cười cười, dịu dàng nói:

- Hạnh phúc! Bởi vì giờ phút này anh đang có em.

Hắn nói xong liền hôn vào khuôn mặt mềm mại đang tươi cười của Lâm Mộng Kỳ, đôi tay khẽ vuốt ve dọc theo vòng eo của cô rồi lên trên. Động tác nhẹ nhàng mà lại đầy tình cảm, những hành động đó khiến cho trái tim của Lâm Mộng Kỳ lại càng đập dồn dập hơn nữa, từ từ khiến cho chỗ sâu kín trong cơ thể của cô bốc lên một cơn lửa nóng, khiến cho cả thể xác và tinh thần của Lâm Mộng Kỳ đều dần dần nóng rực lên.

Lâm Mộng Kỳ thở gấp, cô lật tay ôm lấy cổ Sở Phàm, đôi môi mềm mại hơi mở ra vội vã tiếp lấy môi của Sở Phàm, cái lưỡi thơm tho của cô tham lam thâm nhập vào khoang miệng của hắn, dùng sức mút lấy đầu lưỡi của Sở Phàm. Nụ hôn này giống như là cô đã dốc hết sức lực toàn thân vào đó, cô hôn một cách đầy điên cuồng và si dại.

Sở Phàm từ từ cởi hẳn áo ngoài của Lâm Mộng Kỳ ra. Lúc này trên người Lâm Mộng Kỳ đã lộ ra rõ ràng một cặp nhũ phong mềm mại trắng như tuyết, tựa như hai đỉnh núi cao. Cặp nhũ phong của cô khẽ run run, hoá ra dưới tấm áo ngoài, cô không còn mặc bất cứ cái gì khác cả.

Trước mặt Sở Phàm bây giờ đã là hai đỉnh núi cao ngất mềm mại trắng như tuyết của cô, ngay cả những mạch máu xung quanh đó cũng có thể nhận ra được. Sở Phàm cảm thấy hơi động lòng, đôi bàn tay hắn bây giờ đã đặt lên đỉnh ngọc nữ mê người của cô, từ từ vuốt ve, xoa bóp chỗ mềm mại co dãn đó. Lúc này hai điểm đỏ tươi sớm đã ngẩng cao lên tràn đầy sung mãn, mà Sở Phàm lại còn không ngừng vuốt ve cho nó trở nên to lớn hơn nữa. Thân thể của Lâm Mộng Kỳ lúc này cũng theo đó mà trở nên run rẩy, cô khẽ cắn môi, khoé miệng luôn luôn phát ra một âm thanh rên rỉ xúc động lòng người.

Sau một phen triền miên âu yếm, tay phải của Sở Phàm đột nhiên theo chiếc bụng của cô từ từ luồn vào trong quần lót, thân thể của cô giống như điện giật trở nên run rẩy. Cái mông đầy đặn ngẩng cao không kìm được hơi giãy dụa. Bởi vì lúc này cô đang ngồi trên đùi Sở Phàm cho nên khi mông của cô giãy dụa liền có cảm giác bị một thứ dài dài vừa thô vừa to cưng cứng đâm lên vào khu cấm địa của mình. Khuôn mặt của cô lại trở nên đỏ ửng như ráng chiều, cô dĩ nhiên biết cái đỉnh nhọn chạm vào vũng cấm địa của cô là cái gì cho nên cô lập tức cảm thấy rung động, cả người mềm nhũn ra giống như không còn chút khí lực nào.

Bây giờ, tay phải của Sở Phàm đã xuyên qua bãi cỏ thơm tho của cô để len tới khe suối thần bí bên trong. Hắn khẽ vuốt ve trêu chọc khiến cho hai chân của Lâm Mộng Kỳ không kìm được phải khép chặt lại. Cô hơi nhăn mày, nhịn không được yêu kiều rên lên một tiếng "A". Cùng lúc đó, cô cảm thấy cái dài dài thô ráp vốn đã chạm vào mông của cô lúc trước nay lại càng trở nên to và thô hơn nữa. Không kìm được, hô hấp của Lâm Mộng Kỳ càng trở nên dồn dập. Trong lòng cô hiểu rõ rằng kế tiếp sẽ phát sinh ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô đã chuẩn bị tốt. Lúc này cô thực sự muốn từ từ hưởng thụ lại cái khoái cảm đầy kích thích mà trước kia do bất ngờ chưa kịp cảm nhận được.

Cô đã chuẩn bị thật tốt tất cả mọi thứ để nghênh đón sự hùng dũng tiến tới của Sở Phàm cho nên khi Sở Phàm từ từ lột trần tất cả quần áo của cô ra, thân thể mầm mại trắng trẻo của cô hiện ra hoàn toàn trước mặt hắn, cô vẫn không cảm thấy một chút cảm giác xấu hổ nào. Lúc này, cô đang tập trung hết toàn bộ tinh thần vào niềm khoái cảm trước mắt.

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.