297 Chương 297: Thẳng thắn với Đại tiểu thư
Đã gần hai giờ sáng rồi nhưng Sở Phàm còn chưa quay trở về. Hơn nữa ở bên ngoài trời đang mưa to như vậy. Trong lòng đại tiểu thư âm thầm lo lắng không yên.
Sở Phàm sau khi ra ngoài đã dặn dò nàng nghĩ ngơi sớm một chút, không cần phải chờ hắn trở về. Thế nhưng nàng nghe thấy ở bên ngoài trời mưa như trút thì chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào. Cả trái tim sớm đã ôm trọn và quấn quýt trên người Sở Phàm. Nàng muốn gọi điện thoại để hỏi một chút nhưng mà lại sợ sẽ quấy rầy việc làm của hắn. Bởi vậy chỉ có thể si ngốc chờ đợi mà thôi.
Hơn nữa hôm nay nàng còn muốn chờ Sở Phàm sau khi trở về sẽ hỏi rõ một sự tình. Đêm nay nhị tiểu thư tìm đến nàng hỏi chuyện, không ngờ lại hỏi vì sao nàng vàSở Phàm thân thiết đến như vậy. Nàng lúc đó nghe xong thì cảm thấy rất sửng sốt. Sau đó mới ấp úng nói lấp liếm với nhị tiểu thư cho qua chuyện. Nhưng mà sau đó nhị tiểu thư lại chủ động nói với nàng một chuyện làm tâm hồn nàng đại chấn. Nhị tiểu thư chủ động nói với nàng chuyện cô bị mất tích đêm hôm đó thực ra là bị Trần Tuấn Sinh bắt cóc. Sau cùng Sở Phàm mới đi cứu được cô ra. Hôm sau thì Trần Tuấn Sinh chết. Đối với việc này nhị tiểu thư vốn định hỏi kỹ Sở Phàm một chút nhưng mà lại không dám. Không thể làm gì khác hơn là nói với đại tiểu thư, để tùy cho đại tiểu thư đi hỏi Sở Phàm.
Cho nên đêm nay đã rất khuya rồi mà đại tiểu thư vẫn còn chưa đi ngủ. Nguyên nhân chính là muốn chờ Sở Phàm rồi sẽ hỏi rõ chuyện này. Nhưng đã gần hai giờ sáng rồi mà Sở Phàm còn chưa quay về. Hơn nữa ở bên ngoài trời vẫn còn mưa mãi mà chưa dứt. Trái tim Đại tiểu thư đập mạnh, cứ. cầm lấy điện thoại đi động muốn gọi điện thoại cho Sở Phàm. Lúc này, nàng mơ hồ nghe được âm thanh kéo cánh cửa lớn ở ngoài sân biệt thự. Ngay sau đó là tiếng xe hơi đi vào. Đại tiểu thư trong lòng vui vẻ, vội vàng đi xuống giường, mặc bộ đồ ngủ, đang định chạy xuống dưới, nhưng nghĩ lại một chút. Cứ thế này chạy xuống để Sở Phàm nhìn thấy chính mình chưa đi ngủ thì có mất hứng hay không? Hay là ở trong phòng chờ hắn? Nhưng kết quả cũng giống nhau thôi mà?
Đại tiểu thư đang nghĩ ngợi thì nghe thấy trên hành lang truyền đến tiếng bước chân “bịch bịch” mạnh mẽ đi lên lầu. Nàng nhanh chóng chạy ra mở cửa phòng, quả thực là nhìn thấy Sở Phàm. Chỉ thấy tay phải của hắn đang vuốt những giọt nước mưa ở trên đầu. Có lẽ là trong quá trình xuống xe chạy vào biệt thự bị dính một chút nước mưa.
Sở Phàm nhìn thấy mở cửa phòng ra là đại tiểu thư toàn thân mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm đang đứng ở đó thì có chút sửng sốt. Sau đó nhịn không được hỏi:
- Đại tiểu thư em, em làm gì mà bây giờ còn chưa đi ngủ nữa?
Sở Phàm vừa nói, ánh mắt nhịn không được toát ra một vẻ vui sướng và ấm áp. Hiển nhiên, đại tiểu thư chính là đang chờ đợi mình trở về. Ở một mình trong đêm mưa mang theo một chút cô đơn và hơi lạnh đợi mình quay về. Điều này làm cho Sở Phàm cảm thấy ấm áp cảm động, đồng thời cũng cảm thấy có chút đau lòng.
- Đây là ngủ không được mà. Trời mưa tầm tã như vậy anh vẫn chưa về thì cảm thấy có chút lo lắng thôi. Được rồi, đêm nay em còn có chuyện muốn hỏi anh đây.
Đại tiểu thư nói.
- Sao? Có chuyện gì vậy?
Sở Phàm không khỏi hỏi.
- Anh đi vào đây đã.
Đại tiểu thư nói.
Sở Phàm nghe vậy thì có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn đi vào trong phòng đại tiểu thư. Sau khi hắn đi vào, đại tiểu thư đưa cho hắn một cái khăn mặt khô rồi nói:
- Trước tiên anh phải lau khô đầu đi đã, cẩn thận nhiễm lạnh bị cảm đấy.
Sở Phàm nhận lấy khăn mặt, vừa để lên mũi đã nhịn không được nói:
- Thơm quá.
- Nhanh chóng lau khô đầu của anh đi đã. Thật là.
Đại tiểu thư giận liếc Sở Phàm một cái, nói.
Sở Phàm cười cười, lau lau cái đầu ướt của mình, nói:
- Đại tiểu thư, không phải là em có chuyện gì cần hỏi anh sao, chuyện gì vậy?
- Hôm nay Tiểu Vân đến nói chuyện với em, nó nói đêm hôm đó nó mất tích là bị Trần Tuấn Sinh bắt cóc mà không phải là giận dỗi mà bỏ đi. Đúng không?
Đại tiểu thư nhìn Sở Phàm hỏi.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì có chút sửng sốt, rõ ràng không ngờ tới nhị tiểu thư vậy mà lại thật thà nói với đại tiểu thư chuyện lần trước cô bị Trần Tuấn Sinh bắt cóc. Hắn nhìn thấy ánh mắt của đại tiểu thư có ý thăm dò khẽ thở dài một tiếng, nói:
- Đúng vậy, đêm đó nhị tiểu thư đúng là bị Trần Tuấn Sinh bắt cóc. Thật ra mục đích Trần Tuấn Sinh bắt cóc nhị tiểu thư là để đối phó với anh. Khi đó anh không dám nói thật với em vì sợ em hoảng sợ lo lắng nên anh mới che giấu. Khi đó đúng lúc em bị cảm, anh không muốn thấy em bởi vì chuyện này mà lo lắng không yên.
- Thế nhưng Tiểu Vân dù sao cũng là em gái của em. Chuyện như vậy xảy ra anh cũng phải nói cho em biết một tiếng. Nói như thế nào em cũng là chị của nó mà.
Đại tiểu thư giọng điệu bất mãn nói.
- Đại tiểu thư em có phải là đang trách anh tự tiện chủ trương sao? Khi đó tình huống vô cùng khẩn cấp, anh cũng không nghĩ nhiều, một lòng chỉ muốn nhanh chóng cứu nhị tiểu thư ra. Xin lỗi em, đại tiểu thư, sau này khi phát sinh chuyện gì anh sẽ thương lượng với em đầu tiên.
Sở Phàm nói.
Đại tiểu thư sắc mặt hòa hoãn trở lại, nói:
- Thực ra em cũng không phải là muốn trách anh. Anh lúc đó quyết định cũng là vì lo cho em. Em cũng biết anh vì muốn tốt cho em. Nhưng mà xảy ra chuyện như thế này em vẫn hy vọng có thể hiểu rõ. Em biết rồi thì có thể sẽ lo lắng không yên nhưng mà sẽ không làm loạn lên đâu.
- Được, lần sau sẽ không có những chuyện thế này nữa. Dù có đúng hay không, sau này những chuyện như vậy sẽ không còn phát sinh, cái miệng của anh cũng sẽ không nói năng lung tung nữa.
Sở Phàm khẽ cười nói.
Đại tiểu thư cũng khẽ cười cười, sau đó như là nhớ đến chuyện gì, hỏi:
- Được rồi, sau khi anh cứu được Tiểu Vân ra thì ngay sau đó trên tin tức báo chí liên tiếp đưa tin về vụ giết người trong khu nhà xưởng bỏ hoang. Việc này có liên quan gì tới anh hay không?
Sở Phàm hơi sửng sốt, trong lòng biết rõ những chuyện phát sinh mấy ngày qua không thể qua mắt đại tiểu thư được, vì thế chậm rãi nói:
- Có liên quan!
- Hả?
Đại tiểu thư sắc mặt cả kinh, nhịn không được hô lên một tiếng. Dù sao vụ án trong khu nhà xưởng bỏ hoang đó cũng liên quan đến tám mạng người. Nếu như Sở Phàm cũng có liên quan ở bên trong như vậy chẳng phải là… …
Sở Phàm nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của đại tiểu thư không khỏi dịu dàng nói:
- Đại tiểu thư, em đừng hoảng hốt, từ từ nghe anh nói.
Vậy là Sở Phàm liền đem chuyện phát sinh đêm đó nói vắn tắt một lần. Nhưng mà hắn bỏ qua quá trình chính mình nổ súng giết chết Trần Tuấn Sinh.
Đại tiểu thư sau khi nghe vậy thì sắc mặt có chút bình tĩnh trở lại, nói:
- Té ra đêm đó bọn chúng bố trí cạm bẫy để tiêu diệt anh. Thật là thâm độc và đáng sợ!
Đại tiểu thư vẫn còn sợ hãi nói.
- Thật ra Trần Tuấn Sinh chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi. Người chính thức ở phía sau chính là bọn Trương thiếu và Lâm Phong.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Trương thiếu và Lâm Phong ư? Bọn chúng là ai?
Đại tiểu thư ngạc nhiên một tiếng nói.
- Trương thiếu chính là con trai của Thư ký Thị ủy, Lâm Phong chính là người mà lần trước bị anh đập gãy cả hai chân. Bọn chúng liên kết lại để đối phó với anh. Nhưng mà không có chuyện gì đâu, anh cuối cùng cũng sẽ sớm từng bước một giành lấy quyền chủ động trước bọn chúng thôi.
Sở Phàm giọng điệu kiên định nói. Sau đó đem chuyện của A Thiến nói sơ lược với đại tiểu thư.
Đại tiểu thư sau khi nghe xong thì sắc mặt hoảng hốtmãi. Sau đó chính là tình cảm đau buồn và thương cảm. Nàng ngập ngừng nói:
- A, A Thiến đã bị bọn chúng hại chết như vậy sao?
- Không sai, cả đời này anh mắc nợ A Thiến quá nhiều. Ngày mai anh sẽ ở biệt thự Bạch Cảnh Sơn túc trực bên linh cữu của A Thiến ba ngày ba đêm. Sau đó sẽ an táng cô ấy ở nghĩa địa Bảo Sơn trong thủ đô.
Sở Phàm nói với giọng điệu đau thương.
Đại tiểu thư đột nhiên nắm chặt tay của Sở Phàm, dịu dàng nói:
- A Sở, trong lòng anh cũng không cần phải quá tự trách để thêm đau lòng. Em nghĩ A Thiến cô ấy ở trên trời cũng không mong muốn nhìn thấy bộ dạng anh như thế này đâu. Anh cần phải phấn chấn lên làm cho cô ấy một việc gì đó. Được rồi, ngày mai em sẽ cùng anh đi túc trực bên linh cữu A Thiến, được không?
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhìn đôi mắt như làn thu thủy của đại tiểu thư chan chứa tình cảm, gật đầu, cũng nắm thật chặt hai tay của nàng.
Đại tiểu thư mỉm cười, hiền thục rúc vào trong lồng ngực của Sở Phàm. Nàng đột nhiên cảm giác được mình thật là hạnh phúc. Ít nhất là giữa đêm mưa to gió lớn như thế này có thể im lặng rúc vào trong lồng ngực của Sở Phàm, ngay lập tức những lo lắng ưu sầu trong lòng nàng sẽ vơi bớt đi. “Đối thủ trên con đường trước mặt của Sở Phàm chính là những kẻ như Lam Chính Quốc, Trương thiếu, Lâm Phong. Sở Phàm anh ấy có thể ứng phó được hay không? Đặc biệt là đối phó với thằng cha cáo già Lam Chính Quốc. Sở Phàm lại còn muốn đoạt lại sản nghiệp của gia tộc họ Sở về nữa. Việc này còn bao nhiêu trắc trở đây? Chính mình có thể vì anh ấy mà làm được chuyện gì đây? Nhưng mà mặc kệ con đường ở phía trước có bao nhiêu gian nan trắc trở, mình tin tưởng anh ấy đều có thể vượt qua từng cái một.”
Ba ngày sau.
Nghĩa địa Bảo Sơn ở thủ đô vừa mới có thêm một bia mộ mới. Trên đó viết: “A Thiến chi mộ.” Bốn chữ trên mộ bia được khảm vào tấm hình A Thiến đang mỉm cười, nụ cười tươi tắn như khi cô đang còn sống.
Đứng ở trước mộ là năm người, Sở Phàm, đại tiểu thư, Ngô bá, Ngân Hồ, Kim Cương. Sở Phàm đứng im lặng, không nói gì. Hắn nhìn ảnh A Thiến ở trên mộ bia đang cười rực rỡ mà cảm thấy như cô chưa từng rời đi, vẫn đang đứng ở bên cạnh hắn nhìn hắn cười long lanh dịu dàng. Khi linh cữu của A Thiến được hạ huyệt, Sở Phàm cảm thấy có một cảm giác không nỡ. A Thiến cuối cùng cũng nằm xuống bình an, điều này cũng có nghĩa là kiếp này từ đây về sau cũng sẽ không bao giờ được gặp lại A Thiến nữa. Còn có thể nói cái gì bây giờ? Người đã đi rồi, chỉ mong A Thiến có thể nhắm mắt an nghỉ.
Ngô bá trong lòng cũng tràn đầy nỗi bi thương, trong đôi mắt già nua của ông nhịn không được ứa ra dòng lệ. Từ khi A Thiến đến biệt thự Bạch Cảnh Sơn, cả tòa biệt thự giống như là có thêm một luồng sức sống mới. Toàn bộ căn phòng cũng tràn đầy nụ cười nhiệt tình và tươi vui của A Thiến. Khi đó ông còn một lòng muốn tác hợp chuyện thiếu chủ và A Thiến. Ai ngờ được kết quả là người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Việc này khiến cho lòng ông không đau thương sao được? Ông hiểu rõ A Thiến chính là một người con gái tốt. Mặc kệ trước đây A Thiến đã làm những chuyện gì, nói chung cô ấy vẫn là một cô gái tốt. Nhưng ông trời quả thật vô tình, A Thiến cuối cùng cũng không thể cứu vãn được mà ra đi. Ngô bá khẽ thở dài một hơi, trong lòng thầm nói:
- A Thiến, ra đi bình an nhé. Ngô bá lúc nào cũng sẽ nhớ về cô.
Đại tiểu thư kéo nhẹ cánh tay của Sở Phàm, trong lòng nàng cũng tràn đầy đau xót và thương cảm. Nàng nhìn dung mạo A Thiến xinh đẹp trên mộ bia, trong lòng cảm thấy vô cùng thương tiếc. Túc trực bên linh cửu của A Thiến ba ngày, nàng nhìn thấy A Thiến đúng là một phụ nữ xinh đẹp. Thế nhưng một người phụ nữ xinh đẹp như thế này lại vĩnh viễn nhắm mắt lại, vì sao chuyện này lại xảy ra chứ? Thế giới này chẳng lẽ không còn một chuyện gì tốt đẹp nữa hay sao?
Một lúc lâu, thật lâu sau, Sở Phàm trầm giọng nói:
- Chúng ta đi thôi!
Ngô bá khẽ thở dài một hơi, cũng nói:
- Đi thôi, để cho A Thiến yên tĩnh mà an nghỉ.
Cuối cùng sau khi rời khỏi, Sở Phàm quay về mộ bia của A Thiến chậm rãi nói:
- A Thiến, chúng ta đi đây, em cứ bình an ngủ đi. Sau này anh sẽ thường xuyên đến gặp và nói chuyện cho em nghe.
A Thiến vẫn mỉm cười trên mộ bia, nụ cười vẫn tươi đẹp và cởi mở như vậy. Đôi mắt to xinh đẹp của cô vẫn đang nhìn chăm chú vào hình bóng của Sở Phàm đang từ từ bước đi. Không biết A Thiến sau khi ngủ say có thể cảm nhận được hay không?