295 Chương 295: Điệu nhảy này là vì anh
- Lam Tuyết, cô có tâm sự gì thì cứ nói với tôi được không? Tôi biết trong lòng cô chắc chắn có chuyện gì đó, nhưng lại không chịu nói ra. Thực ra nếu một người mà đè nén nỗi lòng thì sẽ giống như một ngọn núi lửa, chỉ có phun trào thì mới giải quyết được mọi việc. Có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết đi. Tôi sẽ chăm chú lắng nghe cô nói, được không?
Sở Phàm nhìn về phía Lam Tuyết dịu dàng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của Lam Tuyết lại không kìm chế được, khóe mi lại ứa nước mắt. Cuối cùng cũng không thể tránh né ánh mắt của Sở Phàm, cô ngẩng đầu lên, hai mắt đã ướt đẫm nhìn về phía Sở Phàm, sau đó khẽ cười, giống như một đóa hoa u lan nở rộ, dịu dàng nói:
- Sở Phàm, anh có thể nhảy với tôi một bản được không?
Sở Phàm hơi sửng sốt, nhìn thấy trong đôi mắt sầu muộn của cô hiện ra một vẻ mong chờ. Hắn liền gật đầu, nói:
- Được, chỉ hy vọng lần này không dẫm lên chân cô thôi.
Sở Phàm nói xong liền cầm lấy tay ngọc mềm mại của Lam Tuyết đi ra sàn nhảy. Lam Tuyết nắm chặt lấy tay của Sở Phàm, giống như đây là lần cuối cùng cô nắm tay hắn vậy.
Sau khi đi ra sàn nhảy, bàn tay phải của Lam Tuyết khẽ để lên vai của Sở Phàm. Sở Phàm thì nhẹ nhàng ôm lấy eo lưng cô, chậm rãi bước theo tiếng âm nhạc réo rắt của trên sàn nhảy.. Lam Tuyết nhẹ nhàng chuyển động thân thể. Cô cố ý dựa vào gần Sở Phàm, vẻ u buồn sầu muộn trong mắt của cô vẫn chưa biến mất. Cô không nói gì cả, hơi cúi đầu, giống như đắm chìm trong các bước nhảy.
Sở Phàm đã từng nhìn thấy Lam Tuyết nhảy một lần, cũng là ở trong quán bar. Khi đó cô khiêu vũ ở trên sàn nhảy giống như một tinh linh màu lam đang nhảy múa, thỏa sức say sưa. Những bước nhảy duyên dáng huyền ảo lúc đó đã khiến hấp dẫn tất cả ánh mắt của nam nữ xung quanh đó. Nhưng bây giờ cô giống như một thiên thần u sầu, hoàn toàn không còn chút sinh lực và phong thái của ngày đó.
Đột nhiên, Lam Tuyết ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt của cô lộ ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, hai mắt miễn cưỡng nhìn Sở Phàm, sau đó cô lại tiếp tục nhảy. Cô thoát ra khỏi vòng tay của Sở Phàm sau đó nhảy một mình, mặc sức tung bay, bước nhảy tuyệt đẹp huyền ảo lúc trước lần thứ hai lại hiện ra trước mắt Sở Phàm. Lúc này sức sống của Lam Tuyết tràn ngập giống như vô cùng vô tận, thỏa sức khiêu vũ giữa sàn nhảy, dường như mang tất cả nhiệt huyết và sinh mạng của mình vào trong từng bước nhảy.
“Sở Phàm, anh không phải đã nói là thích xem dáng vẻ lúc tôi khiêu vũ sao? Đêm nay tôi sẽ nhảy thật đẹp cho anh xem. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi nhảy để anh xem. Từ giờ về sau này anh và tôi có lẽ sẽ phải xa cách nhau nghìn trùng. Đúng vậy tôi không thể đối mặt với anh, cũng không thể đối mặt với ba của tôi. Tôi chỉ còn cách là phải ra đi thôi. Tôi biết ra đi là biểu hiện yếu đuối của sự trốn tránh, nhưng mà tôi còn có thể ở lại sao? Một người là ba tôi, một người là anh, tôi nên lựa chọn như thế nào? Đứng về phía ba tôi hay đứng về phía anh? Hay là không thèm quan tâm đến tất cả mọi việc? Tôi biết ba tôi rất có lỗi đối với cả gia đình anh, nhưng dù sao ông ấy vẫn là ba tôi, máu mủ tình thâm, tôi làm sao có thể bán đứng ông ấy được chứ? Nhưng đối mặt với anh thì tôi lại cảm thấy đau lòng hổ thẹn. Đúng vậy tôi vốn là không dám đối mặt với anh. Có lẽ anh và tôi không nên gặp nhau, lại càng không nên quen biết nhau. Nếu như vậy thì đã không xảy ra chuyện đau lòng này!
Tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ nhân lúc anh còn chưa hận tôi mà rời đi. Tôi không muốn một ngày nào đó tôi nhìn anh lại bắt gặp ánh mắt của anh tràn ngập sự khinh miệt và thù hận. Có lẽ tôi không nên sinh ra trên thế gian này. Thế gian này chỉ gây cho tôi sự đau buồn và sầu khổ mà thôi. Cuộc đời tôi chỉ có mấy ngày quen biết anh và được ở cùng anh một chỗ là vui thôi. Nhưng rồi tất cả những điều này sẽ bị nghiền nát hết. Bởi vì tôi là con gái kẻ thù của anh. Những chuyện này thật là buồn cười, nhưng tôi không cười nổi. Nụ cười của tôi chỉ là những giọt nước mắt thôi.
Sở Phàm, mời anh thưởng thức điệu nhảy cuối cùng của tôi. Cả sàn nhảy tôi chỉ nhìn thấy có một mình anh. Điệu nhảy của tôi cũng chỉ để cho một mình anh thưởng thức. Hy vọng một ngày nào đó anh chợt nhớ tới tôi thì sẽ nhớ đến giây phút tôi khiêu vũ cho anh xem này. Hy vọng anh khi biết tôi là con gái của Lam Chính Quốc thì sẽ không căm hận tôi như thế. Hy vọng một ngày nào đó anh và tôi vô tình gặp nhau thì còn có thể thản nhiên nở một nụ cười với nhau. Chỉ có điều, liệu chúng ta sau này còn có thể gặp lại nhau nữa hay không?”
Lam Tuyết mặc sức nhảy. Cả sân khấu rộng lớn đã trở thành sân khấu của riêng một mình cô. Một số nam nữ trên sàn đã tự giác lui sang bên cạnh, để Lam Tuyết thỏa thích biểu diễn trên sàn nhảy. Những bước nhảy linh động tuyệt đẹp của cô ở giữa sàn khiến cho những người xung quanh không khỏi cảm thấy bị rung động.
Cô vừa nhảy vừa nghĩ, trong đầu hiện ra rất nhiều tâm tư. Trong lòng cô đã dự định phải nhảy thật đẹp để điệu nhảy này là điệu nhảy độc nhất vô nhị mà Sở Phàm được xem. Sau giây phút này thì hai người ở gần nhau trong tấc gang mà giống như xa nhau tận chân trời. Mãi mãi không gặp mặt nữa.
Đột nhiên. Lam Tuyết trượt chân một cái, chiếc giày cao gót bị trẹo qua một bên. Cô không nhịn được kêu lên một tiếng "A". Sau đó cô ngồi lên trên sàn nhảy, hai tay ôm lấy mắt cá của chân phải, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ đau đớn.
Những người xem xung quanh thấy thế cũng kêu lên một tiếng kinh hoàng. Sở Phàm đã sớm chạy tới, cúi xuống thân thiết hỏi:
- Cô làm sao vậy? Bị trẹo chân phải không?
Lam Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Sở Phàm, gật gật đầu, hơi nhăn nhó.
- Để tôi xem xem.
Sở Phàm nói xong liền tháo chiếc giày cao gót bên chân phải của Lam Tuyết ra, nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy mắt cá chân của Lam Tuyết, nắn nhẹ và xem xét một lát sau đó nói:
- Không sao, chẳng qua chỉ bị trẹo một chút thôi. Không tổn thương đến xương cốt. Cô nghỉ vài ngày là khỏe lên thôi!
Sở Phàm nói xong nhìn về phía Lam Tuyết thì thấy cô đang nhìn hắn không chớp mắt, trong mắt hiện ra vẻ phức tạp.
Lam Tuyết sau khi phục hồi tinh thần thì sắc mặt từ tái nhợt lại hơi hồng trở lại. Cô quay đầu đi chỗ khác, vẻ buồn bã trong ánh mắt lại tăng lên.
- Chúng ta về thôi nhé.
Sở Phàm nói xong đỡ Lam Tuyết đứng lên.
- Tôi, tôi có thể đi một mình được.
Lam Tuyết nói xong cố gắng đi tới phía trước, nhưng còn chưa được hai bước cô đã kêu "A" lên một tiếng, thân thể mềm mại ngã vào lồng ngực của Sở Phàm.
- Tôi đưa cô trở về nhé.
Sở Phàm nói xong rồi thẳng tay ôm Lam Tuyết lên, lại cầm lấy chiếc giày cao gót của cô đã tháo ra đi ra ngoài quán bar.
Lam Tuyết nằm trong lồng ngực của Sở Phàm, tim cô đập "thình thịch" không thôi, khuôn mặt tái nhợt lại chuyển sang ửng hồng, đôi tay của cô lúng túng không biết nên đặt ở đâu, lưỡng lự một lúc cuối cùng quyết định ôm lấy cổ của Sở Phàm. Giờ phút này trong lòng của cô có trăm mối tơ vò. Vốn là cô muốn quyết tâm rời khỏi đây, duy trì khoảng cách với Sở Phàm nhưng không ngờ bây giờ lại càng kề cận nhau hơn. Chẳng lẽ đây chính là số mệnh?
Cô có cảm giác mạnh mẽ là được Sở Phàm ôm thật ấm áp, thật sự rất là ấm áp. “Nếu, nếu ba mình không phải là hung thủ bức tử ba mẹ của Sở Phàm thì thật tốt biết bao? Có phải bây giờ mình thật sự rất lưu luyến, không muốn rời xa cảm giác được ôm ấp đầy ấm áp này không?”
Sở Phàm ôm Lam Tuyết vào trong xe của mình rồi quay đầu hỏi:
- Khu Blue Sky phải không?
Lam Tuyết gật gật đầu, không nói gì. Trong lòng cô nghĩ thầm để Sở Phàm đưa cô cũng tốt, có thể ở bên cạnh hắn thêm một lúc nữa. Dù sao từ nay về sau sẽ mãi mãi không thể gặp nhau nữa.