273 Chương 273: Bị Tô Phỉ bắt gặp
Sở Phàm một mặt hôn cuồng nhiệt Trầm Mộng Lâm, mặt khác hai bàn tay thì lại đưa lên trên xoa bóp. Chậm rãi, hắn phủ tay lên bộ ngực sung mãn của Trầm Mộng Lâm. Hắn gần như thô lỗ đẩy cả áo lót của Trầm Mộng Lâm lên trên, sau đó hai tay thỏa thích xoa bóp vuốt ve bộ ngực căng cứng và mềm mại của Trầm Mộng Lâm. Tuy rằng bộ ngực của Trầm Mộng Lâm so với Lâm Hiểu Tình còn nhỏ hơn một chút, nhưng mà đoán không lầm cũng là tầm cỡ C. Hơn nữa cô bé Trầm Mộng Lâm này đúng là da dẻ trắng như nước, và vuốt ve nhào nặn lên bộ ngực rất căng kia càng thấy từng đợt cảm giác kích thích và thoải mái.
Sở Phàm vừa ôm vừa vuốt ve thân thể mềm mại của Trầm Mộng Lâm. Tuy rằng Trầm Mộng Lâm đã đạt đến đỉnh khoái cảm, nhưng mà trường thương của Sở Phàm vẫn cứng rắn như cũ. Có thể do tối hôm qua cùng Lâm Hiểu Tình chiến đấu một đêm nên cái đó bây giờ có sức chiến đấu phi thường thịnh vượng.
Lúc này Trầm Mộng Lâm đang đứng thẳng người, hai chân cũng kẹp chặt, bởi vậy lại càng khít khao. Sở Phàm cảm giác được một phiến trắng nõn u cốc kia đang ra sức co bóp và hút lấy hắn. Thân thể hắn bị kích thích lại một lần nữa kích động lên. Hắn ôm lấy Trầm Mộng Lâm, mông nhẹ nhàng chuyển động. “Ưhm” Trầm Mộng Lâm lại lập tức phát ra một trận âm thanh như xương cốt bị hao mòn, vòng tay ra phía sau ôm lấy cổ Sở Phàm, cánh tay lại ra sức dụng lực, thân thể khẽ run lên, bộ mông căng đầy không thể kiềm chế được phải đưa ra phía sau, lưng hơi cong lại. Đối với cô bây giờ, cái cảm giác xương cốt hao mòn như thế này lại đến nữa rồi.
Sở Phàm và Trầm Mộng Lâm vẫn bảo trì cái tư thế như vậy. Tư thế này tuy là không được đi vào sâu bên trong, nhưng mà lại có sự thú vị và cảm giác kích thích khác hẳn. Trầm Mộng Lâm hai tay vẫn như vậy ôm lấy cổ Sở Phàm, nhưng mà hai người cũng không hề hôn môi. Trầm Mộng Lâm lúc thì cúi đầu lúc thì ngẩng mặt lên. Khuôn mặt xinh đẹp và duyên dáng hồng lên một mảng, đầu mũi lấm tấm những giọt mồ hôi. Đôi đỉnh núi bừng bừng như vậy khi được Sở Phàm vuốt ve càng làm lộ ra vẻ sáng bóng và sung mãn thật mê người. Trầm Mộng Lâm chỉ cảm thấy hai chân của mình có cảm giác rã rời, dường như cũng chống đỡ không nổi thân thể mềm mại của mình bởi vì khoái cảm và kích thích mà run rẩy. Nếu như cô không đưa tay ra phía sau ôm lấy cổ Sở Phàm thì thân thể mềm mại của cô khẳng định sẽ rã rời và ngã xuống đất.
Sở Phàm khẽ liếm và cắn lên vai nhỏ nhắn và mềm mại của Trầm Mộng Lâm, cái lưng cố gắng ưỡn ra đưa vào, vận động cực kỳ có quy luật. Từ từ, tiếng rên rĩ của Trầm Mộng Lâm chậm rãi tăng nhanh lên. Da thịt trắng như tuyết của cô bởi vì cảm giác kích thích cực độ mà trở nên hơi có chút sắc hồng, nhìn qua lại càng thấy diễm lệ và xinh đẹp cực kỳ.
Bây giờ so sánh với lần đầu tiên, Trầm Mộng Lâm đã không còn cảm giác đau đớn kịch liệt giống như trước. Tuy là khi động tác của Sở Phàm quá mạnh thì vẫn có một chút đau, nhưng cái đau này rất nhanh đã bị cái khoái cảm kích thích như thủy triều vọt tới làm mai một đi mất. Lúc này đây cô như đang say sưa chìm đắm trong đại dương mênh mông. Sở Phàm mỗi một lần vuốt ve, mỗi một lần đâm vào đều khiến tinh thần và thể xác của cô trở nên run rẩy. Cô đang tận tình hưởng thụ cảm giác lên đến đỉnh của khoái cảm. Cô thở gấp một hơi, rên rĩ lên. Cô bây giờ đang ở cùng người mình yêu, trực tiếp tiếp xúc thân thể, quả thật là quá mỹ diệu.
- Ôiiii, Sở ca ca, sao mà anh lại lợi hại như vậy…Ôiiiii.
- Ôiiiii, rất thích động tác nhẹ nhàng thế này của Sở ca ca. Thật thoải mái, Ưhm.
- Sở ca ca sao bây giờ lại lâu được như thế này vậy? Em xem ở trên mạng biết được lần đầu tiên của nam nhân không phải là rất nhanh sao?
Trầm Mộng Lâm thở gấp hỏi.
- Bởi vì em quá đẹp. Cho nên anh vẫn mãi mãi duy trì được lực chiến đấu.
Sở Phàm ở bên tai Trầm Mộng Lâm thầm thì giải thích.
- Có phải không đó? Thế nhưng Sở ca ca như thế này em sợ em không chịu nổi đâu!
Trầm Mộng Lâm hờn dỗi nói.
- Có thể từ từ rèn luyện mà, phải không nào? Đóa Bách Hợp nhỏ nhắn xinh đẹpcủa anh.
Sở Phàm vẻ mặt cười xấu.
- Bại hoại… …
Trầm Mộng Lâm hờn dỗi nói.
... ..... ....
Giữa lúc hai người đang ở bên trong nhà bếp hưởng thụ thế giới riêng của họ, đột nhiên chuông cửa vang lên, hơn nữa còn réo lên liên tục.
Sở Phàm nao nao, ngừng động tác, vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Lâm, em không phải nói là cha mẹ đã đi ra ngoài rồi sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Trầm Mộng Lâm cũng trở nên ngây ngẩn. Một đôi mắt to quyến rũ có chút hoảng loạn. Cô cũng kinh ngạc nói:
- Ba mẹ em rõ ràng đi ra ngoài rồi mà. Họ sẽ không, sẽ không hủy bỏ chuyến đi mà trở về chứ?
- Hả? Chuyện này, chuyện này chúng ta đây chẳng phải là sẽ bị bắt gặp sao?
Sở Phàm âm thanh kinh hãi nói.
- Nếu thế Sở ca ca trước tiên hãy vào trốn trong phòng của em đi. Ba mẹ thường không bao giờ đi vào phòng em cả.
Trầm Mộng Lâm nói xong vội vàng rời khỏi thân thể Sở Phàm. Ngay lúc thân thể hai người tách ra trong nháy mắt Trầm Mộng Lâm nhịn không được rên lên một tiếng. Lập tức thể xác và tinh thần có một loại cảm giác khó chịu và trống rỗng, hận không thể ngay lập tức nhét vào ngay như vậy.
Cô len lén đưa mắt nhìn cái rễ cây cứng rắn kia của Sở Phàm, nhịn không được quở trách một tiếng nói:
- Sở ca ca, mặc quần vào nhanh lên một chút đi, thật đáng ghét!
Cô nói xong vội nhặt chiếc áo sơ mi của mình lên mặc vào, mà lúc này Sở Phàm cũng kéo cái quần của mình lên mặc vào rồi.
Trầm Mộng Lâm kéo Sở Phàm chạy về phòng của mình, miệng hướng về cửa, lớn tiếng nói:
- Tới rồi, tới rồi!
Trầm Mộng Lâm sau khi kéo Sở Phàm đến phòng mình thì nhìn một chút hai bên trái phải, dường như tìm không được chổ ẩn thân thích hợp. Ánh mắt cô liếc qua tủ quần áo của mình, vội vàng nói:
- Sở ca ca, anh trốn vào trong cái tủ của em nha, nhanh lên!
Trầm Mộng Lâm nói xong lập tức đẩy mạnh Sở Phàm vào bên trong tủ quần áo, rồi cô lại thuận tay lấy một cái quần soóc ngắn mặc vào, sau đó lại vội chạy ra đi mở cửa.
Trầm Mộng Lâm sau khi mở cửa ra thì thấy Tô Phỉ vô cùng gợi cảm đứng ở bên ngoài. Sau khi mở cửa ra Tô Phỉ đã hất đầu lên một cái hỏi:
- Tiểu Lâm, làm sao lại ra mở cửa lâu vậy? Tớ còn tưởng rằng bồ không có ở nhà chứ.
Trầm Mộng Lâm sau khi nhìn thấy người đến chính là Tô Phỉ thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực. Trong lòng thầm oán hận Tô Phỉ như thế nào hết lần này tới lần khác cứ nhè vào lúc mình cùng Sở ca ca đang làm chuyện đó thì lại đến chứ? Nhưng mà lập tức trong lòng cô cũng có một chút vui mừng. Dù sao người gõ cửa cũng không phải là ba mẹ mình. Thật ra cô cũng đã sớm nghĩ đến, nếu như là ba mẹ cô quay trở về thì sẽ không gõ cửa mà sẽ trực tiếp cắm chìa khóa vào để mở ra. Có thể là lúc đó quá hoảng loạn cho nên cũng không có nghĩ đến.
- Tớ, tớ lúc đó vẫn còn đang ở trong phòng ngủ mà. Nghe tiếng chuông vang lên tớ mới mặc quần áo chạy ra mở cửa. Việc này dù sao cũng mất một chút thời gian chứ.
Trầm Mộng Lâm nói.
- Thế à.
Tô Phỉ đi đến, nhìn Trầm Mộng Lâm một chút, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu Lâm, mặt bồ làm sao lại hồng lên như vậy? Có phải là nấu cái gì đó không?
- Không, không có đâu, mặt tớ rất hồng sao?
Mặt Trầm Mộng Lâm nóng lên. Cô hiểu rõ chính mình cùng Sở Phàm sau khi làm việc đó vẻ mặt sẽ trở nên hồng nhuận.
- Ừ, có chút hồng đấy.
Tô Phỉ nói xong giảo hoạt cười, sau đó lại lớn tiếng nói:
- Oa, Tiểu Lâm, bồ xem cái cổ bồ đi. Làm sao lại có một cái dấu màu hồng vậy? Hơn vài dấu màu hồng nữa cơ. Hình như là bị người ta dùng miệng cắn vào, đây là có chuyện gì vậy?
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì trong lòng sửng sốt. Ngay lập tức biết rõ dấu ấn màu hồng ở trên cổ mình chính là bị Sở Phàm mút mát mà có. Ngay lập tức oán hận Sở Phàm không thôi. Vẻ mặt cộ lộ vẻ xấu hổ, trong lúc nhất thời không tìm được câu trả lời thích hợp để giải đáp nghi vấn của Tô Phỉ.
- Bồ có phải là bị côn trùng cắn sau đó gãi lên nên tạo thành dấu như vậy không?
Tô Phỉ lại hỏi.
- À, ừ, đúng đúng thế, hình như là vậy.
Trầm Mộng Lâm vội vàng gật đầu.
Đôi mắt to màu lam nhạt của Tô Phỉ xoay chuyển một vòng, cười nói:
- Tiểu Lâm, hôm nay cảm thấy bồ là lạ như thế nào ấy? Chúng ta đi vào phòng bồ nói chuyện xem nào.
- Tớ không bình thường sao? Vào, vào phòng của tớ à?
Trầm Mộng Lâm mạnh mẽ ý thức được Sở Phàm đang trốn ở trong phòng của mình. Nếu mà để Tô Phỉ biết được chuyện này thì còn gì nữa?
- Phỉ Phỉ… …
Trầm Mộng Lâm đang muốn mở miệng ngăn cản Tô Phỉ, đáng tiếc là đã chậm mất rồi. Tô Phỉ đã đi vào trong phòng cô rồi. Cô không thể làm gì khác hơn là đi theo vào trong.
- Phỉ Phỉ, bồ, bồ không thấy là ở trong phòng có chút buồn sao? Chúng ta, chúng ta hay là ra ngoài này nói chuyện đi.
Trầm Mộng Lâm gắng gượng nở nụ cười, nói.
- Không buồn đâu, trước đây chúng ta không phải là đều ở trong phòng bồ nói chuyện phiếm sao?
Tô Phi vô cùng ngạc nhiên hỏi.
Trầm Mộng Lâm đang muốn nói cái gì, nhưng ngay lập tức lại ý thức được chính bản thân mình nếu như nói nhiều hơn sẽ làm cho Tô Phỉ nghi ngờ, vì vậy cười nói:
- Ha ha, được rồi. Phỉ Phỉ hôm nay bồ đến tìm tớ là có chuyện gì vậy?
- Tớ một mình ở nhà cảm thấy có chút buồn, Tiểu Vân ngày hôm nay cùng chị Kỷ ra ngoài đi dạo, nên tớ tới đây tìm bồ chơi.
Tô Phỉ cười nói.
- Thế à, hi hi, tớ ở nhà một mình cũng đang buồn chán đây.
Trầm Mộng Lâm cũng cười cười, ở trong lòng lại buồn bực muốn chết, “Nếu mà Tô Phỉ ở lại chơi mãi không chịu đi thế thì việc hẹn hò của chính mình cùng Sở ca ca chẳng phải là phí công sao?”
- Oa, Tiểu Lâm, bó hoa Bách Hợp này là của ai tặng cho bồ vậy?
Tô Phỉ nhìn vào bó hoa Bách Hợp do Sở Phàm mua tới đặt ở trong phòng Trầm Mộng Lâm, không khỏi hỏi.
- Cái đó, đó là chính tớ mua, mua về đặt ở trong phòng, hi hi.
Trầm Mộng Lâm cái khó ló cái khôn vội vàng nói.
- Chính bồ mua ư? Rất nhiều bạn nam thích bồ. Bồ chỉ cần nói một tiếng bọn họ sẽ đưa đến đây ngay.
Tô Phỉ vừa nói vừa hít hà hương hoa Bách Hợp.
- Tớ lại không thích họ, lại còn để bọn họ mua làm gì chứ?
Trầm Mộng Lâm tức giận nói.
Tô Phỉ “A!” một tiếng, rồi đi về phía tủ quần áo,miệng nói:
- Được rồi, Tiểu Lâm, ngày hôm qua chúng ta cùng nhau đi dạo phố bồ có mua cái váy ngắn kia tớ cũng muốn thử mặc một chút xem thế nào.
Tô Phỉ nói xong liền đưa tay hướng về phía tủ quần áo.
- Hả?
Trầm Mộng Lâm lập tức phản ứng, vội vàng lớn tiếng nói:
- Không, đừng mở ra, Phỉ Phỉ, đừng mở tủ ra… …
Trầm Mộng Lâm vừa kịp nói được một nửa đã bị cắt đứt, bởi vì Tô Phỉ đã mở cánh cửa tủ quần áo ra rồi.
Trong nháy mắt đó, cả căn phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào nữa cả.