266 Chương 266: Hẹn ước với Lâm Hiểu Tình
- Sở ca ca, anh muốn nói gì vậy?
Trầm Mộng Lâm khẽ hỏi.
- A, Tiểu Lâm, anh chỉ muốn nói, em thật đẹp!
Sở Phàm nghĩ “Nếu cứ thế mà khơi khơi hủy hẹn, có lẽ là không được tốt, thế nào cũng động chạm Tiểu Lâm, trước hết cứ khen cho cô ấy vui đã”.
- Sở ca ca, sao bỗng dưng kéo em ra đây mà nịnh nọt thế?
Trầm Mộng Lâm khẽ mỉm cười, hỏi.
- Không nịnh em đâu. Thật lòng đấy.
Nói rồi, hắn khẽ nhéo vào mông Trầm Mộng Lâm, cười:
- Cái gì mà toàn thịt, rất mềm mại và đầy đặn thế này nữa.
- Muốn chết à?
Trầm Mộng Lâm đánh khẽ vào lưng hắn, sẵng giọng mắng yêu.
Đột nhiên có tiếng Tô Phỉ gọi:
- Tiểu Lâm, lại đây xem này. Khăn thêu chữ thập mà bồ thích này!
- Chờ tí, tớ tới liền!
Nói rồi Trầm Mộng Lăm mặc kệ Sở Phàm đứng trơ ra đó, chạy tới cửa hàng khăn thêu xem khăn chữ thập.
Nản! Hắn còn chưa kịp nói đầu cuối gì với Trầm Mộng Lâm nữa. Thôi để tìm cơ hội khác vậy!
Nhấc lên hạ xuống một hồi, Trầm Mộng Lâm đã chọn được một chiếc gối thêu chữ thập rất xinh. Nhị tiểu thư hỏi lại cô là mua cái gối ôm đó có phải là định tặng cho một người nào đó không. Trầm Mộng Lâm chỉ cười không đáp, nhưng đôi mắt quyến rũ lại kín đáo nhìn về phía Sở Phàm.
Điểm dừng chân tiếp theo nhị tiểu thư muốn chọn Shop nước hoa Channel, đến lượt Tiểu Phỉ ngọt ngào với Sở Phàm:
- Sở ca ca, em tặng anh một chai nước hoa nhé.
- Anh dùng nước hoa làm gì? Chẳng lẽ anh rất thối???
- Không có. Có điều nếu anh dùng một chút nước hoa Channel sẽ rất hợp. Channel có dòng nước hoa dành riêng cho các quý ông rất ổn đó!
Tô Phỉ thật thà.
- Quý ông ư?
Sở Phàm cười cười nhỏ giọng nói khẽ vào tai Tô Phỉ:
- Anh mà là quý ông, thì làm sao có thể làm cho em trở nên cuồng nhiệt và kích thích như thế…?
Giật mình, đôi mắt màu lam nhìn xung quanh, Tô Phỉ kín đáo vòng tay ra sau lưng hắn, động tay một chút…
- Anh mới nói cái gì?
- Ái! Ui da. Đau. Phỉ Phỉ, em buông tay ra được không? Anh không muốn xịt nước hoa em cũng nhéo anh sao?
Hắn tru tréo lên, cố ý kêu to to một chút để nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm đang ở đằng trước cũng nghe thấy.
Quả nhiên hắn đã thành công, nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm đều quay lại. Tô Phỉ thấy Sở Phàm nói nhăng cuội, “Hừ!” một tiếng, bảo:
- Chính là vì em thấy anh rất thối nên mới bảo anh xịt nước hoa. Không biết điều!
- Haizzz. Đàn ông phải có mùi đàn ông của mình chứ. Dùng nước hoa rồi át hết mùi đi rồi sao? Không có mùi đàn ông thì làm sao hấp dẫn phụ nữ các cô được?
Tức thì ba cô gái đồng thanh:
- Nhéo!
Lát sau ba cô gái đã ở trong shop Channel. Nhị tiểu thư chọn loại nước hoa Channel Allur có mùi hương khá hấp dẫn. Trầm Mộng Lâm hỏi:
- Tiểu Vân, bồ không dùng Channel No.5 nữa à?
- Channel No.5 nhà tớ vẫn còn. Nghe nói dòng Allur này có mùi hương rất quyến rũ. Tớ muốn mua dùng thử xem thế nào.
- A… tớ ngửi thấy rồi, rất thơm. Có vị tươi mát của phụ nữ. Tiểu Vân, không phải là bồ muốn trưởng thành, muốn thành thục hơn đấy chứ?
Trầm Mộng Lam cười gian chọc ghẹo.
- Đúng rồi. Tớ đâu cần phải giả bộ ngây thơ như bồ. Sở ca ca, đúng không?
Nhị tiểu thư kéo Sở Phàm về phe mình.
Thường thì mỗi khi gặp những trường hợp kiểu này là Sở Phàm sẽ nhanh chân chuồn mất dạng, có điều lần này thì chẳng biết chuồn đi đâu. Chạy không nổi thì đành chịu vậy, hắn cười nói ba hoa:
- Trưởng thành hay không đâu phải chỉ căn cứ vào mùi hương bên ngoài? Trưởng thành hay không là từ bên trong thể hiện ra, từ các khía cạnh như phong thái, tính cách, khí chất,…. Tôi nói cao thâm chắc các cô tạm thời cũng chẳng hiểu nổi. Cứ xem tôi làm ví dụ để tham khảo nhé. Tôi cảm thấy tôi có thể làm mẫu cho các cô hiểu thế nào là thành thục, trưởng thành đấy.
- Đi chết đi!
Nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm bĩu môi đồng thanh phản bác.
Sở Phàm chỉ cười cười sờ chóp mũi. Như vậy là hắn đã tránh xa khỏi trận địa của nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm một cách thành công.
Lượn lờ quanh shop nước hoa Channel một hồi, ba cô lại kéo nhau tràn qua shop mỹ phẩm Lancome. Các cô nàng ríu ran chọn màu phấn này đậm quá màu phấn kia trắng quá, màu son này không hợp màu son kia hợp hơn, vân vân và vân vân…. Đại nam nhi Sở Phàm vẫn ngoan ngoãn theo sau. Mấy cô gái bán hàng tại shop cứ nhìn hắn với một vẻ kỳ quái. Không biết họ nghĩ gì nhỉ …
Vất vả lẽo đẽo đếm thời gian chán một hồi mới có thể cùng ba cô gái ra khỏi shop mỹ phẩm Lancome, Sở Phàm vội rào trước:
- A. Ba cô muốn mua đồ trong những cửa hàng chuyên bán cho nữ giới thì cũng không cần tôi đi theo. Dù gì thì tôi là đàn ông mà.
- Không! Anh không thể bất lịch sự như thế được. Anh còn phải đi tiếp với chúng tôi nữa chứ.
Nhị tiểu thư đanh đá dập tắt ngay ý đồ của hắn.
Bị từ chối thẳng thừng, hắn đưa mắt nhìn về phía Trầm Mộng Lâm cùng Tô Phỉ cầu cứu, mong chờ một sự ủng hộ quý báu. Ai ngờ các cô mỉm cười, nhìn hắn bảo:
- Bọn em cũng kiên trì nhất trí với Tiểu Vân.
Tiu nghỉu! Dù sao thì Tiểu Lâm, Tiểu Phỉ cũng là người của mình mà, thế mà tại sao lại nhất trí hướng ngoại như thế, tuyệt đối không ủng hộ bạn trai mình tí nào cả.
- Đúng rồi, Tiểu Phỉ, bồ có nói ở đây có mẫu giầy mới đúng không? Tụi mình đi xem đi.
Nhị tiểu thư hào hứng đề xuất.
- Hay đấy. Mấy đứa mình cứ ghé qua hãng Daphne phía trước xem đã. Lần trước tớ mua một đôi của Daphne giờ không đi được nữa rồi, qua đó xem có mẫu mới chưa.
Tô Phỉ ủng hộ nhiệt tình.
Nói rồi hai cô ríu rít kéo nhau đi trước. Trầm Mộng Lâm mới dợm bước đuổi theo dã bị Sở Phàm kéo tay lại. Bàn tay thon dài nhỏ nhắn của Trầm Mộng Lâm cầm vào thật là mềm mại nõn nà như ngọc. Hơn nữa, lòng bàn tay của Tiểu Lâm lại hơi lạnh lạnh, thật càng như ngọc tấm khắc thành.
- Này, Sở ca ca, giữa ban ngày ban mặt mà anh dám cầm tay em nữa. Tiểu Vân cùng Phỉ Phỉ đang ở ngay đằng trước kia kìa. Khéo họ nhìn thấy đấy…
Trầm Mộng Lâm e thẹn đỏ cả mặt khẽ nói nhỏ.
- Lâu rồi chưa được nắm bàn tay nhỏ bé của em. Nhớ!
- Nhưng bọn Tiểu Vân còn ở ngay đằng trước kia kìa. Chẳng, chẳng phải là còn có buổi tối nay sao?
Khuôn mặt Mộng Lâm lại càng đỏ lựng, càng ngắm càng yêu.
Sở Phàm hơi giật mình, cũng đành… để tránh được ánh mắt của hai bà cô đi trước, khẽ dỗ dành:
- Tiểu Lâm, đêm nay Sở ca ca có việc rất quan trọng phải đi giải quyết. E là không thể tới chỗ em được… Cũng thật sự là quá bất ngờ, anh cũng mới biết… lại rất gấp… Cho nên…
Nói rồi hắn dòm dòm khuôn mặt Tiểu Lâm xem ý, thấy cô chỉ khẽ “a” một tiếng, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, nói nhỏ, rất đáng thương:
- Nhưng người ta đã hẹn với Sở ca ca rồi cơ mà.
- Anh cũng không đành… Thật tâm anh chỉ muốn tới chỗ em, mấy ngày liền anh nhớ em nhiều lắm. Có điều… Việc rất quan trọng…
Dừng một lát, hắn lại tiếp tục diễn một vẻ mặt rất chân tình:
- Hay là như vậy đi, ngày mai là thứ bảy, anh sẽ dành riêng cho em nguyên một ngày được không?
Trên mặt Trầm Mộng Lâm thoáng có tia thất vọng, có vẻ rất tủi thân và thất vọng. Nhưng nghe xong lời hẹn của Sở Phàm kia thì cô cũng nghĩ nghĩ, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ hơi mỉm cười. Giọng nói không giấu nổi niềm hạnh phúc:
- Vậy cũng được. Mai ba mẹ em phải ra ngoài không có nhà. Cũng may là trong nhà không có ai.
- Thế thì tốt quá! Mai anh sẽ qua nhà em, nhé.
Sở Phàm ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, dịu dàng, âu yếm nói nhỏ.
- Mai em sẽ phạt anh! Cả ngảy mai anh đều phải ở cùng em.
Trầm Mộng Lâm bĩu môi.
- Oa! Nhu cầu của Tiểu Lâm sao mà tăng nhanh thế nhỉ? Còn không biết Sở ca ca có đủ khả năng tiếp em nguyên ngày không nữa! Nhưng anh sẽ cố gắng không làm em thất vọng đâu.
Nói rồi hắn hôn vào trán cô, vẻ mặt cười rất xấu xa.
- Ghét ghê! Người ta nói bắt đền anh cả ngày phải ở cùng người ta chứ không phải là… cái kia!
- Thế nhất định vậy nhé? Mai anh qua nhà em nhé, được không?
- Vâng.
Trầm Mộng Lâm rất vui…
- Tiểu Lâm, em tuyệt lắm!
Nói rồi Sở Phàm đặt nhanh lên má cô một nụ hôn nhẹ, lại cố ý cọ cọ ngực mình tranh thủ thưởng thức bộ ngực mềm mại kia một chút.
- Ấy! Người ta thấy bây giờ! Anh thật là…. Không chú ý gì cả. Thôi quay lại đi, kẻo bọn Tiểu Vân sinh nghi.
Trầm Mộng Lâm nói rồi vội vàng quay đi, rảo bước tới shop Daphne đuổi cho kịp hai cô bạn.
Sau lưng cô, Sở Phàm đang nắm chặt bàn tay, thở phào một tiếng. Hắn không ngờ là sự tình lại tiến triển thuận lợi như thế, thật là ông trời cũng chiều lòng người.
Trong shop giầy Daphne, nhị tiểu thư và Tô Phỉ đang ngắm nghía hai đôi giày cao gót theo kiểu dáng mới. Thấy Trầm Mộng Lâm đi tới, hai cô vội gọi:
- Tiểu Lâm, mau qua đây nhanh lên. Xem hai đôi này đôi nào đẹp hơn?
Trầm Mộng Lâm vội vàng bước tới, đứng sau hai cô đưa ra nhận xét để hai cô nàng kia tham khảo.
Tận đến sáu giờ chiều thì ba cô nàng nhị tiểu thư, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ mới dừng bước shopping. Tất nhiên Sở Phàm đang gánh vác nhiệm vụ vinh quang là làm cu li xách đồ đầy hai tay rồi! Hai tay hắn xách đồ, túi lớn túi nhỏ, sau khi cất hết vào trong xe thì nói với ba cô bé:
- Tối nay tôi còn có công việc rất quan trọng phải đi bây giờ.
- Ơ thế Sở ca ca, không về nhà ăn cơm à?
Nhị tiểu thư vội hỏi.
- Tối nay tôi không về nhà ăn đâu. Cô cùng đại tiểu thư ăn trước đi, không cần chờ tôi.
- Ừ! Biết rồi.
- Sở ca ca, mai anh không có việc gì đấy chứ? Mai là cuối tuần rồi đấy.
Trầm Mộng Lâm ngồi trong xe Tô Phỉ hỏi vọng sang đầy ẩn ý.
- Cô bé này. Về nghỉ đi. Kẻo mai lại phờ phạc không dậy được đâu.
Sở Phàm cũng đáp lại với ẩn ý nhiều không kém.
Trầm Mộng Lâm nghe xong e thẹn và vui mừng cười cười.
- Hai người nói cái gì thế?
Tô Phỉ khó hiểu hỏi.
- Bí mật! – Sở Phàm nháy mắt với cô.
Tô Phỉ vẫn có vẻ như không hiểu gì cả. Nhưng hắn đã nhanh chóng lạng ra xa xa.
Sở Phàm thật sự là có việc rất quan trọng, rất gấp: đêm nay hắn có hẹn với Lâm Hiểu Tình. Cuộc hẹn này không thể diễn ra ở trong căn phòng không đầy mấy mét vuông của cô được. Dù sao thì trong nhà cũng còn có Giang Uyển Nhi nữa. Buổi tối mà động tác có nhỡ phát ra mấy âm thanh đặc trưng hơi lớn thì cũng ảnh hưởng không tốt tới Uyển Nhi. Nên trước hết công việc gấp và quan trọng nhất mà Sở Phàm phải làm là đi tìm một khách sạn xịn, một căn phòng sang trọng và tất nhiên cũng cần chuẩn bị chút gì đó lãng mạn nữa. Phụ nữ mà, có ai là không thích lãng mạn chứ!
Đêm nay thật tuyệt, tình thú dạt dào! Hắn nhớ tới làn da nõn nà mềm mịn như nước của Hiểu Tình, cùng với thân hình thành thục ngọt ngào như viên kẹo mật của cô là cả người đã thấy kích động rạo rực lắm rồi, cảm thấy máu nóng sắp phun trào.