234 Chương 234: Yêu đương vụng trộm là kích thích nhất! (2)
Sở Phàm á khẩu đứng ngây ra tại chỗ. Nhìn hắn giống như đang mắc nghẹn đến mười mấy cái bánh bao một lúc.
- Khụ Khụ…
Giả vờ ho khan mấy tiếng, liếc mắt thấy đại tiểu thư và nhị tiểu thư bên kia đang không chú ý tới góc bên này. Lướt đến bên cạnh Tô Phỉ, hắn nói khẽ vào tai nàng:
- Tiểu Phỉ, cô nói vậy không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Hiện giờ tôi đứng gần cô nhất. Mùi nước hoa trên người tôi chắc chắn là từ cô rồi.
Tô Phỉ lườm hắn một cái trắng mắt, cười một cái lạnh lẽo, cắn môi dưới nói:
- Sở ca ca, anh còn muốn chối sao? Đi ra ngoài kia. Chúng ta nói chuyện.
Sở Phàm hơi bất ngờ, không nghĩ một cô gái lại muốn hẹn kẻ khác ra chỗ vắng nói chuyện riêng.
- A, Tiểu Phỉ kêu tôi ra dằng kia có chút chuyện.
Sở Phàm cười cười nói với hai vị tiểu thư, rồi đi theo Tô Phỉ đi tới bể bơi phía sau vườn.
- Tiểu Phỉ, cô bảo tôi ra đây để bơi cùng cô à?
Sở Phàm hỏi.
- Tưởng bở! Ai muốn bơi với anh?
Tô Phỉ tức giận lườm hắn đến mức hẳn muốn rách cả mặt.
- Vậy cô hẹn tôi ra đây để hóng gió hả?
Sở Phàm lại hỏi tiếp.
- Nói! Mùi trên người anh là sao? Có chuyện gì xảy ra. Đừng tưởng tôi không biết đó là mùi của ai. Anh đã cưỡng ép Tiểu Lâm phải không?
Tô Phỉ trông như đang hỏi cung.
Sở Phàm hơi tái mặt, “hèm hèm” mấy tiếng, ý bảo cô ta nhỏ giọng đi một chút, nài nỉ:
- Bà cô của tôi ơi. Cô nghĩ tôi là người thế nào? Làm sao tôi có thể lợi dụng Tiểu Lâm được? Cô, cô ấy, còn có nhị tiểu thư nữa là những đóa hoa của tổ quốc cơ mà. Làm sao tôi dám làm ra những chuyện như thế chứ?
- Vậy mùi hương trên người anh, anh giải thích thế nào?
Tô Phỉ cũng nhận ra lúc nãy mình hơi to tiếng, nên nhỏ giọng lại hỏi.
- Mùi hương trên người tôi đúng là của Tiểu Lâm. Cũng thật là trùng hợp! Hôm nay, lúc mới tắm xong, tôi vớ lấy một chai nước hoa xịt tá lả, ai mà nghĩ mùi đó lại giống mùi nước hoa của Tiểu Lâm.
Hắn nói dối không chớp mắt.
- Anh nói có thật không đấy?
Tô Phỉ trừng mắt nghi ngờ.
- Lừa cô để làm gì?
Hắn hỏi lại.
- Anh là đàn ông, xịt nước hoa làm gì?
Tô Phỉ tức giận truy vấn.
- Tôi sợ mình hôi, đứng gần cô nhỡ cô ghét tôi thì sao?
Sở Phàm miệng nói, mắt dán vào hai trái đào tiên đang phập phồng của Tiểu Phỉ.
- Anh cũng còn biết để ý tới tôi như vậy cơ đấy.
Tô Phỉ nghiến răng mỉa mai. Chợt nhận ra ánh mắt nham nhở của hắn, đỏ mặt mắng:
- Sở ca ca. Anh… anh dám nhìn tôi như vậy hả?
- A. Lúc đó tôi đang suy nghĩ. Uhm, khi đang tập trung suy nghĩ thì người ta sẽ nhìn mãi một điểm nào đó trong không gian mà.
Sở Phàm mặt dày nói dối không chớp mắt, không đỏ mặt.
- Thế ư?
Tô Phỉ ngây thơ gật đầu. Mất một giây sau cô mới phản ứng lại được. Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, vung tay đấm Sở Phàm:
- Lưu manh. Lưu manh! Anh bắt nạt tôi! Anh bắt nạt tôi!
Thật ra cả tối nay Sở Phàm vẫn mong ngóng cho đêm chóng tới, chóng tới lúc Trần Mộng Lâm nhẹ nhàng đẩy cửa phòng hắn. Cả tối hắn vẫn sốt ruột nhìn đồng hồ thầm cầu khẩn cho thời gian trôi qua nhanh một chút. Hắn nhận ra, khi một người càng chờ mong thời gian trôi qua nhanh thì dường như thời gian càng đóng băng lại.
Khó khăn lắm mới đến lúc đại tiểu thư nói đã mệt, muốn lên lầu nghỉ ngơi. Sở Phàm đưa nàng về phòng, căn dặn:
- Đại tiểu thư, cô bị cảm thì phải nghỉ ngơi nhiều hơn nữa. đến mai chắc sẽ tốt hơn.
Nàng cười dịu dàng. Một nụ cười tuyệt mỹ không vướng chút trần tục, thanh nhã mà lại lịch sự. Nàng nói:
- Anh cũng nghỉ sớm thôi. Mấy hôm nay bận chăm sóc tôi. Chắc cũng mệt lắm.
- Ừ. Tôi biết. Vậy không quấy rầy đại tiểu thư nghỉ ngơi nữa. Chúc ngủ ngon!
Hắn nói xong rồi rời khỏi phòng đại tiểu thư.
Lúc này nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Tiểu Lâm cũng đã về phòng. Nhưng đèn trong phòng vẫn còn sáng, chắc còn lâu nữa các cô nàng này mới ngủ. Sở Phàm nóng ruột thật chỉ muốn xông vào mà tắt đèn, bắt nhị tiểu thư và Tô Phỉ nhắm mắt ngủ thật nhanh. Tới khi đó thì Tiểu Lâm của hắn mới có cơ hội lén chuồn ra khỏi phòng, tìm đến phòng hắn mà vụng vụng trộm trộm.
Sở Phàm nằm trên giường trằn trọc mà như nằm trên đống lửa. Thỉnh thoảng lại ngó ngó ra ngoài xem đèn phòng nhị tiểu đã tắt hay chưa. Khổ sở mãi, mong ngõng mãi mới đến mười hai giờ, các cô nàng mới tắt đèn đi. Có lẽ họ chuẩn bị đi ngủ rồi.
Tim hắn đập thật nhanh, ruột gan nóng cồn cào, lúc này hắn rất kích động, giống như một kẻ đang rình xem người ta tắm. Chạy ra he hé cửa phòng, hắn cỗ gắng kiềm chế nằm chờ nữ thần gợi cảm lao vào lòng hắn.
Sở Phàm nằm nghe tiếng đồng hồ đếm từng giây, nhận ra tim mình cũng đang đập thịch thịch thật mạnh theo mỗi tiếng kim đồng hồ vang lên. Cuối cùng, đôi tai đang vểnh lên của hắn cũng nghe thấy tiếng cửa phòng nhị tiểu thư mở ra, rất nhỏ. Một lát sau, một bóng hình xinh đẹp khẽ lách qua cửa phòng hắn. Sở Phàm không để đèn, nên bóng hình xinh đẹp ấy là ai thì hắn chịu, nhưng đoán đến mười phần là Tiểu Lâm của hắn, vì nàng đã hẹn hắn đêm nay…
- Tiểu Lâm, Tiểu Lâm, vào đi.
Sở Phàm thầm thì nói nhỏ.
Bóng hình xinh đẹp ngoài cửa chần chừ một lát, rồi nhẹ nhàng bước vào phòng. Sở Phàm khóa cửa lại. Tận hưởng mùi thơm thoang thoảng lướt sau bóng hình xinh đẹp ấy, hắn mạnh mẽ vòng tay ôm lấy cô, bế cô lên giường. Cô gái nhẹ “ưhm” một tiếng, hắn lại nồng nhiệt đặt lên môi cô một nụ hôn dài bất tận, bàn tay nhanh chóng luồn dưới lớp vải mỏng vuốt ve cặp tuyết lê ngạo nghễ.
Sở Phàm tận sức vuốt ve nàng, cảm thấy hơi lạ, Tiểu Lâm của hắn từ khi nào có bộ ngực lớn như vậy? Ước chừng lớn hơn một cái bát tô đó, hơn nữa lại săn chắc mềm mại đầy đặn. Chẳng lẽ là nhờ…hắn ư? Nhưng dù cho có phát triển nhanh đến mấy thì cũng không thể trong vài ngày đã trở thành một cái bát tô được. Sở Phàm còn đang thầm kinh ngạc thưởng thức, bỗng nhiên bị đẩy ra:
- Sở ca ca.. Anh… anh làm gì thế?
Giọng cô đầy tức giận xen lẫn u oán.
Sở Phàm vừa nghe thấy thế thì như sét đánh ngang tai. Cô gái đang bị hắn đè không phải Tiểu Lâm mà là Tô Phỉ!
- Tiểu Phỉ, sao lại là cô? Cô… Cô… nửa đêm cô ra đây làm gì?
Sở Phàm giật mình tỉnh mộng. Vội vàng bỏ tay khỏi bộ ngực đầy đặn kia.
- Tôi… tôi không ngủ được nên đi dạo. Không ngờ… ai mà ngờ… anh… Đồ tồi! Huhuhu
Tô Phỉ nói xong, bắt đầu khóc lóc nỉ non.
- Không phải. Tôi… tôi tưởng…Ôi! Đây là hiểu lầm mà. Tiểu Phỉ, Sở ca ca xin lỗi cô. Có được không?
Sở Phàm luống cuống an ủi.
- Hừ! Anh cho rằng xin lỗi là xong sao? Anh… mới rồi, anh…
Tô Phỉ còn chưa dút lời thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhẹ, sau đó là tiếng của Trần Mộng Lâm “xịn” vang lên:
- Sở ca ca. Sở ca ca, là em. Mở cửa ra nào.
- Mộng Lâm? Cô ấy… cô ấy đến tìm anh ư?
Tô Phỉ kinh ngạc tròn mắt hỏi.
- Im. Nhỏ mồm thôi. Cô muốn Tiểu Lâm biết cô đang ở đây hả?
Lúc này Sở Phàm thậm chí còn muốn chết đi cho rồi. Đi ăn cắp lại gặp bà già. Ở bên ngoài là một bà xã đang chờ cùng hắn vùng vẫy, trong phòng lại đang giấu Tô Phỉ. Nếu Trần Mộng Lâm nhìn thấy Tô Phỉ ở đây thì không biết phải làm sao.
- Sở ca ca… Sở ca ca…
Trần Mộng Lâm vẫn nhỏ giọng gọi.
“Phù…” Sơ Phàm khẽ thở dài một, thì thầm với Tô Phỉ:
- Cô nằm đây trùm chăn lên. Không được gây ra tiếng động nào. Bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Nếu không sẽ lộ ngay. Đã biết chưa?
Tô Phỉ gật đầu. Lúc này cô cũng đang lo sợ Trần Mộng Lâm phát hiện ra mình, khi đó tình ngay lý gian, có thanh minh thế nào cũng không được. Cũng không nghĩ ra cách nào khác. Đành ngoan ngoãn nghe theo Sở Phàm trùm chăn nằm im.
- Tiểu Lâm. Anh ra đây.
Sở Phàm vội đứng dậy, đi ra mở cửa.
Tiểu Lâm “xịn” đang đứng ở ngoài cửa. Tuy không bật đèn nhưng Sở Phàm vẫn nhận ra đêm nay nàng cố ý mặc một bộ áo ngủ hai dây vô cùng quyến rũ. Trần Mộng Lâm nhẹ bước vào, hắn vội vàng đóng cửa lại.
- Sở ca ca.. sao anh ra chậm thế? Người ta nghĩ anh ngủ quên đó.
Trần Mộng Lâm hờn dỗi.
- Làm sao mà ngủ được. Đêm nay ai mà ngủ nổi chứ. Tiểu Lâm, lại đây.
Sở Phàm kéo nàng ngồi xuống ghế.
- Tối quá. Bật đèn lên đi.
Trần Mộng Lâm tình tứ vòng tay ôm cổ hắn.
“Bật đèn ư? Bật đèn để lộ ra Tiểu Phỉ sao?” Sở Phàm vội nói
- Không, đừng bật đèn. Bật đèn dễ khiến người khác chú ý.
- Àh đúng rồi nhỉ.
Tiểu Lâm áp đôi môi nhỏ xinh của mình lên môi tình lang, tặng cho hắn một nụ hôn nồng cháy. Hai tay vẫn ôm cổ Sở Phàm, nũng nịu nói:
- Sở ca ca, chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi đây sao?
Lời này ý muốn nói gì thì ai cũng hiểu. Chỉ cần không phải thằng ngốc, bất cứ ai nghe những lời này lập tức sẽ bế người con gái trong lòng lên giường ngay.
Nhưng Sở Phàm của chúng ta thì lại giống như thằng ngốc. Hắn thờ ơ thản nhiên:
- Ngồi đây tâm sự cũng tốt. Phải không? Ha ha.
- Đáng ghét! Lúc này lại còn ra vẻ quân tử! Sở ca ca, anh lại còn muốn em bế anh lên giường nữa àh?
Trần Mộng Lâm mở ra hai chân ngồi lên trên đùi hắn, yêu kiều cười nói.
- A. Không phải. Anh… anh thật sự muốn cùng em ngồi đây tâm sự mà. Cứ thế này không phải rất tốt sao? Ha ha
Miệng Sở Phàm cười mà lòng hắn đang mếu.
- Không tốt. Thế này mới tốt.
Tiểu Lâm bạo dạn kéo đầu Sở Phàm áp lên ngực mình, khẽ rên một tiếng nhỏ tiêu hồn.
Trùn chăn nằm trên giường Sở Phàm, tuy không nhìn thấy rõ ràng từng động tác của Sở ca ca và Tiểu Lâm, nhưng nghe những lời họ thủ thỉ mà Tô Phỉ ngẩn cả người. Kinh ngạc suýt nữa quên cả thở. Tiểu Lâm và Sở ca ca làm như vậy là đã vượt giới hạn, từng lời nói đều làm cô cảm thấy gai hết cả người. Giật mình, cô nghĩ liệu có phải đêm nay Tiểu Lâm và Sở ca ca đã hẹn nhau, không ngờ bị mình đánh bậy đánh bạ đánh trúng?
- Sở ca ca, anh còn không bế em lên giường sao? Chẳng lẽ để em tự đi?
Hơi thở Trần Mộng Lâm đã trở nên gấp gáp.
Váy ngủ của cô đã hững hờ rơi xuống, để lộ ra nội y bốc lửa bên trong. Sở Phàm đang được dụi mặt vào bộ ngực đầy đặn kia, vẫn còn đang ngâm nụ hoa hồng hồng nho nhỏ. Nghe Tiểu Lâm nói vậy, bụng lo lắng cô mà tự lên giường chẳng phải sẽ lộ Tiểu Phỉ đang nằm trong đó sao?
- Đương nhiên là anh bế em rồi!
Nói rồi vòng tay bế xốc cô lên giường.
Tô Phỉ hết hồn, chỉ biết cố gắng thu người lại càng nhỏ càng tốt, nằm dán vào mép tường càng sát càng tốt. Sở Phàm đặt Trần Mộng Lâm phía bên ngoài, còn mình nằm ở giữa hai cô gái.
Cũng may, giường của Sở Phàm đủ rộng để cả ba người nằm trên đó mà vẫn rộng rãi thoải mái.
Khi nằm xuống, Sở Phàm lỡ đè lên tay Tô Phỉ, theo phản xạ, cô kêu nhỏ “ái” một tiếng. Hắn hết hồn, vội vàng kêu “ái da” to hơn, át tiếng của Tô Phỉ đi.
Tiểu Lâm của hắn lo lắng vội hỏi:
- Sở ca ca, anh sao thế?
- A. Không có sao. Không sao. Anh nằm đè lên tay.
Hắn đáp qua loa lấy lệ.
- Sở ca ca, em rất thích anh ôm em. Rất ấm áp. Ôm em đi…
Tiểu Lâm rúc vào lòng hắn, nhẹ giọng nói.
- Đồ ngốc. Lúc này không phải anh đang ôm em sao?
Sở Phàm khe khẽ trìu mếm trả lời, hôn khắp mặt Trần Mộng Lâm.
- Còn chưa đủ. Em muốn anh vuốt ve em. Em rất thích anh vuốt ve khắp thân thể em.
Tiểu Lâm nũng nịu hờn dỗi, làm Sở Phàm lửa dục bốc từng cơn. Tay phải đưa dọc bên đùi nhắn bóng trơn mịn của cô, cảm giác rất tuyệt, như thể đang vuốt ve một tấm ngọc vậy.
Bên kia Tô Phỉ nghe Trần Mộng Lâm nói, ban đầu còn cảm thấy khó chịu, lúc sau cô nhận ra không ngờ tim mình đang đập rộn ràng, nhưng không phải do lo sợ, trong lòng dâng lên một cảm xúc rất lạ. Cảm giác này giống như khi Sở Phàm nhầm cô là Trần Mộng Lâm mà tận lực xoa nắn. Cô nhận ra hình như chính mình cũng đang muốn được Sở Phàm vuốt ve. Ý thức được điều đó, cô cảm thấy bứt rứt cả người, trái tim vẫn đập mạnh “thịch thịch.”
- Tên hòa thượng đáng chết! Khẳng định là hắn đã chiếm lấy Tiểu Lâm rồi, nên Tiểu Lâm mới trở nên như vậy.
Trong lòng Tô Phỉ tức giận. Cô khẽ vươn tay nhéo vào lưng tên hòa tường chết iệt kia một cái đau điếng.
“Ai ui” Sở Phàm đau đến tê cả lưng luôn, chịu không nổi phải kêu lên. Hắn biết là Tô Phỉ ở sau lưng đang cấu hắn. Hắn vừa hôn môi vừa một tay ôm eo Tiểu Lâm, một tay vòng ra phía sau tìm Tiểu Phỉ, bụng muốn trả thù véo cho một cái. Có điều…. tâm hắn chỉ muốn tìm tay Tiểu Phỉ, nhưng tay hắn thì lại tìm thấy … một cảm giác đầy đặn, to tròn, mềm mại, rất đàn hồi săn chắc. Nháy mắt, Sở Phàm bừng tỉnh. Tay hắn đang đặt trên ngực Tô Phỉ!
Vốn là hai người vụng trộm yêu đường, giờ vô tình trở thành ba người đang yêu đương vụng trộm. Trước mặt một nàng. Sau lưng một nàng. Lại càng thêm kích thích!