230 Chương 230: Tình hình khắp nơi
Phía đông ngoại ô thủ đô, ở một tòa biệt thự cạnh núi.
Một người đàn ông trung niên khoảng gần sáu mươi tuổi đang đi lại thong thả trong đại sảnh một tòa biệt thự, trên chiếc bàn cẩm thạch nằm trong đại sảnh có đặt một chiếc đàn gỗ. Trên vách tường treo một bức chân dung hai người, một nam một nữ, nam thì anh tuấn, hai mắt có thần, mũi cao, nữ thì đoan chính cao khiết, dịu dàng nhã nhặn. Theo bức chân dung này mà nhìn thì tuổi tác hai người này khoảng hơn ba mươi tuổi, khiến cho người khác không khỏi cảm thấy đố kỵ trai tài gái sắc.
Người đàn ông bước đi thong thả trong đại sảnh, hai tay xoa xoa, vẻ mặt hiện lên vẻ kích động khác thường. Trước chiếc ghế sofa trên cái bàn bằng cẩm thạch đang có một chồng báo chí bày bừa ra, trên đầu đề báo chí đều đưa tin Tập đoàn Lam Thị chuyển tổng bộ về thủ đô. Ánh mắt người đàn ông khi chuyển tới tờ báo ở trên bàn thì có chút chớp động lộ vẻ oán hận, khiến cho người ta phải rét lạnh.
Lúc này, từ ngoài biệt thự đi vào một nam một nữ, người nam thì ngăm ngăm đen, cao gần tới hai thước, trên cơ thể cơ bắp cuồn cuộn, nhìn qua giống như là một khối thép luyện chế mà thành. Nữ thì trên người mặc một bộ quần áo màu bạc, hiện lên những đường cong hoàn mỹ, ngũ quan giống như chạm khắc mà thành, chỉ là trong ánh mắt của cô tràn đầy sự lạnh lẽo khiến cho người ta sau khi nhìn thấy thì không rét mà run.
Hai người này chính là Kim Cương và Ngân Hồ, họ đi vào khu biệt thự khi gặp người đàn ông thì lộ vẻ cung kính. Người đàn ông xoay người lại hỏi:
- Sự tình đã giải quyết ổn thỏa chưa?
- Ngô bá, dựa vào sự phân phó của Ngô bá, chúng cháu đã sắp xếp sự tình ổn thỏa hết rồi.
Kim Cương trả lời.
----- Người đàn ông này chính là người thần bí đến gặp phương trượng của Nam Thiếu Lâm lúc đêm hôm - Ngô bá.
- Ừ
Ngô bá nghe vậy gật gật đầu, lẩm bẩm nói:
- Tên tiểu nhân Lam Chính Quốc đã chính thức tấn công vào thủ đô mà thiếu chủ cũng đang ở đó. Ở trong thủ đô nhất thiết phải có một cuộc chiến phân cao thấp.
Ngô bá nói xong liền bước đến cái bàn thờ trong đại sảnh, quỳ gối xuống cái bồ đoàn trước bàn thờ, hai mắt lộ vẻ kính cẩn nhìn bức chân dung của hai người kia, cung kính nói:
- Lão gia, phu nhân, hai người ở trên trời có linh thiêng phù hộ cho thiếu chủ được trưởng thành khỏe mạnh. Theo quan sát của tôi mấy ngày nay, thiếu chủ đã có thể đảm đương nhiệm vụ, hoàn thành di chúc của lão gia! Tên tiểu nhân Lam Chính Quốc vẫn sống ung dung tự tại mười tám năm bây giờ đã đến lúc tên tiểu nhân gian ác ấy nợ máu phải trả bằng máu, Ngô Bác này sẽ dồn hết tâm sức giúp đỡ thiếu chủ trừng phạt Lam Chính Quốc, đoạt lại sản nghiệp của Tập đoàn Lam Thị của lão gia! Ngô Bác xin lập trọng thệ, nếu không đạt được nguyện vọng, chết không nhắm mắt!
Tiếp theo Ngô bá thắp lên bàn thờ ba nén hương, vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
- Ngô bá, có nên đưa thiếu chủ tới đây để gặp mặt bác không?
Ngân Hồ hỏi.
- Hãy chờ hai ba ngày nữa, hiện nay còn có một số nhân thủ của ta chưa đến thủ đô, đợi cho hết thảy đều đến lúc đó sẽ đưa thiếu chủ đến nhận lão gia và phu nhân. Đến lúc đó ta sẽ nói lại tất cả sự tình cho thiếu chủ, đến lúc đó thiếu chủ sẽ đưa ra cách trừng trị Lam Chính Quốc, vạch ra kế hoạch lấy lại sản nghiệp.
Ngô bá trầm giọng nói.
- Vâng, Ngô bá.
Ngân Hồ nói.
Ngô bá dừng một chút, trầm giọng nói:
- Ngân Hồ, cháu tiếp tục âm thầm bảo vệ thiếu chủ, không được để thiếu chủ nghi ngờ cái gì, nếu tình hình có xảy ra chuyện gì thì ngay lập tức báo cho bác. Kim Cương, cháu đi phân phó cho các chi nhánh khác, thận trọng điều tra các động thái sắp tới của Lam Chính Quốc ở thủ đô rồi mau chóng báo về cho bác. Lấy bản báo cáo giao cho bác.
-Vâng!
Ngân Hồ và Kim Cương sau khi nghe vậy liền lùi ra khỏi biệt thự. Mỗi người đi làm chuyện của riêng mình.
Trong mắt Ngô bá hiện lên tia tinh quang, trên mặt hiện là một thần sắc kích động. Phải biết rằng ông đã chờ ngày này đủ mười tám năm. Mười tám năm qua vì để hoàn thành di chúc của lão gia, giúp đỡ thiếu chủ Sở Phàm, ông đã cúc cung tận tụy. Mười tám năm đủ để Sở Phàm trưởng thành chống lại thế lực của Lam Chính Quốc, ông không một ngày nào không lao tâm khổ trí, thậm chí ngay cả việc hôn nhân đại sự của chính mình cũng không để ý, đến nay vẫn chưa hề cưới vợ sinh con. Lòng trung thành của ông khiến cho người ta phải kính nể.
Tiểu khu Vạn Phú
Trong biệt thự Lâm gia
Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Cường đang ngồi trong đại sảnh, nhàn nhã thưởng trà. Ngồi đối diện ông ta là một trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy yếu, cái mũi cao thẳng, đôi mắt phù hợp với khuôn mặt, luôn bắn ra những cái nhìn sắc sảo.
- Anh cả hôm nay tại sao lại rảnh rỗi tới tìm em uống trà thế này?
Lâm Cường hỏi người đàn ông ngồi đối diện mình.
Trên thế giới này, người có thể khiến cho Lâm Cường cung kính nói một tiếng " Anh cả" thì chỉ có Cục trưởng Cục Tài chính ở thủ đô, Lâm Vĩ, anh ruột của Lâm Cường.
- Chú Cường, cơ hội đã đến, chỉ cần chúng ta biết tận dụng là Tập đoàn Lâm Thị có thể nắm được cả giới kinh doanh trong nước.
Lâm Vĩ trầm giọng nói.
- Anh cả nói như vậy có nghĩa là gì?
Lâm Cường nhấp một ngụm trà, hỏi.
- Tập đoàn Lam Thị đã chuyển về thủ đô. Tên Lam Chính Quốc cáo già kia có mục đích gì thì chú cũng đã biết rồi chứ?
Lâm Vĩ đưa ánh mắt nhìn xuống hỏi Lâm Cường.
- Tập đoàn Lam thị của Lam Chính Quốc ở Thượng Hải đã là số một, trong nước cũng là xí nghiệp đứng đầu, mục đích Lam Chính Quốc chuyển tổng bộ đến Bắc Kinh thật hiển nhiên, lão ta chính là muốn đối phó với Kỷ Thiên Vũ. Kỷ Thiên Vũ và Lam Chính Quốc đã đấu tranh gay gắt nhiều năm nay rồi, Lam Chính Quốc vẫn muốn nuốt trọn Tập đoàn Quốc Cảnh của Kỳ Thiên Vũ, dã tâm này quả thực không nhỏ.
Lâm Cường nhàn nhạt nói
- Lam Chính Quốc lần này đến thủ đô thì mục tiêu hàng đầu chính là muốn tấn công ngành bất động sản. Đối thủ trực tiếp của lão ta chính là Kỳ Thiên Vũ, vậy nên sẽ xảy ra một cuộc đấu tranh kịch liệt. Ở thủ đô nếu nói tới danh tiếng trong dân chúng thì phải kể đến Tập đoàn Quốc Cảnh nhưng nếu nói về sự hậu thuẫn của chính phủ thì người chiếm ưu thế chính là Lam Chính Quốc, cho nên cuộc tranh đấu này hươu chết về tay ai còn rất khó nói, nhưng nếu chúng ta trợ giúp một chút cho Lam Chinh Quốc thì Công ty Quốc Cảnh sẽ chết không có đất chôn.
Lâm Vĩ trong ánh mắt lóe lên một tia hàn quang, lạnh lùng nói.
Lâm Cường sau khi nghe vậy liền nhấp một ngụm trà, không nói gì cả. Ông ta biết tại sao Lâm Vĩ muốn dồn công ty Quốc Cảnh vào chỗ chết cấp bách như thế, bởi vì thằng cháu Lâm Phong của ông ta bị Sở Phàm đánh gãy hai chân, mà Sở Phàm lại chính là người của Kỷ Thiên Vũ. Nếu đưa công ty Quốc Cảnh vào chỗ chết thì cũng gián tiếp đưa Kỷ Thiên Vũ vào bước đường cùng, nhưng nếu chỉ là vì trả thù thì Lâm Cường không muốn trợ giúp cho Lam Chính Quốc. Tuy nói là những năm gần đây Tập đoàn Lâm Thị và Công ty Bất động sản Quốc Cảnh có xung đột nhưng dân kinh doanh đều coi trọng lợi ích, nếu không có lợi ích thì Lâm Cường quả thật không muốn cuốn vào cuộc tranh đấu của hai tập đoàn Lam Thị và Quốc Cảnh mà làm gì.
Lâm Vĩ dường như biết được ý nghĩ trong lòng của Lâm Cường, liền tiếp tục nói:
- Chú Cường, hôm nay anh đến đây nói chuyện với chú quả thực có chút tư tâm nhưng cái chính là lo nghĩ cho sự phát triển của tập đoàn Lâm Thị chúng ta. Tập đoàn Lâm Thị ở trong lĩnh vực bất động sản vẫn đang ở thế yếu, chỉ cần Công ty Bất động sản Quốc Cảnh còn tồn tại ngày nào thì chúng ta khó mà có thể tiến lên được. Tại sao chúng ta không thừa dịp này âm thầm liên kết với Lam Chính Quốc để đánh bại Kỷ Thiên Vũ? Đương nhiên trước đó chúng ta phải nói chuyện với Lam Chính Quốc, lợi ích không thể để cho một mình lão ta hưởng được.
- Anh cả, Tập đoàn Quốc Cảnh đã ăn sâu bén rễ trong nước mình, muốn khiến Quốc Cảnh phải sụp đổ thật là điều không đơn giản. Việc này cần phải cân nhắc thận trọng.
Lâm Cường trầm ngâm nói.
- Muốn để một tập đoàn lớn suy sụp, nói khó thì cũng không khó, nói dễ thì cũng không dễ, nhưng đối với việc mở rộng buôn bán bất động sản mà nói, nếu không có chính phủ ủng hộ thì có muốn cũng không thể phát triển được. Một tập đoàn ngay cả phát triển cũng không được thì thời điểm nó phá sản còn có bao xa?
Lâm Vĩ hừ một tiếng rồi nói.
- Lão Trương có ý giúp đỡ Lam Chính Quốc hạ bệ Kỳ Thiên Vũ à?
Ánh mắt của Lâm Cường nhíu lại, trầm giọng hỏi.
- Hừ, tên cáo già Lam Chính Quốc này nếu không có sự ủng hộ của lão Trương thì liệu có chuyển tổng bộ công ty về thủ đô để đấu tranh trực tiếp với Kỳ Thiên Vũ không? Ba năm trước khi cái sự kiện kia xảy ra thì lão Trương đã khắc sâu mối hận đối với Kỳ Thiên Vũ ở trong lòng . Anh biết lão Trương ngoài mặt thì tỏ ra vẻ rộng lượng nhưng trong lòng rất căm hận Kỳ Thiên Vũ. Năm đó Kỳ Thiên Vũ làm cho lão Trương bị mất mặt, chú nói xem lão Trương làm sao có thể để Kỷ Thiên Vũ tự do tự tại như thế mãi được?
Lâm Vĩ lạnh lùng nói.
- Anh cả, hành động lần này của Lam Chính Quốc lớn như vậy chắc chắn là phải có chuẩn bị. Trước hết chúng ta phải án binh bất động, không nên tùy tiện hành động. Tổng giám đốc công ty bất động sản Kim Khoa Hà Trường Thanh chính là em vợ của Lam Chính Quốc, đến lúc xảy ra cuộc tranh đấu, Tập đoàn Lam Thị và công ty bất động sản Kim Khoa chắc chắn sẽ liên kết với nhau. Nếu chúng ta cứ tùy tiện đến gặp Lam Chính Quốc, không chừng còn bị lão ta bỏ rơi lại đằng sau. Kịch hay còn ở phía trước, chúng ta cứ từ từ. Nóikhông chừng đến phút cuối chúng ta còn có thể ngư ông đắc lợi.
Lâm Cường trầm giọng nói.
Lâm Vĩ cân nhắc một lát rồi gật gật đầu đồng ý:
- Ừ, có lý, cho dù nhìn theo cách nào, Kỳ Thiên Vũ lần này không thể không bị hạ bệ rồi.
Lâm Cường uống một ngụm trà Thiết Quan Âm cực phẩm, trong mắt lộ ra ánh tinh quang. Ông ta biết sắp tới sẽ có một trường đấu tranh kịch liệt xảy ra.
Màn đêm buông xuống, bao phủ cả thủ đô.
Khu biệt thự Hưng Long nằm trên đường vành đai phía bắc Đông Thành. Trên tầng ba của khu biệt thự to lớn, chủ tịch Công ty Bất động sản Quốc Cảnh Kỳ Thiên Vũ đang ngồi trên một chiếc ghế sofa ở đại sảnh, bàn tay của ông đang lật xem một tờ báo trong ngày. Bên cạnh ông, một người phụ nữ đoan trang mỹ lệ vừa mang đến cho ông một chén trà, người này chính là Tiểu Di, người phụ nữ bí mật của Kỷ Thiên Vũ.
Tòa biệt thự này của Kỷ Thiên Vũ được đứng tên Tiểu Di khi mua. Bình thường ở Bắc Kinh, Kỷ Thiên Vũ rất ít khi quay về Biệt thự Lam Hải để nghỉ ngơi mà phần lớn thời gian ông nghỉ ở tòa biệt thự này. Bởi vì ở đây có người phụ nữ mà ông yêu thương.
Từ bảy năm trước khi người phụ nữ quan trọng nhất của Kỷ Thiên Vũ , vợ ông qua đời, ông vẫn không chịu cưới người khác, cũng không hề có hứng thú vời bất kỳ người đàn bà nào. Mãi đến ba năm trước Tiểu Di mới bước vào cuộc sống của Kỷ Thiên Vũ. Cô là một người phụ nữ từng trải và xinh đẹp, nhưng điều quan trọng là cô là người rất lương thiện, ôn nhu dịu dàng, cũng không đòi danh phận gì. Trong ba năm ở cùng Kỷ Thiên Vũ, cô chưa bao giờ yêu cầu Kỷ Thiên Vũ cái gì quá đáng, chỉ lặng lẽ ủng hộ và săn sóc ông. Rất nhiều quyết định quan trọng trong công ty, Kỷ Thiên Vũ đều phải tham khảo ý kiến của cô. Mấy năm nay nếu không có Tiểu Di săn sóc tỉ mỉ cho Kỷ thiên Vũ, thì thân thể của ông chỉ sợ đã gặp một số vấn đề nhỏ.
Kỷ Thiên Vũ vẫn muốn cho Tiểu Di một danh phận rõ ràng, nhưng mà ông không biết hai người con gái của mình sẽ có thái độ thế nào với Tiểu Di, đặc biệt là Tiểu Vân. Ông rất sợ Tiểu Vân sẽ không chịu chấp nhận Tiểu Di, cho nên mỗi khi nghĩ tới việc này ông đều đè nén xuống, nhìn thấy Tiểu Di không hề lộ vẻ oán thán, trong lòng ông không khỏi hổ thẹn.
- Kỷ tổng, tối nay Thị trưởng Đường có đến nói chuyện, bàn bạc hay không?
Tiểu Di vẫn xưng hô với Kỷ Thiên Vũ là "Kỷ tổng". Ban đầu Kỷ Thiên Vũ cảm thấy không thích nhưng dần dần cũng quen.
- Ừ, xem ra bây giờ lão Đường cũng đến rồi.
Kỷ Thiên Vũ nhìn đồng hồ nói.
Ông vừa mới dứt lời thì bỗng có một chiếc Audi A6 có rèm che tiến vào trong sân. Kỷ Thiên Vũ vội vàng đi ra đón, từ bên trong xe đi ra một người đàn ông trung niên chín chắn, trầm ổn. Chính là thị trưởng thành phố Đường Phi.
- Chà, lão Đường, ông rốt cục cũng tới rồi. Thế nào, ông tự mình lái xe đến đây à?
Kỷ Thiên Vũ hỏi khi Đường Phi đang đi tới.
- Ông tìm tôi nói chuyện thì dĩ nhiên tôi phải đến một mình rồi. Chẳng lẽ phải nhờ Tiểu Trương làm tài xế đưa tôi đến hay sao?
Đường Phi khép cửa xe lại rồi nói.
- Ha ha, ông mau vào đây.
Kỷ Thiên Vũ nói.
Kỷ Thiên Vũ và Đường Phi đi vào trong nhà, Tiểu Di liền tới nghênh tiếp, niềm nở nói:
- Chào Thị trưởng Đường, xin mời ông ngồi bên này, Kỳ tổng đã tự mình pha ấm trà hảo hạng này, mời ông thưởng thức.
- Thật à? Thế tôi cần phải nếm thử mới được, ha ha.
Đường Phi cười nói.
Tiểu Di mang cho Kỷ Thiên Vũ cùng Đường Phi mỗi người một chén trà sau đó nói:
- Thị trưởng Đường, hai người cứ thong thả nói chuyện, tôi đi lên lầu đây.
Nói xong cô liền đi lên trên lầu.
Đường Phi nhìn theo sau lưng của Tiểu Di khi cô đi, than thở nói:
- Lão Kỷ, ông thật may mắn, gặp được người phụ nữ tốt như vậy. Ông không được phụ người ta, mau mau chọn ngày cho cô ta một danh phận đi.
- Hôm nay chúng ta không nên nói những chuyện này.
Kỷ Thiên Vũ nhấp chén trà rồi nói.
- Có phải ông muốn nói chuyện về Lam Chính Quốc chứ gì? Hôm qua Lam Chính Quốc chuyển tổng bộ tập đoàn về thủ đô. Lão Kỷ ông hôm nay tìm tôi có phải muốn nói về chuyện này không?
Đường Phi điềm đạm nói.
- Không sai, một tháng trước Lam Chính Quốc đã chuyển tổng bộ công ty về thủ đô, không biết lão hồ ly này trong hồ lô rốt cục đang bán thuốc gì?
Kỷ Thiên Vũ trầm giọng hỏi.
- Mặc kệ trong hồ lô của lão ta có thuốc gì, nhưng tóm lại đối với ông mà nói thì chắc chắn là độc dược. Từ lâu lão ta đã muốn chuyển toàn bộ công ty về đây. Hừ đến sớm cũng tốt mà đến muộn cũng tốt, lão ta chính là muốn khiêu chiến trực tiếp với ông rồi.
Đường Phi trầm giọng nói.
- Lão Trương và Lam Chính Quốc thân cận với nhau như thế, Lam Chính Quốc có thể sẽ mượn thế lực của lão ta. Nếu như vậy thì thật bất lợi cho Tập đoàn Quốc Cảnh của tôi.
Kỷ Thiên Vũ chậm rãi nói.
- Chỉ cần tôi còn một ngày tại vị, tôi sẽ không để lão Trương muốn làm gì thì làm. Nếu bên chính phủ có tin tức gì mới thì tôi sẽ báo cho ông biết. Cái mà tôi đang lo lắng là lão cáo già Lam Chính Quốc này đang lén lút có âm mưu mờ ám gì đó, khiến cho chúng ta khó lòng phòng bị được.
Đường Phi trầm ngâm nói.
- Miễn là ông ở trong chính phủ kìm chế một chút thì tôi sẽ không quá lo lắng về những thủ đoạn của Lam Chính Quốc. Lam Chính Quốc muốn từng bước nuốt trọn Tập đoàn Quốc Cảnh thì quả thật là một ý muốn viển vông.
Kỷ Thiên Vũ lạnh lùng nói
- Lam Chính Quốc lần này rõ ràng là có sự chuẩn bị mà đến, cho nên ông phải cực kỳ cẩn thận đấy.
Đường Phi bùi ngùi nói.
- Trong cuộc chiến với lão cáo già Lam Chính Quốc này tôi vẫn luôn luôn cẩn thận, tôi đã chuẩn bị tốt nhất tất cả mọi thứ rồi.
Kỷ Thiên Vũ tràn đầy tự tin nói.
- Ông có bao giờ nghĩ đến đối thủ của ông không đơn giản chỉ là Lam Chính Quốc và Tập đoàn Lam Thị thôi không?
Đường Phi đột nhiên nói.
- Lão Đường, ý của ông là…?
Kỷ Thiên Vũ nhíu mày hỏi.
- Tổng giám đốc Công ty Bất động sản Kim Khoa Hà Truờng Thanh chính là cậu em vợ của Lam Chính Quốc, mà Kim Khoa và Quốc Cảnh đều là hai công ty bất động sản lớn nhất nước. Tôi chỉ sợ Tập đoàn Lam Thị của Lam Chính Quốc sẽ liên minh với Kim Khoa thành một khối hòng chèn ép Công ty Quốc Cảnh. Như vậy thì trọng trách trên vai ông lại càng thêm nặng hơn đấy.
Đường Phi uống một ngụm trà, chậm rãi nói
- Từ khi Triệu Thanh chết, cổ phiếu của tập đoàn Kim Khoa vẫn luôn hạ xuống, công ty Kim Khoa vẫn liên tục trượt dốc, cho nên Kim Khoa muốn khôi phục lại nguyên khí thì cần phải một khoảng thời gian, trong đó tôi việc mà tôi cảm thấy hứng thú nhất chính là rốt cuộc ai sẽ tiếp nhận chức chủ tịch mới của công ty này. Chỉ cần hiểu rõ được điều này thì có thể biết được sau này công ty Kim Khoa sẽ đi theo hướng nào.
Kỷ Thiên Vũ trầm ngâm nói.
- Căn cứ vào tin tức của tôi, chủ tịch mới của công ty Kim Khoa là Hà Trường Thanh đảm nhiệm, mà bên ngoài người ta vẫn đồn rằng người mà được Triệu Thanh chọn làm tân chủ tịch lại là con trai của ông ta: Triệu Hoa. Còn Hà Trường Thanh thì làm tổng giám đốc thôi.
Đường Phi trầm giọng nói
- Thật không? Chức chủ tịch công ty Kim Khoa là do Hà Trường Thanh tiếp nhận ư? Nếu như thực sự như thế thì nghĩ lại việc Triệu Thanh chết cũng thật quá trùng hợp. Tập đoàn Lam Thị chuyển tổng bộ về thủ đô một tháng trước khi Triệu Thanh chết, sau đó chức vụ chủ tịch lại do Hà Trường Thanh tiếp nhận, hết thảy mọi việc giống như một màn kịch.
Trong mắt của Kỷ Thiên Vũ chớp động tinh quang, chậm rãi nói.
- Tôi cũng phát giác ra một số sự tình vi diệu như vậy cho nên mới muốn nhắc nhở ông bạn để ý. Nguyên nhân cái chết của Triệu Thanh đã trở thành một điều bí ẩn, còn chân tướng của sự việc là gì thì chúng ta tốt nhất không nên điều tra làm gì. Cho dù điều tra cũng khó mà ra, mà một khi điều tra ra chỉ sợ tôi với ông khó mà giữ gìn được.
Ngón tay Đường Phi khẽ gõ lên mặt bàn, trầm giọng nói.
- Lão Đường, kỳ thật tôi với ông đều đã hiểu lòng nhau, chỉ là không nói ra mà thôi. Xem ra lần này Lam Chính Quốc đã sử dụng mọi thủ đoạn để đối phó với tôi. Đã đến thì không có ý tốt, chỉ có điều Kỷ Thiên Vũ tôi cũng chỉ còn một con đường là liều mạng xông lên, Lam Chính Quốc mà muốn lật đổ tôi cũng không đơn giản đâu.
Kỷ Thiên Vũ cười lạnh nói.
- Ha ha, cũng đừng quên còn có tôi với ông luôn luôn kề vai chiến đấu với nhau.
Đường Phi bỗng nhiên cười một tiếng đầy hào khí rồi nói.
- Ha ha, những năm gần đây may mắn mà có lão bạn già này giúp đỡ, nếu không tôi cũng không thể trụ lại được ở cái thành phố này.
Kỳ Thiên Vũ xúc động nói.
- Đừng nói những lời này với tôi. Mối quan hệ của ông với tôi là gì chứ? Hơn nữa vài lần giúp đỡ ông đều là xuất phát từ sự công bằng chính trực. Nói thật ra ở một số việc đã mang tính nguyên tắc rồi thì cho dù là phải đắc tội với vài người trong quan trường tôi cũng không quan tâm. Tôi cùng lắm là không làm thị trưởng nữa, trái lại còn được nhàn nhã tự do ấy chứ.
Đường Phi nghiêm trang nói.
- Quan trường rắc rối phức tạp, ông cần phải đề phòng những mưu đồ của bọn tiểu nhân đó.
Kỷ Thiên Vũ than thở nói.
- Ông cũng thật là, việc của mình thì không lo, lại đi lo thay cho việc của tôi. Ông bạn ạ, ông lần này cần phải ứng phó cho tốt, tuyệt đối không để cho lão cáo già Lam Chính Quốc đạt được mưu đồ của hắn.
Đường Phi nói.
- Tôi còn lo lắng về một thế lực khác, thế lực này đối với cục diện trước mắt cũng là nhân tố có tính quyết định quan trọng.
Kỷ Thiên Vũ đột nhiên nói
- Hả, là thế lực nào?
Đường Phi hỏi
- Chủ tịch Tập đoàn Lâm Thị Lâm Cường và anh ruột của hắn là Cục trưởng Cục Tài chính Lâm Vĩ chính là thế lực đó, chúng ta không thể xem nhẹ họ.
Kỷ Thiên Vũ nói
- Đúng đúng, ông không nói thì tôi thiếu chút nưa quên tới cái thế lực mạnh mẽ này.
Đường Phi dừng một chút nói:
- Tập đoàn Lâm Thị những năm gần đây vẫn luôn tồn tại xung đột lợi ích với Quốc Cảnh, mà lần trước con trai của Lâm Vĩ lại bị Sở Phàm đánh gãy hai chân, chỉ sợ là ông ta đối với ông vẫn ghi hận trong lòng. Dù sao cũng là ông ra mặt bảo vệ Sở Phàm. Ông ta không thể không nghi ngờ chính ông xúi giục Sở Phàm làm việc đó. Chỉ sợ Lâm Vĩ và Lâm Cường cũng sẽ tạo thêm bất lợi cho ông thôi.
- Lâm Cường là người xem trọng lợi ích hơn tất cả mọi thứ, hơn nữa lại luôn hành động cẩn thận. Tôi đoán ông ta sẽ giữ thái độ tọa sơn quan hổ đấu, nhưng mà Lâm Vĩ bên cạnh sẽ không đồng ý đâu. Trong lòng ông ta chắc chắn muốn mau chóng đánh bại tôi. Trước mặt thế cục ở thủ đô thực sự rất là rắc rối.
Kỷ Thiên Vũ than nhẹ một cái nói.
- Ha hả, cho nên có thể nói ông bạn già lần này trước mắt xung quanh đều có kẻ thù. Nhưng mà tôi cũng không muốn ông một ngày nào đó lại rơi vào hoàn cảnh nơi nơi đều là kẻ địch hết đâu.
Đường Phi trêu ghẹo nói.
Kỷ Thiên Vũ nghe vậy thì sắc mặt bỗng ngưng trọng lại, một lúc sau mới trầm giọng nói:
- Đúng rồi, lão Đường, ông còn nhớ Sở Ca không?
Đường Phi sau khi nghe vậy thì ngẩn ra, một lúc sau mới nói:
- Ông muốn nói tới người sáng lập ra Công ty hữu hạn thực nghiệp Sở Thị năm đó, Sở Ca?
- Không sai, hiện nay Tập đoàn Lam Thị chính là công ty hữu hạn thực nghiệp Sở Thị năm đó. Lam Chính Quốc chính là một tay đem đem toàn bộ công ty Sở Thị làm của riêng.
Kỷ Thiên Vũ căm giận nói.
- Tôi biết điều đó, nhưng mà lão Kỷ, ông tự nhiên nhắc tới Sở Ca rốt cục là có ý tứ gì?
Đường Phi nói.
- Đứa con mồ côi của Sở Ca năm đó đã trưởng thành.
Kỷ Thiên Vũ chậm rãi nói từng một chữ.
- Cái gì? Không phải nói khi đó người vợ của Sở Ca đã vì khó sinh mà ngộ nạn rồi sao?
Trên mặt Đường Phi hiện lên vẻ kinh ngạc cực điểm
- Không, đó chỉ là lời đồn đại để Lam Chính Quốc lơ là mà thôi. Đứa con mồ côi của Sở Ca vẫn còn sống trên đời, hơn nữa cũng đã trưởng thành. Việc này cách đây ba năm tôi cũng mới biết.
Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.
- A, như vậy thì đứa con mồ côi của Sở Ca tên là gì, bây giờ đang ở đâu?
Trong mắt của Đường Phi dường như có chớp động, vẻ mặt lộ vẻ xúc động, vội vàng hỏi.
- Nó chính là Sở Phàm, chính là người đánh gãy hai chân của Lâm Phong, trước mắt đang ở trong biệt thự Lam Hải, chịu trách nhiệm bảo vệ hai đứa con gái của tôi.
Kỷ Thiên Vũ chậm rãi nói.
- Hô…
Đường Phi hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, một lúc sau mới nói:
- Thảo nào khó trách ông lại bảo vệ thằng bé đó như vậy.
- Năm đó công ty Quốc Cảnh mới thành lập, Sở Ca đối đãi với tôi không tệ, trợ giúp tôi rất nhiều, đối với con cháu của Sở Ca tôi dĩ nhiên phải dốc toàn lực chiếu cố.
Kỷ Thiên Vũ nói.
- Như vậy rốt cục sự việc năm đó của cha Sở Phàm và Lam Chính Quốc là thế nào?
Đường Phi hỏi.
- Trước mắt vẫn chưa biết. Thằng bé này từ nhỏ đã được phương trượng đại sư của Nam Thiếu Lâm nuôi lớn, về tất cả các phương diện nó đều xuất chúng hơn người, là một nhân tài hiếm có.
Kỷ Thiên Vũ tán thưởng nói.
- Điều tôi lo lắng chính là một khi Sở Phàm biết được ẩn tình năm đó thì sẽ đấu tranh chính diện với Lam Chính Quốc, đến lúc dó thì nên làm sao? Lam Chính Quốc nếu như biết con trai của Sở Ca vẫn còn sống chỉ sợ lão ta sẽ âm thầm hạ độc thủ.
Đường Phi trong ngữ khí có chút lo lắng nói.
- Nếu như Lam Chính Quốc hướng mũi nhọn về phía Sở Phàm thì Kỷ Thiên Vũ tôi sẽ không ngồi yên.
Kỷ Thiên Vũ vô cùng kiên quyết nói.
Đường Phi gật gật đầu, nói:
- Năm đó Sở Ca đối với tôi cũng có ơn tri ngộ. Đối với con cháu của ông ấy Đường Phi tôi cũng sẽ tận lực chiếu cố.
Kỷ Thiên Vũ sau khi nghe vậy thì vui mừng cười, trong mắt tràn đầy vẻ kích động.