6 Chương 6
Tưởng An tỉnh táo hơn một chút vội vứt bỏ đèn đường, trốn trong bóng tối nghe lén bọn họ nói chuyện.
“Bách Chu! Cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi rất thích cậu!”
“Hừ, luật nào quy định cậu thích tôi thì tôi cũng phải thích cậu?”
Không có luật nào như vậy hết, đây là câu trả lời đầy hối tiếc trong lòng của Tưởng An lúc say.
Người nam sinh nhìn về phía Bách Chu hét lớn: “Mọi người đều xa lánh tôi, nhưng cậu là người duy nhất nói chuyện với tôi. Biết gia đình tôi khó khăn, cậu thậm chí còn nhường công việc bán thời gian có lương cao cho tôi.”
“Cùng cậu nói chuyện là thích cậu sao? Tôi mẹ nó, còn nói chuyện với chó nữa kìa, nói vậy là tôi cũng phải đi thích chó sao!”
Bách Chu nắm lấy cổ áo người nam sinh: “Theo như lời cậu nói, công việc bán thời gian này là lớp trưởng cho cậu chứ không phải tôi, đừng có tới quấy rầy tôi nữa, cút!”
Người nam sinh khóc lóc chạy đi, còn vừa chạy vừa nói với Bách Chu là sẽ làm cho hắn phải hối hận.
“Xem đủ chưa?” Bách Chu đi tới trước mặt Tưởng An, cúi đầu nhìn người say rượu phía sau đèn đường.
“Sao … Sao cậu biết tôi ở đây?”
Một người to lớn như vậy mà ngồi xổm dưới đèn đường, Bách Chu bị mù mới không nhìn thấy, nghe được rất nhiều tin tức xã hội về những kẻ say rượu chết cóng trên đường, tuy rằng bây giờ không phải mùa đông, nhưng Bách Chu vẫn xem như là lòng tốt lần cuối, túm lấy Tưởng An loạng choạng mà đi lên lầu, dù sao thì ngày mai hắn cũng phải chuyển đi rồi.
Ngày hôm sau Tưởng An bước xuống giường đầu đau như búa bổ, mơ hồ nhớ tới hình như ngày hôm qua Bách Chu đưa mình về, xoa xoa huyệt thái dương, Tưởng An đi vào phòng bếp rót cho mình một ly nước, cúi đầu nhìn thấy thùng rác đã đầy, nên mới xách túi rác ra ngoài để đổ.
Khi trở về, thì thấy cửa nhà Bách Chu mở toang, Tưởng An còn tưởng là trộm, lập tức xông vào, chỉ thấy Bách Chu đang thu dọn đồ đạc, bên cạnh còn có một chiếc vali đã được đóng gói sẵn.
Tưởng An hoảng sợ hỏi: “Cậu muốn chuyển nhà hả, cậu… Không phải phòng của cậu vẫn chưa hết tháng sao?”
“Yo, tôi ở mấy tháng anh cũng biết luôn.”
Bách Chu cũng không quay đầu lại mà cứ thế đi vào phòng ngủ, Tưởng An theo sát phía sau nắm lấy cánh tay của Bách Chu, trong phòng không lạnh nên Bách Chu chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay, cơ bắp trên cánh tay rất rắn rỏi, săn chắc, khi Tưởng An tay đặt lên có thể cảm nhận được gân xanh trên tay đang giật giật.
Bách Chu hất tay Tưởng An ra, khoanh tay dựa vào tủ quần áo, hơi nâng cằm lên, trong mắt đầy sự lạnh lùng, trưng ra khuôn mặt ngạo nghễ: “Đúng vậy, tôi muốn chuyển đi, anh muốn ngăn cản tôi sao?”
“Cậu không thể chuyển đi được, tôi ... Tôi sẽ không làm phiền cậu nữa, cậu đừng chuyển đi có được không?” Nghe thấy Bách Chu nói muốn chuyển đi, sức lực trong người y như bị hút cạn vậy.
“Không, nhìn thấy anh là tôi đã thấy không thoải mái rồi.” Bách Chu ác ý trêu chọc, một câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại giống như là đang phán án tử cho Tưởng An.
Tưởng An sững sờ tại chỗ, nhìn Bách Chu đang quay lưng thu dọn đồ đạc, hai tay không tự chủ được mà cầm chiếc bình hoa trang trí bên cạnh lên...
Khi Tưởng An kịp phản ứng lại, thì Bách Chu đã bị y đánh cho bất tỉnh nhân sự, bình hoa cũng bị rơi xuống đất vỡ tan, nhìn Bách Chu nằm ở trên giường, khiến cho cả người Tưởng An run rẩy, nhưng ngoại trừ sợ hãi, thì trong lòng y còn có một loại cảm giác quỷ dị xen lẫn chút hưng phấn.