3 Chương 3
Tưởng An nhìn chằm chằm vào bức tường phòng khách bên cạnh, phảng phất như có thể xuyên thấu qua vách tường nhìn thấy Bách Chu đi lại trong phòng, y suy nghĩ một chút, sau đó dời ghế sô pha đến sát vách tường, như vậy thì lúc ngồi trên sô pha có thể nghe thấy động tĩnh bên đó rồi.
Sáng hôm sau, Tưởng An ra ngoài làm việc, đi ngang qua căng tin dưới lầu mua một hộp kẹo cao su, nhân tiện hỏi thăm ông chủ mà y có quen biết:
“Gần đây khu mình hình như chuyển tới rất nhiều người, cháu thấy có rất nhiều gương mặt mới.”
“Ừm, hình như cũng mới đây thôi, tuần trước có một thanh niên chuyển đến khu của cậu, nhìn trẻ và đẹp trai lắm, chỉ là không thích nói chuyện.”
Còn có chút hung dữ, trong lòng Tưởng An âm thầm bổ sung.
“Thằng nhóc này cũng kỳ quái lắm, thuê hai tháng, rồi một mình chuyển đến, cũng chẳng có bạn bè hay ai tới giúp hết.”
Cả buổi sáng Tưởng An đều nghĩ tới lời này, cứ ngẩn người nhìn máy tính, công việc cũng không có làm nghiêm túc.
Trong giờ nghỉ trưa, quản lý nhờ Tưởng An mua giúp hai ly cà phê, gần công ty bọn họ không có quán cà phê nào, quán gần nhất thì cũng phải đi bộ qua ba con đường, Trương Văn Viễn một đồng nghiệp tương đối tốt với Tưởng An đồng cảm vỗ vai y:
“Đến phiên cậu rồi, người này trước giờ đều là nói nhờ người mua hộ, nhưng tiền thì chưa từng đưa lần nào, lần trước bảo tôi mua cho anh ta, mẹ nó, tôi đi ba con phố mới mua được, vậy mà đến cả một tiếng cảm ơn cũng không có.” Không còn cách nào khác, cấp trên có quyền mà có thể bắt nạt hoặc đì cấp dưới, dưới ánh nắng trưa độc hại Tưởng An chạy đi mua cà phê, vì đi bộ quá lâu mà hai gò má phơi dưới nắng cũng đỏ bừng, mũi cũng thấm mồ hôi.
Đã vậy quán cà phê còn rất đông người, Tưởng An cúi đầu xếp hàng quét điện thoại.
“Xin chào, anh muốn uống gì?”
Một giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu vang lên, Tưởng An ngơ ngác nhìn Bách Chu người đang mặc đồng phục bồi bàn, áo sơ mi trắng phối với áo vest sọc đen, trên ngực đeo huy hiệu mèo con.
Bách Chu thấy Tưởng An, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, lễ phép hỏi: “Anh, anh muốn uống gì?”
“Hả? À...Hai ly mocha, à không, ba ly mới đúng và thêm một ngàn lớp dâu tây.”
“Ly vừa hay ly lớn?”
“Ờ…”
Bình thường Tưởng An không có uống cà phê, nên nhất thời có chút lúng túng, Bách Chu liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tưởng An, tốt bụng kiến nghị: “Một mình thì uống một cốc trung là được rồi, anh có cần thêm đá không?”
“Khỏi thêm, khỏi thêm.”
Đây là lần đầu tiên Bách Chu nói chuyện nhẹ nhàng với y như vậy, nên Tưởng An có chút đắc ý, cầm đồ đạc của mình ngồi xuống, bắt đầu âm thầm quan sát Bách Chu.
Thái độ của hắn đối với mỗi người đều giống nhau, xa cách lãnh đạm nhưng không kiêu ngạo, thỉnh thoảng khóe môi sẽ hơi nhếch lên, độ cong rất nhỏ nhưng Tưởng An lại chú ý tới, lúc không làm mặt lạnh thì mặt mày hớn hở, thân hình của người thiếu niên cao gầy, đứng ở nơi đó, giống như một gốc cây thông xanh biếc trong tuyết trắng, nhìn rất lạnh lùng quyến rũ mà hắn dường như không hề biết đến điều đó.
Tưởng An nghe thấy hai nữ sinh ở bàn bên cạnh đang thảo luận về Bách Chu, si mê khen hắn là người đâu vừa cao lại còn đẹp trai, cái gì mà niên hạ chó sói nhỏ hung mãnh linh ta linh tinh, trong phòng này có rất nhiều người đang nhìn Bách Chu, nhưng thiếu niên kia lại chẳng nhìn ai, chỉ lạnh lùng đứng ở nơi đó bận rộn với công việc trong tay.
Tưởng An thích ăn đồ ngọt đúng lúc món tráng miệng của cửa hàng này lại rất ngon, vì thế trước khi rời đi Tưởng An lại đến trước quầy gọi hai hộp bánh quy nhỏ, nhân cơ hội nhìn Bách Chu nhiều hơn, lúc nhận lấy túi Tưởng An còn làm bộ không cẩn thận đụng phải tay Bách Chu, nhưng đối phương cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Chào mừng, lần sau lại đến.” Ánh mắt của hắn cũng không nhìn y.
Dù sao cũng là hàng xóm, vậy mà hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn y lấy một cái, Tưởng An có chút phiền muộn, một bữa cơm tiêu tốn gần 200 tệ, vậy mà cũng chưa nói được mấy câu, khi y trở lại công ty thì y bị đánh vì đến muộn.
Trương Văn Viễn kéo ghế dựa lại gần: “Làm sao vậy, sáng giờ nhìn cậu như người mất hồn, đang để ý em nào sao?”
“Không, chỉ tại hôm qua ngủ muộn quá ấy mà.” Tưởng An nói cho có lệ.
“A, chắc cậu xem phim đến mấy tiếng liền chứ gì, chắc là phim đánh nhau dùng vũ lực quét sạch anh em đúng không!”
Tưởng An...
“Hỏi cậu chuyện này, tôi có một người bạn đã thích một người từ cái nhìn đầu tiên, anh ta…”
“Tôi biết Tưởng An, cậu còn giả bộ, cậu yêu từ cái nhìn đầu tiên, rồi sao nói tiếp?”
Không phải là cậu đang ngắt lời tôi sao? Tưởng An ý nhị thoáng liếc nhìn Trương Văn Viễn: “Không phải là tôi, mà đó là một người bạn của tôi.”
“Ừm, tôi hiểu rồi, tôi có một loạt bạn bè.” Trương Văn Viễn bày ra vẻ mặt như đã hiểu.
Nói một hồi vẫn chưa nói xong, Tưởng An mang tâm thế cầu mong người đó chỉ cách giúp mình: “Nhưng người đó rất lạnh lùng,lại không thích nói chuyện.”
“Con gái ngại ngùng là chuyện bình thường, tiếp xúc nhiều hơn một chút là ổn thôi, còn nếu không được nữa thì gửi gói hàng và son môi.”
“Cô gái cao 1m85” Hiểu biết dùm chút đi, Tưởng An cảm thấy mình nhất định là bị điên rồi nên mới có thể thảo luận vấn đề này với Trương Văn Viễn một con chó độc thân.
Buổi chiều lúc tan tầm, Tưởng An cố ý rẽ vào con đường của quán cà phê để chờ xe, lúc đi ngang qua nhìn vào bên trong, thì thấy Bách Chu đã không còn ở trong quán nữa.
Gần đây công ty có một đơn đặt hàng lớn, mọi người từ trên xuống dưới đều bắt đầu bận rộn, ngày nào cũng phải tăng ca đến khuya, Tưởng An chỉ có lúc nghỉ trưa mới có thời gian chạy đến quán cà phê ăn cái gì đó thì mới có thể thấy Bách Chu một hai lần, hỏi thăm nhân viên cửa hàng mới biết Bách Chu chỉ thỉnh thoảng không có giờ học mới tới đây làm thêm.
Đêm hôm đó, Tưởng An tăng ca đến 12 giờ, bận rộn đến mức quên cả ăn trưa, đói đến mức hoa mắt chóng mặt, cho nên khi nhìn thấy Bách Chu ở nhà ga, y còn tưởng mình bị ảo giác, thật là không uổng công khoảng thời gian này y đi đường xa vất vả ngồi xe, ôm cây đợi thỏ lâu như vậy mới có thể đợi được đối phương.
Tức thì đầu óc của Tưởng An không còn hoa mày chóng mặt nữa, Bách Chu mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, trên tai vẫn đeo tai nghe, Tưởng An thấy vẻ mặt dịu dàng của Bách Chu thì ngập ngừng nói:
“Ờ, tôi là hàng xóm cạnh nhà cậu, cậu còn nhớ tôi không?”
Lúc này Bách Chu mói bỏ tai nghe xuống, quay đầu nhìn về phía Tưởng An: “Rồi sao?”
Không ngờ đối phương sẽ đáp lại, Tưởng An nhất thời không nghĩ kịp mình phải nói gì tiếp theo, Bách Chu đợi một lát, sắc mặt trở nên lạnh lùng, đang định đeo tai nghe vào, thì Tưởng An vội vàng nói: “ À, tôi không có tiền lẻ để đưa tiền xe, cậu có thể cho tôi mượn 2 tệ được không?”
“Thật trùng hợp, tôi cũng không có.” Nói xong, hắn đeo tai nghe vào, không để ý đến Tưởng An nữa.
Bách Chu nói không có tiền lẻ nhưng khi lên xe vẫn rút thẻ xe buýt ra, ngay lúc Tưởng An vui vẻ nghĩ rằng người kia sẽ quẹt thẻ cho mình, nhưng Bách Chu chỉ quẹt một lần, sau đó còn quay người lại nhìn Tưởng An và cười một cách xấu xa.
Tưởng An ngượng ngùng đứng ở nơi đó, sờ sờ thẻ xe buýt trong túi, quẹt cũng không được mà không quẹt cũng chẳng xong, đến cuối thì có một bác gái tốt bụng giúp y trả tiền.