Trở về truyện

Boss, xin anh ngừng tay! - Chương 2

Boss, xin anh ngừng tay!

2 Chương 2

Bàn tay mạnh mẽ luồng ra sau cởi móc áo, tuyệt tình vứt sang một bên. Núm vú đỏ hồng lộ ra, tròn to như đầu ngón tay út. Đầu vú tiếp xúc với không khí lại, lại gặp ánh mắt háo sắc nhìn chằm chằm liền chậm rãi cứng rắn. Cố Minh không chần chừ, thèm khát cúi xuống cắn lấy nụ hoa gợi tình kia. Hắn đánh lưỡi vòng quanh quầng vú, lại như có như không nút chùn chụt tạo âm thanh dâm mỹ.

"Đỗ tiểu thư đừng dối lòng, nụ hoa của cô cứng như vậy, hãy để tôi hưởng thụ đi."

Đỗ An Tịnh nhục nhã thở dốc, hai khủyu tay cô đã bị cà vạt của hắn trói ngoặc ra sau, cả người dạng chân bị hai cánh tay hắn khóa chặt trên đùi, cô căn bản không thể chống cự. Cố Minh vẫn vùi đầu trước ngực cô gặm cắn hai nụ hoa. Khóai cảm từng đợt đánh lên, cô không muốn chấp nhận nhưng sự thực là mạch máu đang sôi trào trong người khiến cô ưỡn ngực nhét sâu vào miệng hắn đòi hỏi thương yêu.

Hắn để cô quỳ trên trên sofa, còn mình đứng lên kéo khóa quần tây. Thứ hình trụ nam tính kia vọt ra chỉa thẳng lên trời, đánh vào gương mặt ửng đỏ của cô. Cô nhìn kích thước khổng lồ lại thêm những đường gân hung dữ quấn quanh, tự nhủ hôm nay mình chết chắc. Cố Minh cố định đầu của Đỗ An Tịnh, dứt khoát nhét thẳng thứ kia vào miệng cô. Khoang miệng Đỗ An Tịnh tràn ngập mùi đàn ông, đám lông đen của hắn vờn ở mũi cô ngưa ngứa.

"Bú nó, làm cho tôi thỏai mái đi".

Hắn dúi đầu cô vào háng mình, ép cô phải thỏa mãn con rồng hung bạo kia. Đỗ An Tịnh ư ư vài tiếng, nuốt nhục nhã dùng lưỡi liếm quanh quy đầu cố gắng lấy lòng hắn. Cô trúc trắc đánh lưỡi, nước mắt tủi hổ chảy ra.

"Không được, tôi không được..." – tiếng nói phát ra từ sâu trong cổ họng.

Hắn buông tha cô, bế cô đặt lên bàn làm việc, banh hai chân cô dạng thành chữ M.

Cố Minh hôn một đường xuống bụng, vén váy của cô lên tận eo, bên dưới chỉ còn quần lót màu hồng và tất chân. Quần lót nhỏ nhắn bị thấm ướt, không che phủ hết, vài cọng lông ương bướng vươn ra ngòai, phần bẹn giữa quần lót và tất chân lộ ra ngòai không khí, làn da trắng nõn đang run rẩy từng hồi. Tay Đỗ An Tịnh vẫn bị trói sau lưng, không thể chống làm điểm tựa vững chắc, như con lật đật nghiêng qua ngả lại trên bàn làm việc.

Gương mặt đã đỏ bừng lên, nửa trên không một mảnh quần áo, hai con thỏ trắng còn vương nứơc miếng bóng lóang lên xuống theo từng nhịp thở. Đáy mắt cô hiện lên tia run sợ, miệng không ngừng lẩm bẩm

"Giám đốc Cố tha cho tôi đi, tôi không cần xin việc nữa..."

Không có người đàn ông nào chịu được cảnh tượng gợi tình trước mắt.

Cố Minh gập người, cái đầu đưa đến khu vườn huyền bí kia, dùng răng kéo quần lót xuống. Mùi hương nồng đậm xông vào mũi, cánh hoa đã ướt rượt bóng loáng tự bao giờ.

"Đồ dâm phụ khẩu thị tâm phi này, ướt đến thế này còn tỏ vẻ thanh cao".

Hắn cười gian tà, đưa đầu lưỡi liếm tiểu hạch đang run rẩy. Cố Minh tự nhận mình có tài năng thiên phú, lưỡi của hắn chuyển động nhanh như cái máy, liếm đến hạt trân châu cương cứng dị thường. Hai ngón trỏ và giữa đưa lên kẹp lấy tiểu hạch ngắt nhéo khi dễ, chiếc lưỡi lại vươn vào hang động thần bí. Đóa hoa ướt sũng không ngừng co rút, hắn đong đưa cái lưỡi phát ra tiếng tách tách như đang thưởng thức một món ăn ngon. Đỗ An Tịnh không chịu được khóai cảm lớn như vậy, ngửa đầu rên rỉ, lại phải gồng người giữ cho bản thân không ngả về phía sau. Hạ thân như có con rắn ngoe nguẩy luồn sâu vào hoa huyệt, con rắn gặm nhấm từng mảnh linh hồn của cô, rút cạn sinh lực.

Bỗng dưng, Đỗ An Tịnh thắt chặt, từng cơn sóng từ chân đánh úp lên âm đạo, cô thét lên, phun nước ra ứơt nhẹp. Cố Minh như biết trước, đón hết xuân thủy của cô, một ngụm lại một ngụm uống vào. Đỗ An Tịnh bị hình ảnh dâm đãng của mình làm xấu hổ đến gục gã, cô nằm lên bàn, chân buông thõng xuống, người vẫn cong lên từng cơn sau cao trào. Cố Minh không đợi cô bình tĩnh, lập tức đứng lên dùng chày lớn sục một cái mạnh mẽ vào đầm nước mê người. Đỗ An Tịnh lại thở dốc, cơn khóai cảm đang dịu xuống lại bùng cháy, các cơ bắp hoạt động hết công suất đưa cô lên thiên đường. Hắn đứng bên bàn đưa đẩy thắt lưng dũng mãnh, nước trong động chảy ra không ngừng dính lên đám lông lẫn lộn của hai người. Nhưng tuyệt nhiên không thấy một tia máu.

"Tưởng chặt thế nào, ngây thơ thế nào, hóa ra không còn là xử nữ. Đã là dâm phụ lại tỏ ra đứng đắn!".

Hắn lật người cô lại, ép cô đè lên bàn, túm tóc bắt cô nhìn lên kính cửa sổ. Ngòai kia trời đã tối, hình ảnh dâm mỹ của hai người phản chiếu lên kính. Cô thấy mình thân thể trần trụi, còn mỗi đôi tất da dâm đãng, hắn đằng sau cuồng dã thúc dương vật nam tính sâu vào người.

"Đồ chơi của tôi có to không? Có được như tên đàn ông trước của cô không? Nói xem cây gậy của tôi dài đến đâu nào?".

Hắn vuốt ve bụng của cô, ước lượng độ dài của cái chày đang đóng cọc vào đó.

"Đến đây...".

Đỗ Anh Tịnh mơ màng nói, lại đưa hai tay bị trói chặt đến gần rốn, ý muốn nói dương vật của hắn chọc sâu đến đâu trong người cô.

"Sao hả, tôi chơi cô thỏai mái không? Nói đi".

Hắn cúi xuống cắn lỗ tai Đỗ An Tịnh, tư thế này khiến quy đầu vươn cao hơn, quấy đảo lung tung trong hoa huyệt. Hai mắt cô mờ mịt, đã sớm không biết nhục nhã là gì, chỉ muốn nương theo hắn đuổi bắt khóai cảm. Người đàn ông này, ngay cả cưỡng bức cũng làm người khác sung sướng thích thú. Mỗi một lần hắn thúc sâu, tứ chi cô tê dại run lên, chỉ mong điểm G của mình được quy đầu kia nghiền nát mạnh bạo.

"Thích, thích lắm... Tôi thích anh chơi tôi mạnh mẽ như vậy".

Đỗ An Tịnh vừa hận hắn làm nhục mình, vừa muốn lấy lòng hắn để cùng nhau lên đỉnh cao dục vọng. Trái tim cô đập mãnh liệt, sự kiêu ngạo bá đạo của hắn, sự nuông chiều chờ cô ẩm ướt mới chiếm đoạt làm tan chảy sự chống đối ban đầu của cô.

"Vậy về sau, tôi sẽ mỗi ngày chơi cô, chơi cô đến nát thì thôi!".

Chương kế tiếp

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.