64 Chương 64 Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế
Chúng nữ cảm nhận sức mạnh đều vui sướng, oanh oanh yến yến ôm lấy Trương Nhược Trần, chỉ có Trần Hi Nhi là rụt rè, đứng tại chỗ, thấy vậy Trương Nhược Trần đi tới kéo nàng ngồi lên đùi, ôm lấy eo thon, hôn lên đôi má, nàng lại không phản kháng, bởi vì Trần Hi Nhi cảm giác được Trương Nhược Trần tương lai tiền đồ vô lượng, mặc dù không biết thực lực hắn như nào, chưng chắc chắn mạnh hơn nàng nhiều.
Trần Hi Nhi sau khi đi theo Trương Nhược Trần từ Thủy Để Long Cung về, đang nghĩ cách làm sao để Trương Nhược Trần để ý rồi yêu thương mình, xem ra nàng hiện tại không cần, cứ ngoan ngoãn bám lấy hắn là được.
Để các nàng cũng cố tu vi, Trương Nhược Trần đi tìm Bạch Hư Linh, hắn đi vào phủ nàng nhưng lại không thấy ai cả, thế là hắn lần theo Ấn Ký trên người nàng mà tìm, thì tìm thấy nàng đang chiến đấu với một con gấu tứ giai man thú, tuy nó không mạnh nhưng nàng cũng phải vất vả một phen bởi phòng thủ nó khá trâu.
"Hửm! Xem ra có kẻ tìm chết."
Trương Nhược Trần xuất hiện ở gần chỗ Bạch Hư Linh, cách đó không xa có năm tên đang ẩn nấp nhìn chằm chằm lấy nàng, đợi nàng giết xong con gấu thì bọn chúng mới xuất hiện chặn đường.
Bạch Hư Linh chân khí còn không đủ ba thành, tên cầm đầu phía bên kia có tu vi Thiên Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong tên là Hoàng Lâm, là một thiếu gia của gia tộc nào đó muốn theo đuổi nàng, sau nhiều lần toàn bị cự tuyệt hắn ghi hận trong lòng, mấy hôm trước có người thông báo cho hắn rằng, Bạch Hư Linh đi làm nhiệm vụ, thế là hắn dẫn theo người bám đuôi.
Kết quả sau mấy ngày chờ đợi, Hoàng Lâm tìm được cơ hội ra tay, giờ phút này Bạch Hư Linh đang bị bao vây, một Thiên Cực Cảnh Hậu Kỳ, ba Địa Cực Cảnh Đại Viên Mãn và Hoàng Lâm.
"Bạch cô nương, lại gặp mặt."
"Hoàng Lâm, là ngươi, ngươi tới đây làm gì."
Bạch Hư Linh biết tên này, Hoàng Lâm theo đuổi nàng mãi không được nên ghi hận trong lòng, giờ nàng gặp hắn ở đây thì đột nhiên có linh cảm chuyện không hay sẽ xảy ra.
Bạch Hư Linh dậm chân, tỏ ra hết sức khó chịu. Nàng bản tính có phần tự cao, từ trước đến giờ toàn bộ chỉ thấy nam tử theo đuổi nàng, chưa từng chịu như vậy ủy khuất. Từ sau khi Trương Nhược Trần cướp đi trinh trắng của nàng thì cũng bặt vô âm tín, thật sự không đến tìm nàng lần nào, khiến cho nàng hết sức khó chịu.
Nàng thật không ngờ Trương Nhược Trần ăn sạch nàng từ đầu đến chân vậy mà không chút để ý, đáng lẽ sau đó phải càng yêu thương nàng mới đúng, bực mình nên Bạch Hư Linh đi làm nhiệm vụ cho khuây khỏa ai ngờ lặp gặp phải như vây.
"Bạch cô nương, nàng ngoan ngoãn chịu làm nữ nhân của ta, bằng không đừng trách Hoàng mỗ dùng vũ lực."
Hoàng Lâm nói.
"Ngươi mơ tưởng."
Bạch Hư Linh nói rồi, vận dụng chân khí nhanh chóng trốn.
"Ả ta trốn được sao, bắt lại."
Hoàng Lâm ra lệnh, rồi đuổi theo.
Bạch Hư Linh cũng bị thương khá nặng, tốc độ mỗi giây giảm.
Hoàng Văn, tên lão đi theo bảo vệ thiếu chủ, nhanh chân một bước, một chưởng đánh xuống.
Bành!
Trúng lưng Bạch Hư Linh làm nàng bay xa chục mét, cả người đập vào vách đá, máu me chảy ướt đẫm cả bộ y phục.
Trương Nhược Trần đứng trên không, chắp tay nhìn lẩm bẩm, nàng vậy mà không chịu sử dụng y phục mà hắn tặng, đang định đi xuống cứu chợt từ phía ra chạy tới có một đạo khí tức.
"Bạch cô nương, ngoan ngoãn chịu trói, bằng không."
Hoàng Lâm nói rồi nở một nụ cười quỷ dị.
"Đừng hòng, bằng không ngọc náy đá tan."
Bạch Hư Linh khoé miệng chảy máu, cố gắng đựng dậy nói, y phục rách tả tươi, xuân quang lúc thấy lúc không làm cho Hoàng Lâm cùng đồng bọn máu huyết sôi sục.
"Đã vậy nàng đừng trách ta."
Hoàng Lâm một chưởng vổ xuống, mắt thấy sắp trúng thì đằng xa có một nam tử chạy tới.
"Hoàng Lâm, ngươi muốn chết."
Người chạy tới là Tư Hành Không, hắn một chưởng vỗ ra ngắm Hoàng Lâm.
Cái kia một tòa băng sơn phá toái, hai đạo nhân ảnh bỗng nhiên tách ra, giống như trong gió bay ngỗng, nhẹ nhàng rơi xuống hồ lớn bên trên hai cái phương hướng khác nhau.
"Tư Hàng Không, đây không phải chuyện của ngươi, mau mau tránh ra!"
Hoàng Lâm nói với giọng bực tức.
Tư Hành Không tu vi tuy chỉ Địa Cực Cảnh Đại Viên Mãn nhưng lại có sức đánh với Thiên Cực Cảnh Sơ Kỳ, bất quá đối phương có thêm Thiên Cực Cảnh Hậu Kỳ, Tư Hành Không khó lòng mà đối phó, hắn nói:
"Nàng mau chạy đi, ta sẽ cố gắng giữ chân họ lại."
Bạch Hư Linh nuốn một viên đan, nàng lại không bỏ lại đồng môn mà chọn cách chiến đâu cùng.
"Tốt, tốt, tốt, giết Tư Hành Không còn Bạch Hư Linh bắt sống cho ta."
Hoàng Lâm ra lệnh rồi cùng tiến lên đánh nhau, Tư Hành Không bị hai Thiên Cực đánh lên xuống, sau vài chiêu đã chật vật không chịu nổi, Bạch Hư Linh cũng không khá hơn là bao, tu vi không còn đủ ba thành, một mình nàng đánh với ba Địa Cực Cảnh Viên Mãn là quá sức.
Bành! Bành!
Nghe tiếng động, nàng quay sang nhìn thấy Tư Hành Không bị trúng hai chưởng ấn đập xuống dưới lòng đất sâu chục mét, bất động luôn, nàng muốn cứu nhưng là bất lực, Bạch Hư Linh trong lúc bất cẩn cũng bị trúng chiêu, bị cự quyền đánh vào cơ thể, xương cốt Bạch Hư Linh như muốn bị đánh vỡ, có nhiều chỗ xương cốt gãy lìa, máu tươi chảy ra đầy đất.
Bạch Hư Linh nằm im bất động tại đó, cơn đau len lỏi khắp toàn thân, không thể gượng dậy, nàng tuyệt vọng.
Hoàng Lâm cũng chỉ đợi có vậy, lập tức liền tiến lên muốn chế trụ Bạch Hư Linh, nghĩ tới tương lai mỹ nữ này sẽ trở thành đồ chơi tùy ý hắn chà đạp mà phía bên dưới đã căng cứng hết cả lên.
Đột nhiên Hoàng Lâm cảm thấy lạnh cả sống lưng, quay người ra đằng sau thì nhìn thấy một nam tử, chẳng biết từ bao giờ đang ôm lấy một cô gái đang trọng thương trong ngực.
"Tất cả các ngươi, phải chết."
Giọng nói của nam tử vang vọng bên tai của Hoàng Lâm, làm gã lạnh sống lưng, theo bản năng lùi lại vài bước, khô khốc nuốt một ngụm nước bọt, lắc đầu nói.
"Không, ta không liên quan."
"Thiếu chủ đừng sợ, để ta giết tên nhãi này."
Nói rồi Hoàng Văn lao lên như một vị thần.
"Dừng lại ma....u.....!"
Hoàng Lâm chưa kịp nói xong thì "bụp.." một tiếng, âm thanh xác thịt nổ tung làm Hoàng Lâm đứng như trời trồng, hai chân run rẩy căn bản không nhúc nhích, Hoàng Lâm nhìn thấy Hoàng Văn bị nam nhân kia bóp cho thành mảnh vụn, máu tươi văng tung tóe, thảm đến không nỡ nhìn, rồi theo đó từng âm thanh gào thét vang lên, cuối cùng chết sạch, còn lại mỗi Hoàng Lâm.
Hắn hoảng loạn hét lên, còn đâu tinh thần trả thù cho thuộc hạ, quay lưng dùng hết sức bỏ chạy trối chết.
Hắn đâu biết Trương Nhược Trần tinh thần lực cường đại, chấn sát Thiên Cực Cảnh dể như trở bàn tay, thân thể cũng bị cường đại tinh thần lực chấn nát.
"Ngươi chạy được sao!"
Trương Nhược Trần nói rồi Thiên Long Kiếm đi ra, phóng nhanh tới chỗ Hoàng Lâm chạy chốn.
Xoet!
Hoàng Lâm cả người bị chẻ làm hai, chết không nhắm mắt.
Thời gian giết sạch chỉ diễn ra trong nháy mắt, Trương Nhược Trần quay sang nhìn Bạch Hư Linh đang bị thương rồi nhét vào miệng nàng một viên đan dược trị thương, chẳng mấy chốc nàng đã khôi phục thương thế, trở về nguyên trạng ngư trước kia, như chưa từng bị tổn thương vậy.
Nhưng mà Y phục của nàng bị rách tả tơi, hết cách nàng đành phải lấy bộ Y Phục mà Trương Nhược Trần tặng cho mặc lên.
Vừa khoác lên người, khí chất Bạch Hư Linh nháy mắt thay đổi, trở thành như tiên nữ giáng trần, nàng nói:
"Cám ơn....!"
"Không cần phải cảm ơn ta, nàng hãy lấy thân báo đáp đi. "
Trương Nhược Trần vuốt ve mái tóc của nàng, trong sự ngỡ ngàng của Bạch Hư Linh liền áp môi hôn lấy nàng, khiến cho mỹ nữ ú ớ nói không nên lời, bị hắn tập kích chỉ có thể chấp nhận, hé mở đôi môi hồng nhuận cùng hắn nhiệt tình cháo lưỡi.
Một lúc sau mới chịu tách nhau ra, tạo thành một sợi chỉ bạc nhỏ nối liền giữa hai đôi môi.
"A, ngươi dám khi dễ ta. "
Bạch Hư Linh vẻ mặt không tốt, tức giận lườm hắn, dỉ nhiên nàng còn đang giận chuyện hắn không có tìm nàng, nhưng sau khi bị hắn hôn, nàng hô hấp có chút dồn dập, hai mắt đỏ hồng.
Trương Nhược Trần đêm Bạch Hư Linh ôm vào trong lồng ngực rắn chắc của hắn, giọng điệu trìu mến nói.
" Xin lỗi nàng, tất cả mọi chuyện xảy ra thành như vậy là do ta thái độ không tốt… Chẳng lẽ nàng thật sự giận ta như vậy sao… "
Bạch Hư Linh chợt sững người, nàng không thể tin nổi nam nhân này lại có thể thốt ra những lời như vậy, dù không biết là thật hay giả nhưng trong lòng hết sức ngọt ngào, đặc biệt khi lúc này tâm linh nàng đang yếu ớt nhất.
"Thật sự như vậy sao, ngươi thật sự quan tâm sao... ngươi thích ta sao..."
Bạch Hư Linh dường như quên cả sự tồn tại của Tư Hành Không, nhìn Trương Nhược Trần mang theo vẻ chân tình, nàng cảm thấy bản thân không nên dối lòng nữa, nếu không có lẽ cả đời sẽ hối hận. Trương Nhược Trần ôn nhu vuốt má nàng, khẽ hôn lên vầng trán trơn bóng, cười nói:
"Ta dĩ nhiên thích nàng, ta sẽ bảo vệ, không để cho kẻ nào tổn thương nàng nữa."
Nàng hạnh phúc ôm lấy hắn, vui vẻ cười nói.
"Nếu vậy, chàng từ giờ không được quên ta, bỏ ta, nhớ chưa, ta thật sự sợ phải ở lại một mình..."
Càng nói về sau nước mắt của nàng chảy ra, hết sức thương tâm.
"Yên tâm, ta hứa."
Trương Nhược Trần khẽ cười, tiếp sau đó đột nhiên hắn hướng xuống hôn cổ nàng, bàn tay lần mò vào bên trong y phục nắn bóp một bên ngực của nàng, Bạch Hư Linh rên ra một tiếng, hai má đỏ bừng vì xấu hổ, thật không ngờ hắn lại tập kích nàng vào giờ phút này.
"Đừng...nơi này… không được...Ưm..."
Trương Nhược Trần cười tà, đem Bạch Hư Linh đẩy ngã trên mặt đất, đem y phục của nàng rộng mở, toàn bộ da thịt lộ ra dưới ánh sáng, làn da trắng ngọc tinh khiết, đôi gò bồng ngạo kiều bung nẩy tròn trịa. Hắn cúi đầu ngậm lấy một bên núm vú nàng, khẽ mút lấy.
"Ưm...ưm...đừng mà...không được...ah..."
Tư Hành Không nằm gần đó từ nãy đến giờ vẫn nghe rõ, trong lòng hắn lúc này đang gào thét, trái tim như muốn rỉ máu. Hắn thật không ngờ bản thân liều mạng vì mỹ nữ như vậy nhưng mỹ nữ lại chủ động ôm ấp trong lòng cùng với một nam tử khác, thậm chí còn ở ngay trước mặt hắn. Tư Hành Không hai mắt đỏ bừng, hàm răng cắn chặt đến mức chảy máu.
"Nhược Trần, đừng mà...a...không được đâu, bên kia...ưm...còn có...Tư Hành Không..."
"Đừng lo, hắn ta đã mê man rồi...không biết gì đâu, còn nữa gọi Phu Quân, nào, nâng cao mông lên, để ta đút vào."
Từ bên trong thân thể của Tư Hành Không trào dâng một cỗ uất hận, thậm chí khí huyết đảo lộn, máu tươi từ trong người nghịch chuyển, miệng hắn liên tục thổ ra máu tươi. Mặc dù không thể chứng kiến, nhưng nghe thấy Nữ Thần trong lòng mình đang rên rỉ trước mặt hắn làm cho Tư Hành Không chỉ muốn lập tức chết đi nhưng lại không thể, cái này không khác gì sống không bằng chết.
Tiếng da thịt va đụng 'Phạch! Phạch! Phạch!' văng vẳng bên tai, còn có âm thanh rên rỉ của Nữ Thần cam tâm tình nguyện khuất phục dưới thân nam tử kia. Hai mắt Tư Hành Không đẫm lệ, chảy ra nước mắt nhục nhã, hắn đây là lần đầu tiên chịu tủi nhục bậc này, chỉ có thể chịu đựng mà không thể làm được gì.
"Phu quân...thoải mái quá, mau đâm chết thiếp...ân.. sướng quá...ân...ưm..."
Hình ảnh hai người nam nữ giao hoan giữa trời hoang tạo thành bầu không khí hết sức dã tính, đặc biệt là đằng xa còn nằm một thanh niên chịu dày vò tra tấn tinh thần.
Tư Hành Không chỉ muốn ngất đi để vượt qua cơn ác mộng này, chỉ là hắn dù muốn nhưng tinh thần vẫn như cũ tỉnh táo, còn cảm giác rõ rệt mọi thứ hơn. Đúng lúc này, vốn Tư Hành Không chỉ muốn làm ngơ sớm chịu cho qua chuyện này, từ tinh thần của hắn cảm nhận được bóng dáng hai người đang đi đến, có thể nghe thấy tiếng da thịt va đụng vang lên bên tai, rõ ràng là đối phương vừa giao hoan vừa đi về hướng này.
"Phu quân, chàng đi về phía này làm gì..."
"Chẳng phải nàng lo cho hắn sao...ta tiện đến kiểm tra."
Trương Nhược Trần híp mắt cười, hai tay cầm lấy cánh tay Bạch Hư Linh, vừa gia tăng tốc độ nhấp, Bạch Hư Linh cắn môi rên rỉ, thở dốc từng hơi.
"Đừng như vậy...bộ dạng này làm sao có thể...ah...ưm… được chứ..."
"Sao vậy, chẳng phải lúc nãy nàng còn lo lắng sao...hay giờ ta kêu hắn dậy..."
Trương Nhược Trần vừa cười vừa đâm côn thịt vào tiểu huyệt của Bạch Hư, nhìn mỹ nữ lắc lư theo nhịp nhấp, cảnh tượng kiều diễm đến cực hạn, Bạch Hư Linh hai tay chống xuống mặt đất, ánh mắt nhìn Tư Hành Không ở phía đối diện, sợ hãi hắn tỉnh dậy nhưng lại có chút kích thích đáp.
"Thiếp là lo hắn nhìn thấy thiếp bộ dạng này...bộ dạng này của thiếp chỉ có thể mình chàng được nhìn thấy. "
Bạch Hư Linh vừa dứt lời, Trương Nhược Trần lập tức đẩy nhanh tốc độ, cả hai đồng loạt có dấu hiệu chuẩn bị lên đỉnh.
"Ân...thiếp sắp ra...Phu Quân, mau cho thiếp...bắn hết toàn bộ tinh dịch của chàng vào bên trong...ân...thiếp muốn thay chàng sinh ra bảo bảo...ưm...ưm..."
Tư Hành Không lồng ngực như muốn nổ tung, nếu còn có thể mà nói thì hắn đã phải thổ ra cả mấy lít máu, nghiến răng ken két tạo thành tiếng cọ sát.
" Đôi cẩu nam nữ đáng hận…"
Tư Hành Không thầm rủa trong lòng, hắn tinh thần vì bị đả kích trầm trọng nên cuối cùng cũng lâm vào mê man, trước khi ý thức chìm vào bóng tối, hắn có thể lờ mờ nhìn thấy hai bóng đen cùng đưa nhau lên đỉnh nhân sinh, chỉ sợ sẽ khiến hắn ám ảnh đến hết đời.
Tư Hành Không tới cứu Bạch Hư Linh làm ngoài dự đoán của hắn, bất quá bản thân yếu thì bảo vệ được ai, với lại hắn đã nhìn thấy thân thể của nàng nên Tư Hành Không bắt buộc phải chết.
Bành!
Nổ tung, Trương Nhược Trần tinh thần lực lôi điện đánh vào người Tư Hành Không đang hôn nê, xác thịt văng tung tóe, bất quá có lĩnh vực Không Gian nên không ai nghe thấy, hay tiếng nổ.
Trương Nhược Trần truyền cho nàng Âm Dương Thánh Kinh, Bạch Hư Linh tùy thời khắc lĩnh ngộ.
Sau một lúc cả hai mặc Y phục gọn gàng, Trương Nhược Trần ôm lấy nàng phóng về, Bạch Hư Linh hiện tại yêu thích Trương Nhược Trần rất nhiều, không muốn rời xa hắn chút nào, thế là giao nộp xong nhiệm vụ, nàng đi tới phủ đệ Trương Nhược Trần, nàng cũng biết được hắn có nhiều nữ nhân nhưng không sao, ai kêu hắn ưu tú quá làm gì.
Các nàng giới thiệu làm, bằng cách nào đó chúng nữ lại thân thiết lạ thường.
Trương Nhược Trần cười khổ, nữ nhân là thứ gì đó khó hiểu nhất trên đời, có thể vui sau một giây liền buồn, lật mặt nhanh hơn bánh tráng.
Suy tính một lát, Trương Nhược Trần quyết định chuẩn bị đi tới Thánh Viện, hắn đi gặp Các Chủ, Lôi Cảnh vui mừng chuẩn bị đồ đạc các thứ tiến tới Thánh Viện.
/////
Chúc mọi người buổi sáng vui vẻ.
Ai có lòng thì ủng hộ em với, thông tin đây ạ:
STK: 1029657323 - ngân hàng Vietcombank - NGUYEN THANH GIANG TRA
Em chân thành cám ơn ạ.