17 Chương 17 Bắt Đầu Từ Vạn Cổ Thần Đế
Trương Nhược Trần kéo Lâm Nính San bước sâu vào trong, huyết tinh chi lực định tiến vào trong thân thể của hắn, lại bị một cổ lực lượng cường đại ép bật ra ngoài, không thể đi vào.
Lâm Nính San đằng sau bị huyết tinh tẩy rửa chỉ có thể cắn răng chịu đựng, đi theo Trương Nhược Trần đến trung vị khu.
Man Thần Trì, chia làm ba cái vị khu: Đê vị khu, trung vị khu, cao vị khu.
Gần nhất mười năm, cũng chỉ có Thất vương tử lần thứ nhất tiến vào Man Thần Trì lúc tu luyện, đi vào trung vị khu.
Trương Nhược Trần mới vừa vặn tiến vào Man Thần Trì, liền trực tiếp dẫn Lâm Nính San đi vào trung vị khu tu luyện, hoàn toàn chính xác tạo thành không nhỏ lực rung động, để mặt khác ba vị thiếu niên võ giả, sinh ra áp lực cực lớn.
Đứng ở trung vị khu, cảm thấy thời cơ thích hợp để giải quyết Quốc Sư.
Trương Nhược Trần sử dụng không gian kết giới bao phủ Man Thần Trì, lại dùng Thời Gian chi lực đông kết mọi thứ, nhìn Quốc Sư đứng bất động một chỗ, Trương Nhược Trần mĩm cười, tạo ra một phân thân giống như đúc Quốc sư.
Trực tiếp sưu hồn, đọc hết ký ức của hắn, rồi dùng nguyên tổ hoả đốt cháy sạch thân thể, linh hồn bóp nát mà tan biến thế gian này, mặc dù là Thiên Cực cảnh nhưng cũng không thể chống lại được sức mạnh của Không Gian và Thời Gian.
Dù sao, đạt tới Thần cảnh mới nắm giữ một chút da lông mà thôi, chống không lại cũng phải thôi.
Phân Thân trực tiếp thay thế Quốc sư vị trí, thu lại Thời Gian và Không Gian như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lúc này Trương Nhược Trần mới đưa mắt nhìn lấy Lâm Nính San đang chịu cực khổ, nhăn mày đẹp, tạo ra vùng không gian nhỏ chỉ riêng hai người, ba tên kia nhìn từ bên ngoài như không có gì xảy ra.
Lâm Nính San đang chuyên tâm luyện hoá tẩy rửa huyết tinh, cảm nhận thấy thân thể của mình bị ai đó sờ soạn liền nhíu mày, lập tức chớp lấy kiếm nhưng khi nhìn thấy rõ người đang vuốt ve mình là Trương Nhược Trần thì dừng lại, mặt mày lập tức đỏ bừng, nàng thầm nghĩ.
"Biểu ca đang tính làm gì vậy, ở đây còn có người khác mà."
Trương Nhược Trần thấy vậy liền cười cười nói.
"Nàng quên mất lúc nãy thua ta thì phải chịu phạt sao?"
Lúc này Lâm Nính San như mới nhớ ra, quay đầu lại nhìn thấy nụ cười của Biểu ca có chút rùng mình, vẫn cố gắng hỏi Trương Nhược Trần.
"Biểu ca muốn là thế nào?"
"Hehe, muội mặc bộ Y phục này vào, không được mặc đồ lót, đó là sự trừng phạt dành cho nàng."
Trương Nhược Trần từ giới chỉ lấy ra một bộ Y phục màu hồng mỏng manh, đưa cho Lâm Nính San.
Lâm Nính San nhận lấy Y phục thì cảm thấy một trận xấu hổ, mặt mày đỏ bừng, thầm nghĩ.
"Sao mà nó mỏng thế, hơn nữa không mặc đồ lót đi ra đường, mặt mũi đâu nhìn người khác, tuy nó mịn màng mát ghê nhìn đẹp thật đấy, không, không ta đang nghĩ cái gì vậy nè."
Lâm Nính San tâm tình có một chút chờ mong, một chút xấu hổ pha lẫn một chút kích thích, ai kêu nàng thua đâu.
"Cái này cho nàng!"
Trương Nhược Trần lấy ra một không gian giới chỉ đưa cho Lâm Nính San.
Lâm Nính San hai mắt sáng rực nhận lấy chiếc nhẫn, tưởng là vật định tình cho hai người.
Trương Nhược Trần cười cười, giải thích.
"Đây là không gian giới chỉ, bên trong là một phương không gian, tuy không lớn lắm, chỉ 100 mét vuông mà thôi."
Lâm Nính San nghe Trương Nhược Trần nói thì đầu tiên là giật mình về sau kinh hãi, nàng không biết mức độ quý hiếm của nó là bao nhiêu nhưng nàng chưa thấy ai có giới chỉ bao giờ, đem bán hay đấu giá chắc chắn nhận được một tài sản kết xù.
"Bên trong còn có mấy lọ đan dược cho nàng, mau nhỏ máu nhận chủ đi!"
Trương Nhược Trần nói.
Nghe vậy Lâm Nính San lập lức nhỏ máu vào giới chỉ, sau đó truyền chân khí vào, lập tức nàng thấy được khung cảnh bên trong như một cái kho chứa đồ, khá rộng, trước mắt nàng là một cái bàn có hai mươi lọ đan dược được chia làm hai bên, hơn nữa mỗi bên đều khác nhau.
Lâm Nính San vẫn không biết loại đan này có công dụng như thế nào chợt thấy một tờ giấy ghi hướng dẫn sử dụng, đọc qua một lượt thì lắp bắp kinh hãi.
"Sao....sao có thể.....!"
Là Dưỡng Nhan đan và Hồi phục đan mỗi lọ mười viên, riêng công dụng của Dưỡng Nhan đan đều là hấp dẫn chí mạng của nữ nhân, nếu đem bán thì phải nói là giá trên trời.
Lâm Nính San đứa mắt nhu tình sang nhìn Trương Nhược Trần nói.
"Cám ơn Huynh, biểu ca."
Trương Nhược Trần có chút không vui nói.
"Còn gọi là biểu ca?"
"Vậy ta nên kêu huynh là gì?"
Lâm Nính San đáp.
"Gọi Phu Quân!"
Trương Nhược Trần nói.
"Hả, chuyện này, chuyện này!
Lâm Nính San có chút không biết phải trả lời như thế nào.
Nhìn Lâm Nính San bộ dạng Trương Nhược Trần có chút buồn cười, lập tức kéo nàng lại hôn lên hai cánh môi mỏng của nàng, một vùng không gian nhỏ ép lấy huyết tinh chi lực không cho nó đi vào chỗ của hai người
Lâm Nính San bị tập kích bất ngờ không kịp phản ứng, chỉ có thể ư ư trong miệng nhỏ, khuôn mặt phiến hồng.
Trương Nhược Trần cậy ra miệng nhỏ tiếng vào trong, tham lam hút lấy dịch ngọc của Lâm Nính San, lưỡi quét khắp ngõ ngách rồi lại khiêu khích đầu lưỡi kia.
Lâm Nính San đầu óc như ngừng trệ, không thể suy nghĩ được gì, sau một hồi theo bản năng nàng đáp trả lại.
Hai người quấn quýt miệng lười một hồi mới tách ra, trong mắt Lâm Nính San một mảnh mê ly, một sợi dây màu bạc liên kết miệng với nhau.
Trương Nhược Trần đưa tay cởi từng lớp y phục của nàng, đền khi không còn mảnh vãi che thân.
Đôi nhũ phong to tròn hiện ra trước mắt, Trương Nhược Trần không do dự đưa miệng xuống liếm láp, ngoặm lấy cái bánh bao làm Lâm Nính San cả người giật giật.
Tay phải đưa tay xuống chốn đào nguyên, dâm thủy ướt át đã xuất hiện từ bao giờ, bú mút một hồi thấy thời cơ đã tới, Trương Nhược Trần cở hết quần áo để lộ ra cây côn thịt thô to chỉa thẳng vào tiểu huyệt đang ẩm ướt của Lâm Nính San.
"Biểu ca, mau mau cho vào, muội ngứa!"
Dục vọng lan toả làm Lâm Nính San cả người khó chịu, quên luôn mất hạ giọng cầu xin.
"Từ nay về sau gọi ta Phu Quân, thế nào?"
Trương Nhược Trần nói.
Lâm Nính San lại ngẫm nghĩ một chút, hắn ưu tú như vậy, tương lai sẽ nhiều người theo đuổi, nàng nếu không tranh thủ sợ là sẽ mất đi địa vị thôi, nên nói.
"Phu, phu Quân, ta muốn, mau cho ta."
Nghe được Lâm Nính San gọi một tiếng Phu Quân, Trương Nhược Trần rất là hài lòng, không tiếp tục dài dòng, lập tức côn thịt đang cứng ngắc tiến vào trong Âm Đạo của nàng.
Lâm Nính San cảm nhận được khúc côn thịt thô to đó tiến vào nơi tư mật thì rên rỉ một tiếng.
Hừ! Hừ! Ưm!
Bởi vì bên trong Âm Đạo của Lâm Nính San vẫn quá khít, tường thịt gắt gao bóp chặt lấy côn thịt hắn như muốn xoán nát vậy, nên côn thịt tiến vào trong phải mất một lúc.
Trương Nhược Trần cũng không có mạnh bạo mà để cho hai bên quen một chút sau đó mới từ từ nhấp hông.
Lâm Nính San cũng biết là Trương Nhược Trần như thế quan tâm đến chính mình, nên trong lòng một mảnh ấm áp.
Nàng cũng phối hợp đưa đẫy mông theo nhịp của Trương Nhược Trần, nàng hình như quên mất mình đang ở đâu, nơi nào, đằng xa có ai hay không, nàng hiện tại chỉ biết hầu hạ hắn mà thôi.
"Ưm ưm, sướng.... mạnh lên nữa đi, mau giết chết muội đi..."
Lâm Nính San rên rỉ nói, hiện tại nàng như bay bổng khắp các tầng mây, khoái cảm làm làn da phấn hồng một mảnh.
Nghe được hôn thê xinh đẹp như hoa nói như thế, Trương Nhược Trần hưng phấn tăng tốc cắm quất.
"Ưm...ưm...chết muội mất thôi...sắp ra...muội sắp ra.....ưm!"
Côn thịt với tiểu huyệt chặt chẽ không thấy kẻ hở, như vậy bên trong càng thêm nhiều dâm thuỷ nên trơn trượt càng thêm mẩn cảm cảm giác.
Lâm Nính San sau khi bị Trương Nhược Trần nhấp hơn trăm cái liền cao trào lần thứ nhất.
Trương Nhược Trần sau khi Lâm Nính San cao trào liền thay đổi các tư thế làm cho nàng mỗi lần như chết đi sống lại.
Một canh giờ sau Lâm Nính San chân tay bủn rủn, hô hấp có chút không chịu nổi lên tiếng cầu xin.
"Phu Quân, tha cho muội, muội chịu không nổi nữa rồi, chàng tính giết chết muội thật luôn hay gì."
Trương Nhược Trần đang cắm quất Lâm Nính San ở tư thế doggy, nằm ở bên trên cái đệm mà Trương Nhược Trần lấy ra từ giới chỉ, nghe nàng nói như vậy hắn có chút không nỡ, hành hạ nàng cũng đã đủ rồi, tăng tốc độ thêm vài chăm cú nhấp cuối.
Đậm đặc tinh dịch hôi thối bắn thẳng vào bên trong tử cung của nàng, cảm nhận được tinh dịch tiến vào trong, Lâm Nính San cũng đồng thời cao trào, nàng cảm thấy thoả mản nhưng toàn thân hết đi sức lực mà nằm bẹp xuống.
"Chưa xong đâu, ta có thứ này cho nàng."
Trương Nhược Trần nói rồi truyền cho Lâm Nính San công pháp, Âm Dương Thánh Kinh tầng thứ nhất Âm Dương Vận Sinh.
Một loạt các ký tự cao thâm huyền ảo tiến vào đầu của Lâm Nính San, phải mất một lúc để nàng đốn ngộ, trong khi đó Trương Nhược Trần dùng sức mạnh hấp thu một chút huyết tinh để tẩy rửa cơ thể Lâm Nính San một cách nhanh chóng.
Bên trong thì đốn ngộ, bên ngoài thì rèn luyện cơ thể, tu vi của Lâm Nính San một mực tăng lên, đạt đến Hoàng Cực Cảnh Đại Viên Mãn, thân thể đạt tới đại cực vị.
(Thể tu sẽ đi theo cảnh giới luôn cho dể )
Sau một lúc, Lâm Nính San chậm rãi mở mắt, nàng nhìn người thanh niên trước mặt là là hôn phu tương lai của nàng, công pháp lúc nãy vượt qua mọi nhận biết của nàng, cấp độ của nó e là rất cao.
Mọi mệt mỏi đã biến mất, giờ nàng cảm thấy cả người khoẻ khoắn, chắc do mới tăng tu vi với luyện thể nên hồi phục mau hơn.
"Cảm ơn chàng, Phu Quân!"
Lâm Nính San nhỏ giọng nói.
"Thế nàng nên làm gì để báo đáp phu Quân nàng đi?"
Trương Nhược Trần trêu chọc nói.
Nghe Trương Nhược Trần nói như vậy, Lâm Nính San cũng đang suy nghĩ xem như thế nào báo đáp, chợt đưa mắt xuống hạ thân hắn, cây côn thịt đang lủng lẳng chỉa về phía nàng.
Lâm Nính San đỏ mặt bước tới chỗ Trương Nhược Trần, hai chân quỳ xuống đưa tay vuốt ve.
"Thật to, gân guốc còn dài nữa, sao tiểu huyệt của ta có thể nuốt được nhỉ."
Lâm Nính San đưa miệng thơm, lưỡi liếm láp khúc côn thô to, mặc dù là lần đầu nàng làm như thế nhưng là trước sau gì cũng phải làm, bây giờ nàng tập làm quen trước.
Vì quá to nên chỉ vô được hai phần ba, Trương Nhược Trần Nhìn Lâm Nính San bú mút côn thịt có chút buồn cười, nàng nhìn ngây thơ mà lại dám to gan như thế, trông chả có chút kinh nghiệm nào.
Thế là Trương Nhược Trần chỉ dẫn Lâm Nính San để hầu hạ thằng đệ của mình một cách tốt nhất.
"Đúng rồi, như thế, cứ như thế."
Nàng vừa mút vừa đưa đôi mắt nhìn lên, Trương Nhược Trần từ trên nhìn xuống thấy Lâm Nính San rất là dâm đãng.
Trương Nhược Trần gật đầu hài lòng, thiên phú cao mà tiếp thu cái gì cũng nhanh, xoa xoa mái tóc nàng.
Lâm Nính San như được Trương Nhược Trần khen trong lòng vui vẻ, sau một lúc cảm nhận được côn thịt như sắp bắn, nàng tăng tốc độ mút hút, sau đó nuốt sạch lấy hết tinh dịch của hắn rồi thầm nghĩ.
"Vị cũng không tệ, mặc dù tanh tanh một chút, nhưng lại ngọt ngọt kiểu gì ấy."
Lâm Nính San trong miệng thơm tinh dịch ngước lên, há miệng cho Trương Nhược Trần xem rồi nuốt sạch.
Trương Nhược Trần nhìn Lâm Nính San khoé miệng còn dính một ít tinh dịch, nàng thấy hắn nhìn mặt mình chằm chằm liền lấy gương ra soi, thấy còn sót lại liền đưa tay lau sạch.
Sau đó lấy bộ Y phục mà Trương Nhược Trần đưa cho lúc nãy, Lâm Nính San không có mang đồ lót mà mặc vào theo ý của hắn.
Trương Nhược Trần nhìn Lâm Nính San mang Y phục, trông rất là quyến rũ, phía dưới lại bắt đầu cứng ngắc.
Vội vàng mặc quần áo lại, ngó sang hướng khác, Trương Nhược Trần sợ là sẽ kiềm chế không được mà lại tiếp tục đ-t nàng.
Lâm Nính San thu những phản ứng của Trương Nhược Trần vào mắt âm thầm mĩm cười.
"Phu Quân, muội xong rồi, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Lâm Nính San hỏi.
"Chúng ta đi thôi, rời khỏi đây, ba cái tên kia kệ họ."
Nghe Trương Nhược Trần nói, lúc này Lâm Nính San mới nhớ ra còn có ba người khác ở đây, nàng có chút lo sợ bị người khác nhìn thấy, không phải phát hiện gì, mà là thân thể nàng chỉ cho phép Trương Nhược Trần duy nhất nhìn thấy mà thôi.
Cuối năm khảo hạch về sau, Lâm Phi liền một lần nữa chuyển về Ngọc Sấu Cung ở lại.
Đi ra khỏi Man Thần Trì, Trương Nhược Trần đi về hướng Tử Di Thiên Điện, còn Lâm Nính San đã bị Trương Nhược Trần thu vào trong thời không tinh thạch để tu luyện.
Lúc đầu Lâm Nính San còn ngạc nhiên, không ngờ Trương Nhược Trần lại đem bí mật nói cho nàng, tức là coi nàng rất là quan trọng với hắn, nàng cũng không có phụ lòng hắn mà cố gắng vào trong tu luyện.
Nữa canh giờ trước Tiết Khải đã lui ra ngoài, lại hai canh giờ nữa Tư Đồ Lâm Giang cùng Ngũ vương tử gần như đồng thời đi ra Man Thần Trì.
Bọn hắn liền lập tức xếp bằng ngồi dưới đất, cũng bắt đầu luyện hóa huyết tinh chi lực.
Khi luyện hoá hết huyết tinh, bọn hắn cũng không hề rời đi Man Thần Trì, đứng tại bên cạnh ao, nhìn qua trong ao Trương Nhược Trần và Lâm Nính San
Trương Nhược Trần và Lâm Nính San đã rời nơi nay không tiếng động từ lâu, nhưng là thứ bọn họ thấy là ảo ảnh mô phỏng mà thôi.
Ba ngày sau ảo ảnh sẽ tự động tan biến.
Hiện tại Trương Nhược Trần đang ở gần Tử Di Thiên Điện, biến hoá một chút rồi âm thầm đi vào.
Sắc trời cũng đã tối, Tiêu Phi lúc này đang ở phòng mà trang điểm, mặc dù đã bị Đại Vương đầy vào lãnh cũng nhưng nàng nghĩ Vương Hậu nương nương sẽ tới cứu mình ra khỏi nơi này.
Lão Già đứng bên cạnh yên lặng quan sát Tiêu Phi một lúc âm thầm tặc lưỡi, đúng là thục phụ hương vị mà.
Tiêu Phi thân mặc bộ Y Phục màu tím, tóc dài búi cao lên, phía trước là cặp ngực sung mãn, vú to chắc lớn hơn Lâm Phi một chút, bờ mông tròn ưỡn ra phía sau trông rất là quyến rũ.
Đang suy nghĩ làm cách nào, không lẽ lại giống Tĩnh Huyên dùng thuốc, hay là cưỡng ép, thì đột nhiên có tiếng hệ thống vàng lên.
"Ting, phát động nhiệm vụ chi nhánh (cao cấp), gia nhập Vân Đài Tông Phủ hoặc Võ Thị Học Cung.
Gia nhập Vân Đài Tông Phủ thành công, nhận được ngẫu nhiên Thần Võ Ấn Ký bất kỳ (có thể cho người khác).
Gia nhập Võ Thị Học Cung thành công, nhận được Lời Chúc Phúc Của Thần (có thể cho người khác).
Thất bại, phong ấn tu vi một năm thành người phàm, thời hạn nhiệm vụ là ba tháng."
"Chọn gia nhập Võ Thị Học Cung đi."
Trương Nhược Trần nói.
'Ting, đã lựa chọn gia nhập Võ Thị Học Cung."
Tháng sau đi vậy, giờ vẫn còn quá sớm, tháng sau Võ Thị Học Cung sẽ chiêu sinh.
Hiện tại vẫn là nên đem Tiêu Phi thu luôn, để xem....à có rồi.
----------
Năm mới vui vẻ nha anh em, bình an đến khắp mọi nhà.