Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại

Bách Biến Tiêu Hồn

38 Chương 38: Huấn Luyện Dã Ngoại

Lưu Sâm cảm thấy mình lại trở về là chính mình, và sống một cuộc đời sinh viên không có ai thông cảm.

Pha Tư Đế vừa nhìn thấy hắn thì đã chu miệng ngoảnh đi. Nàng mỹ nữ Tư Á vốn dự định sẽ cùng hắn đối mặt với tất cả mọi người, nhưng từ lâu đã không thấy bóng dáng ở đâu - có lẽ nàng có thể cùng hắn đối diện với kết cục thảm bại của Na Nhĩ Tư, nhưng dường như nàng lại không thể cùng hắn đối diện với tiếng tăm thối tha của hắn, đồng thời cũng không có cách nào đối diện với dự đoán sẽ bị mình chơi chết.

Tất cả những thứ đó hắn đều không hề để bụng. Khi đi trên đường lớn, hắn xem như chẳng có ai. Nếu gặp được nữ hài thì hắn cứ thẳng thừng mà nhìn họ, bởi lẽ đây là độc quyền của hắn. Nếu người khác mà dùng ánh mắt đó mà nhìn nữ hài, vậy thì sẽ rất mất mặt, nhưng đối với hắn thì đó chỉ là chuyện bình thường.

Thấm thoát thời gian trôi qua rất nhanh, kể từ ngày Na Nhĩ Tư bị đánh bại đến nay thì đã qua hơn mười ngày rồi, hôm nay lại thấy gã xuất hiện trong đám đông, nhưng gã không hề để ý đến ai. Sau khi tan học thì lập tức trở về phòng ký túc xá của mình, còn tình trạng luôn dẫn theo mười mấy người mỗi khi đi lại ở trong học viện thì không còn nữa - có lẽ đây là điều thay đổi duy nhất sau trận đấu giữa gã và Lưu Sâm vậy.

Nữ giảng sư xinh đẹp Cách Tố vẫn đứng lớp dạy ma pháp cho hắn. Nàng vẫn chẳng thèm liếc mắt nhìn hắn một cái, hoàn toàn không có gì thay đổi, nhưng có một lời đồn đang ngấm ngầm truyền đi: sở dĩ ma pháp phụ của Lưu Sâm được tiến bộ thần tốc như vậy thì công lao của nàng mỹ nữ giảng sư này là rất lớn.

Là một giảng sư tất không bao giờ giành công lao về mình. Học viên tiến bộ thì giảng sư chỉ là người đứng sau cổ vũ mà thôi. Thế nhưng Cách Tố vẫn cảm thấy không được thoải mái, bởi vì nàng biết mình không có công, hơn nữa nếu công lao đó mà liên quan đến tên học viên chỉ toàn làm chuyện ác như vậy thì chỉ khiến cho nàng cảm thấy ghê tởm mà thôi.

Nhưng trái lại, Lôi Nặc Tư bỗng nhiên lại đối tốt với Lưu Sâm. Sau mỗi khóa học, y nhiều lần tán dương sự tiến bộ nhanh chóng của Lưu Sâm, khen hắn đã lập được kỳ tích hiếm thấy trong lịch sử ma pháp, vv....nhưng Lưu Sâm lại cảm thấy những lời tán dương kia đều là giả dối. Đương nhiên hắn biết, nếu mình đủ tư cách để gia nhập Hoàng kim tổ hợp thì giảng sư sẽ có vinh dự rất lớn, nhưng niềm vinh quang đó không nên thuộc về Lôi Nặc Tư mới phải.

Lôi Nặc Tư là người dạy về ma pháp chính, còn Cách Tố mới là người dạy ma pháp phụ. Nếu ma pháp phụ của Lưu Sâm không tiến bộ một cách kỳ diệu như thế, thậm chí nếu hắn có thể dựa vào ma pháp phụ mà gia nhập vào Hoàng kim tổ hợp, vậy thì đó sẽ là vinh quang của Cách Tố mới đúng, còn đối với Lôi Nặc Tư thì mới là trào phúng.

Vị giảng sư có thể dựa vào hắn để được vinh quang thì lại lạnh nhạt với hắn, còn người có khả năng nhận lãnh sự mỉa mai vì hắn thì lại quá nhiệt tình khen ngợi hắn. Thế sự thường kỳ diệu như thế đó, kỳ diệu đến mức khiến cho Lưu Sâm cảm nhận được sự dối trá, nghĩ một đằng làm một nẻo của người ta.

Hôm nay là buổi huấn luyện dã ngoại của lớp cấp bốn, các học viên của lớp này đều dậy rất sớm. Cả đám người đi theo bốn vị đạo sư rời khỏi học viện, ngoài Lôi Nặc Tư và Cách Tố ra, còn có hai đạo sư khác mà Lưu Sâm không nhận biết, nhưng Lôi Nặc Tư đối với hai lão nhân đó khá là tôn kính. Xem ra họ là những người có thực quyền ở trong học viện rồi.

Đoàn người đến sát khu rừng ở phía sau học viện thì dừng lại. Bốn vị đạo sư cùng lúc quay người lại, các học viên xếp thành một hàng dài, ai nấy cũng đều hưng phấn nhìn vào cánh rừng. Đó là một cánh rừng có ma thú, đối với những ai không may thì nơi này là địa phương của tử vong và thống khổ, còn đối với những người may mắn thì khu rừng này là một nguồn tài phú khổng lồ hoặc là nấc thang đi tới danh lợi. Bỏ mặc trên đời có bao nhiêu bất công, nhưng ma thú ở trong rừng lại rất công bình. Tất cả đều phải dựa vào thực lực, không có con ma thú nào sẽ đi nhìn bối cảnh của người ta rồi mới quyết định tấn công hay không.

- Quy tắc hôm nay sẽ được thay đổi một chút!

Một lão nhân ở bên cạnh Lôi Nặc Tư lên tiếng:

- Tất cả mọi người sẽ đơn thân hành động. Chúng ta đã lưu lại một số dây lụa đỏ ở trong rừng từ trước, các ngươi lấy được dây lụa đỏ thì chứng minh rằng mình đã qua được ải khảo nghiệm.

Người này vừa nói xong, thì vị lão nhân thứ hai liền tiếp lời:

- Các ngươi chỉ cần đến đúng vị trí được chỉ định thì sẽ tìm được những sợi lụa đỏ đó, nhưng ta phải nhắc các ngươi một điều, mặc dù các ngươi chỉ phải hoạt động ở mép rừng, nhưng nơi này vẫn có ma thú lui tới thường xuyên. Nếu các ngươi có thể giết được ma thú, vậy ma tinh của chúng sẽ là tiền thưởng cho các ngươi trong cuộc huấn luyện lần này. Vì để cho công bằng, trong tay Lôi Nặc Tư đạo sư có cầm một chiếc hộp có đựng nhiều con số ở trong đó, các ngươi sẽ tiến đến và lần lượt rút lấy một số. Sau đó, kể từ thân cây thứ hai ở bên kia và đi thẳng về hướng đông, cứ cách mỗi mười trượng thì sẽ có một thân cây có dây lụa xanh cột ở trên đó. Có tất cả là bốn mươi ba cây, ứng với những con số ở trong tay các ngươi. Đó sẽ là thông đạo của các ngươi, các ngươi cứ căn cứ theo đó mà tiến vào rừng là được.

Ma pháp học viện chính quy dù sao cũng là ma pháp học viện chính quy. Họ làm bất cứ việc gì cũng đều chú trọng tới sự công bình. Số thứ tự là do mọi người tự rút thăm, còn thông đạo thì đã được thiết lập từ trước, cả đạo sư cũng không có khả năng thiên vị học viên yêu thích của mình và dành vị trí tốt cho người đó. Ngay cả Lôi Nặc Tư cũng không thể chiếu cố cho ả nhân tình của mình được, tất cả đều phải trông vào vận khí thôi!

Xem ra hai lão nhân này là chủ khảo rồi.

Dường như vận khí của Lưu Sâm cũng không tệ. Hắn rút được con số 18, hơn nữa số này có vẻ như tự nhảy vào tay hắn vậy, muốn bỏ xuống cũng không được. Chẳng lẽ ông trời đã định trước cho hắn một phen phát tài nhỏ hay sao?

Số 18 là vị trí gần chính giữa, đợi mọi người xếp một hàng dài xong, Lôi Nặc Tư trầm giọng thốt:

- Các ngươi hãy nhớ kỹ, sau khi tìm được dây lụa đỏ thì phải lập tức trở về, quyết không được phép tiến sâu hơn vào rừng, bằng không, nếu có xảy ra chuyện gì thì học viện sẽ không chịu trách nhiệm. Hơn nữa, dù các ngươi có may mắn trở về, chỉ cần chúng ta tra ra được là các ngươi đã xông qua vạch chỉ định của dây lụa đỏ mà tiến sâu vào rừng, vậy thì cũng sẽ bị khai trừ như thường.

- Dạ!

Tất cả đồng loạt dạ vang. Điều này là tất nhiên, không có ai lại có thể ngang dọc vô địch ở trong rừng, cho dù là đại ma đạo thì vẫn gặp nguy hiểm như thường. Càng vào sâu trong rừng thì ma thú càng lợi hại, còn dây lụa đỏ là người ta đã cột ở nơi xa nhất mà học viên cấp bốn có thể vào được. Nếu cứ mù quáng tiến vào sâu hơn nữa thì tính nguy hiểm sẽ rất lớn.

- Xuất phát!

Theo tiếng hét của Lôi Nặc Tư, các nam sinh hầu như đều cùng lúc phát động, còn những nữ sinh thì hơi do dự một chút rồi cũng tiến vào rừng theo.

Sau khi các học viên đều khuất dạng hết, bốn người đạo sư cũng tiến vào một gian phòng nhỏ được dựng lên tạm thời ở gần đó. Đám học viên kia chỉ cần thời gian chừng nửa ngày là sẽ tìm được dây lụa đỏ, vì vậy nên bọn họ chỉ cần ngồi đây chờ là được.

- Gã rút được số 18 có phải là Lưu Sâm không?

Một trong hai lão nhân cất tiếng hỏi Lôi Nặc Tư.

- Xin lỗi, Khắc Lạp Khắc tiên sinh!

Lôi Nặc Tư đáp:

- Lúc nãy ta không lưu ý hắn rút được số mấy....để ta xem lại thế nào.

Cũng khó trách, rút thăm là ngẫu nhiên, nên y không có khả năng đoán biết trước được. Y đón lấy bản ký lục do Cách Tố đưa sang, nàng mỉm cười nói:

- Số 18....ừm, đúng là hắn.

Lão nhân thứ hai lại hỏi Cách Tố:

- Ma pháp phụ của hắn thật đã tiến vào cảnh giới của cấp một rồi sao?

Cách Tố nhíu mày:

- Ta đã xem trận quyết đấu của hắn, quả thật là hắn đã đạt đến tiêu chuẩn của cấp một, nhưng ta lại không hiểu được tại sao. Cách Lý đạo sư, nếu ma pháp chính của người ta còn kém, vậy mà ma pháp phụ vẫn có thể đạt tới cấp một hay sao?

Cách Lý đạo sư hơi trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Trên lý thuyết thì không được, nhưng ma pháp....ma pháp thay đổi rất huyền bí, có ai mà dám nắm chắc được?

Sau đó thì bốn vị đạo sư lại rơi vào sự trầm mặc, nếu Lưu Sâm mà biết được họ đang thảo luận về hắn thì nhất định hắn sẽ cảm thấy rất vinh hạnh, nhưng lúc này hắn cũng đang bối rối, vì sau khi tiến sâu vào rừng thì mới biết là nó rất lớn. Hơn nữa, trước giờ đứng xa mà nhìn thì không thấy nó đẹp như nhìn ngay trước mắt, vừa mỹ lệ vừa u tĩnh. Thoang thoảng trong không gian có một loại mùi hôi nào đó, có thể là mùi lá cây hư thối, hoặc có khi đó là mùi vị của một loại tử thi nào đó. Sau khi đi được ba tiếng, Lưu Sâm liền phát hiện có một cổ thi thể của người, nó đã thối rữa được phân nửa rồi.

Trên cổ thi thể đó có rất nhiều giòi bọ chui ra chui vào nhung nhúc, trông rất tởm lợm. Mục đích hôm nay của Lưu Sâm không phải là vì ma tinh, mà là muốn thí nghiệm thân thủ của mình. Lần trước đấu với Na Nhĩ Tư, hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Khi tiến vào rừng, Lưu Sâm không cảm thấy có nguy cơ gì quá lớn, bởi vì cho dù thân thủ của hắn còn kém các cao thủ hàng đầu rất xa, nhưng hắn cũng có thể xem là một cao thủ ở trong đám học viên; hơn nữa, vị "cao thủ" này lại đặc biệt thích hợp với rừng rậm - công phu của Lưu Sâm có được vốn là nhờ ở vào hoàn cảnh luôn có những nguy hiểm bất ngờ xuất hiện để mà luyện tập. Nếu ngay cả hắn mà cũng không lấy được dây lụa đỏ, vậy chẳng phải các bạn học khác cũng sẽ trở về với tay không hết sao?

Hắn chỉ mong sao ma thú ở đây sẽ không khiến cho hắn thất vọng!

Bỗng nhiên bụi cỏ ở phía trước khẽ động, Lưu Sâm liền di chuyển ánh mắt sang hướng đó, vừa vặn bắt gặp được một đôi mắt của động vật. Ánh mắt của song phương vừa chạm nhau, con vật nhỏ màu xám tro kia lập tức thụt đầu lại ngay, nhưng khi nó vừa quay mình định phóng chạy thì một thanh chủy thủ đã xé gió bay tới, và tiếp theo đó là một chiếc đầu nhỏ bay bổng lên không.

Thảo cẩu! Lưu Sâm vươn tay trái ra, thế là chiếc đầu của Thảo cẩu liền bị hắn chụp lấy. Hắn mỉm cười nhặt thanh chủy thủ lên, vật này là do học viện phát cho hắn đây, nó là vật dùng để lấy ma tinh sau khi giết xong ma thú, nhưng không ngờ bây giờ hắn lại dùng nó để làm vũ khí tấn công, mà hiệu quả lại rất tốt - cảm giác dùng tốc độ nhanh nhất để ném chủy thủ đi thật là khoan khoái, nhờ có tốc độ cực nhanh, nên độ bén của nó cũng được tăng lên rất nhiều. Khi nó chém đứt đầu con Thảo cẩu, Lưu Sâm chẳng cảm thấy bị chấn động tí nào.

Lưu Sâm tiện tay chém môt nhát, từ cổ thi thể của Thảo cẩu liền lộ ra một viên ma tinh rất nhỏ. Hắn cẩn thận thu nó vào túi, tuy rằng ma tinh của con Thảo cẩu này không đáng giá, nhưng dù sao thì nó cũng là con mồi đầu tiên của hắn!

Lại đi thêm một trăm thước nữa, ánh mắt của Lưu Sâm rơi về phía bên phải, ở bụi cỏ nơi đó đang có một thân ảnh di động, mà tốc độ di động của nó cũng rất nhanh. Đúng là Phong thỏ rồi! Lưu Sâm không nghĩ ngợi nhiều, hắn vội xoay thân mình, rồi từ bên trái mà tiến tới gần. Thế rồi bỗng nhiên nhảy đến trước một thân cây đại thụ, tay đâm mạnh về phía con Phong thỏ kia. Nhưng không ngờ con Phong thỏ đó lại rất linh hoạt, nó lập tức phóng lên cao, một chiều cao gần bằng con người vậy, nhưng đến khi nó vừa tới giữa không trung thì một tay của Lưu Sâm đã xẹt qua, thế là con Phong thỏ kia liền bị đầu rơi khỏi cổ ngay.

Quá dễ dàng, thật không đã tay gì hết!

Nhưng khi Lưu Sâm còn đang lắc đầu ngao ngán thì ở phía trước đã thấy xuất hiện một bóng đen. Nó xuất hiện không hề có dấu hiệu báo trước, chẳng lẽ là do mùi máu tươi của con Phong thỏ này đã hấp dẫn nó tới hay sao? Nhưng tại sao mục quang lạnh lẽo của nó lại nhìn chằm chặp vào Lưu Sâm?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.