36 Chương 36: Nghịch Chuyển
- Ngươi đi chết đi!
Vừa dứt lời, đầu ngón tay của gã liền có tinh quang lóe lên, cùng lúc đó lại có thêm năm cây Băng trùy xuất hiện.
Tay gã giơ cao, năm cây Băng chùy cùng lúc bắn ra. Đầu của chúng đều hướng về trán, ngực, và bụng dưới của Lưu Sâm. Có người đã lắc đầu ngao ngán, với chiêu thức như vậy thì Lưu Sâm không có cách nào nhảy tránh rồi. Trận quyết đấu này lại không hề đặc sắc như trong tưởng tượng vậy.
Tư Á và Pha Tư Đế cơ hồ cùng lúc thốt lên một tiếng "A" rất nhỏ.
Trong nháy mắt, Băng chùy xé gió lao đến. Khi chúng đến gần trước mặt Lưu Sâm, tay của hắn liền di động. Chỉ thấy hắn quẹt một đường trên không, sau đó thì năm cây Băng chùy đều biến mất hết cả. Lưu Sâm chậm rãi mở tay ra, năm cây Băng trùy đều rơi xuống đất và phát ra những tiếng loong coong trong trẻo.
- Na Nhĩ Tư, hình như ta chưa chết thì phải!
Tất cả các đôi mắt đều trợn to, không thể nào, không có một ma pháp sư nào mà lại có thể bắt được ma pháp binh khí của người khác, và lại càng không thể bắt được ma pháp binh khí của người có cấp bậc cao hơn mình. Chuyện gì đã xảy ra thế này? Những học viên ở cấp thấp đều không hiểu được nguyên do, nhưng các học viên của cấp cao hơn thì đều đồng thanh hô to:
- Phong hệ ma pháp phụ!
- Đúng vậy! Đó là Phong hệ ma pháp phụ! Để xem ma pháp phụ của ta có lợi hại hơn ma pháp chính của ngươi hay không!
Sau khi tiếp một chiêu, Lưu Sâm đã có lòng tin hơn nhiều. Tốc độ của Băng chùy tuy nhanh, sức cũng mạnh, nhưng đối với hắn thì chỉ bé nhỏ không đáng kể. Hắn bắt được chúng quá dễ dàng. Nếu như trình độ ma pháp của Na Nhĩ Tư chỉ có vậy thì trận này hắn thắng chắc rồi!
Sắc mặt ung dung của Na Nhĩ Tư chợt biến thành xanh lè. Trước mặt mọi người, Băng chùy của gã bị người ta dễ dàng tiếp được, vậy thì trên thực tế, gã đã bị thua một bậc rồi. Thế rồi gã lại vung tay lên, lần này Băng chùy mới xuất hiện lớn hơn nhiều, có cái bay ngang, có cái bay vòng quanh, có trên có dưới. Tuy rằng tốc độ và lực lượng só với các ma pháp sư cao cấp vẫn còn chênh lệch rất nhiều, nhưng trình độ vận dụng kỹ xảo của gã lại rất cao.
Chiêu thức đó đã là mức độ cao nhất mà một ma pháp sư cấp hai có thể đạt được, nhưng đáng tiếc là thân hình Lưu Sâm đã khẽ nhúc nhích. Tuy động tác không mạnh, nhưng Băng chùy của Na Nhĩ Tư lần lượt đều bị rơi xuống đất. Không, còn có một cây đang nằm trong tay của Lưu Sâm. Thế rồi đột nhiên hàn quang lóe lên, cây Băng chùy kia bỗng nhiên bắn ra và bay thẳng đến trước mặt Na Nhĩ Tư.
Na Nhĩ Tư kinh hãi, gã vội huy động hai tay liên tục, từ trong không trung liền xuất hiện một tấm Băng thuẫn. "Xoạc" một tiếng vang lên, Băng chùy và Băng thuẫn cùng lúc tan vỡ. Hai tay của Na Nhĩ Tư khua động theo một vòng tròn, ở trong không trung liền xuất hiện một bức Băng tường, nó không ngừng gia tăng độ dày, mặt trên của Băng tường lại bắt đầu sản sinh ra những thanh Băng kiếm, và tốc độ sản sinh Băng kiếm rất nhanh. Đây vốn là tuyệt chiêu công thủ kiêm bị của Na Nhĩ Tư. Ngay từ đầu gã đã không tính sử dụng tới nó, bởi vì gã vốn cho rằng Lưu Sâm sẽ không thể tạo nên uy hiếp gì với mình, nhưng nay vì thấy đối phương có thể dùng tay để tiếp đón Băng chùy của mình rất dễ dàng, hắn đã dùng binh khí của mình để tấn công mình, hoàn toàn vượt qua thường quy, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà. Nếu không dùng tới tuyệt chiêu, chỉ sợ thuyền sẽ lật trong mương mất.
Chiêu này vừa xuất ra, quả nhiên đối phương liền bị khắc chế ngay. Chí ít thì hắn chỉ có thể tiếp đón Băng kiếm, chứ không thể dùng chúng để gây thương tổn tới mình, vậy thì cứ việc tấn công mà không cần phòng thủ. Na Nhĩ Tư vận đủ công lực, Băng kiếm không ngừng mọc ra ở trên mặt Băng tường, không ngừng bay ra, cứ hết thanh này tới thanh nọ, hầu như đều bao phủ toàn bộ phương vị của Lưu Sâm. Còn Lưu Sâm thì liên tục di chuyển, nhiều lần gặp phải hung hiểm, tất cả mọi người đều tưởng rằng hắn sẽ bị đâm trúng, nhưng sau đó đã cho thấy, hắn không hề bị thương dù một mảy may!
Đây quả là một kỳ tích! Ma pháp sư cao hơn hai cấp đã phải dùng tới tuyệt chiêu công thủ kiêm bị, tuy lúc này gã đang chiếm thượng phong, nhưng vẫn không thể nào chế phục được Lưu Sâm! Không ngờ ma pháp phụ lại thần diệu đến như vậy!
Lưu Sâm vẫn dùng Băng kiếm do mình bắt được để phóng trả lại đối phương, nhưng cổ lực lượng này không khác gì Phong nhận vậy, khi bắn ra thì lực lượng mạnh mẽ vô cùng, nhưng khi đánh lên Băng tường thì liền bị tan vỡ ngay. Cao thủ võ lâm có thể phổ nội lực vào một vật nhỏ để đánh rơi ám khí của người ta, coi bộ khả năng đó thật không đáng tin cậy chút nào.
Sở trường của Lưu Sâm là tốc độ, nhưng tình thế hiện nay đã ép hắn phải bỏ qua ưu thế của tốc độ mà đấu về thực lực ma pháp. Lưu Sâm cảm thấy sốt ruột vô cùng. Thế rồi hắn đột nhiên tránh người sang một bên, rồi từ vòng vây công hãm của Băng kiếm mà đột phá ra ngoài. Nhất thời, tốc độ của hắn được đề thăng rất nhiều. Mọi người đều cảm thấy hoa mắt hẳn, thân ảnh của Lưu Sâm đã chạy đi hết bức Băng tường có chiều rộng năm trượng. Lúc này hắn liền nhấc chân định vượt qua Băng tường.
Thế nhưng khi vừa xuyên qua Băng tường, Lưu Sâm đột nhiên cảm thấy ngân quang ở trước mắt sáng rực. Ở mặt bên kia Băng tường rất trơn tru, Băng ở phía trên đột nhiên lại dài thêm ra, toàn bộ mặt Băng đều như dòng nước chảy ập về hướng Lưu Sâm.
Biến hóa xảy ra rất đột ngột, Lưu Sâm thầm kinh hãi. Thân thể của hắn vừa đụng vào mũi nhọn thì lập tức đổi hướng, đột ngột chuyển ra ngoài. Trong tích tắc chuyển người như thế, tốc độ của hắn lại được tăng lên gấp đôi. Na Nhĩ Tư chỉ thấy hoa mắt một cái thì đã không còn thấy bóng dáng của địch nhân đâu nữa.
Phía trước không có địch nhân, hắn ở đâu chứ?
Na Nhĩ Tư bỗng nhiên quay phắt người lại, thì ra Lưu Sâm đã đứng sau lưng gã từ bao giờ. Trong tay hắn là một thanh Băng kiếm, và mũi thanh kiếm thì đang đâm tới cổ gã. Trong nháy mắt, khuôn mặt của Na Nhĩ Tư không còn giọt máu nào. Gã biết mình đã thất bại, mình còn xa lắm mới đạt được tốc độ của đối phương, còn thanh Băng kiếm kia mà đâm vào cổ gã thì dù có dùng tới ma pháp cũng không kịp giải vây được.
Không ngờ gã đã thất bại! Gã không thể tiếp thu được kết cuộc này. Tại sao vậy? Đây vốn là nghi vấn lớn nhất của gã, nhưng cơn sợ hãi của gã lại còn lớn hơn cả nghi vấn của gã. Mình sẽ chết sao?
- Dừng tay!
Một tiếng hét chợt vang lên, thanh âm đó được phát ra ở dưới đài.
Lưu Sâm chậm rãi quay đầu lại nhìn. Ở dưới đài là một thanh niên trẻ tuổi và thấp bé, chính là Khắc Nại. Thì ra gã cũng đã đến!
Khắc Nại ngửa cổ nói:
- Tha cho hắn đi!
Tất cả mọi người đều không hiểu lý do, có người nhận ra Khắc Nại. Vài ngày trước, gã đã bị Na Nhĩ Tư lăng nhục, không ngờ hôm nay gã lại xin tha cho Na Nhĩ Tư, hơn nữa một khi trận đấu được khai diễn thì không một ai có thể làm gì thêm, lại càng không có ai được can dự vào. Đó là quy tắc của quyết đấu. Khắc Nại dựa vào điều gì mà lên tiếng chứ?
Lưu Sâm nói:
- Cho ta một lý do xem nào!
Khắc Nại đáp:
- Ta từng nói với ngươi.....chính ta sẽ khiến cho hắn ngã xuống, chứ không phải ngươi!
- Tốt!
Lưu Sâm chợt vung tay, thanh Băng kiếm liền cắm phập vào thảm cỏ.
- Ta tha cho hắn một mạng, lưu lại cho ngươi!
Khắc Nại nghe xong thì liền quay mình bước đi, không hề ngoái đầu lại.
Thế rồi Lưu Sâm cũng quay người bỏ đi. Na Nhĩ Tư nhìn theo bóng lưng của hắn thật lâu, rồi bỗng nhiên gã phun ra một ngụm máu tươi. Gã khó có thể tiếp nhận được thất bại, nhưng nếu đã thoát chết thì có nên ăn mừng hay không? Không, được đối phương tha mạng cũng là một sự sỉ nhục rất lớn.
Hôm nay gã đã tốn hao một phen tâm trí để bày bố cuộc diện này, ngay cả lý do để giết đối phương cũng rất đầy đủ. Gã vừa có thể giết tên tiểu tử đáng ghét kia, về mặt khác, đồng thời còn nhận được sự ủng hộ của rất nhiều người, nhưng bây giờ kết quả lại hoàn toàn khác hẳn. Gã không thể giết chết đối phương, mà trái lại, xém chút nữa thì đã chết trong tay kẻ địch. Tuy gã may mắn không chết, nhưng đã vô tình khiến cho mình bị sỉ nhục nhiều hơn nữa.
Tình huống của gã lúc này thật giống như một vị tân lang hí hửng bố trí hoa phòng, chuẩn bị nghênh tiếp tân nương vào cửa, nhưng sau khi qua cửa thì mới phát hiện ra, mình chỉ là một phụ rể, còn tân lang lại là một người khác!
Danh tiếng và vinh quang cũng đều thuộc về người khác!