Trở về truyện

Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 350: Mỹ Nhân Đáp Ứng Hôn Sự

Bách Biến Tiêu Hồn

350 Chương 350: Mỹ Nhân Đáp Ứng Hôn Sự

Khi vừa nhìn thấy Lưu Sâm thì khuôn mặt đang tức giận kia chợt giãn ra, rồi sau đó lại điểm một nụ cười vừa tươi vừa ôn nhu. Bất luận một nữ sĩ nào cũng đều sẽ thay đổi, Phi Dương sường như cũng không ngoại lệ. Phi Dương nhẹ giọng thốt: - Là ngươi! - Thì là ta!

Lưu Sâm cố gắng điều chỉnh lại nhãn thần của mình, khiến cho nó có dáng vẻ tạm thời ôn hòa, mà giọng nói của hắn cũng tràn đầy sự thân thiết: - Cơ thể ngươi khỏe không?

Cơ thể? Câu hỏi đó đã kéo Phi Dương quay vềvới một đoạn ký ức mà nàng đã tận lực lãng quên. Nó là một đoạn hồi ức êm đềm nhất mà mỗi lần nghĩ tới lại khiến cho trái tim của nàng phải run lên nhè nhẹ. Phi Dương cất giọng cảm động, ní: - Tất cả đã hồi phục rồi! - Ta có thể vào trong một chút không?

Nếu ngay từ đầu mà hắn đưa ra yêu cầu này thì chắc chắn sẽ bị cự tuyệt, nhưng bây giờ mới nêu ra thì trái lại Phi Dương cũng không nói gì.

Lưu Sâm bước vào phòng, Phi Dương đóng cửa lại, sau đó dựa người vào cửa rồi hỏi: - Ngươi muốn nói việc gì? - Tối nay thật là tịch mịch, khiến cho ta nhớ tới những ngày ở trong động với ngươi!

Lưu Sâm thở dài nói: - Phi Dương, ta làm sao thế? Ta dù cố gắng thế nào thì cũng vẫn không thể....quên được ngươi.

Phi Dương nghe vậy thì sắc mặt từ từ đỏ bừng lên, mà hô hấp của nàng cũng gần như đình chỉ hẳn lại. Hắn nói vậy là ý gì? Hắn đang thố lộ tâm tình sao? Mà tâm tình đó lại giống hệt như tâm tình của mình vậy. Hắn không quên được nàng, mà nàng cũng không thể quên được hắn. Tại sao đoạn thời gian hơn mười ngày cùng trải qua hoạn nạn đó lại khó quên như thế chứ? Tuy rằng nàng đã cố hết sức để quên đi, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện ra, muốn quên đoạn hồi ức này thật là khó. Chỉ cần một trận gió thổi qua thì nó lập tức lại hiện về trong đầu nàng.... - Chúng ta ngồi ở trong bóng tối này một chút, giống như ngồi ở trong sơn động lúc trước vậy, được không?

Thanh âm của Lưu Sâm cực kỳ ôn nhu.

Thân thể của Phi Dương dường như mềm hẳn ra. Nàng ngơ ngác ngồi xuống đầu giường của mình. Trong bóng tối, không có bất kỳ thanh âm gì cả, mà chỉ có hai ánh mắt đang lặng lẽ nhìn nhau. Tất nhiên là Lưu Sâm dùng ánh mắt để quan sát nàng, còn nàng thì cúi mặt nhìn xuống, cái gì cũng không lộ ra ngoài.

Bỗng nhiên nàng nhìn thấy một đôi chân của nam nhân đang từ từ tiến đến gần. Hắn tiến đến gần nàng, rồi ngồi xuống cạnh nàng, sau đó một cánh tay ấm áp vòng qua ôm lấy eo nàng. Đây là động tác đã xảy ra rất nhiều lần khi còn ở trong sơn động. Hắn đã từng dùng cánh tay để ôm eo của nàng, đút cho nàng ăn uống. Nàng cũng không biết tại sao bức tranh đó lại cứ ngoan cố xuất hiện ở trong đầu nàng.

Nhưng lúc này cõi lòng của nàng đang rối như tơ vò!

Cánh tay kia vừa ôm lấy eo của nàng, thân thể của Phi Dương liền trở nên cứng ngắc. Nàng chợt đưa tay ngăn cánh tay có lẽ là ôn nhu nhất từ trước tới giờ lại, rồi bình tĩnh nói: - Tác Ẩn, ta hiểu được....tâm ý của ngươi, nhưng ngươi hãy tha thứ cho ta!

Phi Dương khẽ dịch người ra xa một chút để rời khỏi cánh tay của hắn, sau đó thì cất giọng nói tiếp: - Ta không thể nào đâu! Chúng ta không thể làm vậy đâu! - Tại sao?

- Không tại sao cả!

Phi Dương nhẹ giọng nói: - Ngươi chỉ cần biết rằng....chúng ta sẽ không có kết quả gì đâu! Thật đấy, đừng ép ta, được không?

Cánh tay của Lưu Sâm vẫn chìa ra ở không trung, một lúc lâu sau mới thu về, kèm theo tiếng thở dài đầy bi thương: - Xem ra ta đã sai rồi. Ta vẫn cho rằng....ngươi chính là người mà ta đã chờ đợi từ lâu. Dù cho khó khăn tới mức nào, ta cũng sẽ chờ ngươi. Nhưng bây giờ xem ra, ta đã sai rồi, bởi vì trong lòng ngươi vốn không có ta!

Phi Dương nghe vậy thì toàn thân khẽ chấn động. Hắn thật sự đối với mình bằng một mối tình thâm như vyậ sao? Trên thế gian này quả thật có chân tình hay sao? - Ta sẽ không ép ngươi. Ta chỉ hy vọng ngươi có thể luôn được hoan lạc!

Dưới ánh trăng, ánh mắt như si như ngốc của Lưu Sâm trông thật động lòng người. Hắn hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: - Nếu như ta đã mang đến cho ngươi sự bất tiện và áp lực, vậy....ta đi đây!

Trong lòng Phi Dương bỗng dậy lên sự ấm áp. Nàng xúc động vô cùng, bởi vì nàng chưa bao giờ nghe qua lời tâm tình u buồn đến như thế. Hắn chỉ mong nàng có thể được hoan lạc mà thôi, còn nếu nàng không vui lòng thì hắn lựa chọn sẽ bỏ đi hay sao? Sau khi bỏ đi rồi, có phải là hắn sẽ thấy thống khổ lắm hay không? Vừa nghĩ tới đây, cõi lòng của Phi Dương dường như se lại. - Gặp lại sau!

Lưu Sâm quay người bước ra cửa, bỗng từ phía sau có tiếng của Phi Dương vang lên: - Khoan đã....

Lưu Sâm nghe gọi thì lặng lẽ nở một nụ cười. Đại pháp "dục cầm cố túng" (muốn bắt thì thả trước) đã có hiệu quả rồi sao? Rốt cuộc nàng đã đầu hàng rồi sao? Hắn chậm rãi xoay người, rồi thốt: - Xin hỏi tổ trưởng có gì phân phó?

Chẳng lẽ hắn thật đã bị tổn thương rồi sao? Phi Dương nghe hắn xưng hô như vậy thì trong lòng run lên mãnh liệt. Nàng ấp úng: - Đừng.....đừng....

Phải chăng nàng muốn nói: "đừng đi được không?" Nhưng không, sau khi chần chừ một lúc lâu, rốt cuộc cũng thốt ra một câu nói khác, không giống như trong tưởng tượng của hắn: - Đừng hận ta! - Ta sẽ không hận ngươi. Suốt đời này của ta.....ta chỉ nhớ một việc thôi: Ta yêu ngươi!

Vừa nói tới đây, ánh mắt của hắn liền trở nên ảm đạm hơn, rồi sau đó mới nói tiếp: - Nếu như ngươi không thích những lời đó, vậy thì cứ quên đi! "Ta yêu ngươi!" Đó là một lời tuyên bố thật to gan. Toàn thân của Phi Dương đều mềm nhũn ra. Hơn mười năm sống trước đầu tên mũi đạn, nàng chưa từng nghe qua lời nào làm động lòng người như thế. Thậm chí, nàng còn ngỡ rằng mình hoàn toàn vô duyên với những lời như thế, nhưng bây giờ lại nghe được nó từ miệng của hắn. Nàng rất muốn khóc òa lên một trận!

Bầu không khí ở trong phòng lại trở nên tĩnh lặng. Cuối cùng Phi Dương cũng khó khăn thốt ra một câu: - Ngươi....ngươi cũng quên hết đi!

Lời này thốt ra thật là gian nan, nhưng nàng cũng phải nói. Lưu Sâm thở dài rồi quay người bước đi. Lần này không phải là giả bộ, bởi vì lần này đi quyến rũ mỹ nhân chỉ là đóng kịch thôi, nhưng hắn phải thừa nhận rằng, mình nhập vai rất nhanh! Sau khi đã nhập vai, hắn cũng đã quên là mình đang đóng kịch. Nhìn vẻ do dự trong bóng tối của nàng, nhìn nàng lặng lẽ rơi lệ, nhìn nàng khó khăn cự tuyệt hắn như thế nào, vv...tất cả những việc đó đều khiến trái tim của hắn như bị thắt lại. Vào thời khắc này, nàng không phải là một sát thủ Thiểm tộc rất đáng sợ nữa, mà nàng chỉ là một nữ hài đang bị mâu thuẫn vô cùng. Mặc kệ điểm xuất phát của mình là gì, nhưng ái tình đối với nàng quả thật có ảnh hưởng rất lớn. Chẳng lẽ mình phải diễn kịch hay sao? Như vậy có phải là vô nhân đạo lắm không?

Hắn bỏ qua ý đồ của mình! Đáng lẽ hắn có nhiều phương pháp để thử nghiệm, ví dụ như áp dụng phương pháp gạo nấu thành cơm rồi chờ xem chuyển cơ, vv....Nhưng bây giờ thì hắn rút lui. Con đường đi đến thành công còn nhiều mà, vốn đâu cần phải nhắm vào nàng chứ?

Cửa phòng chậm rãi được đóng lại. Hiện nay trong phòng không còn người thứ hai nữa. Phi Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, lúc này trên mặt nàng đã đẫm lệ. Nàng không biết tại sao mình lại rơi lệ. Suốt đời nàng chưa từng cảm nhận được ái tình đến với nàng gần như vậy, nó vừa ấm áp, lại vừa khiến nhịp tim của nàng đập loạn cả lên, nhưng nàng khhông có tư cách để tiếp nhận nó. Chủng tộc đặc biệt của nàng đã định trước là nàng không thể tiếp thu cái chữ tuyệt với đó: yêu!

Dù cho nàng có muốn nó tới đi đâu đi nữa thì cũng không thể tiếp thụ được....vậy có phải là một chuyện rất đáng thương hay không?

oooOooo

Sáng hôm sau, trước cửa Đại Lục công hội lại bị xuân quang rực rỡ bao trùm. Lúc này có một thớt bạch lộc đang đứng trước cửa tổng đàn. Hai gã vệ sĩ mỉm cười hỏi: - Tiểu thư, lại đến tìm ca ca à?

Cuối cùng bọn chúng cũng nhận ra Phân Đế, là bào muội của thành viên Ưng tổ, Tác Ẩn. Bất kể Đại Lục công hội có chế độ sâm nghiêm tới cỡ nào thì cũng không thể cự tuyệt thân nhân tới thăm thành viên của mình. - Đúng vậy!

Phân Đế xoay người nhảy xuống lộc, rồi nói: - Cho ca ca ta ra đây được không? Ta có chuyện quan trọng cần gặp hắn!

Mười mấy phút sau, ở trước cửa tổng đàn liền có một thanh niên anh tuấn bước ra. Trên mặt hắn có vài phần u buồn, nhưng vừa thấy Phân Đế thì hắn liền mỉm cười hỏi: - Muội muội, có chuyện gì thế?

May mà nụ cười đó của hắn vẫn xán lạn như cũ.

Phân Đế vui mừng chạy đến nắm lấy tay hắn, rồi kêu lên: - Ca ca, huynh nhất định phải trở về một chuyến mới được. Lần này mẫu thân đã tìm được một nữ hài thật tốt cho huynh, huynh nhất định sẽ thích đấy. Muội dám cược là huynh sẽ thích thôi!

Thanh âm của nàng hưng phấn vô cùng, rõ ràng nàng đang cực kỳ khích động!

Lưu Sâm cười khổ nói: - Tại sao lại khẳng định như vậy?

Có phải là các gia đình phú gia đều như vậy hay không? Sau khi nhi tử lớn lên thì các mẫu thân chỉ làm một chức trách duy nhất là tìm phối ngẫu cho họ hay không? Nếu đám này không thành thì sẽ tìm đám khác, cho tới khi nào thành công mới thôi? - Bởi vì nữ hài này vừa đẹp lại vừa ôn nhu, hơn nữa cũng không hề tỏ ra sự kiêu kỳ của những gia đình giàu có. Mà quan trọng hơn thì đó lại là thân phận của y. Huynh đoán xem, y là ai nè?

Vừa nói, nàng vừa xoay chuyển ánh mắt không ngừng, dáng vẻ hoàn toàn nghịch ngợm.

Lúc này Phi Dương cũng vừa bước ra cửa, nhưng mới bước được nửa bước thì bỗng lập tức thu hồi lại, mà hô hấp của nàng dường như cũng ngừng hẳn lại luôn. Lại tìm nữ hài cho hắn à? Chẳng lẽ gia đình của hắn ngoài việc đi tìm thê tử cho hắn ra, thì không còn làm chính sự nào khác nữa hết hay sao? Phi Dương cũng không biết tại sao trong lòng mình lại bỗng nhiên có oán khí như vậy.

Lưu Sâm không quay đầu lại, tất nhiên là không biết được ở đằng sau đang có người quan sát mình. Hắn nhìn lên chiếc đầu nhỏ nhắn của Phấn Đế rồi cười nói: - Còn làm ra vẻ thần bí nữa à? Chẳng lẽ là...công chúa điện hạ ư?

Nhìn nàng vừa nhắc tới thân phận của người kia thì đã có thần tình khích động như thế, vậy thì chỉ có thể là công chúa điện hạ thôi. Bằng vào địa vị của gia tộc hắn, chỉ có bối phận như thế thì mới khiến cho nàng khích động tới dường đó thôi. - Công chúa điện hạ?

Phân Đế kêu lên ngạc nhiên: - Sao huynh nghĩ ra được thế? Đừng có ham! Nàng là người của Kiếm thần cư, và cũng chính là một tôn nữ của kiếm thần đấy! Mẫu thân chỉ là đề thân một cách cầu may thôi, vốn tưởng rằng sẽ không thành công rồi, nhưng không ngờ gia đình y lại đáp ứng rất dễ dàng. Huynh biết không, đó chính là....một đại hỷ sự đấy!

Nàng vưa nói vừa nhảy cẫng lên, vốn chẳng thèm để ý đến những người xung quanh.

Thì ra là vậy. Có mối quan hệ với kiếm thần, bất cứ kẻ nào cũng đều thấy vinh hạnh, mà đối với một gã kiếm sư thì điều đó càng hiển nhiên hơn. Những người xung quanh đều không quan tâm tới câu chuyện của Phân Đế, nhưng đối với nàng thì chỉ ước gì toàn thành đều biết việc Kiếm thân cư đáp ứng lời cầu thân của ca ca mình!

Lưu Sâm nghe nàng nói vậy thì sửng sốt vô cùng. Là người của kiếm thần cư ư? Chẳng lẽ người đó là nữ hài mỹ lệ mà hắn đã từng nhìn trộm sao? Trong toàn bộ Kiếm thần cư, chỉ có một nữ hài duy nhất là vẫn chưa thành thân thôi! Mà nữ hài này lại rất quyến rũ, nhưng đây không phải là trọng điểm để hắn suy nghĩ, mà trọng điểm chính là tại sao Kiếm thần cư lại đáp ứng lời cầu thân của gia đình hắn? Hắn tự nhận mình có chút hểiu biết về Kiếm thần hệ phái, bọn họ thuộc loại người thanh cao ngạo thế. Đối với những đại công ở trong thành, bọn họ vốn dĩ rất coi thường. Trước kia họ không hề giao tiếp với các đại công, chứ đừng nói là có thông hôn qua lại với nhau. Vậy tại sao hôm nay họ lại thay đổi lập trường?

Nếu như không phải tư tưởng của họ đã thay đổi, vậy thì tất phải có mục đích. Mà mục đích của họ là gì?

TruyenC

Copyright © 2024 TruyenC.