355 Chương 355: Mời Ngươi Một Chén
Nhìn phụ thân bước đi ở trước mặt, suy nghĩ của Thác Mạn lặng lẽ hướng về phía cái xích đu ở trong vườn. Nàng thật muốn chạy ra đó để chơi xích đu nữa, không biết đó là vì nàng muốn cho phép sự vui sướng của mình được bay bổng lên tận trời cao, hoặc là để xóa tan đi nỗi ám ảnh của mấy ngày qua? Chính nàng cũng không biết câu trả lời.
Bỗng nhiên, nàng giật mình nhớ tới hiện thực, vội hỏi: - Phụ thân, kế hoạch đã thay đổi, vậy còn gia gia thì sao?
Phụ thân quay đầu lại, mỉm cười nói: - Yên tâm đi, tất cả mọi thứ đều không có vấn đề gì cả!
Chỉ cần nghe được lời này, chỉ cần nhìn thấy nụ cười đó, Thác Mạn cảm thấy mình dường như có thể bay bổng thật cao, cho phép tất cả mọi thứ đều được cất cánh bay cao....
oooOooo
Lúc này tâm tình của Lưu Sâm cũng đang được buông lỏng. Tuy rằng vẫn đang có một nỗi ám ảnh tồn tại, nhưng hắn vẫn buông lỏng vô cùng. Có lẽ đây là tố chất tâm lý khiến hắn đạt tới trạng thái chiến đấu tốt nhất. Có lẽ vì mấy tháng qua công lực đã không ngừng tiến bộ, nên điều đó đã mang đến cho hắn lòng tin rất vững vàng. Thậm chí, hắn còn có mấy phần khát vọng để được thẳng tay mà đấu với lão siêu cấp cường giả kia nữa!
Trong thiên hạ, ngoài thánh quân ra, còn ai có thể là địch thủ của hắn nữa? Khi người ta đạt tới đỉnh điểm thì sẽ có cảm giác tịch mịch vô cùng. Chức cao thì sẽ không thắng được cơn lạnh giá! Tuyệt kỹ của hắn cứ theo từng trận chiến mà trở nên thành thục hơn. Con đường trở thành thần của hắn cũng chính là cuộc hành trình trải qua chiến đấu mà thôi. Chỉ có chiến đấu với cường giả thì hắn mới có chỗ để gửi gắm tinh thần. Giờ đây, thánh quân chính là nơi để hắn gửi gắm tinh thần vậy!
Còn thánh quân thì sao? Mình có phải cũng là nơi để lão gửi gắm tinh thần hay không? Với thân thủ của lão, từ lâu đã vượt xa tiêu chuẩn thần cấp phổ thông rồi. Thiên hạ chúng sinh đều là cá trên thớt của lão, kể cả Thánh Cảnh, và kể cả sinh linh của đại lục. Nếu như không có mình, lão có bị tịch mịch hay không? Càng nghĩ, Lưu Sâm lại càng muốn hỏi thánh quân để biết câu trả lời của lão!
Ngước mặt nhìn mây bay, cước bộ của Lưu Sâm vẫn thoăn thoắt như trước. Bước tiếp theo phải làm sao đây? Hắn cần phải đợi hai chuyện. Trước tiên là đợi Lạc Phu hoàn thành nhiệm vụ mà hắn đã phân công cho, thứ hai là đợi tin tức của Kiếm thần cư!
Trong quá trình chờ đợi này, hắn có thể ung dung mà. Nói không chừng cũng có thể sẽ rất hương diễm nữa đấy chứ. Vừa nghĩ tới đây, trong đầu hắn lại hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp ở bên cạnh chiếc xích đu. Nàng quả thật là một nữ hài nghịch ngợm và hiếu động!
Mùi hương ở trên người nàng cũng đặc biệt u nhã. Nữ nhân là một loại sinh vật rất kỳ quái. Sự ưu nhã của họ không hề giống với vẻ ngoài của mình chút nào, có khi thì bề ngoài ưu nhã nhưng bên trong lại dữ dằn, giống hệt như nha đầu kia vậy. Nha đầu đó tên gì nhỉ? Mới bị nói mấy câu mà đã bỏ chạy không ngoái đầu lại rồi. Hắn đã quên mất tên nàng! Nhưng còn Thác Mạn, cái tên thì rất ưu nhã, hương khí cũng rất ưu nhã, nhưng kỳ thật thì vẫn là một tiểu cô nương chưa trưởng thành, mà lại cực kỳ khả ái....
Vừa nghĩ đến bộ dáng khả ái của nàng, trên mặt Lưu Sâm bất giác lại nở nụ cười. Bỗng hắn ngửi được một mùi hương. Là nàng sao? Lưu Sâm vội đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy ở phía trước quả thật là có một nữ hài, hắc y tóc vàng, vóc người thon dài và gợi cảm, nhưng sắc mặt của nàng thì lại bình tĩnh vô cùng: - Ngươi về rồi! - Ủa, Phi Dương! Sao ngươi lại ở đây?
Nơi đây không phải là trước của tổng đàn của Đại Lục công hội, mà ở đây còn cách Đại Lục công hội khá xa. Hắn hỏi: - Có nhiệm vụ à? - Đúng vậy!
Phi Dương hờ hững nói: - Có một nhiệm vụ nhỏ, đã hoàn thành rồi!
Lưu Sâm nịnh nọt: - Ta biết ngươi làm việc lúc nào cũng có hiệu quả cao mà!
- Còn ngươi?
Phi Dương cười nhẹ: - Việc của ngươi hôm nay thế nào?
Lưu Sâm cười khổ: - Còn thua ngươi rất xa! Cái gì cũng chẳng hoàn thành được!
Từ trong đôi mắt của Phi Dương chậm rãi lộ ra nét cười. Đây mới là phương thức cười rất đặc biệt, bởi vì có thể cười từ ánh mắt thì đó mới là dáng tươi cười thật sự của nàng. Phi Dương hỏi: - Lần này ngươi lại nói gì để dọa cho cô nương nhà người ta bỏ chạy thế?
Có lẽ đây cũng là phương thức nói chuyện rất thoải mái của nàng. Hắn thất bại, tự nhiên nàng cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm. Sự cảm thụ thật là kỳ quái.
- Không phải ta đã nói gì để dọa người ta bỏ chạy, mà ta đã làm sai một việc. Nàng ta mặc một bộ y phục rất kỳ quái, ta vừa mới cười một chút, thế là liền gây họa ngay. Thử hỏi có lạ lùng hay không?
Tuy rằng hắn đã cố hết sức để nặn ra bộ dáng ủ rũ, nhưng trong ngữ khí của hắn lại tràn ngập khoái ý. Đây chính là trò chơi ngôn ngữ của những kẻ đang yêu, người khác sẽ không hiểu nổi loại phong tình đầy lãng mạn này!
Phi Dương trừng mắt liếc hắn: - Đáng đời mà! Người ta mặc y phục thế nào thì kệ người ta, ai bảo ngươi cười làm chi?
Tuy là lời mắng, nhưng ngữ khí của nàng cũng có vẻ rất nhẹ nhõm, thậm chí còn có phần vui vẻ nữa!
- Thấy ngươi liên tục thất bại như vậy, chắc là trong bụng không vui chứ gì!
Nói tới đây, nàng chỉ chỉ vào một tửu lâu ở ven đường rồi hỏi tiếp: - Có muốn mượn rượu giải sầu chút không?
Lưu Sâm nhíu mày hỏi lại: - Ngươi bồi ta chứ?
- Đi đi!
- Ta.....có chút hồi hộp đấy!
Lưu Sâm nhíu chặt đôi mày càng sâu hơn: - Bồi nữ hài làm chuyện gì cũng được, nhưng chỉ có mỗi việc uống rượu là ta lại thấy hồi hộp!
Phi Dương mở to mắt ngạc nhiên: - Ngươi cũng biết hồi hộp à? Thật là ngoài ý liệu của ta đấy!
Theo nàng lý luận, hắn là loại nam nhân vừa gặp nữ hài tử thì liền giở trò càn rỡ. Trong lúc nàng bị hôn mê, hắn đã không bỏ qua cơ hội ôm ấp nàng, cả việc đút cho nàng ăn uống mà cũng không khỏi táy máy tay chân. Ngay cả vài mẩu thịt vụn bị rơi khỏi miệng, hắn cũng không quên lau giúp nàng - Tất cả mọi tình huống trong khoảng thời gian đó, nàng đều không thể quên được. Không chỉ là không thể quên, thậm chí cả những chi tiết mà lúc đó nàng không để ý tới, bây giờ chúng cũng đều hiện rõ mồn một.
Loại nam nhân này chính là loại thấy nữ nhân thì sáng mắt, vậy mà hắn lại biết hồi hộp khi uống rượu với nữ nhân hay sao? Nàng rất muốn cười, nhưng nàng chỉ biểu lộ nét kinh ngạc mà thôi. - Ta nói thật mà!
Lưu Sâm nói: - Những kinh nghiệm thống khổ đã nhắc nhở ta, hễ nữ hài chủ động rủ uống rượu thì biện pháp tốt nhất là cự tuyệt thì thơn. Bởi vì bọn họ nếu không phải đặc biệt uống giỏi thì cũng là đặc biệt chơi rất xấu!
Rốt cuộc Phi Dương cũng phải nhoẻn miệng cười. Nụ cười này vừa xuất hiện thì Phi Dương đã thay đổi hoàn toàn, trông nàng không giống như một vị tổ trưởng cao cao tại thượng nữa - Tổ trưởng Ưng tổ vốn là một nhân vật luôn cao cao tại thượng, danh tiếng, địa vị, và quyền lực cũng đều như thế! Tuy rằng thân phận của nàng vẫn là một điều bí ẩn với bên ngoài, nhưng thiên tính ở bên trong nàng vẫn rất chân thật. - Ngươi có thể yên tâm đi. Ta không phải là loại người đó!
Phi Dương cười nói: - Ta uống không giỏi bao nhiêu, mà cũng chưa bao giờ chơi xấu ai cả. Xem ra ta còn phải học tập ở ngươi thêm đấy....
Vừa nói, nàng vừa che miệng cười khúc khích.
- Hì hì, vậy thì cùng nhau học tập đi!
Lưu Sâm chìa tay ra, rồi nói tiếp: - Tiểu thư, mời!
- Tiên sinh, mời!
Hai người bước vào tửu lâu, tâm tình của cả hai đều được thả lỏng. Nguyên nhân mà Lưu Sâm cảm thấy buông lỏng là vì hắn không biết phải làm sao để đối mặt với nàng, nhưng hôm nay ông trời đã cho hắn một hoàn cảnh mới. Sau khi bỏ qua ý tưởng quyến rũ nàng, tất cả liền trở thành thoải mái hơn. Mà ung dung tiêu sái chính là phong cách mà hắn thích nhất. Mặc kệ là đối mặt với ai thì cũng đều như vậy cả.
Còn Phi Dương thì cảm thấy như cõi lòng của mình vừa có một luồng gió xuân thổi qua vậy, nó vừa trống trải lại vừa thích ý. Ngày hôm nay đáng lẽ nàng chẳng có công sự gì cả, nhưng vì ở trong tổng đàn thấy buồn chán nên mới ra ngoài đi dạo. Nàng ra ngoài vốn cũng chẳng có mục đích gì, nhưng ánh mắt lúc nào cũng nhìn vào những người đi đường để tìm tòi một vóc dáng nam nhân quen thuộc. Suốt một buổi sáng, lòng của nàng cũng giống như một sợ tơ đang đong đưa qua lại trong gió vậy.
Hắn đang làm gì? Có phải hắn đang ở chung một chỗ với nữ hài nào đó không? Trong khi tâm tình trống vắng, tất cả mọi chuyện trong thời gian hơn mười ngày ở chung với hắn liền lần lượt kéo nhau về, kèm theo sự cảm thụ rất vi diệu của nàng. Sự khích động và tâm tình rối loạn của tối qua lại lặng lẽ dâng lên trong lòng nàng, khiến cho nàng cảm thấy trống rỗng vô cùng. Khi nhìn thấy hắn quay về, và mang theo dáng vẻ tươi cười vì thành công, trong một sát na đó, cõi lòng của nàng chợt biến thành một khối băng lớn, nhưng những lời của hắn sau đó lại biến thành gió xuân thổi qua, khiến cho khối băng kia tan chảy ngay lập tức, để lộ ra một đóa hoa kiều diễm đang từ từ nở rộ.... - Ăn gì không?
Lưu Sâm cười hỏi.
- Tùy tiện!
- Uống chút rượu gì không?
- Tùy tiện!
Sau khi kêu rượu và món ăn, tiểu nhị lập tức bưng các thứ lên. Khi tửu khí vừa xông vào mũi, sắc mặt của Phi Dương cũng từ từ đỏ lên, đó là vì nhiệt khí - đương nhiên, đó cũng là lời biện giải của nàng thôi. Trên thực tế thì nàng bỗng nhiên có một ý tưởng vừa nổi lên, mà ý tưởng đó cũng thật là lý tưởng biết bao, và cũng không thực tế biết bao. Phải chi hắn đừng đi tìm nữ nhân nữa, mà bọn họ cứ hợp tác làm việc như thế, thỉnh thoảng sau khi hoàn thành công tác xong thì đến tửu lầu uống chút rượu, rồi ăn chút điểm tâm. Họ gặp mặt rồi đùa giỡn vài câu. Thời gian cứ trôi qua như vậy, nàng sẽ thấy hạnh phúc biết bao! - Nào, vì nụ cười của ngươi! Cạn!
Lưu Sâm nâng chén. Hôm nay hắn đã được nhìn thấy nụ cười thật sự của nàng. Trong trí nhớ của hắn, đây là lần đầu tiên mà hắn thấy được nụ cười đó. Đương nhiên, trước kia chỉ là cười nhạt, cười khỉnh, cười châm biếm, hay những nụ cười còn có ẩn ý khác, vv....tất cả đều không đáng gọi là cười. - Được, vì tâm tình tốt của ngươi! Cạn!
Phi Dương cũng nâng chén.
- Tâm tình tốt?
Lưu Sâm cười gượng, hỏi: - Ngươi nhìn ra được tâm tình của ta không tệ sao?
- Ngươi ngây ngây ngô ngô mà đi trên đường, cả người mà cũng không biết tránh, vậy mà còn không nhìn ra sao?
Phi Dương lại mỉm cười nói tiếp: - Chúc ngươi mỗi ngày đều được như vậy!
Mỗi ngày đều như vậy? Như vậy là như thế nào? Chẳng lẽ mỗi ngày đi cầu thân đều bị thất bại ư? Đó là lời chúc phúc sao? Đâu phải, đó là một lời nguyền rủa rất ác độc mới đúng!
May mà Lưu Sâm không nghĩ như vậy, bởi vì nếu mỗi ngày hắn đều được như hôm nay, vậy thì hắn cũng rất nguyện ý!
Sau khi cạn xong vài chén, bầu không khí cũng trở nên thoải mái vô cùng. Lưu Sâm không có say khướt như nàng, mà Phi Dương đương nhiên lại không biết là mình đã say. Nàng uống rượu rất nhàn nhã. Ngoài lúc thi hành nhiệm vụ ra, lúc nào nàng cũng được nhàn rỗi cả, nhưng rượu dù sao cũng có sức mạnh của nó. Sau khi uống vài chén, khuôn mặt của nàng cũng chậm rãi đỏ lên, và sóng mắt cũng bắt đầu phát sáng. Khi khuôn mặt của nàng đỏ hồng thì tuyệt đối không giống nét đỏ hồng của người khác, thậm chí cũng khác luôn với cả nét mặt đỏ bừng của Lưu Sâm sau khi say rượu nữa.
Sau khi uống vào vài chén, trên mặt của nàng liền có hai vầng mây đỏ hồng hiện lên ở ngay nơi có đường cong nhu hòa nhất, còn những nơi khác thì lại trắng nõn như ngọc; thậm chí còn trắng hơn lúc không uống rượu nữa. Hai vầng mây đỏ đó trông như sương như huyễn, như hoa như mây vậy. Chúng khiến cho nhan sắc của nàng trông thoáng chốc liền tăng thêm mấy phần, và cũng khiến cho Lưu Sâm có những ý tưởng không nên có.....
Dường như đi uống rượu với nàng là một sai lầm vậy. Điều này đã khiến cho trái tim của hắn sống lại, và lại một lần nữa bắt đầu suy nghĩ tới đề nghị của Lạc Phu.....