316 Chương 316: Chuộc Tội
Một trận gió thổi qua, Tư Tháp thê lương cúi đầu xuống. Vào thời khắc này, gã không còn là ma pháp học viên phong quang nhất và tiêu sái nhất trong học viện nữa, mà chỉ là một người bị toàn thể thiên hạ bỏ rơi. Trái tim của gã đang vỡ tan ra từng mảnh và đều bị gió cuốn đi hết. - Bắt đầu đi!
Vừa nói, Lệ Nhã vừa chuyển thân sang hướng đối diện, đồng thời cũng tách ra xa Tư Tháp hơn.
Na Nhĩ Tư vừa quay sang đối diện với nàng, bỗng nhiên Tư Tháp kêu lên: - Lệ Nhã, sao ngươi không nói cho bọn họ biết sự thật chứ?
Toàn thể mọi người đều sửng sốt, sự thật? Còn có sự thật gì nữa chứ?
- Na Nhĩ Tư!
Tư Tháp trầm giọng nói: - Sở dĩ Lệ Nhã ám sát được ngươi đó là vì ta đã dể nàng làm thế. Do đó, kẻ phải tiếp nhận khiêu chiến là ta mới đúng! - Không!
Lệ Nhã hốt hoảng kêu lớn.
Mọi người đều xôn xao bàn tán, Cách Tố ngây người ra, còn Tố Cách Lạp Tư thì trầm giọng quát: - Tư Tháp, đang nói nhảm gì đó? - Na Nhĩ Tư luôn chống đối với ta. Ở Ma xuyên, hắn đã gieo xuống mầm tai họa cho mình, ta há có thể dung cho hắn?
Tư Tháp chỉ vào Na Nhĩ Tư rồi nói tiếp: - Ngươi lại dám hùa theo Á Sắt mà khiêu chiến địa vị của bản nhân, đó là muốn tự tìm chết thôi. Hôm nay lại dám còn tới cửa khiêu chiến tiếp, vậy ta sẽ khiến cho ngươi chết thêm một lần nữa.
Bầu không khí tại trường lập tức trở nên khẩn trương. Sắc mặt của Khắc Lý Mạn đại công vẫn âm trầm như nước. Mặc dù lão vẫn cảm thấy lời nói này có chỗ đáng ngờ, nhưng đối với sự phách lối của Tư Tháp thì lão không thể giữ được sự lãnh tĩnh của mình. - Tư Tháp....
Lệ Nhã tuôn nước mắt đầm đìa, nàng còn chưa kịp dứt lời thì Tư Tháp đã vung tay lên, Lệ Nhã liền bị đẩy lui ra sau tới vài chục bước. Sau đó thì Tư Tháp nhìni Na Nhĩ Tư nói: - Ngươi có dám quyết đấu với bản nhân không? Nếu không dám thì mau cút về địa ngục đi!
Lời nói này của gã thật là khắc nghiệt, ai nghe thấy cũng đều biến sắc. Chỉ cần nghe được câu nói đó, dù không có nguyên nhân gì nhưng kẻ bị khiêu chiến cũng phải quyết đấu thôi. Khắc Lý Mạn đại công nghiến chặt răng, không nói gì.
Đôi mắt trống rỗng của Na Nhĩ Tư đột nhiên bắn ra liệt hỏa, dường như hỏa diểm của địa ngục đã châm lên lửa giận của gã. Lúc này gã chợt kêu to một tiếng, hai tay đồng thời giơ lên, trong sân liền có âm phong nổi lên dữ dội. - Tốt!
Tư Tháp cũng vung tay lên, gió lớn liền theo đó mà nổi lên, đồng thời còn ngăn chặn tất cả mọi thanh âm ở xung quanh lại.
Na Nhĩ Tư khẽ động thân, gã đột nhiên biến mất ở trong luồng khí đen, tiếp theo đó thì có vô số cốt tiễn (tên bằng xương) bắn thẳng về phía Tư Tháp. Trận mưa tên này thật ly kỳ. Dưới ánh dương quang, chúng tựa như đến từ địa ngục vậy, mỗi một mũi tên đều mang theo âm phong dầy đặc và cả khí vụ làm tiêu hóa vạn vật nữa. Sắc mặt của các vị đạo sư đều trở nên cực kỳ khẩn trương, bởi vì đó chính là Tang thi hắc ám ma pháp ác độc nhất. Không những nó sẽ làm tiêu hóa ma pháp, mà ngay cả cốt tiễn và âm phong kia, nếu dính vào người thì cũng chết chắc thôi.
Bỗng có một tiếng hô vang lên: - Lùi lại!
Tất cả học viên nghe tiếng liền nhanh chóng thoái lui ra sau, chỉ khoảng nửa khắc thì mọi người đã lui ra hơn mười trượng, ai nấy cũng đều biến sắc.
Ở giữa quảng trường, Tư Tháp không hề tỏ ra sợ hãi, gã chỉ nghiêm mặt lại, hai tay phân ra hai bên, còn thân ảnh thì đột nhiên biến thành bốn bóng thân ảnh. Huyễn ảnh phân thân! Cốt tiễn bắn vào khoảng trống, sau đó liền biến mất. Bốn bóng hư ảnh cùng phát động hai tay, tiếp theo là những tiếng "xoẹt, xoẹt" vang lên không ngừng, vô số Phong nhận bắn về luồng khí đen.
Luồng khí đen dường như gặp phải cuồng phong, trong nháy mắt nó liền bị thổi tan đi hết, để lộ ra thân ảnh của Na Nhĩ Tư. Những mũi Phong nhận hình vòng cung xinh đẹp đã bắn trúng gã rất chuẩn xác, nhưng lại chỉ phát ra những tiếng "phập, phập" như là chạm vào gỗ đá vậy.
Cánh tay của Na Nhĩ Tư bỗng nhiên dài ra, sau đó thì một khúc xương trắng liền rời khỏi tay mà bắn nhanh về phía một bóng hư ảnh. Bóng hư ảnh đó liền khua tay một vòng, thế là ở trong không khí liền có một gợn sóng xuất hiện. Tiếp theo thì ba bóng hư ảnh kia đều biến mất, chỉ còn lại một bóng thân ảnhh ở trong không trung phóng lên thật cao, đồng thời vung tay đánh thẳng vào đầu của Na Nhĩ Tư. Trong lòng bàn tay của Tư Tháp chợt có gió xoáy bay ra, trong nhất thời, hầu như tất cả đều sẽ được quyết định trong một chiêu này đây.
Những người xung quanh thấy vậy thì đều biến sắc, họ bắt đầu không còn bàn tán nữa, bởi lẽ ma pháp của hai người kia đều là thiên biến vạn hóa vô cùng, mỗi một chiêu được xuất ra đều như hành vân lưu thủy, cực kỳ trôi chảy. Điều đó cho thấy rõ trình độ của họ. Bất kể ai thắng ai bại, cả hai đều đang dốc hết tinh hoa sinh mạng của mình, hoặc cũng có thể gọi là tinh hoa ma pháp!
Với chưởng này của Tư Tháp, nó đặc biệt ở chỗ dường đã vượt qua cảnh giới của đại ma pháp sư mà đạt đến cấp ma đạo. Tất cả thiên địa đều nằm ở trong lòng bàn tay, bất kể Na Nhĩ Tư sẽ dùng loại ma pháp gì, nó đều sẽ bị trận gió xoáy ở trong chưởng của Tư Tháp nuốt chửng hết; bất kể Na Nhĩ Tư sẽ dùng loại ma pháp gì để phản kích, gã hẳn phải tránh khỏi sự áp lực của chiêu này trước tiên, mà nguồn áp lực đó vừa to lớn lại vừa rất khó lường. Nó cũng giống như Toàn Phong chùy của Lưu Sâm vậy, tuy rằng uy lực còn kém xa, nhưng nguyên lý cũng không khác là bao.
Gặp phải chiêu này, Na Nhĩ Tư e rằng sẽ bị thất bại chắc rồi!
Bỗng nhiên gã rống thật to, đồng thời vung hai tay lên, lập tức có một trận mưa xương bay tới quấn lấy hắc vụ. Xương trắng cùng với hắc vụ không ngừng bị gió lốc thổi tan, nhưng tốc độ của chúng cũng nhanh vô cùng, càng lúc càng tiến gần đến đối phương. Trong nháy mắt, người ta nhìn thấy hai người sắp sửa va chạm vào nhau, và ai nấy cũng đều nghĩ rằng kết quả của cuộc va chạm ấy sẽ là việc Na Nhĩ Tư sẽ bị biến thành những mảnh xương vụn. Thế nhưng bỗng nhiên lúc đó, cơn gió xoáy ở trong tay Tư Tháp chợt biến mất, tiếp theo là một tiếp "phập" gọn lỏn vang lên, hai cánh tay bằng xương trắng của Na Nhĩ Tư đã cắm sâu vào ngực Tư Tháp, khiến cho máu tươi bắn ra tung tóe, mà máu đó lại toàn là máu đen.
Tất cả mọi người đều bàng hoàng với cảnh tượng trước mắt. Cách Tố cảm thấy bản thân mình như vừa rơi xuống một vực thẳm sâu vạn trượng, trong sát na đó, trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng; còn Lệ Nhã thì rú lên một tiếng thất thanh, sau đó liền chạy nhanh tới, nhưng thân thể của nàng bỗng bị hất mạnh ra sau. Kế đó chỉ thấy một thân ảnh cao lớn đáp xuống quảng trường, đồng thời ôm lấy cơ thể của Tư Tháp. Chính là Tố Cách Lạp Tư. Ông ta nhìn gã tôn tử ở trong tay mà lòng đau như cắt, lúc này trông ông ta dường như đã già thêm hai mươi tuổi vậy.
Hai cánh tay bạch cốt của Na Nhĩ Tư nhuộm đầy máu, đó là vì gã vừa rút tay ra từ thân thể của địch nhân. Lúc này gã hoàn toàn ngây người ra, dường như gã lại đã trở thành một cổ cương thi lần nữa!
Rốt cuộc Lệ Nhã cũng chạy tới bên cạnh Tư Tháp, nàng hầu như không để ý đến Tố Cách Lạp Tư mà chỉ không ngừng kêu lên thất thanh: - Tư Tháp, Tư Tháp.....tại sao....tại sao lại làm thế? Ngươi hãy nói cho ta biết....
Càng kêu la, thanh âm của nàng càng trở nên khàn đục dần, đầu tóc cũng bị rối loạn. Trông nàng lúc này gần như là đang phát điên lên vậy.
Tư Tháp khó khăn mở mắt ra. Vào thời khắc này, ánh mắt của gã trong sáng như thế, và cũng ôn nhu vô cùng. Gã cất giọng yếu ớt, nói: - Lệ Nhã, ngươi đã nói....khi yêu một người....thì phải tiếp nhận quá khứ của y....
Nói tới đây, thanh âm của gã liền ngừng bặt, và bàn tay của gã cũng rũ xuống theo. Nó rũ xuống trong vòng tay ấm áp của gia gia gã!
Lệ Nhã rên khẽ một tiếng, rồi từ từ ngã xuống, giống như lá cây trong mùa thu đang là đà rơi xuống mặt đất vậy. Và nàng đã ngã xuống ngay trước mặt Tư Tháp.
oooOooo
Ở trong phòng Tư Tháp, sau khi mọi người đã ra ngoài hết, lúc này trong phòng chỉ còn lại ba ông cháu của Tố Cách Lạp Tư.
- Tư Tháp!
Tố Cách Lạp Tư buồn rầu nói: - Hài tử của ta, linh hồn của ngươi có thể giải thoát được rồi. Hài tử của ta, ta hiểu được suy nghĩ của ngươi. Vì tình ý của ngươi đối với y, ta sẽ không gây thương tổn cho y. Nhưng ngươi có biết không? Ngươi không muốn gây thương hại cho y, nhưng lại làm thương tổn tới gia gia của ngươi, khiến cho cuộc sống của gia gia ngươi từ nay về sau sẽ không còn lạc thú nữa, và đồng thời cũng khiến cho tỷ tỷ ngươi phải rơi lệ vì ngươi! - Gia gia, người mau nghĩ biện pháp đi.....mau nghĩ biện pháp đi!
Cách Tố vừa khóc vừa kêu lớn: - Tôn nữ muốn hắn tỉnh lại, muốn hắn sống lại....gia gia.....
Tố Cách Lạp Tư từ từ quay lại nói: - Cách Tố, con hãy trông chừng hắn thật cẩn thận. Ta cần phải tới Yêu Nguyệt học viện ngay lập tức. Chỉ có Thủy ma pháp của Yêu Nguyệt viện trưởng thì may ra mới có thể hồi sinh cho hắn. Trước khi ta trở về, bất kể là ai cũng không cho đến gần hắn!
Ông ta đã thử qua rất nhiều phương pháp, Hắc Ám ma pháp ở trong cơ thể của Tư Tháp đã được vài vị Quang Minh ma đạo cùng liên thủ để khu trừ nó ra khỏi cơ thể gã, nhưng trái tim của gã đã bị đánh nát; với loại thương thế đó, không ai có thể trị được.
Tuy rằng Tố Cách Lạp Tư đã dùng ma pháp tuyệt diệu để ổn định các khí quan trong cơ thể Tư Tháp, khiến cho gã tạm thời chưa chết hẳn, nhưng ma pháp không phải là vạn năng, mà Thủy hệ đại ma đạo là sinh cơ cuối cùng ông ta có thể nghĩ đến. Theo ông ta hiểu, ma pháp của Yêu Nguyệt viện trưởng cũng không thể giải cứu cho Tư Tháp được, trừ phi có cao thủ thần cấp của Thủy hệ lập tức đến đây; nhưng ông ta không có bản lãnh để mời được cao thủ thần cấp, vì vậy mà ông ta chỉ có thể vì tôn tử của mình mà tận hết trách nhiệm của một vị gia gia mà thôi. - Người mau đi đi, mau đi đi!
Cách Tố lại khóc lớn. Đây là đệ đệ duy nhất của nàng, và cũng là người thân duy nhất ngoài gia gia và phụ mẫu ra. Nếu đệ đệ chết đi, nàng cảm thấy mình vĩnh viễn sẽ không còn lạc thú gì nữa.
Tố Cách Lạp Tư không nói gì thêm mà bước nhanh ra cửa. Giờ đây trong phòng chỉ còn lại Cách Tố. Nàng lo lắng đi đi lại lại ở trong phòng, đồng thời tính toán xem chừng nào gia gia sẽ trở về. Lại còn hắn nữa, tại sao ngươi vẫn chưa trở về chứ? Trong lúc Cách Tố cần ngươi nhất thì ngươi đang ở đâu? Tuy ngươi không có khả năng cứu đệ đệ, nhưng ngay lúc này đây, Cách Tố thật muốn ngã vào lòng ngươi mà khóc một trận cho bõ....
Bỗng nhiên ở bên ngoài có thanh âm rất bình thản giống như của người chết truyền vào: - Để ta vào đó, ta chỉ muốn nói với hắn một câu thôi!
Vừa nghe được thanh âm này, Cách Tố gần như muốn nhảy dựng lên. Nàng bước vội ra cửa rồi nói: - Để nàng ta vào đây, ta muốn nghe thử nàng ta còn gì để nói nữa.
Lời này có phần hơi khắc nghiệt, có lẽ đây là lần đầu tiên mà nàng dùng loại ngữ khí đầy oán độc mà nói với người ta vậy.