312 Chương 312: Mỹ Nhân Dưới Đáy Biển
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, Lưu Sâm cũng ngẩng đầu lên. Hắn lẳng lặng lắng nghe tiếng hát ở ngoài khơi.
- Ái lang!
Khắc Mã nhẹ giọng hỏi: - Chuyện gì vậy?
Lưu Sâm cúi đầu hôn lên trán nàng rồi nói: - Bảo bối, chúng ta sẽ gặp lại ở học viện nhé!
Khắc Mã nghe vậy thì tỏ ý lưu luyến: - Ngươi phải đi rồi sao?
- Phải!
- Ai đang hát vậy?
Giọng nói của nàng mới nghe qua thì rất bình thản, nhưng ở trong đó lại hàm ẩn một loại ý tứ chua chát. Tuy nàng không hiểu lời của bài hát, nhưng rõ ràng nó được phát ra từ miệng của nữ hài. Tuy nam nhân này đang ở trên giường của mình, nhưng lại có nữ hài khác dùng tiếng hát để quyến rũ hắn. - Đó là tiểu mỹ nhân của ta!
Lưu Sâm đứng bật dậy, y phục của hắn cũng tự động bay lên người hắn. Chỉ trong nháy mắt thì hắn đã mặc xong y phục.
Tiểu mỹ nhân ư?
- Tuy rằng ta vẫn gọi nàng ta là tiểu mỹ nhân, tuy rằng mọi hành động cử chỉ của nàng ta đều rất giống một mỹ nữ, nhưng dù ta nhìn thế nào thì nàng ta cũng vẫn là một mỹ nhân ngư thôi!
Lưu Sâm cười nói: - Bảo bối, gặp lại sau nhé!
Nói xong, hắn xoa nhẹ đôi ngọc thố của nàng một cái, rồi hôn nhẹ lên môi nàng, sau đó thì toàn thân liền biến mất không thấy đâu nữa.
Khắc Mã đỏ mặt tía tai, nàng vội vã kéo chăn chùm kín cả người. Thì ra là một mỹ nhân ngư. Mà mỹ nhân ngư này cũng kỳ quái thật, rõ ràng cũng biết cách quyến rũ nam nhân, cũng may mà nàng ta không phải là một mỹ nữ bình thường. Cõi lòng của Khắc Mã nhanh chóng sống lại, nàng nghĩ tới việc trở về học viện thì làm sao để ứng xử với Cách Phù đây? Nếu muốn cho A Khắc Lưu Tư thích mình, tất nhiên Cách Phù chính là điểm then chót. Tiểu cô nương này rất đơn thuần khả ái, nếu muốn kết giao với nàng ta thì không khó chút nào, nhưng bước đi đó tuyệt đối không thể bỏ qua được, bởi vì nàng biết địa vị của tiểu cô nương đó quan trọng đến bậc nào ở trong lòng hắn.
Hoặc có lẽ nàng ta cũng là người rất quan trọng đối với mọi người!
oooOooo
Ở trong lòng Vưu Nhi, không ai có thể quan trọng hơn hắn được. Nàng đã bơi trong tám trăm dặm hải vực lâu lắm rồi, dưới bầu trời đêm, nàng đã ghé ngang qua rất nhiều chỗ. Người mà nàng đang đợi vẫn chưa thấy xuất hiện. Trong suốt thời gian dài đằng đẵng vừa qua, những kỷ niệm ngắn ngủi bên nhau lần trước đã giúp nàng chống đỡ cho đến bây giờ.
Hắn đã đến đây, nhưng khi nàng đến thì hắn đã bỏ đi. Vưu Nhi đã khóc. Từng đêm qua, không biết nàng đã khóc bao nhiêu lần rồi. Không có hắn, đại dương này đã trở thành mê cung thật sự. Nàng bị mê thất ở trong sự cô độc, nhưng hôm nay, nhịp tim của nàng bỗng nhiên đập mạnh hơn, bởi vì nàng biết hắn đang ở trên đảo.
Nếu như trong lòng hắn có nàng, nếu như hắn có thể nghe được tiếng hát của nàng, hắn tất sẽ đến....
Tiếng hát của nàng là tiếng hát của tâm linh, và cũng là tiếng hát của đại dương. Lúc cất tiếng hát, hai mắt của nàng được nhắm lại. Trong không khí có gió mát thổi qua, trên mặt biển có hơi lạnh nhàn nhạt. Bỗng nhiên bên tai nàng có thanh âm vang lên: - Tiểu mỹ nhân, đã lâu không gặp!
Vưu Nhi mở bừng mắt ra. Trên mặt biển không biết từ lúc nào đã có một khối băng di động nho nhỏ, đồng thời ở trên đó còn có một thanh niên anh tuấn đang ngồi trên đó. Hai mắt sáng như sao của hắn đang âu yếm nhìn nàng. Tiếng hát chợt dừng lại. Trên khuôn mặt của Vưu Nhi bắt đầu phát nhiệt, mà có lẽ là toàn thân của nàng cũng đang phát nhiệt theo. Quả nhiên hắn đã tớir ồi!
Lưu Sâm nói tiếp: - Ta từng nói với ngươi rồi, đừng đến gần những hòn đảo này, ngươi sẽ bị nguy hiểm đấy!
Vưu Nhi gật đầu, tỏ ý xác định là hắn đã từng nói như thế.
Lưu Sâm nhíu mày hỏi: - Tại sao ngươi lại tới đây?
Vưu Nhi không nói gì, nhưng nàng dùng ánh mắt để truyền đạt tâm ý của mình. Ánh mắt của nàng đã nói cho hắn biết, nàng nhớ hắn!
Chỉ tiếc rằng hắn không hiểu được điều đó. Hắn chỉ khẽ lắc đầu, nói: - Thật là một tiểu mỹ nhân ngoan cố! Không nói ngươi nữa, không thôi ngươi lại khóc bây giờ. Người ta nói, nếu các mỹ nhân ngư mà khóc thì đó là chuyện lạ, nhưng nếu ngươi không khóc thì đó mới là chuyện lạ!
Quả nhiên Vưu Nhi không khóc nữa, mà nàng lại nhìn hắn rồi nhoẻn miệng cười thật tươi. Nụ cười đó cực kỳ động lòng người. Khi vừa nhìn thấy nụ cười đó của nàng, đôi mắt của Lưu Sâm liền nhìn chăm chăm vào nàng.
Vưu Nhi bỗng búng người lên thật cao, sau đó lại nắm tay Lưu Sâm mà khẽ kéo đi. Hai người đều hướng về đại dương mênh mông.
- Ngươi muốn dẫn ta đến nơi nào đó phải không?
Vưu Nhi gật đầu.
- Đi đâu?
Lần này thì Vưu Nhi không có cách nào để biểu đạt tâm ý của mình, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay hắn.
- Có phải là đến thánh địa kia không?
Vưu Nhi nghe hỏi mà đỏ mặt ra đến tận mang tai. Thánh địa! Nơi đó đúng là một thánh địa chân chính ở trong lòng nàng, bởi vì tại đó, nàng đã từng được hắn ôm trong lòng mà ngắm sao trời. - Cũng được thôi, ta và ngươi tới đó ngắm cảnh thêm lần nữa!
Nói xong, hắn lại vui vẻ khoe: - Ta đã có Thủy ma pháp rồi, ngươi xem thử thế nào!
Dứt lời, hắn liền khua tay một vòng, tiếp theo là một dòng nước chảy xiết xuất hiện, nó cuốn lấy hai người rồi lập tức phóng nhanh ra khơi. Nước thành thuyền, trong thuyền có nước, vừa là nước lại vừa là thuyền, phóng đi rất nhanh!
Vưu Nhi thoáng sững người, nhưng rất nhanh sau đó thì nàng liền có phản ứng. Toàn thân của nàng chợt phóng lên cao, thoát ra khỏi vòng tay của hắn. Nàng tung mình nhảy múa ở trên đầu những ngọn sóng, trông đẹp vô cùng. Đây là một loại khiêu vũ trên đầu ngọn sóng, tương hợp tương ứng với ma pháp của hắn. Thế rồi Vưu Nhi bỗng quẫy mạnh đuôi một cái, cả người của nàng liền tiến vào trong phạm vi ma pháp của hắn. Lưu Sâm chỉ vươn tay ra thì liền tiếp được nàng ngay.
Vưu Nhi cũng chìa tay ra bắt lấy tay hắn, sau đó nàng lại cố sức kéo mạnh, dường như muốn kéo hắn xuống nước vậy.
- Làm gì thế?
Lưu Sâm chỉ kịp hỏi một câu ngắn ngủi thì toàn thân đã rơi tòm vào biển. Dưới sự ảnh hưởng của Thủy ma pháp, bao nhiêu nước ở bên cạnh hắn đều rẽ ra hết. Lưu Sâm vận khởi Tật phong nhãn, tất cả mọi sinh vật ở trong đại dương đều hiện rõ mồn một trước mắt. Chẳng lẽ nàng muốn tạo cơ hội cho hắn được nhìn kỹ vóc dáng ưu mỹ của nàng ở trong nước hay sao?
Vưu Nhi chỉ tay về phía trước, biểu thị ý nghĩ đó của hắn chỉ là một suy nghĩ lưu manh mà thôi.
Ở phía trước có cái gì? Ở phía trước có các giống sinh vật biển, mà các loại sinh vật với hình thù quái dị cũng có nhiều lắm. Có một số giống với các sinh vật ở thế giới hiện đại, và có một số không nhận ra chủng loại. Những con vật nhỏ này vừa thấy hai "sinh vật" to lớn kia xuất hiện thì chúng lập tức lủi đi thật xa. Một con vật đang chuẩn bị tấn công hai người họ, Lưu Sâm chỉ khua tay một vòng, thế là con ma thú to lớn kia liền cảm thấy đầu choáng mắt hoa ngay. Kể ra cũng thật kỳ quái, khi có Vưu Nhi ở bên cạnh, Lưu Sâm cảm thấy sát khí của mình gần như là không có. Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn hạ sát thủ để giết ma thú làm gì.
Hai người tiếp tục lặn sâu xuống biển. Vưu Nhi thủy chung không hề rời ánh mắt khỏi Lưu Sâm. Khi thấy trên mặt hắn không có tí dấu hiệu khác lạ nào thì nàng mới yên tâm lặn tiếp. Ánh dương quang đã không thể chiếu đến nơi này nữa, nhưng với Tật phong nhãn, Lưu Sâm vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ như thường. Nơi này có rất ít ma thú. Xuống sâu hơn mười trượng nữa thì không còn thấy bất kỳ một loại ma thú nào. Bỗng nhiên Lưu Sâm ngây người ra, chẳng biết từ lúc nào mà mình đã tiến vào một tòa sơn cốc thật lớn!
Ở dưới đáy biển không có thể có sơn cốc, nhưng lúc này đây, hắn cảm giác được bên cạnh mình là một tòa sơn cốc rất rõ ràng. Hai bên là hai vách núi rất cao, hơn nữa lại có quy tắc rất chỉnh tề. Lưu Sâm bỗng nhiên dừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm về bên phải của tòa sơn cốc, đồng thời trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc vô cùng!
Đây không phải là sơn cốc, mà là một đường hầm nhân tạo. Tài nghệ điêu khắc của thiên nhiên rất kỳ diệu, tuy nó có thể tạo ra đủ loại kỳ quan hãn thế, nhưng tuyệt không thể tạo nên một tòa sơn cốc với một loại quy tắc chỉnh tề như vậy. Bỏ qua mặt ngoài thô ráp của đá không nói tới, hai bên tòa sơn cốc này vốn giống hệt như hai tấm gương bình thường vậy.
Nơi đây không phải là thánh địa. Chẳng lẽ nó chính là địa phương mà nàng muốn tới sao? Không một ai biết được Nhân ngư tộc sinh sống ở đâu, chẳng lẽ đó là vì bọn họ sống ở nơi sâu nhất của đáy biển sao? Tiểu mỹ nhân có ý gì? Phải chăng là muốn dẫn mình đến gặp mặt người nhà của nàng? Một nam nhân bình thường đến gặp mặt một bầy mỹ nhân ngư thì có gì tốt đâu chứ?
Lưu Sâm chợt vung tay lên, thế là một không gian không có nước được hình thành quanh hắn. Tiếp theo thì hắn kéo Vưu Nhi vào không gian của mình rồi hỏi: - Có phải đây là nhà của ngươi không?
Hắn có thể nói chuyện ở trong không gian này, nhưng thanh âm cực thấp và cũng cực kỳ quái dị.
Vưu Nhi lắc đầu!
- Ở phía trước có cái gì?
Vưu Nhi lại chỉ tay về phía trước, ý bảo hắn cứ theo nàng vào đó!
Hay lắm! Chỉ cần không phải đến gặp mặt người nhà của nàng là được rồi. Lưu Sâm rất hứng thú đi truy tìm của lạ. Thế rồi hắn khẽ động thân, chỉ thấy một ít bọt nước trắng xóa nổi lên trong nước, rồi hai bóng người tiến thẳng vào hang ngầm. Chẳng biết từ lúc nào, nước biển ở quanh bọn họ đã trở nên rất yên tĩnh, và cũng chẳng biết từ lúc nào, ở trên đầu họ đã có một phiến đá lớn che kín. Nơi đây là một thông đạo được phong kín bốn bên, chỉ có phía trước và phía sau là không bị phong kín thôi. Phía sau chính là đại dương, chỉ là không biết phía trước sẽ dẫn đến đâu thôi.
Bỗng nhiên phía trước có ánh sáng! Ánh sáng được phát ra từ trên cao, thông đạo này đang đi dần lên cao.
Lưu Sâm hoàn toàn chấn kinh! Ở dưới đáy biển sâu thẳm thế này mà lại có ánh sáng truyền đến, chẳng những thế, nó lại càng lúc càng sáng nữa. Khuôn mặt của Vưu Nhi càng lúc càng rõ ràng hơn. Đột nhiên đẩy mạnh hắn một cái, Lưu Sâm lập tức phóng mình về phía có ánh sáng mà không chút nghĩ ngợi. Cảm giác có nước biển vây quanh liền biến mất, không khí!
Lưu Sâm đưa mắt nhìn khắp nơi. Hắn nhìn đến nỗi hoa cả mắt, đây là nơi nào? Chẳng lẽ mình đã lên khỏi mặt nước rồi sao?
Không phải, đây là một cái huyệt động rất lớn, ở phía trên là bầu trời đầy sao, những vì sao ấy chiếu sáng cho huyệt động, khiến mọi thứ trông rõ như ban ngày. Ở bên dưới là một đài bạch ngọc, nước biển nhàn nhạt vây quanh lấy đài. Dưới ánh sao, căn động này trông như mộng như ảo vậy. Vưu Nhi điểm chiếc đuôi của mình ở trong vũng nước cạn, còn thân thể thì di chuyển lắc lư, trông giống như một tiểu thư khuê các đang bước đi rất chậm ở trong phòng. Tư thế của nàng có vài phần rất hoạt kê, nhưng trông cũng thú vị vô cùng.
Khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lưu Sâm, khuôn mặt của nàng liền đỏ bừng lên, đồng thời toàn thân cũng xoay một vòng, khiến cho bọt nước văng ra tứ tung. Trên mặt nàng cũng có những giọt nước long lanh đọng lại, chúng runh rinh khẽ động, thân thể của nàng cũng đang di động. Vưu Nhi nhẹ nhàng xoay quanh một vòng, khắp căn động dường như cũng sống lại, cả bầu trời "sao" dường như cũng di động theo từng vũ bộ của nàng. Lưu Sâm thấy vậy thì trong lòng liền vui vẻ hẳn lên, Ngư long vũ!
Đó là điệu Ngư long vũ mà hắn đã từng được thưởng thức một lần, một điệu Ngư long vũ không hề mang theo bất kỳ loại bá khí nào, chỉ có nàng vũ thì mới đúng là điệu Ngư long vũ thật sự!
Không có bầy cá khiêu vũ theo nàng, bởi vì nơi đây không có cá. Không có lá cây vũ theo nàng, bởi vì nơi này cũng không có lá cây; nhưng nơi này lại có bọt nước. Bọt nước vũ theo nàng, chúng phảng phất như đã trở thành những vật sống vậy. Sao trên trời cũng vũ theo nàng, mang theo một loại huyền cơ rất mỹ diệu.