207 Chương 207: Ước Hẹn Với Mỹ Nhân
- Ngươi có thể trở về thì ta rất cao hứng!
Lời đó là lời thật, bởi vì nếu lấy thân phận đệ tử duy nhất của Khắc Ân, A Khắc Lưu Tư tuyệt đối có tư cách để ở lại Bạch Ngọc học viện. Còn nếu lấy công tích đoạt lại Ma luân của hắn, tất nhiên hắn cũng có tư cách để tiến vào hoàng cung, nhưng hắn lại trở về đây, điều đó có nghĩa gì? Đó chính là tình cảm gắn bó rất cao thượng, nó cho thấy hắn đã không bị danh lợi làm động lòng.
Các học viên đã có cái nhìn khác về hắn, hiển nhiên là có thêm mấy phần dị dạng, nhưng thật ra không chỉ có riêng học viên thôi, mà ngay cả các giảng sư cũng vậy. Không ngờ hắn có thể náo động thiên hạ một trận oanh liệt như thế, chỉ một hành động mà đã dương danh khắp thiên hạ. Đó chính là điều mơ ước của các giảng sư, nhưng không phải ai cũng làm được như hắn cả.
Khi Cách Phù nhìn hắn thì cũng có thêm vài phần sung sướng. Lúc này nàng ngẩng mặt lên nói:
- Ái lang, ta chỉ biết nam nhân của ta là một người tốt nhất trong số các người tốt!
Nàng vừa khích động vừa hưng phấn, cộng thêm mấy phần ngượng ngùng để cho Lưu Sâm ôm mình thật chặt, sau đó hai người lại hôn nhau say đắm. Lưu Sâm cẩn thận trút bỏ y phục của nàng, để cho nàng thả hồn trong khoái lạc một lúc lâu. Mặc kệ phong vân bên ngoài có thay đổi thế nào, mặc kệ người trong thiên hạ có bao nhiêu tâm cơ, nhưng khi ở trước mặt nàng thì vĩnh viễn không hề thay đổi. Khi tiếng tăm xấu xa của hắn bay cao, nàng vẫn khẳng định hắn là nam nhân tốt nhất trong thiên hạ. Khi hắn bị người ta vu hãm, nàng đã tự phá thân xử nữ của mình để chứng minh sự trong sạch của hắn và giải thoát cho hắn. Khi mà tâm tư của người ta thiên biến vạn hóa, nhưng thủy chung nàng vẫn là một bến cảng không bao giờ thay đổi ở trong lòng hắn.
Các bằng hữu của hắn cũng đã trở về. Tư Tháp, Khắc Nại, và Ưu Lệ Ty đãi tiệc tẩy trần cho hắn, uống say đến nỗi không biết gì hết. Họ chỉ mới chia tay nhau có hơn một tháng, nhưng bốn người họ lại có vẻ như đã chia tay đến mười năm luôn vậy!
Khắc Nại và Tư Tháp tất nhiên là say khướt cũng giống như những lần trước, còn riêng Ưu Lệ Ty thì cũng đặc biệt hưng phấn dị thường, nàng uống vài chén, say đến nỗi đi không được....
Sau khi trở về từ tửu quán, lúc đó đã là hoàng hôn, gió mát thổi tới khiến cho Lưu Sâm hoàn toàn tỉnh táo. Khi hắn vừa mới tới trước cửa phòng của mình thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến:
- A Khắc Lưu Tư!
Thanh âm có vẻ rất quen thuộc, nhưng cũng có vẻ khá xa lạ!
Lưu Sâm chậm rãi quay đầu lại:
- Pha Tư Đế!
Quả nhiên Pha Tư Đế đang đứng sau lưng hắn. Kể từ khi biết hắn mang tên này, nàng chưa từng gọi thẳng tên hắn như thế, nhưng hôm nay là lần đầu tiên!
- Ngươi có thể.....có thể giải vây cho thiên hạ, ta rất....rất là cao hứng!
Trong giọng của nàng có vài phần khích động.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Thật hiếm khi ta có thể làm cho Pha Tư Đế tiểu thư cao hứng như thế!
Pha Tư Đế khích động nói:
- Ngươi mới là hiếm có! Ta chưa từng nghĩ đến....ngươi sẽ làm như vậy....
Nói tới đây, nàng liền dừng lại và không nói tiếp nữa.
Lưu Sâm cười khổ:
- Ta biết rồi. Trong mắt ngươi, A Khắc Lưu Tư ta ngoài làm những chuyện xấu ra thì không hề biết làm những chuyện hữu ích nào cả. Có lẽ việc này nằm ngoài ý liệu của ngươi rồi, thật xin lỗi!
Nói xong, hắn liền mở cửa và bước nhanh vào.
Pha Tư Đế nhìn cánh cửa đóng chặt lại mà ngơ ngẩn xuất thần. Ngày hôm nay mình lại nói sai sao? Nàng vốn quyết định hôm nay sẽ hòa giải với hắn, nhưng chỉ mới nói được vài câu thì nàng đã cảm thấy giữa bọn họ đã có một cánh cửa ngăn lại rồi.
Khi nàng và hắn mới đến học viện, hai người đã kết bằng hữu suốt dọc đường đến đây, sau đó lại còn ở phòng trọ kế bên nhau. Đáng lẽ họ phải là bằng hữu tốt mới phải, tại sao bây giờ lại trở nên cớ sự này? Chẳng lẽ nàng đã sai rồi sao? Nhưng nàng sai ở đâu? Niềm khích động và hưng phấn ở trong lòng Pha Tư Đế dần dần biến mất, và thay vào đó là sự ủy khuất và nỗi thê lương tràn trề, hồi lâu vẫn không xua đuổi đi được.
Lưu Sâm cũng đang đứng nhìn cánh cửa phòng của mình. Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy Pha Tư Đế thì hắn lại có một cảm giác rất kỳ quái, hắn luôn muốn chứng minh con người thật của mình. Đây là một loại cảm giác mà hắn không bao giờ có mỗi khi đứng trước mặt những người khác.
Chẳng lẽ mình thật sự quan tâm tới sự đánh giá của nàng hay sao? Hắn đã tự hỏi mình rất nhiều lần, với những việc mà hắn đã làm đó, nếu Pha Tư Đế biết được, vậy nàng sẽ nghĩ như thế nào? Đây là một loại cảm giác hoàn toàn vô ý thức, một loại cảm giác khiến cho hắn cảm thấy rất xa lạ....
Chợt có tiếng gõ cửa vang lên, có nên mở chăng? Dù sao thì nàng cũng đã từng giúp mình chiếu cố cho Cách Phù kia mà. Trong lúc những người khác tránh xa Cách Phù, chỉ có nàng là dám đến gần Cách Phù thôi, tại sao vậy? Chỉ có một giải thích, bởi vì nàng là một nữ hài có tâm tính thiện lương. Đối với một nữ hài như thế, mình hẳn phải mở cánh cửa lòng ra để cho nụ hoa hữu tình đó nở rộ tự nhiên mới đúng!
Thế rồi Lưu Sâm mở cửa ra, bên ngoài có một mỹ nữ cao gầy xuất hiện, trên mặt là một nụ cười tươi tắn, vừa cao quý vừa trang nhã, Á Na!
Mỹ nữ hàng xóm Á Na, nếu so với Pha Tư Đế thì nàng cao quý hơn nhiều lắm, rụt rè hơn nhiều lắm, nhưng kỳ lạ thay, khi Lưu Sâm ở trước mặt Pha Tư Đế thì có vẻ dè dặt, rụt rè, nhưng khi ở trước mặt Á Na thì hắn lại rất tự nhiên.
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ta vừa trở về thì ngươi đã đến tìm ta ngay. Nếu như không biết trước là Á Na tiểu thư tuyệt đối sẽ không thích ta, thì e rằng ta đã tự mình đa tình rồi!
- Cũng đâu có sao, ngươi có quyền tự do mơ mộng kia mà!
Á Na mỉm cười đáp lại:
- Chúc mừng ngươi!
- Được ngươi chúc mừng, ta rất sợ đấy!
Lưu Sâm cười khổ nói:
- Ta đã tiếp nhận hai lần rồi, thật là đau đầu mà!
Á Na nghe vậy thì bật cười khúc khích, trông rất động nhân. Nàng nói tiếp:
- Hôm nay sẽ không giống những lần trước đâu, bởi vì ta biết ngươi mới vừa rời khỏi tửu quán xong. Do đó, ta đến với hai tay không để chúc mừng!
- Đến với tay không là tốt!
Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm:
- Bằng không, nếu một nam một nữ say túy lúy ở chung một chỗ, chỉ sợ sẽ có chuyện không hay xảy ra đấy!
Á Na khẽ nhíu mày, Lưu Sâm thấy thế thì vội đổi đề tài ngay:
- Ngươi có thể trả lời một câu hỏi cho ta mà không đòi hỏi bất kỳ điều kiện nào không?
Á Na khôi phục lại nét mặt rồi bình thản hỏi:
- Là chuyện gì?
- Vào đi, vào trong rồi nói sau!
Lưu Sâm nhiệt tình mời.
Á Na bước vào phòng, đồng thời khép cửa lại, sau đó hỏi:
- Chuyện gì chứ? Sao lại thần bí vậy?
Lưu Sâm hơi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Thiên cố sự ngày đó....ngươi có thể nói thêm về thiên cố sự đó chăng? Là thiên cố sự về Thiên Cảnh, Ma Cảnh, và Thánh Cảnh ấy?
- Bộ còn cần ta phải kể sao?
Á Na lộ vẻ thắc mắc:
- Ta nhớ là hôm đó ngươi đã nhắc đến chuyện đó trước tiên mà, sau đó còn khiến ta uống hai chén lớn nữa!
- Ta thừa nhận là ta sai rồi!
Lưu Sâm giơ hai tay lên cao tỏ vẻ đầu hàng:
- Tin tức của ta chỉ là tin lượm lặt, chỉ có tiểu thư ngươi mới là người am hiểu sâu xa về chuyện đó thôi. Mấy cái tin lượm lặt so với tin tức từ sách vở thì làm sao bì kịp được?
Á Na nghe vậy thì khóe miệng khẽ mỉm cười, trông giống như một vầng trăng cong cong vậy.
- Ta muốn thỉnh giáo tiểu thư về quá trình chi tiết của câu chuyện đó, cùng với những chi tiết đặc thù về chiếc chìa khóa của Thánh Cảnh nữa!
Thanh âm của Lưu Sâm bắt đầu trở nên ngưng trọng.
Á Na thấy biểu tình của hắn thì cũng trở thành thận trọng theo, nàng hỏi lại:
- Tại sao ngươi lại muốn biết những việc đó?
- Bởi vì....ta bắt đầu cảm thấy câu chuyện đó không chỉ là một truyền thuyết của ba trăm năm trước mà thôi, trái lại, nó rất giống như một câu chuyện thật vậy!
Trong thời gian qua, kể từ các vụ ám sát trước kia, rồi đến các sự tao ngộ tại Bạch Ngọc học viện và tại Ma cốc, cùng với tất cả mọi sự rung chuyển của đại lục, những việc đó đều hướng về một mục tiêu: Ma Cảnh!
Vì để mở cho bằng được cửa của Ma Cảnh, Ma tộc đã hao phí rất nhiều tâm cơ, nhưng nay bọn họ lại đột nhiên thất tung, còn thực lực của Cống Lạp thì lại tăng tiến cực nhanh. Bản lãnh của nàng đã tăng vọt đến mức khiến cho hắn không thể điều khiển được ma pháp kỳ diệu của mình. Tất cả những thứ đó đều nói cho hắn biết, sự khủng bố của Ma Cảnh không chỉ là một truyền thuyết mà thôi, mà nó lại có liên quan rất mật thiết với A Khắc Lưu Tư hắn! Do đó, hắn cần phải tìm hiểu càng nhiều càng tốt!
- Thiên cố sự đó đích xác là một truyền thuyết!
Á Na chậm rãi thốt:
- Và nó cũng là một sự thật hẳn hoi. Nhưng lịch sử thì cũng rất có thể sẽ lập lại!
Lưu Sâm giương mắt lên nhìn.
Á Na nhìn thẳng vào mắt hắn rồi nói tiếp:
- Nếu như Ma luân không được đoạt lại, rất có thể lịch sử sẽ bị tái diễn. Ta không tin lời nói lúc trước của Ước Sắt viện trưởng là hoàn toàn vô căn cứ, và ta càng mong rằng ngươi sẽ có thể dừng cương trước vực! A Khắc Lưu Tư, hành động đó của ngươi khiến cho ta muốn mời ngươi một chén ghê!
Lúc trước viện trưởng đã từng tuyên bố, A Khắc Lưu Tư đã đánh cắp Ma luân, nhưng sau đó thì sửa lại là bị người khác cướp mất, đến cuối cùng thì do Bạch Ngọc học viện và A Khắc Lưu Tư cùng hợp tác mà đoạt lại. Với lời tuyên bố ban đầu, Lưu Sâm là một kẻ xấu tội ác tày trời; với lời tuyên bố thứ hai thì hắn lại biến thành một vị anh hùng cứu nguy cho thiên hạ. Hai lời tuyên bố đó trước sau không giống nhau, nên có rất nhiều kẽ hở khiến cho người ta phải suy đoán!
Tại sao trong việc này, trước sau gì cũng có mặt hắn ở trong đó? Tại sao hắn lại có thể liên thủ với Bạch Ngọc học viện, và đạt được danh tiếng vang dội? Khi Bạch Ngọc học viện truy tầm Ma luân, tại sao lại gặp được hắn đúng lúc như thế? Chỉ có một giải thích duy nhất: Ma luân là do hắn đánh cắp, nhưng vì bị áp lực quá nặng nên đã chủ động giao trả Ma luân!
Kỳ thật thì thiên hạ đã sớm có công luận, mà công luận đó lại đúng như Lưu Sâm suy đoán - đó là họ tha thứ cho hắn một lần sa ngã, và tỏ kính ý với việc hắn biết dừng cương trước vực!
Sự công luận đó xem ra cũng khá là khoan dung, những người có suy nghĩ như thế thì rất nhiêu, nhưng chỉ có Á Na là nói ra tận miệng thôi!
Nàng thốt lời thẳng thừng như thế, đổi lại chỉ là một tiếng thở dài sườn sượt của hắn! Thay đổi thanh danh quả nhiên không dễ chút nào, bản thân mình cũng đã từng nói qua, sự chênh lệch của việc này quá lớn đi!
Lưu Sâm thở dài nói:
- Thị phi trắng đen thế nào thì bây giờ không còn quan trọng nữa. Ta không có ý kiến gì với sự phán đoán và kết luận của Á Na tiểu thư! Bây giờ trở lại đề tài lúc nãy được không? Ngươi có thể kể lại cuộc chiến giữa Ma Cảnh và Thánh Cảnh ngày trước được chăng?
Á Na nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi chậm rãi thốt:
- Bây giờ trời cũng trễ rồi, ta mượn câu nói lúc nãy của ngươi: "một nam một nữ ở chung một chỗ sẽ có điều bất tiện". Nếu ngày mai ngươi có hứng thú, làm phiền đến gần cánh rừng ở hậu sơn, nói không chừng lúc đó tâm tính của ta đặc biệt tốt, tất sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngươi.
Nói xong, nàng vừa đỏ mặt vừa bổ sung thêm:
- Đương nhiên là thỏa mãn yêu cầu kể chuyện cho ngươi nghe thôi.
Hay thật, là lỗi trong ngôn ngữ; tự nàng đã phát hiện được và cũng tự bù đắp luôn!
Lưu Sâm mỉm cười:
- Đương nhiên là yêu cầu nghe chuyện rồi, còn những yêu cầu khác thì ta còn chưa dám nghĩ tới......Vậy thì mong ngày mai ngươi sẽ đặc biệt cao hứng mới được!
Á Na đứng dậy rồi thả bước đi về hướng cửa phòng, sau đó nàng thản nhiên quay đầu lại nói:
- Trưa mai!
- Tốt! Trưa mai sẽ gặp lại!
Ước hẹn buổi trưa khác với ước hẹn buổi tối, bởi lẽ khi tối đến, có trăng treo trên cao. Những ai ước hẹn kẻ khác vào buổi tối thì thường là đôi tình lữ, còn buổi trưa thì trời sáng trưng, tất nhiên là người đến phó ước sẽ không thể có ý nghĩ bất chính gì, vì nó sẽ không thích hợp hoàn cảnh chút nào.