206 Chương 206: Không Chỉ Là Một Nữ Nhân
- A Khắc Lưu Tư, hãy tha thứ cho ta!
Chỉ cần nghe được mấy tiếng đó, trái tim của Lưu Sâm liền lạnh buốt. Tha thứ cho nàng? Nàng đã làm việc tốt gì mà cần phải tha thứ chứ?
Cống Lạp thốt ra câu trả lời:
- Ta không hề mất đi trí nhớ! Nhưng ta quả thật rất muốn mình bị mất đi trí nhớ, thật đó! A Khắc Lưu Tư, ngươi có tin không?
Tin hay không, Lưu Sâm cũng không còn cách để trả lời nữa. Toàn thân năng lượng của hắn đã bị cuốn đi mất, hắn cảm thấy cơ thể của mình đang là một bãi chiến trường cực lớn, còn năng lượng trong cơ thể là những binh sĩ không thể khống chế được. Chiến cuộc sẽ ra sao, hắn hoàn toàn không biết, nhưng hắn biết được kết cuộc của mình sẽ như thế nào. Rốt cuộc hắn cũng vẫn phải chết ở dưới tay nữ nhân!
- Làm một nữ nhân, ta thật rất muốn...muốn được chung sống với ngươi suốt đời, nhưng.....nhưng ta không chỉ là một nữ nhân!
Nói tới đây, Cống Lạp thở dài một hơi thật sâu.
Lưu Sâm mắng thầm trong lòng: "Ngươi đương nhiên không chỉ là một nữ nhân! Mà ngươi là một mỹ nhân xà, là một sát thủ của Ma tộc, và có sứ mạng của riêng mình."
- Ngươi từng nói, sau khi ra khỏi Ma thần cốc, ngươi sẽ để ta làm nữ nhân của ngươi! Ngươi biết không, đó là những lời mà ta thích nghe nhất trong đời này đấy! Thế nhưng....bây giờ ta muốn nói cho ngươi biết, cả đời này của ta sẽ không thể nào làm nữ nhân của ngươi được, mặc dù ta ước ao được như thế biết mấy.....Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ làm nữ nhân của ngươi, làm một nữ nhân mà ngươi thích nhất!
Cống Lạp khẽ đưa tay vén tóc lên, nước mắt của nàng không ngừng rơi xuống khuôn mặt của Lưu Sâm, nàng áp mặt xuống rồi hôn lên môi hắn thật sâu, sau đó lại thốt:
- Người yêu của ta, vĩnh biệt!
Đây là lần đầu tiên hắn và nàng hôn môi nhau. Nụ hôn đầu tiên cũng là nụ hôn ly biệt, biết đến bao giờ mới sẽ gặp lại nhau? Chẳng lẽ thật sự có kiếp sau sao?
Gió đêm thổi qua, ở trong căn phòng nhỏ, toàn thân nàng chợt biến thành một quầng vụ khí, nó nhanh chóng xoáy tròn, trông có vẻ như một chú chim nhỏ không nỡ rời khỏi tổ ấm của mình, nhưng rốt cuộc quầng vụ khí đó cũng biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại rèm cửa rung động không ngớt.
Lưu Sâm há miệng thật lớn, tựa như muốn nói gì đó, nhưng trong lúc năng lượng trong cơ thể đang chuyển động, hắn không thốt ra được một tiếng nào cả; nhưng điều đó không làm cho hắn mất đi kinh ngạc. Rõ ràng nàng đã thành công và có thể giết chết hắn để trả thù cho tộc nhân, báo mối thâm thù vốn không thể báo, nhưng tại sao nàng lại bỏ đi?
Có phải thật là vì nàng thích hắn, yêu hắn, nên cuối cùng đã bỏ qua?
Ma luân trong cơ thể cũng không biết đã vận chuyển bao nhiều vòng, rốt cuộc nó chỉ nổ một tiếng thật lớn, và biến thành những dòng năng lượng chảy lung tung tán loạn cả lên. "Xoẹt" một tiếng vang lên, nó đi qua vị trí trái tim, rồi xông thẳng đến mi tâm. Ở bên ngoài Không gian của hắn liền có thêm một điểm sáng trong suốt và vẫn không ngừng xoáy tròn, nhưng năng lượng xoáy tròn đó đã thoát ly ra khỏi cơ thể hắn, trông giống như một vệ tinh ở torng không gian vậy.
Thế rồi năng lượng trong cơ thể cũng từ từ trở về vị trí cũ, và rồi khôi phục lại như thường. Lưu Sâm lập tức ngồi bật dậy, toàn thân mồ hôi đầm đìa. Hắn vung tay quơ lấy y phục và mặc nhanh vào, khi vừa mặc y phục xong thì hắn cũng đã chạy ra đến bình đài. Ở sơn cốc phía trước không hề có bóng dáng của ai. Ở trên bình đài chỉ có một ụ lá đỏ chói mắt, tựa như một đống thánh hỏa vậy.
Vậy là ý gì? Rốt cuộc nàng ta có ý gì đây?
Mục đích xuất hiện của nàng rất đơn giản, chính là vì hắn. Có lẽ vì hắn đã trở về Bạch Ngọc học viện nên nàng mới ẩn ở trong rừng tùng mà chờ cơ hội, may mắn lại gặp lúc trở thành kẻ chết thay cho hắn, thế rồi nàng giả bộ bị mất trí nhớ, rồi trở về bên cạnh hắn một lần nữa. Quả thật rất cao minh! Chỉ có người hiểu được tâm tính của hắn một cách triệt để thì mới có thể nghĩ ra được diệu kế đó. Nàng biết hắn sẽ không nỡ để mình chết ở dưới tay kẻ khác, nên nàng cũng biết hắn sẽ cứu mình. Chỉ cần hắn cứu nàng ra, nàng sẽ có cơ hội giết hắn!
Nàng quả thật đã có cơ hội. Trong lúc ái ân, nàng có thể thi triển một môn ma pháp không biết tên nào đó, khiến cho năng lượng trong cơ thể hắn vận chuyển loạn xạ lên. Đến lúc đó thì hắn sẽ mất đi sức chiến đấu, vậy thì tất cả mọi thứ đều xong, nhưng cuối cùng thì nàng lại bỏ qua!
Ma tộc nữ hài, ngươi cũng là một con số rất thần bí. Và cả cái Ma luân kia nữa, khi không lại kéo theo năng lượng của hắn mà tạo phản, chỉ e những gì do nó để lại trong nội thể hắn cũng không phải là chuyện tốt gì....
Nhưng tất cả những thứ này đều không nằm trong tay hắn. Từ sau khi "vị khách" không mời mà đến đó tiến vào nội thể của hắn, nó muốn làm gì cũng đều tự ý hết, dù hắn có muốn khu trục nó ra ngoài cũng không được. Lưu Sâm thở dài một hơi, hắn nhảy xuống đất, sau đó quay lại nhìn căn nhà gỗ thật lâu. Cuối cùng hắn cũng vung mạnh tay lên, một mũi Phong kiếm liền bắn ra và chém luôn căn nhà gỗ đó thành hai mảnh.
Có lẽ căn nhà gỗ đó là căn nhà gỗ có thọ mệnh ngắn nhất trên thế gian này, vì nó chỉ mới được xây có vài ngày thì đã bị hủy diệt rồi. Trong thời kỳ xây cất nó, không gian tràn ngập tình cảm mãnh liệt và ấm áp biết bao, nhưng lúc nó bị hủy diệt thì lại tràn ngập thê lương. Căn nhà gỗ này được xây lên vì nàng, nhưng hiện tại xem ra hắn đã quá ấu trĩ rồi. Với trình độ ma pháp và mưu trí của nàng, không ai có thể dùng một căn nhà nhỏ mà giữ nàng lại được, dù có là một tòa cung điện cũng không được!
Kết quả thiết kế của sự lãng mạn và ấm áp rốt cuộc chỉ là một trò cười!
Sau khi ra tay hủy diệt căn nhà nhỏ xong, và điều đó cũng hủy diệt luôn mấy ngày ấm áp vừa qua, Lưu Sâm nhẹ nhàng phóng mình đi. Vài chiếc lá đỏ bay tung lên rồi đáp xuống bùn đất, từ nay về sau nơi đây sẽ không còn sinh cơ nữa.
Lưu Sâm cưỡi bạch lộc lên đường trở về, gió mát thổi vi vu, khi đi qua hồ nước, bóng của hắn hắt lên mặt nước trông rất cô độc. Cuộc hành trình đến Bạch Ngọc học viện lần này đã kết thúc, hắn thu hoạch được những gì? Năng lực tiến một bước dài! Vậy hắn mang về được cái gì? Là công trạng huy hoàng đã tiêu diệt Ma tộc và một quyển ma pháp bí tịch, có thể nói là hắn đã thực hiện xong những mục tiêu mà hắn đã vạch ra trước khi đến đây, nhưng tại sao trong lòng hắn lại không thấy vui sướng chút nào?
Con đường trước mặt, nơi nào là nơi để hắn trở về?
Nơi sinh ra hắn không còn cảm giác ấm áp nữa, còn địa phương do hắn xây nên thì cũng đã bị hắn đích thân hủy diệt đi rồi, vậy hắn còn nơi nào để đi nữa? Với một thân công lực hiện nay của hắn, Tố Cách Lạp Tư viện trưởng đã không còn bì kịp hắn nữa rồi, vậy hắn còn cần trở lại học viện nữa hay không? Học viện có thể dạy hắn cái gì nữa đây? Nhưng nếu không đi học viện thì hắn có thể đi đâu chứ?
Con bạch lộc dừng lại tại ngã ba đường, nó dường như muốn hỏi chủ nhân: "Chúng ta nên đi đường nào đây?"
Lưu Sâm ngẩng cao đầu rồi nhìn về phía những đám mây đang trôi lờ lửng ở chân trời, cuối cùng hắn cũng giật cương cho bạch lộc phóng đi. Hướng đi chính là Tô Nhĩ Tát Tư học viện. Tuy rằng năng lực của hắn đã quá cao, nhưng sau cuộc hành trình vất vả vừa qua, hắn cũng cần thả lỏng tinh thần một chút; mà địa phương an toàn nhất để hắn có thể thả lỏng chính là Tô Nhĩ Tát Tư. Huống chi, hắn còn một thứ có thể nghiên cứu kia mà, đó chính là ma pháp luyện khí!
Đây là một môn tuyệt kỹ mà từ trước tới nay trên đại lục vẫn chưa có ai luyện được. Mình phải tập trung nghiên cứu một chút mới được, bởi vì tốt xấu gì thì nó cũng là một trong số bảo vật được Khắc Ân tiên sinh lưu lại kia mà. Nếu như luyện thành thì còn gì tốt cho bằng!
oooOooo
Tô Nhĩ Tát Tư học viện!
Cách Tố đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng hờ hững nhìn mấy con kiến đang đánh nhau ở trên bục cửa sổ. Nàng không biết từ lúc nào mình lại có hứng đi xem mấy con kiến đánh nhau như thế, mà đó cũng không phải là hứng nữa, mà là vì nàng quá nhàn rỗi đi. Từ ngày hắn ra đi, nàng đã cảm thấy ngày tháng của mình thật là nhàm chán biết mấy. Nó cứ lặng lẽ bám theo nàng, hễ làm việc gì thì nàng cũng chỉ thấy buồn chán vô cùng, cả việc đùa giỡn cũng thấy buồn chán nữa. Điều đó khiến cho nàng cảm thấy ngày tháng cô đơn thật là dài dằng dặc...
Nam nhân xấu xa kia hiện nay nhất định là đang rất khoái hoạt đây.
Có lẽ hắn đang chui rúc vào trong đám mỹ nhân của Bạch Ngọc học viện đây mà!
Sau khi hắn đoạt lại món bảo vật có liên quan đến toàn thể vận mạng của thiên hạ là Ma luân, hắn đã trở thành đại anh hùng! Điều này khiến cho nàng cực kỳ khích động, khích động đến mức phải bội phục mình luôn, bởi vì mình đã có tuệ nhãn mà nhìn ra anh hùng ngay từ đầu, và đã khiến hắn trở thành nam nhân của mình. Có phải là mình giỏi lắm hay không? Trong lúc cao hứng và tự hào về tình lang, nàng đã quên đi cả những chi tiết "nhỏ nhặt" như là việc hắn cưỡng gian nàng và biến nàng thành nữ nhân của hắn....
Nhưng chuyện tốt nào thì cũng có mang theo chuyện xấu, bởi lẽ đại anh hùng sẽ luôn được mỹ nữ ái mộ, huống chi người kia lại còn bề ngoài bảnh bao như vậy. Nếu có nữ hài nào thích hắn, chỉ cần bị hắn câu dẫn vào tay, vậy thì những nữ hài đó sẽ càng lúc càng thích hắn hơn mà thôi. Đợi khi nào hắn trở về, mình nhất định phải hỏi cho thật kỹ mới được, xem hắn có đi quyến rũ nữ nhân nào khác hay không......
Bỗng nhiên trong phòng có một ngọn gió thổi vào, rồi ánh đèn ở trong phòng hoa lên một cái, Cách Tố quay đầu lại nhìn ngọn đèn. Không có gì cả! Khi nàng quay đầu lại cửa sổ thì chợt ngẩn người ra, ở bên bệ cửa sổ có một cái đầu ló lên, và nó đang nhìn nàng mà cười hì hì.
Là hắn! Hắn đã về rồi sao? Hay là mình đã hoa mắt? Cách Tố theo bản năng xoa xoa đôi mắt, song cái đầu trên bệ cửa sổ đó cũng chớp chớp đôi mắt, trong ánh mắt của hắn cũng hiện lên nét tươi cười nghịch ngợm.
Cách Tố bật cười khanh khách, đồng thời vươn hai tay ra ôm lấy chiếc đầu đó rồi kêu lên:
- Bắt được ngươi rồi! Không được lộn xộn!
Cái đầu trong tay nàng bỗng nhảy bật lên, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đáp xuống bên cạnh nàng, đồng thời cũng đưa hai tay ra chụp lấy đôi ngọc thố của nàng và cũng kêu lên:
- Bắt được ngươi rồi! Không được lộn xộn!
- Ta muốn lộn xộn đấy!
Cách Tố khẽ cựa mình một cái, sau đó liền ngã người vào lòng hắn rồi thốt:
- Ái lang, nhớ ta không?
Lưu Sâm gật đầu:
- Nhớ chứ!
- Nhớ gì thế?
Vừa hỏi, nàng vừa liếc xuống bàn tay của hắn, bởi lẽ lúc này một tay của hắn vẫn còn ôm lấy một bên ngọc thố của nàng, luyến tiếc không rời. Đó cũng chính là câu trả lời của hắn!
- Nhớ dáng vẻ mỹ lệ của nàng sau mỗi lần tắm xong!
Câu trả lời của hắn không nằm ngoại dự liệu của nàng:
- Ái cơ, lâu vậy ta mới về được, mà cũng chẳng giúp gì được cho nàng. Hay là bây giờ ta giúp nàng tắm rửa nhé?
Cách Tố hạnh phúc nỉ non:
- Đúng là nam nhân tốt! Lúc nào cũng muốn giúp ta làm việc!
Trong lúc tình cảm dâng trào mãnh liệt, nàng đã quên hỏi tình lang của mình có đi quyến rũ các nữ hài khác hay không, hoặc có lẽ hành động của hắn đã chứng minh cho sự trong sạch của hắn, bởi vì khi hai người vừa sáp lại nhau thì hắn đã giống như một lão lưu manh chưa từng gặp nữ nhân trong ba trăm năm vậy.
oooOooo
- Ái lang, ngươi đã trở thành đại anh hùng rồi!
- Chúc mừng! Chúc mừng!
Lưu Sâm áp hai tay mình lên ngực nàng, rồi nói tiếp:
- Nàng đã trở thành nữ nhân của đại anh hùng rồi!
Cách Tố thích chí bật cười khanh khách!
- Lần này trở về là muốn nhìn ai?
Cách Tố thì thầm vào tai hắn:
- Không cho phép nói là về nhìn Cách Phù rồi sẵn đó mà thăm ta luôn!
- Đâu cần nhìn nàng!
Cách Tố đang định nhếch miệng lên thì Lưu Sâm đã nói tiếp:
- Ôm thích hơn!
- Còn đi nữa không?
Cách Tố hài lòng với câu trả lời của hắn. Lúc hỏi hắn câu đó, rõ ràng nàng khá khẩn trương, vì vậy mà nàng cũng khẽ ma sát chân của mình lên đùi hắn. Đó là ngôn ngữ thân thể của nàng trong mỗi lần bị khẩn trương.
- Không đi nữa!
- Thật à?
Cách Tố vui vẻ kêu lên, nhưng sau đó vội lấy tay che miệng lại, rồi hỏi nhỏ:
- Ngươi mau dùng Phong ma pháp để bày bố một tấm Cách âm phong thuẫn xem nào.
- Ta sớm đã bày xong rồi! Bằng không, vừa rồi nàng kêu lớn như thế thì đã khiến lão già ở tầng dưới mất ngủ rồi!
- Đồ chết bầm...đều tại ngươi hết...
Cách Tố kêu lớn mà không cần đè nén thanh âm. Sau một lúc đùa nghịch ở trong lòng hắn xong thì rốt cuộc nàng cũng nằm xuống, rồi hỏi:
- Tại sao không đi? Có phải là vì tên lưu manh ngươi chuyên cưỡng gian nữ hài, nên bị sư phụ đuổi đi rồi không?
- Sao nói vậy chứ? Chẳng lẽ ta là người như thế sao?
Lưu Sâm nghiêm túc, nói tiếp:
- Thật ra không phải là sư phụ đuổi ta, mà là vì cái mạng của lão quá mỏng manh đi, sau khi thu được một đệ tử như ta, lão chịu không nổi mà đã đi đời nhà ma luôn.
Cách Tố nghe vậy thì không biết là nên cười hay nên khóc, rốt cuộc nàng cười khổ, nói:
- Chẳng lẽ trên đời này lại có vị sư phụ nào giống như ngươi nói sao? Lão nhân gia dù sao cũng là ân sư của ngươi mà!
- Nàng cũng là ân sư của ta vậy. Đối với ân sư, nói sao thì ta nghe vậy, bảo làm gì thì ta làm đó, rất là nghe lời đấy nhé...
- Không chịu đâu! Ta không làm ân sư, đó không phải là một chức nghiệp tốt....
Sau đó, nàng bắt hắn kể lại tất cả mọi tao ngộ cho mình nghe, càng nghe thì nàng càng hăng hái bừng bừng. Khi nghe nói đến việc hắn có quyển luyện khí bí tịch, nàng rất có hứng thú, nhất định bắt hắn phải thí nghiệm cho nàng xem mới được. Sau khi nghe hắn cự tuyệt hợp lý, lúc đó nàng mới chịu bỏ qua, nhưng lại thêm một điều kiện:
- Tương lai ngươi học xong môn tuyệt kỹ đó, việc thứ nhất là phải luyện cho ta một sợi dây chuyền mới được. Người ta là đại cô nương, chưa từng đòi hỏi ngươi điều gì mà đã hiến dâng thân thể này cho ngươi rồi, dù sao thì ngươi cũng phải tặng cho người ta một món lễ vật nào đó mới được.
Lưu Sâm hùng hồn đính chính:
- Nàng tự mình hiến dâng cho ta sao? Là ta đã cưỡng gian nàng mà!
- Cưỡng gian thì sao? Vinh dự lắm hả?
Cách Tố nhéo một cái đau điếng vào hông hắn, sau đó lại kề tai nói nhỏ với hắn:
- Thì cũng do Cách Tố dễ bị khi phụ thôi, nên ngươi mới khi phụ ta được như thế. Nếu là người khác thì nhất định đã xé nát thây ngươi ra rồi!
Về việc đoạt lại Ma luân tất nhiên là hắn chỉ kể sơ lược, còn về việc ám sát công chúa thì nhất định không thể nói ra. Lưu Sâm đã nhiều lần cân nhắc về việc của Ma tộc rồi, cuối cùng hắn chọn sẽ không nhắc tới, bởi vì hai chuyện này không phải là chuyện đùa. Nếu nói ra, vậy từ nay về sau thì Cách Tố sẽ luôn phập phồng lo lắng, lo rằng sẽ có người tới ám sát hắn; không ai sẽ có thể chịu đựng được sự dằn vặt đó cả, nhưng nếu không nhắc tới việc ấy thì có phải là sẽ có một loại nguy hiểm khác hay không? Nàng sẽ không biết nguy cơ có thể ập tới bất kỳ lúc nào, vậy làm sao có thể đề phòng hữu hiệu được?
Suốt dọc đường về, Lưu Sâm đã cân nhắc rất kỹ, khả năng đó vốn không tồn tại, mà nguyên nhân thì rất đơn giản. Đó là vì hắn đã đắc tội với người của Ma tộc, mà người Ma tộc có thể truy sát hoặc ám sát hắn, nhưng chắc sẽ không đến mức gây thương tổn cho thân nhân của hắn, bởi vì làm vậy chẳng có giá trị gì mà chỉ khiến hắn càng tức giận hơn mà thôi. Việc họ mù quáng làm cho hắn tức giận chính là một hành động ngu xuẩn. Mặt khác, hắn còn có một trực giác, đó là người của Ma tộc và Cống Lạp sẽ không tấn công hắn lần nữa, bởi vì Cống Lạp biết Cửu U Ma Ảnh, nên nàng cũng đúng là một nhân vật trọng yếu của Ma tộc. Nàng vốn đã có cơ hội để chế phục hắn, nhưng nàng đã không giết hắn, vậy thì việc Ma tộc ám sát hắn trong tương lai sẽ không tồn tại. Có nàng ở tại Ma tộc, tất họ sẽ không chống đối hắn nữa!
Đây là một sự suy đoán đầy hoang đường, nhưng kỳ quái thay, Lưu Sâm lại rất tin tưởng vào giả thuyết đó.